Quyển 1 - Chương 30: Vua của gió
“Ta ra lệnh cho các vì sao, ta cập bến bình minh, ta tự đăng cơ làm vua của gió”
-Adonis -(1)
Người ta nói với tôi rằng Bynum đã ch.ết, hộ vệ của ông ta cũng đều ch.ết cả, Hassan đã nắm lại binh quyền, còn tôi vẫn sống.
Tôi không nhìn thấy thi thể của Bynum, từ đó về sau, những chuyện liên quan đến buổi tối hôm đó không được ai nhắc đến nữa.
Nghe nói trong tình huống thế cân treo sợi tóc, tôi đã thoát khỏi sự tấn công của đạn lửa, đội cận vệ của Bynum bị đám Hắc Ưng giết ch.ết một cách dễ dàng. Khói lửa làm mờ hai mắt của tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy đâu đâu cũng là tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, tiếng kêu thét khiến ruột gan tôi nhộn nhạo, khiến tôi căm ghét, nhưng kì lạ là tôi không hề sợ hãi.
Bynum ngã ngay xuống đất khi làn lửa đạn đầu tiên bay đến, tôi muốn cứu ông ta nhưng bom đạn như mưa, những tiếng nổ của sung AK 47 vang vọng khắp nơi, chắc hẳn là một cuộc đọ súng dữ dội. Thân hình Bynum nằm sấp trên mặt đất bất động, quần áo bén lửa, cháy rực trên người, phát ra những tiếng lách tách.
Đạn bom khiến bụi đất bị cuốn tung, ngột ngạt, nóng hầm hập, không chỉ che mất tầm nhìn của tôi mà còn khiến tôi không thể thở nổi, sau đó là một thanh gỗ đột nhiên rơi xuống, chặn đứng khả năng cứu ông ta, sau vài giây do dự, tôi quay đầu chạy ra khỏi căn nhà, lao ra đường phố hỗn loạn nóng như thiêu như đốt.
Ngoài đường toàn người là người, tất cả đều hốt hoảng lo tìm chỗ trốn. Có hộ vệ của Bynum, có binh sĩ trong các trạm gác, có cả người dân thường, đàn ông, đàn bà, người già và trẻ con, ai nấy đều kêu la thảm thiết, không biết phải làm gì. Tôi hòa vào đám đông chạy trên đường, vượt qua những trạm gác đã đổ sập, chạy qua những căn nhà đang bốc cháy, có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ từ bên trong lao ra, tôi nghe thấy chị ta vừa chạy ngược lại với mình vừa kêu: “Mẹ sẽ đưa con tới bệnh viện, con ơi, đừng sợ! Đừng sợ!”
Hướng ngược lại là nơi tập trung nhiều bom đạn hơn, cũng là nơi Hắc Ưng đang tàn sát. Tôi thét gọi chị ta: “Không phải ở đó! Chị chạy nhầm hướng rồi!” nhưng người phụ nữ dường như không nghe thấy gì cả. Có máu men theo quần áo của chị ta chảy xuống, thấm xuống mặt đất sau lung chị ta, vào lúc tôi đang do dự có nên chạy đến kéo chị ta lại hay không thì chị ta trúng đạn ngã xuống đất, đứa bé trong lòng chị ta sợ hãi gào khóc. Đó là một bé gái mới khoảng bốn, năm tuổi, trong lúc nguy cấp được mẹ bế chạy thoát thân, trên người chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭót. Cô bé ra sức lay người mẹ đột ngột bị bắn ch.ết của mình, trong đôi mắt to tròn là sự sợ hãi, ngoài kêu thét ra, hoàn toàn không biết làm gì khác.
“Việc này không liên quan đến mày! Cuộc chiến nào mà chẳng có thương vong !” Tôi tự nhủ, nhưng… vào thời khắc lại có một viên đạn nữa bay tới, tôi lao như bay về phía đứa bé, ôm nó vào lòng, có thứ gì đó sắc nhọn đâm trúng hai chân tôi, cảnh tượng cuối cùng tôi có thể nhớ được chính là bản thân ngã xuống đất, và tiếp tục xuyên qua lòng đất, rơi xuống vực sâu tối đen như mực.
