Chương 7

Vừa về đến nhà, tôi ôm ngay cái túi chạy thẳng lên phòng. Cởi phăng váy, tôi mặc áo lót vào. Tôi vòng áo qua thắt lưng, cài khóa trước rồi mới chỉnh về đúng vị trí. Tôi ưỡn người lên, xoay nghiêng người trước gương. Trông vẫn chẳng khác gì. Tôi cởi đôi tất ra, nhồi vào hai bên áo lót để trông cho lớn. Làm thế áo lót lại bị chật quá, nhưng tôi thích bộ ngực của tôi lúc đó. Giống Laura Danker. Tôi rút đôi tất ra, vứt vào một xó.


Bên bàn ăn, bố không ngớt ca ngợi tôi. “Ôi, con lớn thật rồi, Margaret. Không còn là bé con nữa.”
Tôi chỉ biết đáp: “Ôi bố!”
Vừa đúng trước khi chuông hết giờ vang, thầy Benedict tuyên bố là mỗi học sinh sẽ phải thực hiện một dự án cá nhân kéo dài suốt năm học.
Lũ học sinh rên rỉ phản đối.


Thầy Benedict giơ tay lên. “Cả lớp à, không đến nỗi chán thế đâu. Thứ nhất, đây là chuyện cá nhân - chỉ riêng mỗi em và thầy biết thôi. Thầy sẽ không hỏi các em chủ đề của dự án là gì. Thầy muốn các em tự chọn lấy chủ đề và tiến hành theo cách của các em. Điều bắt buộc duy nhất là dự án ấy phải là cái gì đó... ờ... có ý nghĩa.”


Lại rên.
Trông thầy Benedict nhăn nhó. “Tôi cứ tưởng các em sẽ thích thú lắm.”


Tội nghiệp thầy Benedict. Có vẻ thầy thất vọng lắm. Qua cách thầy nói, tôi có cảm giác là bọn tôi làm thầy hồi hộp. Chả đứa nào sợ thầy một tí gì, mà là học sinh thì ít nhiều cũng nên sợ thầy giáo chứ. Có lúc thầy ngồi ở bàn giáo viên, lặng lẽ nhìn như thể thầy không tin rằng chúng tôi đang thật sự có mặt ở đấy. Tất nhiên Nancy nhận ra ngay là thầy chưa bao giờ gọi Laura Danker. Tôi thì chẳng để ý.


Trong lúc chúng tôi xếp hàng để về nhà, thầy Benedict nhắc rằng thứ Năm lớp sẽ có một bài kiểm tr.a hai chương đầu trong sách nghiên cứu xã hội. Thầy nói xin chúng tôi chuẩn bị cho tốt. Phần lớn các giáo viên khác không bao giờ nói xin.


available on google playdownload on app store


Sau giờ học, chúng tôi đến thẳng nhà Nancy. Trước khi vào cuộc họp chính, chúng tôi bàn luận về thầy Benedict và dự án của thầy. Cả bọn đều cho rằng chuyện này thật điên khùng và không ai có thể nặn ra một ý tưởng nào.
Lúc sau, Nancy điểm danh. “Veronica!”
“Có mình,” Gretchen nói.
“Kimberly!”


“Có mình,” Janie hô.
“Marvis!”
“Có mình,” tôi trả lời.
“Và có mình... Alexandra.” Nancy gập quyển sổ điểm danh lại. “Nào, vào việc thôi. Hãy cùng sờ lưng nhau để kiểm tr.a xem mọi người đã mặc áo lót hết chưa.”
Bọn tôi đều mặc.
“Cậu mặc loại gì vậy, Janie?” Gretchen hỏi.


“Loại Gro-Bra,” Janie đáp.
“Tớ cũng thế!” tôi nói.
“Tớ cũng thế,” Gretchen cười.
“Tớ thì không,” Nancy nói, giọng đầy tự hào. “Tớ dùng loại ba mươi hai A đúp.”
Bọn tôi đều bất ngờ.
“Nếu muốn thoát khỏi cái mớ áo lót trẻ con ấy, các cậu phải luyện tập,” Nancy tiết lộ.


“Luyện tập thế nào cơ?” Gretchen hỏi.


“Thế này này,” Nancy nói. Rồi nhỏ khum tay thành hai nắm đấm, gập khuỷu tay, đưa từ đằng trước ra đằng sau, đồng thời ưỡn ngực lên. “Tôi phải... tôi phải... tôi phải tăng vòng ngực.” Nhỏ lặp đi lặp lại. Chúng tôi bắt chước các động tác và đồng thanh với Nancy. “Tụi mình phải... tụi mình phải... tụi mình phải tăng vòng ngực!”


