Chương 5

“Chị hai “ Trong phòng đột nhiên đồng loạt vang lên thanh âm cung kính, khiến Tả Lam “Phụt” một cái, toàn bộ hồng trà vừa đưa lên miệng đều bị phun ra, văng đầy bàn!
“Khụ….Khụ khụ….Anh, các anh vừa gọi tôi là gì?” Tả Lam trợn mắt nhìn mười người đàn ông trong phòng.


“Năm đó Tả đại ca ở cùng boss đã nói trước, nếu như ai trong hai người bị đối phương áp đảo, chúng ta nhất định phải gọi người thua một tiếng chị hai.” Tiều Bảo khó hiểu nhìn Tả Lam, giống như không rõ cậu học sinh cấp 3 này sao lại nổi giận.


“Ai nói cho các anh biết tôi…” Tiều Lam nói đến đây mặt đỏ lên, cậu nghĩ đến việc vừa rồi bị Giản Mặc ôm đến ôm đi, ông chú đó còn đi mua thuốc bôi chỗ ‘kia’ cho cậu, cho nên những người này hẳn là cũng biết cậu bị Giản Mặc ăn sạch.


“Dù sao thì cũng không cho phép gọi tôi như vậy, tôi không phải con gái!” Tả Lam gương mặt hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.
“Không gọi, sẽ không gọi, cậu đừng giận.” Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên nhìn khuôn mặt Tả Lam, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ


“Trước kia chúng ta là xã đoàn, chưa thành lập tập đoàn Thiên Địa, khi đó các anh em gọi tình nhân của đại ca là chị hai. Thì ra là cậu để ý cái này, hiện tại chúng tôi đều gọi thủ lĩnh là boss, vậy từ giờ mọi người gọi cậu là phu nhân nhé, cậu thấy thế nào?”


“Anh còn dám nói? Có tin tôi đá ch.ết anh không?” Ánh mắt Tả Lam càng trở nên hung ác, làm cho Tiểu Bảo vốn còn đang rung đùi đắc chí vì sáng kiến này, lập tức thu lại khuôn mặt nịnh nọt, xám xịt lui xuống.


available on google playdownload on app store


“Được rồi, thân ái, em đừng dữ thế. Em quát hắn vậy, không phải là đang giận cá chém thớt sao? Tiểu Bảo rất tôn trọng Tả đại ca, em làm như vậy sẽ khiến hắn rất khổ tâm.” Giản Mặc nghe Tiều Bảo và Tả Lam nói chuyện liền cười ngoác miệng, thật vất vả mới nín cười đế đứng ra hoà giải.


“Em không muốn thừa nhận mình là thủ lĩnh tiền nhiệm chuyển thế, lại không cho phép bọn họ gọi em là Tiều Lam, mọi người đành phải gọi như vậy thôi.”


“Còn dám nói? Chẳng lẽ tôi không có tên sao? Chẳng lẽ bọn họ nhất thiết phải gọi như thế?” Tả Lam chỉ thẳng vào Giản Mặc “Còn chú, tốt nhất gọi đầy đủ tên tôi, không cho phép gọi thân ái, không cho phép gọi Tiểu Lam, cũng không cho gọi cái gì Lam Lam.”


“Được được, em thấy vui là tốt rồi, gọi thế nào cũng được.” Giản Mặc tâm tình tốt, nhất nhất đáp ứng, mắt càng cười đến mị mị, thoạt nhìn cao hứng phi thường “Anh sau này gọi em là Lam.”


“Còn nữa, tôi muốn đến trường học.” Tả Lam cảm thấy gọi như vậy so với bình thường nghe cũng được, cho nên tạm thời không chấp Giản Mặc. Nhưng khi cậu nói đến chuyện đến trường thì đôi mắt kiên định nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, ngữ điệu cương quyết tuyệt không muốn thương lượng.


“Lam, chuyện này chúng ta nói sau đi.” Giản Mặc thần sắc không đổi, nhưng giọng nói chắc nịch.
“Tôi với chú căn bản không thân không quen, cho dù chúng ta đời trước thật sự có chuyện gì, chú cũng không thể tước đoạt tự do của tôi như vậy.” Tả Lam oán hận nói.