Nghe nói tôi đã được người của Hắc Ưng lôi ra từ trong đống đổ nát và đưa về căn cứ của họ, một hang động nào đó trong núi. Hang động này hiện giờ chính là trung tâm chỉ huy tạm thời của Hassan, cũng chính là nơi giam lỏng tôi, thực ra ngay cả khi không bị giam lỏng, tôi cũng chẳng thể trốn thoát được, vì hai chân đã bị thương.
Có vô số mảnh đạn găm vào chân tôi, trong đó có mấy mảnh găm vào tận xương ống, bác sĩ nói nếu không phải Wata cầm súng dí vào đầu ông ta, ông ta chắc chắc sẽ cưa chân tôi đi, trong vùng núi với điều kiện y tế sơ sài này, làm như vậy mới là cách bảo toàn tính mạng tốt nhất.
“Tôi cũng phải bảo đại nhân cử một người như vậy tới bảo vệ tôi.” Sau khi tôi tỉnh lại, bác sĩ nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, nói. “Một người Afghanistan dí súng vào đầu bác sĩ, đây quả là một liệu pháp điều trị vô cùng hiệu quả.”
Tôi không tiếp lời, chỉ gắng gượng ngồi dậy trên chiếc giường gấp, định bước xuống giường nhưng vừa cử động, hai chân đã đau đớn vô cùng.
“Này, cô không được cử động.” Bác sĩ hốt hoảng nói. “Mới có một tuần, ít nhất phải ba tháng cô mới có thể đi lại được.”
“Một tuần?” Tôi cứ tưởng mới có một đêm, hóa ra đã một tuần trôi qua. “Nhưng tôi không đợi lâu như vậy được! Tôi phải ngồi dậy.”
“Ngồi dậy làm gì? Cô hiện giờ chẳng thể làm được gì cả, tiểu thư Abu ạ!”
Tôi đã thành một kẻ tàn phế rồi sao? Nhưng tôi phải biết Lâm thế nào, đang ở đâu? Đã một tuần rồi, không biết chiến sự bên ngoài diễn biến ra sao. Bynum đã ch.ết, Hassan nhất định đã thu hồi quyền thống lĩnh quân Muja, nhưng anh ta lại không hề quay về doanh trại, vậy chắc hẳn là chiến sự với Liên minh Phương Bắc đang lúc dầu sôi lửa bỏng.
Tôi gạt tay của bác sĩ ra, thở dốc, khom người định ngồi dậy, nhưng bất luận tôi cố gắng thế nào, đôi chân vẫn không có chút cảm giác.
“Nếu em còn cử động lung tung thì sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt đời đấy.” Giọng nói trầm thấp của Hassan vang lên ngoài cửa, ngay sau đó, anh ta vén rèm đi vào, chắc đang là chiều tối vì khi anh ta bước vào, ánh tà dương chói lóa lập tức tràn vào trong phòng, rọi lên những vách đá nhẵn bóng, phát ra thứ ánh sáng ấm áp như kim loại.
Hassan đi tới trước giường thì dừng bước, hơi cúi người xuống, ánh mắt dừng lại trên cẳng chân bị thương của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cổ của anh ta, chỗ đó hoàn toàn nhẵn thin, cái gọi là vết thương đương nhiên sớm đã biến mất. “Thông thường mục tiêu của tên lửa đều rất chính xác, ta rất tiếc.” Anh ta nói. “May mà các mảnh đạn đều đã được lấy ra, bác sĩ nói em sẽ bình phục trở lại.”\
“Đứa trẻ đó đâu rồi?” Tôi hỏi một câu không đầu không cuối.
Chắc là không nghĩ tôi vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này, Hassan có vẻ bối rối, nhưng anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, hạ giọng đáp: “Khi tìm được em không phát hiện có đứa trẻ nào cả.”
Vậy là nó đã lành ít dữ nhiều sao?
“ch.ết bao nhiêu người?”
