Quyển 1 - Chương 2-1: Tính mạng mong manh (1)

Một luồng gió mạnh mang theo những bông tuyết đột nhiên ào tới không hề báo trước, sức gió và những bông tuyết vội vã xoay tròn khiến cả người tôi trong giây lát cũng bị cuốn theo, đừng nói tới chuyện chửi người khác, ngay đến việc hít thở cũng rất khó khăn. Tóc tôi bay tán loạn, mắt không mở ra nổi, cho nên câu chửi mắng đầy giận dữ mới chỉ thốt được một nửa đã bị gió tuyết thổi bay mất.


Lâm cũng bị gió thổi tới mức nghiêng ngả. Anh ta khó nhọc dùng tay ra hiệu hỏi: “Ban nãy cô nói gì vậy?”


Tôi tức giận định gào lên: “ch.ết đi…” Đáng tiếc, ngay cả một chữ cũng chưa kịp thốt ra thì một cục tuyết to như quả lựu đạn đã nhân cơ hội chui tọt vào miệng tôi. Như thể ăn một que kem giữa tháng Chạp lạnh giá, tôi bỗng chốc nhăn mặt đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị đóng băng, không còn chút hơi ấm, hai chữ “ch.ết đi” đã không thể thốt ra nổi nữa. Lại một trận cuồng phong ào tới, tôi bị gió tạt tới mức phải quỳ xuống nền đất, đành phải ngậm miệng lại, giơ tay gạt chỗ tuyết dính trên mặt, cố gắng đưa mắt nhìn về phía xa, trận bão tuyết hình như đã tới rồi.


Gió tuyết thổi càng lúc càng mạnh, Lâm vẫy tay về phía tôi, hét lên: “Mau đi thôi! Xuống núi! Không đi lúc này thì lát nữa không đi nổi đâu, ái… ối…” Không biết anh ta đâm vào đâu rồi.


Tình hình tước mắt thực sự không ổn. Thôi, cứ xuống núi trước vậy. Tôi cắn răng đứng dậy, loạng choạng đi ngược chiều gió về phía anh ta, đợi sau khi thoát nạn sẽ tính sổ với anh ta. Lâm chỉ xuống nền đất bên cạnh chân tôi, hét lên: “Tiền!” Tôi đành phải nhặt tiền lên, vội vã nhét vào túi rồi đẩy Lâm trượt xuống dưới núi.


Một lát sau, chúng tôi đã bị trận bão tuyết nuốt chửng.
“Xuống tới chân núi chưa?”
“Chắc là sắp rồi.”
“Chắc là sắp rồi?” Tôi thét lên trong gió tuyết. “Nhưng tại sao không nhìn thấy gì cả?”
“Ngải, đừng nói nữa, cứ bình tĩnh!”


available on google playdownload on app store


Tôi làm sao mà bình tĩnh được! Tuyết và mây đen hòa lẫn với nhau, tạo nên một không gian mênh mang đen sì, dường như màn đêm buông xuống sớm hơn thường lệ, cách quá một mét đều không nhìn thấy gì cả. Tuyết, trời, đất, núi… đều không nhìn thấy gì cả.


Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình và Lâm sắp lao vào một vách núi nào đó, rồi hẫng hụt, cuối cùng bỏ mạng tại chốn Karakoram ch.ết tiệt này.


Đột nhiên, một tia sáng lóe ra từ đám mây trên đỉnh đầu. Đó là ánh nắng, nó xuyên qua bóng tối tỏa ánh sáng màu vàng nhạt, trong phút chốc chiếu sáng cả một triền núi cách chúng tôi mấy trăm mét. Có một bóng người đang đứng đó, trên một mỏm đá.


Sau giây lát sững sờ, tôi hét lên. Tuy ánh sáng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất nhưng không nghi ngờ gì nữa, bóng người đó chính là Abbas.