“Lam, nghe lời anh. Em không biết em hiện tại gặp nhiều nguy hiểm thế nào đâu..”


“Nếu như không phải vì chú, tôi hiện tại có thề gặp nguy hiểm không?” Tả Lam cao giọng nói “Nói cho chú biết, nếu như không đồng ý, tốt nhất cẩn thận cho tôi! Buổi tối ngủ thì mở to mắt ra, nếu không chú ý bị gối đầu đè ch.ết hoặc là bị cái gì đó đập ch.ết, cũng chỉ có thể trách chú ngủ ở bên cạnh tôi.”


Tiểu Bảo và những người khác trong tập đoàn Thiên Địa nghe được sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ, Tả Lam không hồ là đại ca tiền nhiệm của bọn họ chuyển thế, bị Giản Mặc ăn sạch xong còn dám dõng dạc như vậỵ, dũng khí mười phần.


Giản Mặc không tức giận, hắn chỉ nhíu chặt lông mày, hơn nửa ngày không nói gì, nhìn về phía Tả Lam, trong mắt là ôn nhu cùng lo lắng.


“Boss, em thấy việc này trước nên theo lời Tả Lam. Hai người hiện tại đã thành đôi, chuyện tốt cũng không thể để cho anh chiếm một mình “. Vương Ản tiến lên nói “Em sẽ dẫn các anh em bảo vệ Tả Lam.”


“Vậy cũng không được, không thể để cho chuyện lần trước xảy ra lần nữa. Anh mày tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Lam có bất kỳ nguy hiểm nào.” Giản Mặc âm trầm nói.


“Mặc kệ, dù sao, tôi cũng không bỏ học đâu! Trừ phi anh giết tôi!” Tả Lam thấyGiản Mặc không nhượng bộ, trong nội tâm càng cảm thấy phẫn nộ.


“Tiều Tả đại ca, cậu đừng giận. Boss cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu cũng nên nghĩ tới ba mẹ cậu. Cậu nếu có bề gì, bọn họ sẽ rất đau lòng.” Tiểu Bảo cố gắng lựa lời nói với Tiểu Lam, cẩn thận nói chen vào.


“Hừ, bọn họ sẽ nghĩ gì? Rõ ràng hồi trước cũng vì sợ ch.ết mà bán đứng con mình, chẳng lẽ tôi bây giờ còn muốn ngu ngốc chạy tới hiếu thảo với bọn họ?” Tả Lam ngang ngược lớn tiếng nói, có thể nhìn ra cậu thật sự không thích việc Giản Mặc an bài cuộc sống sau này của mình.


“Hay là như vầy, hai người mỗi người lùi một bước. Tả Lam sẽ được đến trường học dưới sự bảo vệ của mọi người, nhưng nếu có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, cậu phải nghe lời Boss, ngoan ngoãn ở trong tập đoàn”. Vương An đẩy Giản Mặc “Còn Boss, nếu Tả Lam không gặp nguy hiểm trước, anh cũng không nên quá can thiệp vào tự do của cậu ấy, dù sao người anh cần là người yêu, không phải phạm nhân!”


Giản Mặc còn muốn nói nữa, chợt thấy trong mắt Vương Ân xẹt qua một tia ý vị thâm trường, hắn lập tức tỉnh ngộ, nhịn không được nhẹ nhàng cười cười – kỳ thật chỉ cần Tả Lam đáp ứng điều kiện này, chuyện sau này như vậy tốt rồi.


Bởi vì Giản Mặc hoàn toàn có thể tạo ra ‘sự cố “ngoài ý muốn”, làm cho người coi trọng lời hứa như Tả Lam không còn lời nào để nói, đến lúc đó có thể làm cho cậu học sinh cấp 3 đơn thuần này không thể rời khỏi hắn được nữa. Đạo lý đơn giản như thế lúc này mới nghĩ thông suốt, có thể thấy được từ sau khi gặp Tả Lam, Giản Mặc thấy bản thân mình luôn gấp tới độ sắp rối trí rồi.