“Xin lỗi, ta không biết con số cụ thể.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt anh ta rất nghiêm nghị, xem ra thực sự không biết con số cụ thể, một cuộc chiến khiến ch.ết vài người dân là điều quá đỗi bình thường. Không khí trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, tôi nhìn trân trân người đàn ông trước mặt mình, nhớ lại rất lâu trước kia anh ta nói với tôi về chiến tranh, hai bên giao chiến, máu đỏ chảy xuống và cái cảm giác khi những người vô tội ch.ết trên tay mình. Tôi chợt nghĩ nếu tôi không tới quán trà, không đi tìm Hắc Ưng cho anh ta thì đứa trẻ đó hiện giờ chắc vẫn đang cười tươi rói trong lòng mẹ. Nhưng người phụ nữ đó đã ch.ết rồi, tất cả đều ch.ết rồi! Vì tôi, dù chỉ là nguyên nhân gián tiếp nhưng tôi cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt!
“Làm sao mọi người biết tôi đang ở đâu?”
“Đội trưởng đã gắn một thiết bị định vị lên người em.” Giọng anh ta chậm rãi và bình tĩnh.
“Cho nên anh đã đưa tôi đến chỗ ch.ết?”
“Khi bắn đã đặt mục tiêu lệch mười độ, căn cứ vào tốc độ của em, em có đủ thời gian để thoát thân, nhưng…” Anh ta nhìn chân của tôi, khẽ thở dài.
Một người phải thế nào mới có thể bình thản đến vậy sau khi vừa giết ch.ết em trai của mình và đứng đối diện với người phụ nữ bị anh ta hại đến mức tàn phế?
“Bác sĩ nói ít nhất cần ba tháng, nhưng khả năng bình phục của người cỏ rất mạnh mẽ cho nên hơn một tháng nữa là em có thể đừng được. Lúc đó chắc ta đã chiếm được Peshawar, chúng ta có thể cử hành hôn lễ trong vườn hoa hồng của phu nhân Pei.”
Tôi nhìn anh ta mà không dám tin, kết hôn ư? Lúc này mà nói chuyện kết hôn với tôi? Cứ cho là anh ta nắm chắc phần thắng trong chiến dịch này, cứ cho là hiện giờ hai chân của tôi bị thương, đi lại khó khăn, nhưng sớm muộn sẽ có ngày khỏi hẳn, khi đó, với tốc độ của người cỏ, ai có thể ngăn cản được tôi? Hơn nữa cứ cho là tôi không bỏ đi, anh ta lẽ nào không lo lắng tôi sẽ trả thù cho mẹ?
“Một khi đã dám lấy em, đương nhiên ta có thể đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Yên tâm đi.” Hassan như thể hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, lạnh lung nói.
Câu nói này đã điểm trúng tử huyệt của tôi, tôi buột miệng thốt ra một câu: “Kết hôn ư? Đại nhân nên hiểu rằng tôi sớm đã là gái có chồng.”
“Em đúng là đã có chồng.” Hassan gật đầu đồng tình, giọng bình thản như thể đang nói về chuyện của người khác. “Em sớm đã là vợ của ta.”.
Tôi kinh ngạc, anh ta đang nói gì vậy?
“Năm đó trong nhà tổ, em đã kí một bản thỏa thuận kết hôn, kể từ lúc đó em đã là vợ của ta, đám cưới của em và Lâm không có hiệu lực.”
Hình như… chính xác là như vậy. Trái tim tôi đau nhói như bị một mũi tên đâm trúng, nếu Lâm biết tôi đã kết hôn thì sẽ sao đây?
“Cho dù tôi đã kí thỏa thuận kết hôn nhưng đó là do bị ép buộc, không có hiệu lực!” Tôi nghiến răng nói.
Hassan hạ giọng: “Ta bảo nó có hiệu lực thì sẽ có hiệu lực.”
Tôi có thể nghe thấy hơi thở hỗn loạn của mình, mỗi lần hít thở, mũi tên lại đâm sâu vào tim thêm một chút, tôi trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nói: “Được, anh bảo nó có hiệu lực thì sẽ có hiệu lực, anh là đại nhân Hardel cơ mà.” Tôi ngả đầu ra phía sau, nhìn lên trần hang động, nhếch miệng cười, lạnh lung nói: “Dù sao trong lòng tôi vẫn chỉ có một mình anh ấy.”
Nói ra lời này, tôi biết là sẽ chọc giận anh ta, đúng là tôi muốn chọc giận anh ta, vì hiện giờ đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm. Sau đó anh ta sẽ ném tôi ra ngoài đường hoặc giam tôi vào nhà lao, thế nào cũng được, chỉ cần đừng để tôi nhìn thấy anh ta nữa!
