Chương 10
“Á… mấy người cái công ty này đi đứng sao đều không phát ra tiếng động vậy?” Tả Lam bị hù nhảy dựng lên,vô thức lùi lại hai bước.
“Tả đại ca, chúng ta không có nhiều thời gian. Cậu mau trốn vào trong xe đẩy này, chúng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.” Mộc Nhân nhỏ giọng thúc giục Tả Lam “Cậu nhanh thay quần áo!”
“Chuyện này… cá nhân tôi thấy không từ mà biệt thì thật bất lịch sự. Còn có, chú hình như đã hiểu lầm Giản Mặc thì phải? Hay là bây giờ chúng ta đi tìm Giản Mặc, ba mặt một lời nói chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn.”
“Tả đại ca, cậu không nên tin Giản Mặc, hắn là kẻ lừa đảo, hắn đối xử tốt với cậu là có mục đích xấu, thấy cậu giống Tả đại ca kiếp trước như vậy nên muốn đùa bỡn cậu thôi!” Mộc Nhân vội la lên.
Tả Lam xầm mặt, hôm nay nghe được có người nói Giản Mặc đùa bỡn mình, trong nội tâm cậu không vui chút nào.
“Không còn thời gian đâu, trì hoãn nữa sẽ bị người khác phát hiện. Tiểu Tả đại ca, xin lỗi, mong cậu nhẫn nại một chút.” Thanh âm Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.
Tả Lam nghiêng đầu, cảm thấy gáy đau nhức, sau đó trước mắt tối sầm bất tỉnh nhân sự.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Tả Lam vì bị xóc nảy mà bừng tỉnh, chậm rãi mở mắt. Cậu phát hiện trên người vẫn đang mặc áo tắm, cả người bị cuộn tròn lại lắc lư, xung quanh trắng xóa, xem ra đánh ngất xỉu cậu chính là Tiếu Bảo và Mộc Nhân còn chưa kịp thay quần áo cho cậu..
Nghĩ đến Tiểu Bảo, tâm tư Tả Lam trầm xuống, bởi vì cậu biết rõ Tiểu Bảo đối với Tả đại ca kiếp trước tràn đầy kính yêu cùng tôn sùng, tuyệt đối không thể làm ra việc tổn hại đến cậu, nhưng hiện tại Tiểu Bảo cũng đứng về phía Mộc Nhân. Vậy chẳng lẽ, Giản Mặc thật sự đối với cậu… Không, không phải như vậy! Giản Mặc nhất định sẽ không hại cậu!
Tả Lam tự an ủi mình đồng thời cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn. Cậu nhắm mắt lại, lâu sau mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Lần nữa mở mắt, cúi đầu nhìn, Tả Lam phát hiện hai tay và hai chân đều bị trói, không thể nhúc nhích, miệng cũng bị một cái khăn tay bịt chặt.
Nghĩ tới lời nói của Mộc Nhân vừa nãy, Tả Lam hiểu bản thân hiện tại bị Tiểu Bảo giấu trong xe đẩy thức ăn, bốn phía trùm khăn trắng kín mít. Dùng cách này để lén mang người ra ngoài thì thần không biết quỷ không hay. Bởi vì Mộc Nhân bình thường phụ trách loại công việc này nên dễ dàng tránh được camera an ninh, chỉ cần vào thang máy xuống đến tầng hầm có bãi đậu xe, đợi Tiểu Bảo lái xe tới là bọn họ có thể nghênh ngang rời đi…
Sau nửa năm bị giam lỏng ở đoàn Thiên Địa, cuối cùng Tả Lam đã được ra ngoài, nhưng cậu lại không có nửa phần vui sướng. Cậu tự trách bản thân đã không nói rõ ràng với Giản Mặc, để bây giờ phải chật vật như thế này.
“Đinh.”
Đúng như dự đoán của Tả Lam, thang máy xuống đến bãi đậu xe, Tả Lam cảm thấy cậu được Tiểu Bảo cẩn thận ôm đi ra, đặt vào một chỗ đã chuẩn bị sẵn trong xe con.
Xe rời khỏi cao ốc không lâu, Mộc Nhân liền tháo bỏ dây trói Tả Lam.
“Hừ! Đồ độc ác, buộc chặt thế làm gì? Muốn phế tay của tôi sao?” Tả Lam trừng mắt nhìn Mộc Nhân cùng Tiểu Bảo lái xe phía trước, lại giật giật áo tắm oán hận hỏi: “Giờ muốn đưa tôi đi đâu?”
“Tả đại ca….”