Tôi và Lâm đồng thời tách nhau ra, sau khi liếc thấy anh ta không việc gì, tôi cố gắng đứng lên, lấy hết sức hét to, hấp tấp lao về chỗ triền núi nơi Abbas đang đứng. Nhưng gió tuyết đã nuốt chửng mọi âm thnah cũng như ngăn cản mọi nỗ lực của tôi.


Tiếng “rắc rắc” vang lên khe khẽ, hình như tay tôi đã đập vào đâu đó, cảm giác đau nhói lập tức lan tới từ cánh tay như dòng suối dâng tràn ào ạt. Mấy giây đầu tiên, cơ thể tôi vẫn theo quán tính lao về phía trước, sau đó cảm giác đau đớn nhanh chóng tấn công khiến tôi loạng choạng ngã gục.


“Sao thế?” Lâm kêu lên. Một người gãy chân một người gãy tay, không còn đường sống sót nữa rồi. Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, Abbas, phải tìm được Abbas. Hiện giờ, anh ta là hi vọng duy nhất. Tôi ôm chặt bàn tay, đứng dậy, định tiếp tục lao về phía trước, nếu Abbas vẫn còn ở đó.


Lâm lao tới túm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi vào trong một cái hang để trú tạm. Tôi khó nhọc giãy giụa trong gió tuyết, gào lên: “Lâm, buông tôi ra, anh tránh ra. Lâm, nếu tôi đủ nhanh…”
“Ai vậy?”


“Anh phu khuân vác người Balti, Abbas, anh ta không nhìn thấy tôi! Anh ta đang ở chỗ kia kìa. Lâm, cùng lắm chỉ vài trăm mét thôi, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vẫn có thể gọi anh ta quay lại!”


Lâm không trả lời mà giữ chặt lấy tôi, kéo tôi vào trong cái hang. Tôi không hiểu hành động đột ngột này của anh ta, bèn ra sức phản kháng, nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, ngay cả khi gãy một chân, đàn ông vẫn rất mạnh mẽ.


Anh ta kéo tôi vào trong hang, tôi cũng không còn sức mà giãy giụa nữa, chỉ biết cúi xuống thở hổn hển. Nhưng tôi thực sự không cam tâm, hi vọng sống sót đang ở đằng kia, chỉ cách có vài trăm mét, vậy mà mình lại bị thương vào đúng lúc này mới tức chứ. Mặc dù tôi biết Lâm làm đúng, ngay cả khi không bị thương, tôi cũng không thể nào đuổi kịp Abbas, vài trăm mét này không phải là đất bằng, nó là một cái rãnh trời.


Sau khi ổn định hơi thở, tôi vội vã kiểm tr.a tay của mình. Ngón tay tím ngắt, mạch máu sưng phồng như những con rắn uốn lượn, liệu tôi có bị tàn phế không?
Lâm nhíu mày nhìn tôi, ra lệnh: “Đặt tay vào trong tuyết.”
“Tại sao?” Tôi giơ bàn tay bị thương lên, ngạc nhiên hỏi.


Lâm trừng mắt, nói: “Có thể hết sưng.” Khi nói, anh ta không hề nhìn về phía tôi.
Liếc nhìn vách hang đầy tuyết rồi lại nhìn bàn tay của mình, tôi không khỏi do dự. Mặc dù biết những gì Lâm nói là đúng nhưng anh ta có biết là sẽ rất đau không hả?


Đột nhiên Lâm túm lấy bàn tay tôi, sau đó ấn chặt ngón tay bị thương của tôi vào trong vách hang một cách không thương tiếc. Tôi thét lên một tiếng thảm thiết, cảm giác đau đớn bất ngờ khiến bàn tay còn nguyên vẹn kia phản kháng theo bản năng, nhưng dường như anh ta đã đoán trước được điều này. Hai mắt tôi hoa lên, bàn tay còn lại cũng bị anh ta túm chặt, hơn nữa anh ta còn tận dụng ưu thế chiều cao để ép cả người tôi dựa vào vách hang.


“Cô còn thủ cả dao sao?” Lâm gằn giọng hỏi.