“Tốt lắm,” Nancy nhận xét. “Mỗi ngày làm ba mươi lăm lần, tớ hứa chắc thể nào các cậu cũng được như ý.”
“Bây giờ đến sổ Con trai,” Gretchen tuyên bố. “Mọi người sẵn sàng chưa?”


Chúng tôi để bốn quyển sổ Con trai trên sàn nhà, và Nancy lần lượt xem từng cuốn. Xem xong, nhỏ liền chuyển cho chúng tôi. Đầu tiên là quyển của Janie, có bảy cái tên trong đó. Số một là Philip Leroy. Gretchen viết bốn tên, số một cũng là Philip Leroy. Sổ của Nancy có tận mười tám đứa. Tôi thậm chí còn không biết hết tên mười tám đứa con trai! Và đứa đầu tiên là Philip Leroy. Lúc đọc quyển sổ của tôi, Nancy bị nghẹn vì nuốt cả cục đá trong cốc coca. Sau khi hết nghẹn, nhỏ đọc to: “Số một... Philip Leroy.” Mọi người đều cười. “Số hai... Jay Hassler. Sao cậu lại chọn nó?”


Tôi tức điên lên. Tại sao tôi lại phải nói trong khi nhỏ và những người khác thì không. Tôi nhướng mày về phía nhỏ đoạn quay đi chỗ khác. Nhỏ hiểu ý ngay.


Khi chúng tôi xong việc, Nancy mở cửa phòng mình. Evan và Moose đang rình ở ngoài nghe trộm. Hai tên đó theo bọn tôi xuống lầu, ra ngoài vườn. Khi Nancy quát: “Biến đi, bọn này bận,” Evan và Moose phá lên cười.


Bọn nó gào lên: “Tụi mình phải... tụi mình phải... tụi mình phải tăng vòng ngực!”. Sau đó bọn nó lăn ra cỏ, lộn đi lộn lại và cười sằng sặc, tôi cầu cho bọn nó tè luôn ra quần.


Thứ Ba, trong giờ ôn tập số học, tôi nghe thấy một một con chim nào đó kêu píp. Nhiều đứa khác và cả thầy Benedict cũng nghe thấy. Tôi biết thế vì thấy thầy ngẩng lên. Vừa quay lại với bài tập, tôi lại nghe thấy píp.


Sau tiếng píp thứ hai, thầy Benedict đi đến chỗ cửa sổ, mở toang ra. Thầy ngó ra ngoài, nhìn xung quanh. Ngay khi ấy, thêm ba tiếng píp nữa lại vang lên ở trong phòng. Thầy Benedict quay lại bàn, tay chắp sau lưng. Píp. Tôi nhìn sang Nancy, biết chắc tiếng đó phát ra từ nhỏ. Nhưng nhỏ không hề quay sang nên tôi cũng chả nói gì. Thầy Benedict ngồi xuống, gõ tay xuống bàn. Không lâu sau, lớp học chúng tôi biến thành cửa hàng bán chim cảnh. Mỗi giây lại có một tiếng píp. Cả lớp không ai nhịn được cười. Khi Nancy đá vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi biết đã đến lượt mình. Tôi cúi đầu xuống, giả vờ đang tẩy một đáp án sai. Khi thổi những vụn tẩy bay đi, tôi kêu... píp. Vừa khi thầy Benedict nhìn về phía tôi thì lại một tiếng píp khác vang lên ở phía bên kia lớp. Tôi nghĩ đó là Philip Leroy. Chúng tôi chờ thầy Benedict nói gì đó, nhưng thầy vẫn im lặng.


Sáng hôm sau, trước khi chúng tôi đến lớp, tất cả bàn ghế đã được kê lại. Bây giờ, bốn dãy bàn được xếp thành hình chữ U lớn ở giữa phòng. Còn có cả thẻ tên đính trên mỗi bàn. Ngồi cạnh tôi là một kẻ mà tôi rất ghét, ấy chính là Freddy Barnett. Tôi biết chắc Freddy là một đứa rất nghịch ngợm vì ngày đầu tiên đi học tôi đã thấy nó đứng sau lưng Jay Hassler, khi Jay dợm ngồi xuống nó bèn kéo phắt cái ghế ra, làm Jay ngã chổng vó trên sàn. Tôi ghét những đứa làm trò đó! Tôi phải hết sức cẩn thận để không rơi vào bẫy của Tôm hùm. Đấy là biệt danh chúng tôi đặt cho nó bởi vì trong ngày học đầu tiên nó bị cháy nắng trông như con tôm hùm.