“Ngừng, gọi tôi là Tả Lam.” Tả Lam ngắt lời Mộc Nhân, vô cùng bất mãn với cách xưng hô chói tai “Tả đại ca” này.
“Tả….Tả, Tả Lam.” Mộc Nhân ngắc ngứ một lúc mới sửa miệng được: “mong cậu tha thứ cho tôi cùng Tiểu Bảo, vì muốn đưa cậu rời khỏi nơi nguy hiểm kia nên mới nghĩ ra hạ sách này.”
“Mộc Nhân, ta sẽ thu xếp để Tả đại ca rời khỏi thành phố này, còn ông…”
“Không cần lo cho tôi, chỉ cần Tả Lam bình an vô sự là tốt rồi.” Mộc Nhân nhanh chóng mở miệng “Người của Tứ Hải có liên lạc với tôi, nói sẽ đảm bảo thu xếp ổn thỏa mọi hậu quả cũng đảm bảo an toàn cho chúng ta. Nhưng bọn họ cần chúng ta làm Giản Mặc năm đó hại ch.ết Tả đại ca.”
“Mấy người thông đồng cùng bọn Tử Hải? Còn chuyện gì nữa? Đại thúc, tôi và chú đều biết Tử Hải và tập đoàn Thiên Địa không đội trời chung, cho nên ý định rửa tay gác kiếm của Giản Mặc mới khó khăn đến vậy, đàm phán mấy lần đều không có kết quả.” Tả Lam nghe xong không khỏi kinh ngạc “Sao tôi có cảm giác như mấy người đang trợ giúp Tử Hải đả kích Giản Mặc, cõng rắn cắn gà nhà?”
“Hắn chính là không nói đạo nghĩa! Nếu không, năm đó hắn sẽ không thông đồng với Hắc Diễm hại ch.ết Tả đại ca.” Mộc Nhân tức giận, tiếp theo ngẩng đầu nói với Tiểu Bảo “Men theo đường rừng phía nam, sẽ có người tiếp ứng chúng ta.”
“Hắc Diễm là cái gì?” Tả Lam nghe thấy vậy liền vô thức ngoan ngoãn, quay sang hỏi Tiểu Bảo.
“Hắc Diêm là tổ chức kình địch của là chúng ta năm đó, sau khi Tả đại ca hạ được toàn bộ lãnh đạo của chúng thì vẫn là nằm trong vòng tay của BOSS!.” Tiểu Bảo tận lực nói giảm nói tránh.
A, chính là khung cảnh hay xuất hiện trong giấc mơ! Tả Lam như có điều suy nghĩ, cúi đầu xuống, cảm thấy hiện tại Tiểu Bảo là lạ, tựa hồ có chỗ không đúng.
“Đến bây giờ còn gọi Giản Mặc là ông chủ?” Mộc Nhân trách cứ.
“Các anh em theo hắn lâu như thế, đã thành thói quen, nhất thời chưa sửa được. Ai bảo ông giờ mới nói cho tôi biết chính hắn là người hại Tả đại ca năm đó?” Tiếu Bảo tăng tốc, tựa như không muốn tiếp tục đề tài này.
“Hết cách rồi… tôi không muốn để hắn có cơ hội xâm phạm Tả Lam… Tôi đã sống tạm như thế nhiều năm, không có dũng khí vì Tả đại ca báo thù… Bất như thế nào, lần này tôi cũng nhất định phải cứu Tả Lam ra, báo đáp ân tình năm đó!” Mộc Nhân cúi đầu ảm đạm nói với Tiểu Bảo “chú là người tôn trọng Tả đại ca nhất, chú giải thích đi!”
“Này, nói nhiều như, mấy người còn chưa cho tôi biết, tại sao khẳngđịnh được Giản Mặc hại ch.ết Tả đại ca kiếp trước? Hơn nữa, chú còn nói nhờ Tiểu Bảo hỗ trợ, xem ra chú nhất định phải có chứng cứ, không lẽ là…?” Tả Lam hỏi, cậu hiện tại quan tâm nhất đúng là chuyện này.
“Tả Lam, sự kiện kia….”
“Kétttttt!”
Xe đột nhiên dừng lại, chặt gãy lời của Mộc Nhân. Tiểu Bảo nhíu mày nhìn đường lớn phía trước yên tĩnh xuất hiện vài cỗ xe màu đen xe có rèm che, còn có bảy tám người tay cầm súng chĩa về phía mình, sắc mặt Tiểu Bảo đại biến, lập tức định quay xe nhưng hai bên đã bị cỗ xe ô tô khác vây chặt. Trước tình hình như thế, Tiểu Bảo đành phải cho xe đứng im.