Nhưng tôi đã nhầm, Hassan vẫn bình thản như cũ, chỉ có trong đôi mắt màu hổ phách là dâng lên màu hận thù u tối, anh ta chằm chằm nhìn tôi như vậy, nếu mỗi chút hận thù là một mũi tên, vậy thì hiện giờ tôi chắc chắn đã bị đâm thủng tim mà ch.ết rồi.
Đột nhiên tôi hiểu ra, sự thản nhiên, bình tĩnh của anh ta từ trước đến nay chẳng qua là để che giấu, anh ta chưa từng quên sự phản bội trước kia, chỉ là vì thời cơ chưa tới mà thôi. Anh ta hận tất cả chúng tôi, từng người một.
Anh ta bắt đầu cởi cúc áo ngoài, nét mặt vẫn thản nhiên như cũ, lạnh lung nói: “Mễ Lạp, em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ta không dám làm gì em ?”
Tôi đáp: “Đương nhiên là anh dám, anh là Hardel, là vua ở đây cơ mà. Tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong sự kiểm soát của anh, anh đi bước nào chắc bước đó, suy trước tính sau, nhưng thưa đại nhân, tôi thật không hiểu được tại sao anh lại bắt tay với Sumy để hãm hại tôi? Chẳng phải bà ta cũng hận anh đến tận xương tủy sao?”
“Ta không hề bắt tay với bà ta.” Hassan đặt chiếc khăn quấn đầu lên trên bàn, lấy nước ấm đã được chuẩn bị sẵn để rửa mặt. “Ta không phải là người hãm hại em vào tù nhưng ta gần như ngay lập tức biết được em bị Sumy bắt vào nhà tù Peshawar, chỉ là ta không cứu em ra ngay thôi.”
Im lặng, một lúc sau tôi mới nói: “Anh muốn tôi phải cảm kích anh… nên đã để tôi lại trong đó có phải không?”
“Không phải, Mễ Lạp, nguyên nhân đơn giản chỉ là chưa đến lúc. Ta muốn qua mặt Sumy để đưa em ra ngoài, bắt buộc phải thông qua Darla, mà cái giá Darla đưa ra lúc đó, ta cảm thấy không đáng, đành phải chờ thời cơ để hành động.”
“Cái giá mà Darla đưa ra cao hơn giá trị của tôi đối với anh, cho nên anh đã để tôi tiếp tục ở lại trong tù?” Khi thốt ra lời này, tôi không hề thấy đau lòng, chỉ thấy những mảnh vụn của một tấm ảnh đen trắng cũ nát bay lởn vởn trong đầu. Tôi nghĩ đến cái đêm suýt nữa bị cưỡng hϊế͙p͙ tập thể, nghĩ đến căn hầm tối đen không thấy ánh mặt trời, gương mặt bị hủy hoại, danh tính bị cướp đoạt, và cả những người đã vì tôi mà ch.ết.
Trên người Hassan bây giờ chỉ còn một chiếc áo mỏng màu trắng rủ xuống, làm nổi bật cơ thể cao lớn của anh ta. Anh ta đi về phía giường, nói: “Ta luôn đàm phán với Darla, chưa từng bỏ rơi em, em phải tin tưởng rằng ta chưa từng muốn làm tổn thương em.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh giường.
“Đó là vì anh muốn khống chế Liên minh Phương Bắc!” Tôi chống người dậy, đưa tay phải lên gần cổ anh ta, cùng lúc đó anh ta khẽ nhấc tay lên, túm chặt lấy cổ tay của tôi một cách chuẩn xác. “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em không đánh nổi ta đâu.” Anh ta nhíu mày. “Tại sao em không nhớ?”
“Đánh không lại cũng phải đánh.” Tôi gào lên, nhưng hành động này đã ảnh hưởng tới vết thương, sự bỏng rát nơi cổ tay kéo theo cơn đau đớn khủng khiếp ở chân, sắc mặt tôi lập tức trở nên trắng bệch.
Cánh tay Hassan khẽ siết lại, đẩy tôi ngã xuống. “Quên nói cho em biết, trong thời gian này Skija sẽ do Wata cất giữ, cho tới khi em có thể kiểm soát được cơn giận của mình!” Dứt lời, anh ta nằm lên giường, đồng thời đưa tay ôm lấy tôi.