Ngước nhìn anh ta ở khoảng cách gần thế này, gương mặt khôi ngô đó trông gớm ghiếc như ác quỷ, tôi lắp bắp trả lời: “Chỉ biết… chỉ biết một chiêu này thôi.” Sau đó chợt nhớ ra bây giờ không phải là lúc mềm yếu, tôi bèn xoay người, giơ chân đá. “Buông tôi ra, anh là đồ thần kinh, đồ biến thái.”


Lâm dùng hành động thay cho lời nói, anh ta không những không buông tôi ra mà còn lấy cả thân mình đè xuống, không cho tôi giãy giụa. Mặc dù bị ngăn cách bởi bộ quần áo nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ cơ thể rắn chắc, trẻ trung của anh ta, cả nhịp tim rộn rã và mùi hương thanh xuân trên người đàn ông trẻ nữa. Tôi vô thức bất động, mặt đỏ bừng, nhưng ngón tay liền tim, đau không muốn sống nữa. Giọng tôi bất giác như muốn khóc: “Đau, đau! Lâm, anh là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, tôi vì cứu anh mà ngã mấy lần, anh nỡ lòng nào lấy oán báo ân hả?”


Lâm cúi xuống nhìn tôi không nói lời nào, tay nới lỏng hơn một chút nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đóng đinh tôi lên tường, cũng không chịu buông cái tay bị thương của tôi ra. Một lát sau, anh ta khẽ nói: “Tay phải để trong tuyết lâu thêm một lúc mới có thể hết sưng.”


Tôi gào lên: “Vậy sao anh không đặt vào đi?”
“Tôi bị thương ở xương, cách này chỉ có tác dụng với những vết thương nhẹ.”
Bỗng chốc tôi cảm thấy mình thật ấu trĩ. “Vậy cứ nói tử tế, tại sao phải mạnh tay thế?” Toi ngượng ngùng nói.


Lâm cười, mỉa mai: “Nói tử tế, cô có đồng ý cho tay vào trong tuyết không?”


Lúc này, anh ta chỉ cách tôi chưa tới mười centimet, mỗi lần hít thở, hơi thở của anh ta đều phả vào má tôi, khi anh ta nói, hơi lạnh cũng theo đó phả tới, không thể tránh đi đâu được, còn tay của anh ta thì vẫn bóp chặt lấy bàn tay bị thương của tôi mà không chịu buông tha.


Tôi giãy giụa, nói: “Buông tôi ra! Tôi hứa sẽ không bỏ tay xuống.”
Lâm trả lời vô cùng dứt khoát: “Tôi không tin cô.”
Tôi ngẩng đầu lên định cãi, không ngờ chiếc cằm góc cạnh và cặp môi quyến rũ của Lâm đập ngay vào mắt tôi. Tôi lập tức quay đầu đi.


Tôi bị anh ta đóng đinh vào vách tuyết không biết bao lâu, chỉ biết lâu đến mức tuyết sau lưng tôi bắt đầu tan, hơi lạnh thấm vào trong người khiến tai tôi ù đi, mắt thì hoa lên. Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lâm như từ nơi xa xăm vọng tới: “Sao thế, Ngải? Này, này, cô đừng có dọa tôi!”


“Dọa cái đầu anh ý!” Tôi chửi thầm trong bụng. Đây là triệu chứng tụt đường huyết, vốn dĩ sức khỏe tôi rất ổn nhưng bị dán lên tường băng lâu như vậy thì làm sao chịu được, anh ta tưởng tôi là con thạch sùng chắc? Từ khi bị lạc đường đã không được ăn thì chớ, còn phải vượt qua bao khó khăn vất vả, lại phải làm hai thanh nẹp chân cho anh ta… Nghĩ đến đây thì đầu tôi ngoẹo sang một bên, trước khi tôi bị anh ta làm cho tức ch.ết thì đã ngất xỉu vì tụt đường huyết rồi.