“Cẩn thận!” Tiểu Bảo quay lại dặn dò Mộc Nhân và Tả Lam, bị mấy kẻ dùng súng uy hϊế͙p͙ bước xuống xe.
Lời của Mộc Nhân bị cắt đứt khiến Tả Lam không biết được chuyện năm đó, trong nội tâm khó chịu vô cùng, nhưng cậu cũng nhanh chóng bị người thô lỗ bức xuống xe, đưa tới một gian nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng.
“Đây là tình nhân của Giản Mặc sao? Thật không thể tin được.hắn lại có sở thích biến thái như vậy!.”
Một người đàn ông thân hình vĩ ngạn, tuổi chừng hơn năm mươi thấy Tả Lam đang đi vào liền đánh giá một hồi, tiện đà cười nói: “Thật giống Tả đại ca trước kia, thì ra khẩu vị của Giản Mặc là như vậy a?”
Tả Lam nhìn mọi người trong phòng cung kính với người này như thế liền đoán ra thân phận đối phương hẳn không hề đơn giản.
“Thật không thể ngờ, Lăng Sùng ta đường đường là người đứng đầu Tứ Hải, lại vì một tiểu nam sủng thế thân thấp hèn phải tự xuất mã.”
“Này ông già, không ai ép ông muộn như vậy còn ra đường dọa ngươi đâu, nếu như đi đứng bất tiện thì nên ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi.” Tả Lam nghe Lăng Sùng nói mình là nam sủng, còn nói gì mà thế thân, trong nội tâm tức giận, bất chấp tất cảvặc lại.
“Con mẹ nó, con thỏ nhỏ kia mồm mép không vừa đâu, lá gan cũng lớn lắm.” Lăng Sùng hơi ngẩn người, tiện đà thẹn quá hoá giận “Giam nó lại cho tao… Chờ lát nữa xử lý cùng Giản Mặc luôn một thể!
“Cứ để mọi người biết rõ Giản Mặc lật lọng, ám hại anh em, hại ch.ết Tả đại ca cơ mà!.” Mộc Nhân la lên, vội vàng lách mình chắn ở phía trước Tả Lam.
“Đồ ngu ngốc! Nếu như ta không lấy thân phận kẻ đứng đầu Tứ Hải để nói chuyện với ngươi thì làm sao ngươi có thể tin tưởng ta được chứ, làm sao có thể tóm được con thỏ nhỏ được Thiên Địa bảo vệ nghiêm ngặt này chứ?” Lăng Sùng lớn tiếng cười nói.
“Ông…ông lừa tôi?” sắc mặt Mộc Nhân nháy mắt tái nhợt, ánh mắt ngập tràn áy náy nhìn về phía TảLam.
Tả Lam bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện tới nước này rồi cậu cũng vô lực trách cứ gã Mộc Nhân khời dại này:…..’
“Xàm… tao đã từng đến Thiên Địa vài lần, vô tình gặp mày, phát hiện mày thoạt nhìn thì bình thường hơn nữa thần sắc không được tự nhiên. Tao lúc ấy chỉ biết mày nhất định có vấn đề!”
Thì ra là như vậy! Tả Lam nhịn không được nghĩ Giản Mặc thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thật quá ngu ngốc. Lăng Sùng chỉ thấy qua Mộc Nhân một, hai lần đã nhận ra được sự bất ổn, Giản Mặc thế mà không phát giác?
“Tao chỉ là lén cùng họ Mộc gặp vài lần, liền tin tưởng tao tuyệt đối, còn kể hết toàn bộ chuyện trước kia.” Lăng Sùng thoạt nhìn vô cùng vui vẻ nói với Tả Lam.
Gã được quyền vui sướng, bởi vì gã có thể lợi dụng Tả Lam để ra điều kiện với Giản Mặc, chiếm đoạt lợi ích của tập đoàn Thiên Địa tập đoàn cắt giảm thê lực của Giản Mặc. Nhưng, nếu như Giản Mặc thật sự bởi vì quan tâm Tả Lam mà bị dụ tới đây, gã càng thuận tiện diệt trừ… Không còn chuyện hơn.
“Ha hả… Tôi tò mò không biết trước kia đã làm gì khiến ông chủ Lăng cao hứng đến mức đi mua chuộc người của Thiên Địa bắt cóc Lam?” ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhàn nhã, Giản Mặc đột nhiên xuất hiện, thần sắc thản nhiên đứng ở cửa.