Cuối cùng tôi cũng hoảng sợ thật sự. “Này, anh đang làm cái gì vậy?”
“Nếu chúng ta đã là vợ chồng thì nên nằm chung chăn gối, tránh người ngoài thừa cơ chen ngang.” Giọng nói của anh ta phát ra ngay trên đỉnh đầu tôi, hơi thở mang theo sự lạnh giá của cát bụi sa mạc khiến tôi gần như nghẹt thở.
“Đừng đùa nữa, Hassan!”
“Ta chưa từng biết đùa, Mễ Lạp.”
Da đầu tôi bắt đầu trở nên tê dại, Hassan trước nay vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, khiến tôi quên mất anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, không bao giờ chịu lép vế. Thực ra vẫn luôn có người cảnh báo tôi về bản chất của anh ta nhưng tiếc là người ta luôn tin vào những điều mắt thấy hơn là tai nghe. Bàn tay Hassan bắt đầu chậm rãi di chuyển ở thắt lung của tôi, những nơi nó đi qua đều để lại cảm giác lạnh buốt ngấm vào tận xương tủy, tôi không thể cử động, càng không có cách nào bỏ trốn, cuối cùng cũng run rẩy dưới đôi tay đó. Tôi chống tay trước ngực anh ta một cách bất lực, run rẩy nói: “Đại nhân, tôi tưởng từ trước đến nay người đại nhân thích là Laila?”
Hassan không trả lời, chỉ gục đầu vào hõm cổ của tôi, hơi thở lành lạnh, cặp môi mỏng chầm chậm lướt qua cằm, xương quai xanh. Người tôi cứng đờ như một khúc gỗ. “Lâm, em xin lỗi.” Hassan đột nhiên kéo mạnh cằm của tôi xuống, hôn ngấu nghiến.
Khi anh ta đưa lưỡi vào trong miệng tôi, tôi lấy hết sức cắn mạnh một cái, một chất lỏng đặc sánh trào ra ngoài, trong không khí bắt đầu tỏa ra mùi tanh của máu. Hassan cơ hồ chỉ hơi nhíu mày nhưng vẫn không hề nhúc nhích, anh ta cứ nằm như vậy, mặc kệ cho tôi cắn vào lưỡi của anh ta, cũng không biết bao lâu sau, cho tới khi tôi cũng bắt đầu trở nên kiệt sức, anh ta mới khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi dính đầy máu, trong con ngươi màu hổ phách là sự trống rỗng và yếu đuối mơ hồ. Đó là… sự yếu đuối sao? Chắc chắn tôi đã nhìn nhầm rồi, Hardel sao có thể yếu đuối, nhưng tôi vẫn thất thần trước cái nhìn chăm chú đó.
“Ta cũng tưởng rằng như vậy.” Anh ta khẽ nói, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay người nằm xuống. Sự bỏ đi của anh ta khiến cho hang động vốn đã lạnh lẽo càng thêm cô tịch vài phần, tôi vẫn giữ nguyên tư thế, vài giây sau mới nhận ra câu nói của anh ta là để trả lời cho câu hỏi ban nãy của tôi.
Anh ta cũng tưởng rằng chỉ yêu một mình Laila sao?
Nếu câu trả lời là như vậy thì tôi thực sự không muốn biết.
Ngày hôm sau, Hassan dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề, trước khi đi anh ta còn đứng bên cạnh giường, cúi đầu nói với tôi: “Ta biết suốt đêm em không ngủ, Mễ Lạp.”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, mặt không chút biểu cảm.
Hassan vẫn đứng yên tại chỗ, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang cố kìm nén cảm xúc. “Em phải biết ý ta vốn không phải là như vậy, từ trước đến nay em chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của ta, những việc xảy ra sau đó đơn thuần chỉ là vì chờ thời cơ.”
Tôi cười khẩy. “Vậy đại nhân có thể nói cho tôi biết việc tối qua đột nhiên muốn ngủ cùng giường với tôi là vì thời cơ gì không?”
Trong ánh nắng sớm mai, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Anh làm bất kì chuyện gì đều có lí do, đều vì một lợi ích nào đó. Hassan, anh đã từng làm việc gì mà không có mục đích chưa?”