Không biết tôi mê man bao lâu, đột nhiên có một dòng nước mát ngọt từ từ được đổ vào miệng tôi. Miệng tôi lúc này đang khô khốc, đây thật chẳng khác gì cam lộ. Mở mắt ra đã thấy gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng của Lâm, “Con người này xem ra cũng không xấu lắm”, tôi nghĩ bụng rồi gật đầu tỏ ý cảm ơn. Lâm ngoan cố quay đi chỗ khác, nói: “Không cần cảm ơn, lần này coi như chúng ta hòa nhé.” Tôi tức điên lên, Ngải Mễ Lạp tôi cũng được coi là một thanh niên nghiêm túc biết nỗ lực cầu tiến, không trộm cắp cướp bóc lừa đảo, có cần phải vội vã cắt đứt quan hệ với tôi như vậy không hả?


Đột nhiên, thái độ của anh ta trở nên kì quái, anh ta hỏi tôi: “Bá Kiêm là ai?”
Tôi sửng sốt, sau đó bắt đầu ấp úng đáp: “Bá Kiêm là ai ấy à… bất kể là ai thì cũng chẳng có liên quan gì tới cái chốn Karakoram này cả.”


Lâm đốp lại: “Không có chút quan hệ gì sao? Vậy tại sao lúc hôn mê cô cứ gọi cái tên này?”
Thì ra tôi còn tật xấu là hay nói mê nữa. Thì ra trong lúc nói mê, tôi còn gọi tên của anh ta nữa…
“Chuyện này… tôi còn gọi ai nữa không?” Tôi ngập ngừng hỏi dò.


Anh ta cười, mỉa mai: “Gọi mẹ.”
Tôi há hốc miệng kinh ngạc, gọi mẹ? Đúng là mất mặt quá.
Anh ta lại gặng hỏi: “Cái tên Bá Kiêm đó là bạn trai của cô à?”


Tôi giả vờ không nghe thấy câu hỏi. Anh ta trầm ngâm nhìn tôi chằm chằm, lát sau đột nhiên hỏi: “Ngải, rốt cuộc cô có mấy người bạn trai vậy?”


Bạn có biết thế nào gọi là “bát tự không hợp” không? Chính là thế này đó. Lần tỉnh lại này, tôi định sẽ chung sống hòa bình với anh ta. Vì anh ta đã giúp tôi chữa trị vết thương ở tay, còn lấy nước cho tôi uống nên tôi nghĩ hình như anh ta cũng không quá đỗi xấu xa, nhưng mỗi câu nói mà anh bạn này thốt ra, đều khiến người ta tức đến lộn ruột. Tôi siết chặt nắm tay, đáp: “Bạn trai đương nhiên chỉ có một chứ còn có mấy nữa! Anh tưởng tôi là loại người nào, là gái đứng đường ở bến Thượng Hải sao? Còn nữa, tại sao anh lại có hứng thú với Bá Kiêm vậy? Anh rốt cuộc là ai?”


Anh ta lảng tránh ánh mắt của tôi, đáp gọn lỏn: “Tôi là Lâm.”
Tôi “hừ” một tiếng. “Những người tên Lâm nhiều không kể xiết, em Lâm cũng họ Lâm, Tiểu Lâm Tử cũng họ Lâm.”
Lâm liếc mắt nhìn tôi, đính chính: “Tôi không mang họ Lâm.”


Điều này thì đúng, trên bia mộ của anh ta có viết “Thượng Lâm” mà. Thế rồi, anh ta lại nói một cách đầy ẩn ý: “Huống hồ cô cũng đâu có nói cho tôi biết tên đầy đủ của mình.”


Tôi mỉa mai: “Nói cho anh biết tên đầy đủ làm gì? Để khi xuống núi chúng ta vẫn tiếp tục giữ liên lạc hay là để anh kiểm tr.a tổ tông tám đời nhà tôi?”


Vừa nói đến đây, tôi như thoáng trông thấy ánh mắt anh ta trở nên sắc lẹm như dao, liền sợ hãi ngậm miệng lại, cũng may ánh mắt đó chỉ lóe lên rồi biến mất. Anh ta bình thản chuyển chủ đề: “Ban nãy có lẽ chúng ta đã đi được vài trăm mét rồi. Ngày mai lại đi thêm vài trăm mét nữa là có thể xuống tới chân núi.”