“Giản Mặc?” Lăng Sùng cùng đám đàn em lắp bắp kinh hãi.
Giản Mặc cười khẩy đi vào, tiện tay ôm chặt Tả Lam đang ngây ngốc, bảo hộ chặt chẽ cậu.
“Anh sao tới đây được?” Tả Lam ngẩng đầu nhìn Giản Mặc mọi ngày đầu tóc gọn gàng nay lại có chút rối, quần áo cũng hơi nhăn, lập tức hiểu ra “Anh vẫn luôn theo sát em? Kỳ thật anh đã sớm nhìn ra Mộc Nhân có vấn đề, Tiểu Bảo cũng là nghe theo mệnh lệnh của anh mới phối hợp vói Mộc Nhân đưa em đi?”
“Lam, em quả nhiên thông minh nha, chả khác gì kiếp trước. Anh thấy em lén tr.a thông tin về Mộc Nhân nên cảm thấy chắc chắn có chuyện!” Giản Mặc cúi đầu cười hì hì, cọ cọ mấy cái vào người đang ôm trong ngực, rồi mới xoay mặt lạnh lùng nói với Lăng Sùng: “Đừng làm phiền, bọn nó đang ngon giấc lắm!”
Tả Lam hừ một tiếng, quay đầu lại trừng Tiểu Bảo, dám đánh ngất cậu? Trở về sẽ nhất định đòi nợ gã. Tiểu Bảo vội vàng hướng Tả Lam lộ ra bộ dáng cầu xin tha thứ, rồi lại về phía Giản Mặc, làm cho người ngoài đều nghĩ Tiểu Bảo vì giúp Mộc Nhân mà lo sợ..
“Thân thủ của Giản Mặc quả nhiên lợi hại y như lời đồn.” Lăng Sùng hồi phục tinh thần, bởi trong phòng lúc này, ai cũng đều có súng, mà người của gã vẫn đang chiếm ưu thế.
“Xem ra mày cũng rất tin tưởng Mộc Nhân ngu ngốc này nên chỉ dẫn theo vài người đi cùng, rồi lại chủ quan không điều tr.a mấy cái xe có rèm che. Cho nên vô cùng dễ dàng để tao giải quyết xong bọn nó!” Giản Mặc nhàn nhạt đáp.
‘Tao không ngờ được một kẻ tâm ngoan thủ lạt coi mạng người như cỏ rác như Giản Mặc lại có thể vì một thằng đ**m mà mạo hiểm!” Lăng Sùng cay độc vừa nói vừa liếc xéo Tả Lam, rồi lại ra vẻ lắc đầu đánh ch.ết cũng không tin Giản Mặc thực sự có tình cảm với cậu.
“Mày sai rồi. Thứ nhất, Lam không phải sủng vật, cậu ấy là người tao yêu nhất. Thứ hai, tao thề, đời này sẽ không để Lam gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vậy tao không thể liều mạng như… trước nữa” Giản Mặc nói đến đây, lại cúi đầu nhìn Tả Lam cười.
“Em biết rõ, ông chủ nhà anh hiện tại rất muốn nói ‘nếu như tôi ch.ết, ai sẽ bảo vệ em’ ha!” Tả Lam nhìn lại Giản Mặc. Quen nhau lâu như thế, cậu tự biết hắn muốn nói cái gì.
“Đương nhiên. Không chỉ bảo vệ, anh còn muốn yêu em cả đời nữa cơ.” Giản Mặc cười tủm tỉm, rồi xoay người cùng Tả Lam ngông nghênh ngồi vào ghế đối diện với Lăng Sùng, không thèm để tâm đến nguy hiểm trước mắt.
“Giản Mặc, mày chưa tỉnh mộng hả? Tình hình bây giờ…”
“Tiểu Bảo.” Giản Mặc miễn cưỡng gọi một tiếng cắt đứt lời Lăng Sùng, Tiểu Bảo nhanh nhẹn rútđiện thoại ra ấn một dãy số.
“Ông Lăng, nghe điện thoại trước đã rồi nói chuyện tiếp!. ’ Giản Mặc hất hàm ý nhắc Tiểu Bảo đưa điện thoại cho Lăng Sùng.
Lăng Sùng hồ nghi nhận điện thoại, vừa mới nghe xong vài câu sắc mặt lập tức đại biến.
“Mày dám lén bắt người nhà của tao? Mau thả mẹ và vợ con tao ra, lợi dụng người già phụ nữ và trẻ em, mày có còn là đàn ông không?”