Anh ta nhìn lại tôi, không nói gì, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách đang lấp lánh kia dường như ẩn chứa sự lạnh lùng, sau đó anh ta quay người bỏ đi.
Một lúc sau, tôi lại cố gắng bước xuống giường, đúng lúc này Wata lao đến ngăn tôi lại, hoảng hốt gọi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi không thể cứ nằm trên giường chờ ch.ết được, tôi phải tháo đống băng này ra.”
“Đợi đã, tôi đi gọi bác sĩ.”
“Bác sĩ chẳng có tác dụng gì cả, hiện giờ người tôi cần nhất chính là Ceda.” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt cầu khẩn.
“Tôi không thể nói cho cô biết con bé hiện đang ở đâu nhưng nó vẫn còn sống, có đồ ăn, có giường ngủ, không ai gây khó dễ cho nó cả.” Wata nói, giọng có chút tức giận.
“Isa thì sao?”
“Abu, nếu đại nhân biết tôi nói với cô những điều này, tôi sẽ lại bị phạt đấy.” Anh ta khó xử nói.
Tôi không hỏi thêm nữa.
Wata thận trọng nhìn sắc mặt của tôi rồi mới nói tiếp: “Abu, đại nhân đã chiếm cứ toàn bộ hệ thống phòng thủ từ đây đến đèo Khyber, phạm vi thế lực của Liên minh Phương Bắc hiện giờ chỉ có chút ít thế này thôi, và cả Waz nữa,” vừa nói anh ta vừa giơ ngón tay út lên, “chỉ chút ít thế này thôi, bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu đời, không thể nào thắng được chúng ta, một chút khả năng cũng không có.”
Waz chính là quê hương của Lâm, và hiện giờ là quê hương mới của người dân thôn Gama, tôi nhíu mày lại.
“Ngoài ra sáng sớm hôm nay, Hắc Ưng đã tung tin chuyện tối qua giữa cô và đại nhân ra bên ngoài rồi, hiện giờ cô đã…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Tin gì của tôi?”
Wata bối rối nhìn tôi.
“Nói!”
“Tên thật của cô là Ngải Mễ Lạp, cô đã là vợ của đại nhân từ lâu rồi, có giấy chứng nhận kết hôn giấy trắng mực đen, hiện giờ hai người… hai người còn ngủ cùng nhau nữa, đợi tới khi chúng ta có được Peshawar, đại nhân sẽ cùng cô tổ chức hôn lễ trọng thể.” Anh ta nói rất nhanh, nhanh tới mức suýt chút nữa tôi đã không hiểu được rốt cuộc anh ta muốn nói điều gì.
Tôi phải nghiến chặt rang lại, ý chí vô cùng lớn mới kiềm chế được cảm xúc của mình, cho dù phải sỉ nhục Lâm, bắt anh phải bỏ cuộc thì đó cũng là chuyện riêng, sao có thể để cho cả thiên hạ đều biết!
“Hắc Ưng đưa tin tức này tới những chỗ nào?” Tôi hỏi.
“Báo chí, đài truyền hình, quán trà, tất cả mọi nơi.”
Dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt, nhất định đây là một cái bẫy, Hassan làm thế vì mục đích gì? Tim tôi đột nhiên giật thon thót, anh ta muốn Lâm rơi vào bẫy! Nhất định là như vậy! Nếu không dựa vào thực lực hiện giờ của hai bên, làm sao anh ta dám chắc chắn trong vòng một tháng sẽ kiểm soát được toàn cục và chiếm giữ Peshawar?
Nhưng ngay cả khi biết rõ đó là cái bẫy, Lâm có thể vẫn bất chấp tất cả để nhảy vào… Tôi hoảng loạn thật sự, không, cần phải trấn tĩnh lại, không nên cứ suy nghĩ theo chiều hướng xấu, tôi an ủi bản thân, phải tin vào năng lực của anh… nhưng mỗi lần gặp những chuyện có liên quan đến tôi, Lâm đều không thể giữ bình tĩnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, không sao, cho dù anh có sốt ruột thì cũng không có ai có thể tìm được nơi đóng quân của Hắc Ưng, chỉ cần không tìm được thì anh sẽ an toàn. Tôi không ngừng tự nói với bản thân mình, cứ như bị thôi mien vậy, nhưng bất luân lặp đi lặp lại thế nào, bóng tối của tương lai không nắm bắt được đó vẫn ập tới trùng trùng điệp điệp, cứ thế bao trùm khiến người ta không thể thở được. Tôi không thể thuyết phục được bản thân mình. Nếu đã lan truyền tin tức ra ngoài thì Hassan cũng có thể tiết lộ vị trí của cứ điểm, anh ta hiểu rõ Lâm, xét ở một phương diện nào đó, còn hiểu Lâm hơn cả tôi, anh ta biết anh nhất định sẽ tới.