“Được rồi, cứ như vậy đi.” Vương Ân rèn sắt khi còn nóng lập tức quay sang Tả Lam.
Thấy Giản Mặc nhượng bộ, Tả Lam tạm thời nhẫn nhịn, đồng ý đề nghị của Vương Ản, cậu còn đang muốn nói tiếp một hai câu hung ác, lại bị Vương Ản kéo đến chỗ các anh em huynh đệ của họ.


“Oa, quả nhiên giống Tả đại ca hồi trẻ như đúc!”
“Chúng ta mau đi ăn mừng! Boss cùng Tả đại ca gặp lại nhau thật cảm động!”
“Được! Hôm nay không say không về!!”


Trong lúc mọi người hỗn loạn ồn ào kêu la, Tả Lam muốn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn mà nói “không tham dự” tiệc chúc mừng cũng đã chậm. “Bang” một cái tiếng pháo hoa giấy nổ, Tả Lam bị bắn hoa giấy đầy đầu, vẻ mặt rầu rĩ, còn chưa kịp tức giận đã bị mọi người đã hi hi ha ha kéo ra giữa gian phòng.


Một cái khay thức ăn bằng bạc được chậm rãi mang tới trước mặt Tả Lam và Giản Mặc, không chỉ có bánh ngọt hoa quả ba tầng còn có các món điểm tâm ngọt tinh xảo, có đồ uống, có Champagne, còn có cả rượu vang đỏ.


“Lam, em nhất định đang rất đói bụng?” Giản Mặc nhẹ nhàng cầm lấy tay Tả Lam nâng dao ăn lên cắt bánh ngọt, nhìn quanh tìm thoáng cái rồi mới cắt bánh bỏ vào đĩa nhỏ vừa tìm được nịnh nọt đưa tới trước mặt cậu.


Việc này là sao? Cũng đâu phải tiệc sinh nhật hay lễ đính hôn. Tả Lam phẫn nộ nghĩ, thấy Giản Mặc vừa hơi buông liền giãy ngay tay ra làm con dao văng ra xa, nội tâm đột nhiên hối hận, sao hắn lại vờ ngớ ngẩn đem dao ném xa như vậy? Đáng lẽ phải thuận tay đâm cái tên Giản Mặc thích cưỡng gian ‘này vài đao chứ?


Hiện tại trượt mất cơ hội tốt, Tả Lam bình tĩnh cầm lấý bánh ngọt Giản Mặc đưa, bởi vì cậu lúc này thật sự là đói muốn ch.ết, thôi thì đành để sau vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.


Tả Lam nuốt xuống một miệng lớn bánh ngọt hương vị ngọt ngào, Giản Mặc lại săn sóc đưa lên một ít Champagne mùi rượu nhẹ nhàng không quá nồng, làm cậu học sinh cấp 3 lập tức một tay tiếp nhận hết, ăn đến lang thôn hổ yến, bốn phía đột nhiên mang lên hơn mười một chén rượu, thi nhau cụng vào cái chén trong tay cậu, không đợi Tả Lam chuẩn bị, kêu to một tiếng:


“Cụng ly.”
Cuối cùng Giản Mặc đành tiến lên, dễ dàng cụng hết ly trái đến ly phải thay Tả Lam, nuốt nết đống Champagne xuống.


Tả Lam vừa mới ăn bánh ngọt, hiện tại yết hầu có chút khô, uống Champagne không tiện, nên khi thấy Giản Mặc thay mình uống rượu của mọi nguời thì thấy có hơi chút xúc động, liền không được tự nhiên uống hết rượu trong chén. Mọi người bốn phía lập tức cười vang huýt sáo, làm Tả Lam bực mình tức giận.


“Tách.” tiếng máy ảnh vang lên, Tả Lam ngẩng đầu thấy Tiều Bảo đang cầm trong tay một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, ngoác miệng cười nhìn mình.


“Cậu chụp cái gì? Cái này có gì hay mà chụp! Xóa cho tôi!” Tả Lam biết rõ Tiếu Bấo chắc chắn vừa chụp được cảnh hắn chạm cốc với Giản Mặc, thẹn quá hoá giận ném chén rượu xuống bàn, chạy đến quát Tiểu Bảo.


“Tiều Tả đại ca, sao lại muốn xóa? Ảnh chụp đẹp như vậy, tôi nhất định phải rửa ra đem cất kỹ vào quyển album. Tiều Bảo hì hì vừa cười nói vừa chạy.