“Ha ha ha! Giờ mày dám nói đạo lý với tao á? Việc mày lừa bắt Lam thì tính sao?” Giản Mặc giễu cợt “Mày một mặt giả bộ đàm phán xóa bỏ ân oán trước đây với tao, một mặt lại lừa gạt, xui khiến người của tao bắt cóc Lam. Rõ ràng mày hèn hạ vô sỉ trước, hôm nay tao chỉ học theo mày thôi.”
“Tao… tao sẽ giết mày!” Lăng Sùng rút súng chĩa vào Giản Mặc,nhưng lại chần chừ không bóp cò.
“Giỏi thì bắn đi, ông chủ Lăng tuy không chuyện xấu nào chưa làm. nhưng nghe nóí là một đại hiếu tử, hơn nữa còn là một người cha mẫu mực. Chẳng lẽ mày chôn cả gia đình cùng tao?” Giản Mặc không thèm nhìn Lăng Sùng, chỉ lo vuốt ve cằm Tả Lam đang ngồi trên đùi hắn.
“Bốp!”
Tả Lam không thể nhịn hơn được nữa, thẩy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, cậu nhất thời tức giận đưa tay đánh Giản Mặc một cái.
“Á… Lam đánh anh mạnh thế thật?” Giản Mặc thấp giọng cười, bộ dáng không coi ai ra gì chọc tức đám người Lăng Sùng.
“Ông chủ Lăng, ông còn chưa rõ sao? BOSS của chúng tôi đã sớm nhận ra Tứ Hải các người không có thành ý nên không thể ngồi chờ ch.ết được. Vừa đàm phán với’ các người thuận tiện cũng làm ăn với Sậu Vũ luôn, cùng bọn họ hợp tác tiêu diệt thế lực của Tứ Hải, để bọn họ tiếp nhận địa bàn của các người, Thiên Địa chúng tôi không cần lợi lộc gì” Tiểu Bảo tốt tính giải thích.
“Không cần gì cả? Tao thấy bọn mày nhân cơ hội này cùng Sậu Vũ chấm dứt ân oán để dễ dàng thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này mới đúng!” Lăng Sùng tức giận nói.
“Mày là người hiểu chuyện, tao không muốn lãng phí thời gian nữa. Nói cho mày biết, hiện tại tổng bộ Tứ Hải bọn mày đã bị Sậu Vũ hạ rồi.” Giản Mặc nói đến đây thì dừng lại, liếc nhìn Lăng Sùng đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt tràn ngập ngạo khí cùng vui vẻ.
“Lăng Sùng, không cần hoài nghi lời tao đâu. Tao biết rõ mày đêm nay sẽ gặp Mộc Nhân, nên mày không thể có mặt ở tổng bộ Tứ Hải. Hiển nhiên, không có thủ lĩnh chỉ huy thì chuyện tổng bộ nhanh chóng bị công phá cũng dễ hiểu mà”
Lăng Sùng cắn răng không nói, ánh mắt đầy phẫn hận.
“Tao thấy mày nên rửa tay gác kiếm thì tao có thể nghĩ cách bảo vệ cả nhà mày già trẻ bình an, ít nhất có thể để mấy người không cần lo cơm áo gạo tiền sống quãng đời còn lại. Đương nhiên, mày cũng có thể chọn cách khác.” Giản Mặc để Tả Lam đang vặn vẹo trên đùi mình bước xuống đất, nhưng không hề thay đổi tư thế ôm ấp “Lăng Sùng, giờ mày có súng, nếu mày muốn cùng tao đồng vu qui tận thì cũng được.”
“Chỉ có điều người đứng đầu Sậu Vũ không có nhân đạo như BOSS của chúng tôi đâu, tôi nghe nói sở thích của gã chính là nhốt người thân của địch thủ vào xe rồi gài mấy quả bom cho nổ OÀNH một cái!” Tiểu Bảo vẻ mặt chân thành tiếp lời, lại còn giơ tay minh họa vụ nổ vô cùng chuyên nghiệp.
Lăng Sùng gương mặt run rẩy, gã biết Tiểu Bảo không có nói quàng, Giản Mặc nắm chắc điểm đấy nên mới dám một mình tới. Cho dù hiện tại gã có thể bắn tung đầu Tả Lam, ép Giản Mặc tha cho nhà của gã thì gã cũng không có đủ lực để ganh đua với Sậu Vũ, nói không chừng còn có thể lập tức mất mạng.
Cân nhắc một hồi, Lăng Sùng cuối cùng bỏ súng xuống, đàn em dưới trướng cũng làm theo.