Tôi chìm vào tâm trạng bất lực, trong thời gian này Hắc Ưng đã chuyển cứ điểm hai lần, chúng tôi thực hiện hành quân theo hình thức: Ở lại một nơi nào đó vài ngày, hoặc nhiều nhất là một tuần, sau đó đột nhiên chuyển tới một hang động khác, thôn bản khác, hoặc một thung lung không một bóng người.
Doanh trại mới này nằm ở một thung lung, lặn lội vất vả mấy tuần liền trong núi, đột nhiên chỉ cảm thấy không gian rộng mở sáng rõ, một dòng nước xanh thẫm cuồn cuộn chảy trước mắt, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi, nó hiện lên màu đỏ thẫm như máu.
“Sông Broughton.” Binh sĩ cõng tôi ra khỏi thung lung khẽ reo lên tán thưởng, Hassan sai người làm cho tôi một chiếc xe lăn chắc chắn và khá bền, lên dốc xuống dốc như đi trên đồng bằng, quan trọng nhất là rất nhẹ, ngay cả khi phải đột ngột đổi hướng, bất kì người đàn ông vạm vỡ nào cũng có thể vác cả người tôi lẫn xe trên vai để đi.
Binh sĩ đặt tôi xuống một nền đất bằng phẳng để tôi có thể tự do di chuyển rồi mới chạy ra hòa cùng đội ngũ với những người khác. Tôi ngước mắt nhìn xung quanh, đưa tay kéo chặt áo chùm, mặc dù có lệnh nghiêm cấm các binh sĩ nói chuyện với tôi, cũng không được nhìn thẳng vào tôi, nhưng chỉ cần tôi xuất hiện, cho dù ở rất xa, bọn họ vẫn sẽ ngượng ngùng đỏ mặt tía tai.
“Càng ngày em càng trở nên xinh đẹp.” Hassan nói, chắp tay sau lung đứng ngay bên cạnh tôi, con tuấn mã màu đen đã lâu không thấy hiên ngang đứng bên cạnh anh ta. Tôi không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn về phía chân trời, các binh sĩ bắt đầu chôn thứ gì đó quanh thung lũng, nơi này xung quanh đều là vách núi dựng đứng, chỉ có một chiếc cầu treo nhỏ xíu bắc ngang dòng song Broughton chảy xiết. Thấy mặt trời đã lên cao, các binh sĩ bắt đầu tháo những tấm gỗ trên cầu treo xuống, cắt đứt dây thừng,chỉ để lại vài sợi lèo tèo.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Đặt bẫy, để tóm Ngô Thượng Lâm.” Hassan hiếm khi trả lời thẳng thắn như vậy, nói rồi anh ta cúi xuống bế tôi khỏi xe lăn, sau đó đặt lên lưng ngựa, con ngựa đen ve vẩy cái đuôi, hưng phần hí vang.
Tôi sợ hãi hỏi: “Khi nào?”
“Bây giờ.”
Nhưng hôm nay người và ngựa của Lâm không rơi vào bẫy, cho tới tận khi mặt trời xuống núi, trong thung lũng vẫn trống không, báo cáo của các bên đều nói không phát hiện bất kì tung tích gì, ngày hôm sau cũng không có. Kể từ lúc Hassan nói với tôi là đang đặt bẫy, không, nên nói là bắt đầu từ lúc tỉnh lại với vết thương trên chân, tôi đã biết mình là con cờ trong tay anh ta. Bắt đầu từ thời khắc đó tôi đã hạ quyết tâm, nếu anh ta dùng tôi để uy hϊế͙p͙ tính mạng của Lâm, tôi thà tự kết thúc đời mình.