Mặc dù tim vẫn không ngừng đập loạn cả lên nhưng tôi vẫn hùa theo chủ đề của Lâm. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, không nên gây hấn với bất kì người lạ nào. Thế là tôi gượng cười, nói: “Ngày mai lại đi thêm vài trăm mét nữa sao, có được không vậy?” Vài trăm mét đầu tiên, anh ta bị gãy chân; vài trăm mét thứ hai, tôi bị gãy tay; không biết sau vài trăm mét của ngày mai sẽ thế nào đây.


Chúng tôi đều im lặng, bên ngoài gió tuyết vẫn gào thét, ánh sáng đang yếu dần. Xem ra lại phải ngủ một đêm ở ngoài trời rồi, còn ngày mai thì sao, tôi không dám nghĩ tiếp. Lâm nằm im thin thít bên cạnh tôi, hình như ngủ rồi, ngày hôm nay đối với anh ta dài và gian khó hơn với tôi rất nhiều.


Ban nãy hôn mê, tôi đã gọi tên Bá Kiêm thật sao? Một cảm giác kinh ngạc dâng lên trong lòng tôi, thì ra có những việc ngay cả khi chạy tới nơi chân trời góc biển cũng không thể nào quên được. Nhưng mọi người đều nói thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất còn gì, sớm muộn tôi cũng sẽ quên thôi. Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nào là yêu nào là hận… tất cả đều là chuyện nhân gian, đợi sau khi toàn mạng thoát khỏi đây hãng tính tiếp vậy.


Lâm nằm quay lưng về phía tôi, hơi thở có vẻ nặng nề, đột nhiên anh ta quay người lại. Trong hang rất gồ ghề và chật chội, anh ta vừa quay người, đầu liền huých vào khuỷu tay tôi, theo phản xạ tôi lùi lại, co người định tránh, tôi không muốn lại bị dính lên tường như một con thạch sùng lần nữa. Nhưng dáng vẻ co ro rụt cổ của Lâm trông rất đáng thương, anh ta làu bàu một cách vô thức: “Lạnh quá!” Thế là tôi không dám cựa quậy gì nữa.


Mọi người đều nói, khi chạm đến giới hạn chịu đựng, con người sẽ trở nên kì lạ. Tối hôm nay, Lâm cũng bất giác trở nên vô cùng lắm lời, chốc chốc lại lẩm bẩm hỏi tôi mấy câu không đâu như thể nói mơ. Ví dụ như:
“Liệu cái hang này có sập không?”


Vấn đề này thì có gì đáng để hỏi chứ?
“Tôi muốn đánh răng.”
Có cần làm cho anh một cái bồn tắm sục rồi thả thêm vài cánh hoa hồng lên mặt nước luôn không?
“Ngải, tại sao cô muốn đi Chitral?”
Không phải việc của anh.
“Ngải, rốt cuộc cô là ai?”


Tôi còn muốn hỏi anh ta rốt cuộc là ai ấy chứ, mười nghìn đô la mang theo người, còn cả khẩu Beretta đó nữa. Nếu anh ta là thổ phỉ hoặc quân du kích, sao một tên đồng bọn cũng không có? Nếu anh ta là người đi leo núi, sao không thấy các dụng cụ leo núi? Tôi hạ giọng, hỏi dò: “Lâm này, anh có đúng là người Anh không?”


Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế cọ đầu vào người tôi, mơ màng “ừ” một tiếng.
“Vậy tại sao anh lại mặc Shalwar kameez?”
“Không kịp đóng gói hành lí.” Giọng anh ta có vẻ buồn ngủ.
“Vậy bạn đồng hành của anh đâu?”
“…”
Hình như anh ta đã ngủ rồi.


Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi sự đau đớn ở đầu ngón tay và cảm giác mệt mỏi cực độ nữa, cũng từ từ nhắm mắt lại. Khi sắp chìm vào giấc ngủ, tôi mơ hồ cảm thấy hình như Lâm chống người dậy, cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và nghi hoặc.