“Rất tốt, trước đưa bọn họ về.” Giản Mặc hạ lệnh, Tả Lam lúc này mới thấy người của Thiên Địa tới.
“Thì ra anh đã sớm có kế hoạch, chỉ chờ ông lão này lừa gạt Mộc Nhân tới bắt em?” Tả Lam một câu ông lão hai câu ông già làm cho Lăng Sùng vô cùng bực mình, nhưng lúc này uy thế đã mất gã không thể kháng nghị, yên lặng cúi đầu bị người của Giản Mặc mang ra ngoài.
“Thiên hạ thái bình! Cuối cùng cũng thoát được quan hệ với xã hội đen.” Giản Mặc mỉm cười nhìn về phía Tả Lam nói “Vài ngày nữa Lam muốn đi đâu cũng được, nhưng nhất định phải cho anh đi cùng.”
“Hừ, trước hết để em trở lại trường học!” Tả Lam phẫn nộ nói ra.
“Đương nhiên, nhưng sau này em cũng không cần quá chăm chỉ đâu, anh sẽ đau lòng lắm đấy.” Giản Mặc thấy Tả Lam gặp biến cố không có phản ứng gì thì tò mò “Lam, em không nghĩ anh sẽ lợi dụng em để bắt Lăng Sùng đấy chứ?”
“Đồ ngốc nhà anh? Hỏi ngu thế?” Tả Lam nhìn bốn phía, nói tiếp “Em không thấy Vương Ân đâu cả, anh ta nhất định là cùng Sậu Vũ đi quấy đảo nhà ông cụ kia rồi? Nếu như anh muốn lợi dụng em cùng Sậu Vũ để làm giảm thế lực của ông lão kia thì đâu cần đích thân tới đây.”
“Lam hiểu anh nhất, biết rõ tình yêu của anh tuyệt đối chân thật.” Giản Mặc cười hì hì nâng cằm Tả Lam rồi hôn, sau đó lại thở dài một hơi “kỳ thật anh có chút sợ hãi.”
“Gì?” Tả Lam kinh ngạc nháy mắt mấy cái.
“Tuy mọi việc đều nằm trong dự liệu của anh, nhưng nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn để em gặp nguy hiểm, anh sống không bằng ch.ết.”
“Phi, ông già, trong đầu của anh không thể nghĩ chuyện nào tốt hơn sao? Nghĩ lung tung gì thế?” Tả Lam đưa tay chặn miệng Giản Mặc, cậu thấy được sự ân cần cùng lo sợ trong ánh mắt hắn, nghĩ đến việc khiến một kẻ coi trời bằng vung như hắn sợ tới mức thê thảm như vậy, trong nội tâm lập tức ngọt ngào.
“Tả Lam, cậu tin tưởng hắn?” Mộc Nhân sau một lúc ngây người đã định thần lại, tiến,lên lắp bắp hỏi.
“Tên ông là Mộc Nhân thì chẳng lẽ ông đúng là Mộc Đầu Nhân (Mộc Đầu Nhân = đầu gồ)? Lại còn nói BOSS hại ch.ết Tả đại ca, nếu như không phải thấy ông một lòng lo nghĩ cho tiểu Tả đại ca bây giờ, hơn nữa Boss bảo tôi cứ theo ý ông dẫn người đến cho bọn Tứ Hải, tôi thật sự muốn đập ông một trận nhừ tử rồi.” Tiểu Bảo ở bên cạnh nói chen vào.
“Tôi không nhìn lầm mà! Trước đêm Tả đại ca gặp chuyện không may, tôi bị đám bạn kéo đi bar, tận mắt thấy Giản Mặc lén gặp người của Hắc Diễm.” Mộc Nhân kêu lớn: “Kẻ kia chính là tâm phúc của thủ lĩnh Hắc Diễm, tôi tuyệt đối không nhìn lầm.”
“Cho nên sau khi Tả đại ca đồng vu quy tận với người Hắc Diễm ông đổ hết mọi tội lỗi cho BOSS?” Tiểu Bảo lắc đầu “Ông biết người BOSS gặp năm đó là ai không hả?”
Mộc Nhân lắc đầu nguầy nguậy y như trong dự liệu của Tả Lam.
“Đó là Vương Suất – anh trai Vương Ân, là Lam ở kiếp trước phái đi làm nội gián.” Giản Mặc thở dài một hơi nói tiếp lời của Tiểu Bảo, nhưng mắt vẫn nhìn Tả Lam chăm chú.