Tả Lam đương nhiên không chịu, vội vàng đuổi theo. Giản Mặc cười tủm tỉm nhìn bọn họ đùa giỡn, vừa uống rượu với đám thủ hạ đang thi nhau kéo tới.


“Tiểu Tả đại ca, xem như tôi sợ cậu. Tôi xóa, tôi xóa!” Tiểu Bảo bị ép đến góc tường, đành phải ngoan ngoãn đầu hàng, bởi vì khi đối mặt với khuôn mặt giống như đúc với người mình tôn kính nhất của Tả Lam, hắn dù to con cũng không dám làm càn.


“Xem ra, cậu rất thích chụp ảnh.” Tả Lam thấy Tiểu Bảo xóa ảnh chụp xong mới thoải mái nói.


“Chụp ảnh là sở thích lớn nhất của tôi.” vẻ mặt tươi cười của Tiều Bảo hơi chùng xuống, hắn thấp giọng nói: “Tôi gia nhập xã đoàn lần đầu được tặng quà sinh nhật, chính là bộ máy ảnh Tả đại ca đưa cho, đó cũng là bộ máy ảnh đầu tiên của tôi, đến bây giờ tôi vẫn luôn giữ gìn nó thật tốt….Tả đại ca thật sự là một người tốt.”


Nói đến đây, Tiểu Bảo lại nhìn Tả Lam bổ sung một câu: “Tiểu Tả đại ca cũng là người tốt, bởi vì cậu là đại ca của chúng tôi chuyển thế.”


Tả Lam vốn còn có chút lo lắng vì Tiểu Bảo đột nhiên trở nên không có tinh thần, đến khi nghe được đối phương nói câu sau, hắn lại nhịn không được nặng nề hừ một tiếng.
“Nói xem, hình như cậu chụp rất nhiều ảnh?” Im lặng một lát, Tả Lam thuận miệng hỏi.


“Đúng vậy, tiểu Tả đại ca muốn xem không?” Tiểu Bảo vừa nghe xong lập tức lấy lại tinh thần, không đợi Tả Lam trả lời liền vui mừng chạy đi lấy mấy quyền album to.
“Nhiều thế?” Tả Lam giật mình.


“Không nhiều, đây chỉ là những ảnh tôi chụp cảnh náo nhiệt bình thường của huynh đệ lúc tụ tập, trong nhà của tôi còn có rất nhiều ảnh phong cảnh với ảnh người, ảnh vật.” Tiểu Bảo dương dương tự đắc khoe “Tôi tự học mà kỹ thuật còn hơn mấy người chụp ảnh chuyên nghiệp kìa.”


“Nhìn có vẻ vậy.” Tả Lam lật ra hai trang, thuận miệng khen, nhưng trong lòng nghĩ: Cái này là anh ta chụp phần tử xã hội đen chứ không phải tạp chí sắc tình thượng hạng hả?


Bên tai truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, Tả Lam quay đầu lại nhìn Giản Mặc, thấy hắn đang bị thủ hạ của mình bao quanh, một đám người hưng trí bừng bừng, nói cười ănuống vui vẻ.


Giản Mặc tràn đầy sức sống như vậy làm cho Tả Lam không tự chủ được mà nhìn đến thần người ra, cậu nghĩ đến những lời Vương Ản nói trước kia, rồi nhìn lại lúc này chỉ thấy trước mắt mình là một ông chú cười như con nít, trong lòng tự nhiên thấy có chút khó hiểu và khổ sở.


Có lẽ, Giản Mặc lúc này thật sự rất vui vẻ? Cười đùa cùng anh em, tiếp rượu của mọi người, thoạt nhìn có vẻ vui đến sắp điên rồi. Có thể tưởng tượng khoảng thời gian mất đi người yêu, hắn đã bi thương, chán chường đến mức nào.


Trước mắt Tả Lam dần hiện ra hình ảnh Giản Mặc cúi đầu ngồi một mình ở góc phòng, tự gặm nhấm nỗi buồn trong yên lặng, tránh xa đám người đang vui vẻ cuồng hoan, trầm lặng nhìn những người xung quanh vui sướng. Chẳng biết tại sao, điều đó lại khiến cậu học sinh cấp 3 này cảm thấy trong lòng chùng xuống.