Ngủ rồi tôi mới biết vấn đề lớn nhất của cái hang này không phải là không gian chật hẹp mà là độ nghiêng. Thực ra vấn đề này cũng không lớn lắm, nhưng người tôi cứ bị lăn về phía Lâm. Tôi biết như vậy rất không ổn, cũng muốn dồn toàn lực để chống lại cái trọng lực ch.ết tiệt này, ví dụ bằng cách đặt chiếc ba lô vào giữa hai người, nhưng kết quả cả ba lô cũng bị lăn vào lòng Lâm.


Lâm gần như phát điên, quát: “Này, cái cô này! Làm gì vậy hả?”


Nhưng tôi đang trong giấc mộng ngọt ngào, hơn nữa so với bốn bề lạnh giá, Lâm thật ấm áp, tôi không biết lúc này mình đang ở trong tư thế gì, mà cũng chẳng muốn biết. Lâm, anh cũng giả vờ không biết đi được không? Đằng nào ở giữa cũng có cái ba lô. Nhưng dường như anh ta không hề nghĩ vậy, vẫn tiếp tục đẩy mạnh tôi sang phía bên kia, cương quyết xoay tôi tới chỗ chật chội hơn.


Tôi mặc cho anh ta đẩy, không phản kháng cũng không tỉnh dậy, tư thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể ngủ tiếp. Thực ra tôi cũng đâu muốn lăn vào lòng anh ta, có điều quả thực rất ấm áp.
Một lát sau, giọng Lâm lại một lần nữa oang oang vang lên: “Này, cô cướp chăn của tôi!”


Tôi tiếp tục co người nhắm mắt, liên tục niệm chú: “Tôi không biết, không biết, không biết gì cả.” Mà quả thực tôi cũng không biết, mặc dù từ nhỏ tới lớn, từ trường mầm non tới đại học, rồi tới khi có bạn trai, ai ai cũng nói tư thế ngủ của tôi rất xấu; nhưng có người còn mộng du thì sao, cướp chăn đã là gì chứ! Có điều, thời tiết buốt giá thế này, tôi có thể thông cảm với sự giận dữ của Lâm. Ngay sau đó, người tôi đột nhiên lạnh cóng, chắc là Lâm đã cướp lại chăn.


Tôi ôm đầu, tiếp tục giả ch.ết. Được rồi, chăn anh cũng đã cướp lại rồi, chúng ta cũng đã hành hạ nhau suốt đêm rồi, cần ngủ thì ngủ đi nhé, ngày mai còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu. Tôi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tiếp sau đó, “ầm” một tiếng, hang sập rồi.


Mảng tuyết rơi xuống khiến tôi giật mình bật dậy như lò xo, kêu thất thanh: “Ôi mẹ ơi!”
Lâm chui từ trong cái hang ra, người dính đầy tuyết. Tôi vừa phủi tuyết dính trên người mình vừa hỏi: “Anh thế nào? Có làm sao không?”


Không kịp lau lớp tuyết dính trên mặt mình, anh ta đã tức giận gào lên: “Ngải, cô đúng là đồ điên!”
Tôi ngẩn người, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Thôi kệ, hang bị sập rồi, giờ phải làm thế nào đây?”


Anh ta vẫn mắng tôi sa sả: “Sao cô lại dám chui vào chăn của tôi! Cô là cái đồ…” Đang nói, anh ta đột nhiên ngừng lại, sau đó lại chuyển sang ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: “Ngải tiểu thư, trông cô cũng được đấy! Nếu như là ở đồng bằng, tôi đương nhiên sẽ vui lòng chấp nhận, nhưng hiện giờ thực sự tôi không đủ sức.”