“Lam, anh đã từng nói, kiếp trước em vì anh nên mới tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, vốn em có ý định cùng anh ra nước ngoài định cư, rời xa thế giới thị phi này nhưng cha mẹ anh không cẩn thận tận mắt thấy người của Hắc Diễm say rượu bắn loạn làm ch.ết người qua đường, cảnh sát yêu cầu bọn họ ra tòa làm chứng.”
“Cho nên những người kia giết cha mẹ anh?” Tả Lam run giọng hỏi.
“Đêm đó em hẹn anh ra ngoài đấu võ, còn nói giỡn sẽ dùng kết quả để quyết định vị trí trên giường. Cũng vì thế mà không ở nhà, thoát được tai kiếp.” Giản Mạc nói đến đây ánh mắt.liền ảm đạm, Tả Lạm vô thức nép vào người hắn, Giản Mặc thuận thế siết chặt hơn người trong lòng.
“Một mình anh thì không cách nào báo được thù. Vì anh, em tiếp quản vị trí thủ lĩnh của cha, ngay khi cha mẹ em từ trần liền chính thức tuyên chiến với Hắc Diễm.”
“Năm đó chúng ta tranh đoạt địa bàn với Hắc Diễm, có người hi sinh nhưng không trách cứ BOSS, bởi cho dù không có thù riêng, cũng không thể đội trời chung với Hắc Diễm.” Tiểu Bảo tiếp lời.
“Tối đó Vương Suất khó khăn lắm mới liên hệ được với anh, nói thủ lĩnh Hắc Diễm sẽ ở kho hàng số 19 giao dịch thuốc phiện.” Giản Mặc nói tới đây thì trầm giọng “anh lúc ấy đã vô cùng sai lầm, vì không muốn liên lụy đến mọi người nên đã che giấu tin tức này, định một mình đi trước một bước giải quyết hết đám chúng nó, tự mình báo thù cho cha mẹ.”
“Nhưng sau đó Vương Suất không thấy mọi người bên này có động tĩnh gì, bất chấp nguy hiểm truyền lại tin tức, kết quả bị Hắc Diễm phát hiện, liền chôn sống anh ấy.” Tiểu Bảo nói đến đây cúi thấp đầu xuống.
“Vương Suất trước khi ch.ết đã để lại ám hiệu vạch rõ kế hoạch tiếp ứng của đám Hắc Diễm, Tả đại ca biết được lập tức mang theo vài người chạy tới kho hàng, huyết chiến với Hắc Diễm. Bởi vì đại ca biết biết rõ nếu như kéo dài thời gian, đối phương sẽ còn bố trí cạm bẫy để BOSS cắn câu.”
“Khi anh nhận được tin tức, cùng các anh em khác đuổi tới thì em đã ngã xuống.” Giản Mặc nói với Tả Lam, rồi lại liếc nhìn Mộc Nhân đang ngây ra như phỗng “Moi chuyện là như vậy!”
“Vậy sao không nói cho tôi biết?” Mộc Nhân thần sắc hoảng hốt, nhất thời chưa thể chấp nhận được mối hận vài chục năm hóa ra chỉ là hiểu lầm, Giản Mặc không hề phản bội Tả Lam..
“Tuổi gì đòi biết? Đồ đần, hoang tưởng đòi ly gián ông đây với Lam rồi còn muốn nghe kể chuyện xưa?” Giản Mặc thoạt nhìn như đang oán niệm, làm cho Tả Lam âm thầm nuốt nước miếng. Hiện tại cậu mới biết Giản Mặc là một ông già keo kiệt, nói chuyện rất chua ngoa.
“Ha ha, BOSS đang nói giỡn thôi.” Tiểu Bảo vỗ vai Mộc Nhân đang nặng nề thở dài.
“Vương Suất đại ca vì BOSS tính sai mà gặp nạn, hơn nữa Tả đại ca cũng vì thế mà rời xa chúng ta. Là tiếc nuối là đau xót lớn nhất của BOSS, ông nói xem BOSS có thể nói ra không? Biết rõ chuyện này nên mọi người không ai nhắc lại nữa.”
Tả Lam gật gật đầu, cậu giờ đã hiểu thái độ kiêu ngạo của Vương Ân là do đâu. Từ chuyện Vương Ân lừa gạt trêu đùa cậu mà Giản Mặc cũng không hề trách cứ cũng đủ hiểu nội tâm Giản Mặc cảm thấy tội lỗi như thế nào.