Nhưng mà, những điều này thì liên quan gì đến mình? Tả Lam vì tiếng ồn ào xung quanh mà sực tỉnh khỏi tưởng tượng, nghĩ đến việc mình vừa rồi thậm chí còn đau lòng cảm thông cho cái tên đã hai lần liên tiếp ‘áp đảo’ mình bằng sức khỏe dị thường kia, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực mình, vội vàng bình ổn lại tinh thần, cúi đầu chậm rãi giở trang sau.


“Gì? Đây là cái gì?” Tả Lam bỗng nhiên nhìn thấy một bức ảnh hình như là chụp vào ngày lễ mừng ngày sinh Khổng Tử, Giản Mặc đội trên đầu mũ ông già Nô-en, tay cầm microphone hát ‘gào’ cùng mọi người xung quanh… Sao có thể như vậy? Ánh mắt của cậu nhìn đăm đăm.


“À, đây là ảnh chụp lễ mừng ngày sinh Khổng Tử năm trước, các huynh đệ mở party, Boss lúc đó rất hào hứng, uống rượu tưng bừng.” Tiều Bảo chỉ ảnh chụp nói.
“Còn cái này?” Giọng nói Tả Lam chợt trở nên hung ác.


“Còn cái này là tết Nguyên Tiêu, nhân lúc đang ở cùng nhau mọi người cùng ăn súp mè, bởi vì tiểu tử Vương Ân không thích ăn vừng, cho nên bị boss ép ăn đến hai bát. Sao vậy, rất thú vị đúng không?” Tiều Bảo không nhận thấy sắc mặt Tả Lam thay đổi, vẫn đang hào hứng giải thích.


“Thì ra khi hắn và các cậu ở cùng nhau, vẫn luôn rất vui vẻ nhỉ.” Tả Lam sắc mặt âm trầm thay đổi thái độ, nhìn mỗi ảnh chụp Giản Mặc đều tươi cười rạng rỡ cùng mọi người trong tập đoàn Thiên Địa, đâu có giống như lời Vương Ân nói.


“Cậu không biết à? Những năm gần đây mỗi lần mở party,boss đều sẽ tham dự. Ca hát, uống rượu, đánh nhau cái gì cũng có…. Đương nhiên, boss không tìm nữ nhân, trong lòng của anh ấy chỉ có cậu thôi.” Tiểu Bảo không thấy sự khác thường, còn tiếp tục cười nói.


“Mỗi khi vậy, boss đều bắt chúng tôi huyên náo cả đêm, các huynh đệ uống rượu không thắng được hắn, đánh cũng không lại hắn, mỗi lần phải chờ tới lúc boss hết hứng mới có thể đi, thật mệt mỏi quá!.”


“Vương Ân! Ngươi lừa ta!” Tả Lam nghe đến đó đã minh bạch mọi sự, vừa bực vừa thẹn sao lúc trước mình lại có thể cảm thông với Giản Mặc, còn nhượng bộ hắn nữa. Mình làm sao vậy, sao lại tin lời xã hội đen? Còn không sợ bị bọn họ đùa bỡn sao?


“Tôi không lừa cậu.” Vương Ân sớm đã nhận ra có chuyện không ổn, hắn thoải mái chối bay chối biến, vẻ mặt vô tội đối diện với cậu học sinh cấp 3 đang phẫn nộ chất vất.


Ánh còn dám nói không gạt tôi? Trong lời anh nói, tên họ Giản kia như nam chính phim bi kịch, còn nói cái gì mà mười sáu năm qua tất cả mọi người không ai dám tới gần hắn, nếu không sẽ bị nguy hiểm?” Tả Lam chỉ Giản Mặc đang cười vui vẻ bên kia, gào: “Anh xem tên gia khỏa kia giống vương tử bi thảm chỗ nào? Không phải có rất nhiều người ồn ào vây lấy hắn sao?”