Bị anh ta đuổi ra khỏi hang, tôi cứ tưởng sẽ phải nghe những lời chỉ trích khắc nghiệt, không ngờ lại là những chuyện ba lăng nhăng thế này. Anh ta làm vậy là đang… giễu cợt tôi sao? Tôi tức nghẹn họng, nhất thời không biết ứng phó thế nào. Lâm vẫn hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi, vừa mỉm cười vừa nói: “Xin lỗi!”, trông thật gian xảo.


Ở giữa Trung Á, nếu bạn không biết đường Durand, không biết hiện giờ nhà cầm quyền cao nhất ở Pakistan là ai, thậm chí không biết ai là thủ lĩnh quân Muja, người ta sẽ chỉ nói bạn có kiến thức nông cạn; nhưng nếu bạn nói không biết cậu Hai nhà họ Ngô thì người ta rất có khả năng sẽ hỏi liệu bạn có còn nhớ tên mình là gì hay không.


Cậu Hai nhà họ Ngô tên là Thượng Lâm. Bởi vì anh ta mà bộ tộc Rajput biệt tăm biệt tích đã lâu lại có thể quay về. Rajput là một trong số những dân tộc thiểu số ở Pakistan, nổi tiếng bởi sự giàu có và những mĩ nhân; nhưng hai mươi năm trước nó đã bị hủy diệt.


Năm đó, Lâm là lính mới nên phải nhận một biệt danh là “Em Lâm”. Chữ “Em” này là để chỉ hồi đó anh ta vẫn chưa thành niên nhưng tướng mạo đã tuấn tú khuynh nước khuynh thành, hiện giờ không còn ai dám gọi anh ta như vậy nữa rồi, ngoại trừ tôi.


“Kẻ không biết thì không sợ”, câu nói này thật chí lí. Cho nên đợi sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, tôi lập tức gào lên với anh ta: “Tôi nhiều tuổi hơn anh đấy! Cậu có bị làm sao không hả em Lâm!”


Thái độ cợt nhả bỗng chốc biến mất, hai mắt của Lâm bốc lửa ngùn ngụt. “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Tôi bĩu môi, hỏi: “Sao, anh định đánh tôi à? Đừng quên tôi là người đã cứu mạng anh đấy.”


Anh ta đằng đằng sát khí gằn từng tiếng: “Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng cô thử gọi lần nữa xem!”
Tôi cười tít mắt, trêu tiếp: “Em… Lâm… Ha ha ha…”
Lâm hằm hè nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt lại, hai người như hai con trâu chọi gầm gè nhau.


Bỗng có một tia sáng vụt qua nền tuyết giữa tôi và Lâm. Thực ra lúc này đã tờ mờ sáng nhưng trời đất vẫn tối đen như hòa vào nhau. Tôi chớp chớp mắt, cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, giống như chùm sáng rạch ngang trận bão tuyết ngày hôm qua, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lần này không phải do ảo giác, bởi vì ánh sáng đó vẫn đang nhấp nháy. Ánh đèn màu vàng phá tan màn đêm hoang dã, tỏa sáng cả một vùng tối tăm.


Tôi tròn mắt, quay lại, há hốc miệng nhìn về nơi phát ra ánh sáng. Có thứ gì đó đang chuyển động trên nền tuyết, hình như có tiếng gọi của ai đó thấp thoáng trong gió: “Ngải, Tiểu Ngải! Tiểu Ngải…”


Lâm cũng đứng thẳng dậy, nghiêng đầu lắng nghe. Lúc này tôi mới để ý bão tuyết đã tan, trời đất bình yên tĩnh lặng, còn ở cách chỗ chúng tôi đứng mười mấy mét, có một chùm sáng màu vàng và một bóng người cao cao. Người đó vừa nhìn thấy tôi đã cười rất tươi, là Abbas, anh ta vẫn đeo chiếc ba lô to đùng đựng toàn bộ hành lí của tôi, khiến cho dáng người càng trở nên nhỏ bé hơn. Loáng cái tôi lại không thấy bóng dáng Abbas đâu nữa, may mà anh ta lại nhanh chóng xuất hiện ở phía khác, nhẹ nhàng vượt qua một cái rãnh băng, chạy tới.






Truyện liên quan