Đối với anh em mà còn thế, vậy thì đối với người yêu thì cảm giác còn khổ sở cùng cực đến mức nào nữa? Tả Lam nghĩ tới đây càng đau lòng, nên không phát giác Giản Mặc híp mắt sờ loạn.
Mộc Nhân biết hết mọi chuyện, trên mặt liền lộ ra áy náy cùng tự trách kịch liệt.
Giản Mặc cùng Tả Lam đương nhiên sẽ không trách cứ Mộc Nhân, hai người gần như đồng thời nói Tiểu Bảo mang y về. Chờ Mộc Nhân vẫn đang liên mồm nói xin lỗi đi ra đến cửa, Tả Lam đột nhiên gọi lại:
“Ngày mai không cần pha trà hồng trà, tôi muốn uống trà ô Long.”
Mộc Nhân sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý tứ của Tả Lam, vành mắt lập tức lại đỏ.
“Ai da, sau này nhất định sẽ phải dạy dỗ lại vị Mộc Đầu Nhân này, tuổi một bó to đùng rồi còn thường xuyên làm ra biểu tình như thỏ con, nhìn qua có chút kỳ quái.” Tả Lam lắc đầu cười nói.
“Lam, em đối xử với mọi người thật tốt, sao với anh lại hung dữ vậy, thật bất công! Anh là người yêu em nhất mà!” Giản Mặc cười, vùi mặt vào vai Tả Lam làm nũng, vô cùng mất hình tượng.
“Nói bậy bạ cái gì thế hả? Em chỉ là đột nhiên muốn thay đổi khẩu vị thôi, Mộc Đầu Nhân pha trà rất ngon nên muốn giữ lại.” Tả Lam trừng mắt nhìn Giản Mặc, rõ ràng vừa nãy cậu không hề cười với Mộc Nhân, mà được gọi là ‘đối xử tốt’?
“Đươc rồi, chúng ta không nói cái này nữa, về trước rồi tính sau, được không?” Giản Mặc nói xong liền nắm tay Tả Lam đứng dậy.
Tả Lam theo phản xạ giơ tay ra, cùng Giản Mặc đan ngón tay vào nhau, đồng thời quay sang nhìn đối phương, nội tâm hai người tràn đầy ngọt ngào.
“Lam, em lại đỏ mặt… nhìn thật mê người, không bằng chúng ta bây giờ trở về làm tiếp lần nữa nha.” trong không khí ấm áp Giản Mặc nổi tính du côn đề nghị, Tả Lam nghe xong xầm mặt.
“Ông chú già, đầu anh chứa cái gì vậy? Cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện hạ lưu này?”
“Thực sắc tính dã, khao khát thân thể người mình yêu thì có gì sai?” Giản Mặc lý trực khí tráng trả lời.
“Trước khi bị Mộc Đầu Nhân đại thúc mang đi đã làm một lần, anh nếu như còn mặt dày quấn lấy em, coi chừng sau này…”
“Sao vậy?. Chẳng lẽ sau này em sẽ bỏ anh đi kiếm tình nhân mới?” Giản Mặc vội vàng ngắt lời Tả Lam, trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm ý muốn cảnh cáo “nếu như em dám để người khác chạm vào, anh nhất định sẽ khiến em ba ngày không xuống được giường
“Anh nghĩ rằng em giống anh, tùy tiện bắt người về để ooxx trên giường à?” Tả Lam không thèm để tâm đến uy hϊế͙p͙ của Giản Mặc, dò xét thân thể Giản Mặc một hồi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tia quỷ dị “ông già, anh quên rằng em bây giờ vẫn đang tuổi dậy thì sao?”
“Gì?” Giản Mặc nhìn chằm chú biểu tình của Tả Lam đầy hứng thú.
“Giả như anh còn dám bất lịch sự, làm xằng làm bậy, chờ đến khi anh tuổi già sức yếu, em sẽ dùng thân thể khoẻ mạnh này làm mọi chuyện mà anh đã từng làm với em đòi cả vốn lẫn lãi”
Giản Mặc,cười ha ha, cúi đầu ôn Tả Lam, dùng miệng ngăn chặn những lời hung ác cậu sắp nói ra, hắn đương nhiên sẽ không lo lắng uy hϊế͙p͙ đáng yêu này của cậu.
Bởi vì Giản Mặc biết rõ, thượng đế đã quá thiện tâm khi cho hắn được gặp lại Tả Lam lần nữa, như vậy ngài nhất định sẽ lần nữa phù hộ hắn hảo hảo yêu thương thiếu niên này, cho đến vĩnh viễn.
[Toàn văn hoàn]