“Cậu không nhìn ra sao? Boss bây giờ không nguy hiểm, nhưng hắn hồi trước, mỗi khi đến mấy dịp ngày lễ này đều cuốn lấy chúng tôi bắt ép chúng tôi phải chơi cùng ổng đến khi không còn một chút khí lực nào,mới cho đi. Về lâu về dài, chúng tôi sao có thể không nguy hiếm đến tính mạng? Cho nên tôi mới nói boss lúc ấy rất nguy hiểm không thế tiếp cận được.” Vương An mặt cười tươi như hoa, mắt lại không dám nhìn thẳng vào hai mắt đang bốc lửa của Tả Lam.


“Nói hươu nói vượn! Như thế có gì nguy hiểm?” Tả Lam nghiến răng hỏi.


“Tôi chỉ muốn cuộc sống mọi người được tốt đẹp hơn thôi, cho nên mới đành phải nói dối một chút, cái khác không có nói quàng à “ Vương Ân ra vẻ vô tội nháy mắt, thoắt cái đã trốn trong đám người “Phải biết rằng, làm cho boss uống rượu như nghiện ma túy để quên hết thảy chính là cậu.”


“Tôi muốn đập ch.ết anh! Lừa tôi vui vậy sao?” Tả Lam giận giữ rống lên.
“Tả Lam, kỳ thật boss nhìn không vui vẻ như trong ảnh chụp đâu. Tôi nghĩ, trong lòng cậu hẳn là cũng biêt?” Vương An đột nhiên hạ giọng nói, làm cho Tả Lam hơi chậm lại.


“Tình cảm các ngươi sao tự nhiên tốt vậy? Anh ghen nha.” Giản Mặc tự nhiên chen vào lúc này ôm eo Tả Lam hỏi “Có việc gì vậy?”
“Bộp.” Bị Giản Mặc ôm chặt khiến Tả Lam không tài nào chạm vào người Vương Ân được.


“Boss à, chúng em biết anh với Tả Lam đang ‘tình thương mến thương’, nhưng hai người cũng không cần phải liếc mắt đưa tình trước mặt các anh em như vậy chứ.” Vương Ân cười mờ ám phủi tay, làm đám người ầm ĩ bên kia chú ý. Tiếp đó người đàn ông đã gần ba chục tuồi này lại làm trò nhăn mày trợn mắt làm mặt quỷ, dẫn đầu đám người trong phòng lủi đi mất.


“Coi như anh trốn nhanh, lần sau tôi nhất định xé miệng anh!” Tả Lam hung dữ quát theo bóng lưng Vương Ân.
“Lam, đừng quan tâm Vương Ân quá như vậy, sẽ làm anh đau lòng đó “ Giản Mặc cúi đầu khẽ hôn lên tóc cậu học sinh cấp 3, nửa thật nửa đùa nói.


“Đừng đi theo tôi nữa! Giờ tôi muốn đi ngủ, anh ra ngoài!” Tả Lam giãy khỏi cánh tay của Giản Mặc, bước về hướng phòng ngủ.


“Em là của anh, đương nhiên chúng ta phải ngủ cùng nhau roi.” Giản Mặc vượt lên trước, ôm lấy đằng sau Tả Lam, hai người một đường dây dưa đi vào phòng ngủ, Tả Lam tự nhiên lại bị thân thể khoẻ mạnh của nam nhân áp trên giường.


“Này, không được làm chuyện xằng bậy!” quát ra một câu nửa uy hϊế͙p͙ nửa sợ hãi, Tả Lam cảm nhận được khí tức Giản Mặc đang tới gần, lập tức cả thân hình cứng ngắc.
“Em thật sự sợ anh thế sao?” Giản Mặc ôn nhu cười hỏi.


“Ai sợ!” Tả Lam trừng mắt “Nhanh lăn xuống khỏi người tôi, chú rất nặng đó. Siêng đi tập thề hình quá ha.”
Giản Mặc cười cười, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống. Hắn vuốt ve Tả Lam, hôn một cái lên má người trong ngực, rồi mới từ từ đứng dậy.


“Tắm rửa rồi đi ngủ đi, anh ở trong này chờ em.” Giản Mặc ôn nhu nói, ánh mắt dưới ánh đèn nhàn nhạt trong phòng ngủ trông thật dịu dàng.