Nhưng người ngồi bên kia tôi còn kinh khủng hơn, đó chính là Laura Danker! Tôi sợ đến nỗi không dám nhìn về phía nhỏ nữa. Nancy dọa rằng tiếng xấu của nhỏ có thể lây sang tôi. Nhưng tôi chẳng việc gì phải lo quá thế vì Laura cũng chẳng nhìn về phía tôi lần nào. Nhỏ chỉ nhìn thẳng. Tự nhiên Bộ Tứ STTN bị tách ra mỗi đứa một nơi. Và Nancy (sướng thế không biết!) được ngồi ngay cạnh Philip Leroy!


Không đứa nào píp piếc gì nữa. Thầy Benedict dặn chúng tôi chuẩn bị cho bài kiểm tr.a xã hội hôm sau. Chiều hôm đó, chúng tôi có giờ thể dục. Bọn con trai tập bóng chày với thầy, còn lũ con gái, dưới sự quản lý của cô Abbott, đứng vào hàng theo thứ tự từ thấp đến cao. Tôi đứng thứ ba từ cuối lên, Janie xếp đầu tiên, Laura Danker đứng cuối cùng, Gretchen và Nancy ở giữa. Khi bọn tôi đã vào hàng xong xuôi, cô Abbott bắt đầu nói về tư thế và việc đứng thẳng quan trọng như thế nào. “Dù các em có cao như thế nào cũng không bao giờ được gù lưng, vì chiều cao là một tặng vật.” Vừa nói, cô Abbott vừa đứng thẳng dậy rồi hít thật sâu. Trông cô ít nhất phải cao đến một mét tám. Janie và tôi nhìn nhau cười rúc rích. Chúng tôi không được món quà đó.


Sau đó, cô Abbott nói vì chúng tôi đã lớn và học lớp sáu rồi nên năm nay sẽ có thêm một vài chuyên đề trong chương trình học. “Một vài chuyên đề rất riêng tư chỉ dành cho các bạn nữ.” Cô chỉ nói thế nhưng tôi hiểu ngay. Sao người ta cứ phải chờ đến lớp sáu, khi mà chúng tôi đã tự biết hết mọi thứ rồi cơ chứ!


Tối hôm ấy tôi ôn bài rất kỹ. Tôi đọc hai chương đầu của quyển sách nghiên cứu xã hội những bốn lần, sau đó ngồi trên sàn phòng ngủ luyện tập. “Tôi phải... tôi phải... tôi phải tăng vòng ngực!” Tôi tập ba nhăm lần rồi mới lê người lên giường ngủ.


Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con vừa luyện tập để lớn nhanh hơn. Chúa đã bao giờ nghĩ đến chuyện đó chưa? Chuyện con lớn lên ấy. Bây giờ con mặc áo ngực rồi. Đã mặc áo ngực thì phải có ngực chứ. Tất nhiên nếu Chúa nghĩ con chưa sẵn sàng thì con cũng hiểu ạ. Ngày mai, con có một bài kiểm tra. Xin Người hãy cho con điểm tốt nhé. Con muốn làm Người tự hào. Tạ ơn Chúa.


Sáng hôm sau, thầy Benedict lại tự phát bài kiểm tra. Câu hỏi thầy đã viết sẵn trên bảng. Thầy bảo chúng tôi bắt đầu làm ngay khi nhận được giấy kiểm tr.a của mình. Freddy Tôm hùm huých tôi, thì thầm, “Đừng viết tên.”
“Đừng viết tên là sao?” tôi hỏi lại.


Freddy thì thầm, “Nếu không viết tên thì thầy sẽ không biết bài nào của đứa nào. Hiểu chưa?”


Tôi hiểu ngay nhưng không thích thế chút nào. Nhất là khi tôi đã đọc bài đến bốn lần. Nhưng nếu đã không ai viết thì tôi cũng sẽ không viết. Tôi cảm thấy như bị chơi đểu vì thầy Benedict sẽ không bao giờ biết tôi đã ôn kỹ đến thế nào.


Tôi làm hết các câu trong vòng mười lăm phút. Thầy Benedict bảo Janie thu bài. Không biết thầy sẽ làm gì khi phát hiện ra tất cả các bài kiểm tr.a đều không có tên. Tôi nghĩ thầy sẽ bực lắm nhưng ngoài việc giữ cả lớp lại sau giờ học, thầy cũng không làm được gì nhiều. Chẳng lẽ lại đuổi học cả lớp?






Truyện liên quan