Đến ngày thứ ba, Hassan tuyên bố rút quân, đến lúc này tôi mới yên tâm, thái độ vui mừng không sao che giấu nổi. Hassan thấy tôi như vậy thì lạnh lùng nói: “Lần này anh ta không tới, không có nghĩa lần sau cũng không tới, có em ở đây, trước sau gì anh ta cũng xuất hiện. Ta nói cho em biết, trong mấy chiến dịch gần đây, Liên minh Phương Bắc luôn cử thuộc hạ của Ngô Thượng Lâm làm quân tiền trạm, xem ra Ahmed đang muốn vắt kiệt binh lực của anh ta.”
Không lâu sau đó Hassan phát động cuộc phản công toàn diện với Liên minh Phương Bắc, tin thắng trận liên tiếp báo về, từ Kandahar đến Peshawar, từ Jalalabad đến Kabul, từ Chitral đến Jalalabad, vùng đất rộng lớn của cả tỉnh biên giới Tây Bắc bao gồm hai bên đèo Khyber luôn trong tình trạng bạo động bất ổn. Những thành phần chủ lực của quân đội Hắc Ưng cũng đã ra khỏi núi, phối hợp với binh lính Muja, chia thành ba mũi tấn công Waz.
Cùng lúc đó, Cục Tình báo Pakistan, các cơ quan truyền thông phương Tây và địa phương đều nhận được một đoạn ghi âm điện thoại, cáo buộc Ngô Thượng Lâm mới chính là hung thủ thực sự trong vụ ám sát phu nhân Pei.
Lâm cũng giống như Hassan, giọng nói đều mang âm điệu London, chứng cứ Hassan đưa ra lần này gần như khiến người ta không thể phản bác. “Còn về tiếng Urdu và tiếng Pashtun,” Hassan dõng dạc nói với các giới truyền thông: “Các bạn nghe băng ghi âm gốc thì sẽ biết, hai bên đối thoại bằng tiếng Urdu cổ, cho dù là tôi thì cũng không thể nói được thứ ngôn ngữ đẹp đẽ đó, tôi tin rằng ngoài bộ tộc Rajput, trên đất nước này không ai có thể nói được ngôn ngữ đó.”
Những lời này của anh ta gần như ném cả bộ tộc Rajput vào chảo dầu.
“Chỉ cần Liên minh Phương Bắc giao Ngô Thượng Lâm ra, bắt anh ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng, tôi sẽ kết thúc chiến tranh.” Hassan nói. “Đối với tôi, đối với quân Muja, chúng tôi sớm đã là một phần của đất nước này, sự an toàn, hòa bình của Pakistan chính là niềm vui của chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn đứng về phía nhân dân Pakistan, chúng tôi kịch liệt phản đối những hành động ám sát nhằm phá hoại nền dân chủ của đất nước này. Phu nhân Pei là người chị em dũng cảm của chúng ra, là người phụ nữ dũng cảm của thế giới đạo Hồi! Người ám sát bà chính là kẻ thù của tất cả chúng ta, nếu chúng ta nhân nhượng với hành vi này, sẽ không chỉ có lỗi với người chị em dũng cảm của chúng ta mà còn là sự phản bội quốc gia, dân tộc và thánh Allah!”
Những lời nói này mặc dù nghe có vẻ như đang an ủi những người dân phải sống quá lâu trong chiến tranh ch.ết choc nhưng thực chất lại nhằm khơi dậy lòng thù Hận đối với Lâm, đối với người Rajput. Hassan còn trịnh trọng tuyên bố với dân chúng: “Chỉ cần Ngô Thượng Lâm chịu nhận tội trước pháp luật, tôi sẽ kết thúc chiến tranh, trả lại hòa bình cho nhân dân.”
Anh ta dựng cho mình hình tượng người anh hùng cầm thanh gươm công lí báo thù cho phu nhân Pei đã bị ám sát, tiếng tăm của Hassan Naboo Hardel nổi như cồn, còn anh ta đã lùi một bước để tiến ba bước, dập tắt những nghi ngờ cuối cùng của dân chúng, những tiếng tung hô yêu cầu anh ta phải xử tội Ngô Thượng Lâm, san bằng Waz vang dậy như sóng