Tả Lam bắt gặp ánh nhìn của Giản Mặc, trái tim tự nhiên đập thình thịch. Cậu đương nhiên không muốn thừa nhận mình đột nhiên rung động, cũng không quay đầu lại vội vàng chạy tới phòng tắm, mở vòi nước.


“Bình tĩnh nào, Tả Lam. Mày sao lại kỳ quái đến mức tha thứ cho kẻ cưỡng gian mình chứ?” Vừa nghe tiếng nước chảy ào ào, Tấ Lam vừa phiền não tự hỏi mình.


Đến nửa ngày sau, Giản Mặc lo lắng gõ cửa hỏi, Tả Lam mới mở cửa phòng tắm, nhưng cậu lập tức tránh né Giản Mặc đang vươn tay ra, vọt lên giường, vùi đầu vào trong chăn bông.


Một lát sau, Tả Lam cảm thấy tức ngực, cậu chịu không nồi ló đầu ra khỏi chăn, liền thấy Giản Mặc đang ngồi bên giường nhìn hắn không chớp mắt.


“Á, chú bị bệnh à, muộn thế này rồi còn ngồi như phỗng trong này, muốn dọa ma à?” Tả Lam lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm sở thích Giản đại thúc thật kỳ quái, mình cuộn tròn trong chăn như vậy mà cũng nhìn đến không chớp mắt là sào?


“Anh nghĩ phải trông trừng em như thế nào mới tốt, hay là em bỏ kính mắt đi, sẽ bớt hấp dẫn hơn, sau này cũng không cần đeo nữa, dù sao lúc trước anh kiểm tr.a cũng thấy kính của em hình như là kính không số” Nghe Giản Mặc ăn nói buồn nôn, Tả Lam không hoài nghi kẻ như đang trong trò chơi tình yêu cuồng nhiệt này, có thật là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi không?


“Tôi mang cái gì không liên quan đến anh! Chú muốn nói không có kính mắt trông tôi càng giống cái người kiếp trước kia chứ gì? Còn nữa, đừng dùng loại ánh mắt khiến người ta chán ghét này nhìn tôi, làm sao tôi ngủ được?” Tả Lam phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát “Nhánh ra ngoài, không cho phép nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi.”


“Lam, em nghĩ nhiều rồi. Anh thật sự chỉ muốn nhìn em thôi, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi.” Giản Mặc vừa nói vừa cười hì hì “Em không cần phải lo lắng, bởi vì đằng nào anh cũng đã nếm thử hưong vị của em hai lần rồi, sao phải làm chuyện lén lút không nhân phẩm như vậy nữa chứ?”


“Cút đi!” Tả Lam dứt khoát nói.
“Nhưng mà anh muốn nhìn khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của Lam “ Giản Mặc khó xử nhướng lông mày “Nếu không anh sẽ không ngủ được.”
“Mười sáu năm quá anh không thấy tôi cũng vẫn ngủ như heo đấy thôi?” Tả Lam không kiên nhẫn nói.


“Hôm nay Lam trở lại bên cạnh anh, anh không muốn bỏ phí thêm chút thời gian hạnh phúc nào của chúng ta nữa “ Giản Mặc cúi đầu xuống, thâm tình nhìn người trên giường “Kỳ thật đến giờ anh vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, có khi không nhịn được tự hỏi mình, em thật sự sống lại sao? Anh thật sự tìm thấy em một lần nữa sao?”


“Tôi không phải Tả Lam trong suy nghĩ của anh, cho dù tôi cùng tên cùng tướng mạo với người đó, nhưng tôi không hề có trí nhớ hay những kỉ niệm trước kia. Tôi van chú, đừng níu kéo tôi nữa được không?” Tả Lãm cắn răng nói, đối mặt với bộ dáng thâm tình chân thành của Giản Mặc, cậu cảm thấy toàn thân run lên, đồng thời nhớ lại người nam nhân này đã hai lần áp đảo mình khiến cậu đau đớn biết chừng nào, khiến cho tâm tình cậu lúc này tương đái phức tạp.


“Em quên những chuyện đã xảy ra lúc đó cũng không sao, chỉ cần em còn nhớ rõ con người anh là tốt rồi.” Giản Mặc không để ý chút nào đến thái độ ác liệt của Tả Lam, ánh mắt còn ngày càng dịu dàng, làm Tả Lam muốn tiếp tục ghi hận cũng khó xử.


“Rốt cuộc có đi ra không?!” Hơn nửa ngày sau, không khí mập mờ trong phòng làm cậu học sinh cấp 3 nghẹn đến đỏ mặt bạo rống lên một câu, lần nữa phá vỡ yên lặng.


“Được rồi, được rồi, lần này anh tạm thời đáp ứng em ra phòng khách ngủ, nhưng mà chỉ có đêm nay là trường hợp đặc biệt thôi. Sau này mỗi tối anh đều muốn ôm Lam ngủ thật chặt. Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể khẳng định em thật sự đang ở bên anh.” Giản Mặc mỉm cười hôn nhẹ lên môi Tả Lam.


“Anh không làm phiền em ngủ nữa, kẻo ngày mai đến trường lại có người cười em mắt gấu mèo, ngủ phải nhớ mơ thấy anh nha.”
“Ai thèm mơ thấy anh!” Tả Lam hừ một tiếng, nhìn nam nhân cuối cùng lưu luyến rời đi, tâm tình liền vui vẻ, không thèm so đo đối phương nói mỗi đêm đều muốn vuốt ve mình ngủ nữa.


Sáng sớm hôm sau, Tả Lam đang mơ mơ màng màng đột nhiên thấy ngực cứ nặng nặng, cậu cố sức mở mắt ra, vừa nhìn thấy một tia sáng, môi liền bị cái gì đó nặng nề chặn lại, hơn nữa hô hấp còn bị lấy hết không khí.


“Mới… mới sáng sớm đã nháo cái gì?” Tả Lam bị hôn đến sắp ngất đi mới nhìn được khuôn mặt tuấn mỹ đang được phóng đại trước mắt của Giản Mặc, nhịn không được mặt tối sầm “Đại thúc, chú là đồ biến thái à? Tôi còn chưa rửa mặt đánh răng mà đã hôn hôn gặm gặm, không sợ bẩn ch.ết sao?”


“Lam, dù em cố ý nói chuyện không có tí lãng mạn nào, vẫn không thề nào khiến anh bớt yêu em được.” Giản Mặc vẫn chưa thỏa mãn l**m l**m khóe miệng, lại cười nói: “Với lại trên người em chỗ nào cũng thơm, hương vị chỗ nào cũng, tuyệt, anh làm sao ghét em được?”


“Vậy ý chú là tôi đánh rắm cũng thơm đúng không?” Tả Lam trong lòng nghĩ đến, nhưng cảm thấy những lời này hơi mất vệ sinh, nên không nói ra. Nhưng mà bị hôn tỉnh lại, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn đầy xuân phong của Gản Mặc, hàm răng cậu chẳng biết tại sao nghiến chặt lại.


“Anh cho Vương Ân hộ tống em đi học, nhớ rõ, lúc nghỉ trưa anh sẽ ăn cơm trưa với em, tối cũng tới đưa em về nhà.” Giản Mặc cười cười, làm Tả Lam muốn nói lại thôi: “Anh đã sai người mang thời khoá biếu học kỳ tới cho em, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, Tả Lam.”


Tả lam không biết làm sao, thật ra cậu vốn muốn lừa Giản Mặc, giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này thật không có khả năng.
“Cứ như vậy đi, giờ mau vào ăn sáng.” Giản Mặc khuôn mặt chân thành hôn lên má Tả Lam.


“Chú là cẩu à? Đừng l**m mặt tôi nữa!” Tả Lam chà mạnh chỗ bị Giản Mặc hôn “Còn nữa, tạm thời tôi không muốn gặp Vưong Ân, cho Tiều Bảo đến đi.”
“Được, được. Lam muốn gì cũng được.” Giản Mặc mỉm cười bước ra khỏi phòng.


Tả Lam ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình cứ thuận miệng ra lệnh Giản Mặc, mà hắn cũng rât nghe lời mình,giống như hai người đã quen nhau từ lâu, tình cảm cũng rất tốt?
Thượng đế ơi, chẳng lẽ từ nay về sau, con thật sự phải ở cùng cái ông chú đại ca xã hội đen xấu xa này sao?






Truyện liên quan