Chương 49
Huấn luyện trong tổ chức cũng cực kỳ đơn giản và thô bạo — thực chiến.
Người huấn luyện và giáo viên chỉ phụ trách những kỹ thuật cơ bản sau đó chính là thực chiến. Trong khi đó, chỉ cần là cách thức hữu hiệu thì bất kể động tác gì cũng được cho phép.
Đây là một trong những điều căn bản mà tất cả thành viên khi nhập môn phải học. Dù sao khi đã là một sát thủ, không phải lúc nào cũng chắc chắn có vũ khí trong tay.
Trong một lúc nào đó, thậm chí bọn họ còn tay không tấc sắt. Lúc này đây, kỹ năng cận chiến chính là năng lực sinh tồn của con người.
Mà nghe nói, từ khi tổ chức thành lập tới nay, người giỏi nhất chính là Mặc.
Năm 16 tuổi, anh có thể tay không giải quyết ba đối thú mạnh hơn mình. Cho nên, nói anh là thầy của môn cận chiến này cũngkhông ngoa chút nào.
Cho nên, dù trên tay có thêm vũ khí, lúc Merle tấn công cũngkhông hề chủ quan, tấn công vào điểm yếu của anh.
Con dao hướng đến cổ họng đương nhiên bị anh dễ dàng tránh né. Ngay sau đó khuỷu tay cũng tung đòn đỡ. Kỹ thuật cận chiến của Mặc Viễn Ninh đã được rèn luyện khi còn là thiếu niên.không hề lấy cứng đối cứng, giống như thiên về kỹ xảo và sựlinh hoạt.
Merle vài lần tấn công, không phải bị anh chặn được thì ngay cả vạt áo cũng chẳng chạm đến.
Nếu đối thủ của Merle là một người khác thì không có gì để nói. Nhưng lại là anh — một người châu Á, dáng vẻ nhỏ nhắn hơn nhưng lại có kỹ thuật hơn người.
Ở trong tổ chức, thỉnh thoảng vô tình hắn ta cũng sẽ bị giáo luyện so sánh với Mặc, bây giờ các thêm ức chế.
hắn ta liều lĩnh, ra quyền cũng không để đường lui cho đối phương. Sau vài chiêu, cả người hắn liên tiếp đụng vào lan can.
trên sân thượng, mặc dù có vài ống nước, nhưng địa hình vẫn tương đối trống trải, đủ để bọn họ di chuyển, tránh, đỡ.
Bọn họ đều được huấn luyện để giết người, mỗi một đòn tung ra nhất định sẽ tạo nên thương tổn. Chuyện phân thắng bại chỉ tốn chút ít thời gian.
Khi Merle cảm thấy nắm đấm của mình tung ra không có kết quả và khuỷu tay anh đã khóa chặt cổ họng hắn. . . . . hắn ta khôngcử động được nữa, động tác này hắn cực kỳ quen thuộc. Đây làmột trong những chiêu tuyệt sát. Mặc Viễn Ninh chỉ cùng hơi dùng sức một chút thì hắn sẽ đi đời. . . . .
hắn ta vẫn duy trì tư thế bất động, trong chốc lát hắn cười lên ha hả: "Mặc, quả nhiên mày vẫn không dám giết tao. . . . . Trực tiếp đối nghịch với tổ chức!"
Mặc Viễn Ninh đứng sau hắn ta, nghe thấy vậy cũng cười mộttiếng: "Mày cũng vậy! Đâu có dám giết tao!"
Lần này, Merle trầm mặc, mặt của hắn vừa trúng một cước của Mặc Viễn Ninh, nhổ ra một ngụm máu: "Sao đại tiểu thư lại muốn giữ lại mạng chó của mày chứ?"
Người trong tổ chức khi nói đến Michelle phần lớn đều gọi thẳng tên, hắn ta lại gọi là "Đại tiểu thư" thể hiện một sự kính sợ và ngưỡng mộ.
Mặc Viễn Ninh buông hai tay đang siết cổ của hắn ta, lùi về sau hai bước, nở nụ cười: "Cho dù Michelle quyết định như thế nàothì mày vẫn phải tuân theo. Mày không có tư cách nghi ngờ điều gì!"
Merle vẫn có sự đề phòng với anh. Sau khi được tự do, hắn ta lập tức lùi sau vài bước, xoay người đứng cách xa anh, sắc mặthắn ta hơi biến chuyển, vẻ mặt càng lúc càng hung ác: "Đại tiểu thư chỉ nói không được đụng đến mày chứ không nói khôngđược đụng đến người bên cạnh mày!"
Mặc Viễn Ninh thản nhiên nhìn hắn ta cười: "Cho nên . . . . . mày cứ giết vài người trong số đó thử xem thế nào?"
Tổ chức vẫn có chút ảnh hưởng đến Mặc Viễn Ninh. Đương nhiên Merle biết được điều này, còn biết cả tình hình hiện tại củaanh. Từ quan hệ vợ chồng lạnh nhạt cho đến đối tượng anhmuốn trả thù chính là ba ruột và anh trai.
Trong mấy người này, cho dù hắn ta muốn tổn thương ai đều dễ như trở bàn tay. Nhưng thấy bộ dạng Mặc Viễn Ninh như vậy,nói không chừng giết bọn họ lại hớp ý anh.
Nghĩ đến đây Merle chỉ có thể cười lạnh vài tiếng, cởi áo khoác trắng, tùy tiện vứt bỏ lại trên sân thượng, đi xuống lầu.
Cho đến khi bóng dáng hắn ta hoàn toàn biến mất, Mặc Viễn Ninh mới đưa giữ chặt miệng vết thương trên cánh tay kia.
anh đương nhiên sẽ không để đối thủ sử dụng vũ khí với mình. Khi bắt đầu không bao lâu, anh đã đá bay dao găm trong tay Merle.
Nhưng trước lúc đó, dao găm sắc bén vẫn để lại vết thương trêntay anh.
Bây giờ giữ chặt cánh tay mới cảm nhận được tay áo ướt đẫm, mới cảm thấy may mắn mặc dù quần áo màu trắng nhưng rộng thùng thình không thì sẽ Merle sẽ phát hiện anh bị thương.
Có lẽ để cho Merle thấy được cơ hội: anh bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, lại chạy nhiều máu như vậy thì sức khỏe sẽ yếu hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ bằng nghị lực và kinh nghiệm của anh chưa thắng được Merle cũng thành công đuổi Merle đi. hiện tại, anh cũng dần dần cảm nhận lần thứ hai mất máu mang đến phiền toái như thế nào.
Trước mắt cảm thấy tối đen, hơi thở cũng dồn dập, anh siết chặt nắm tay miễn cưỡng đi đế chỗ cửa sắt. Chỉ mới bước ra cửa được vài bước, thiếu chút nữa anh đã ngất xỉu.
Chỉ đành vịn vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống. anh có thể cảm nhận được miệng vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu. Tuy rằng không thương tổn đến động mạch chính nhưng chắc cũng đụng tới mạch máu khác.
anh điều chỉnh lại hơi thở, ước lượng với sức lực hiện giờ còn có thể đi được bao lâu. Vết thương chảy máu nhiều như vậy chắc cũng không đến mức ch.ết.
"Nhưng anh không mang di động thì sao gọi điền nhờ trợ giúp được chứ? Mà sẽ chẳng có ai phát hiện anh đang ở đây. Như vậy, có lẽ cái ch.ết trên sân thượng của anh sẽ trở thành bi kịch.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng như vậy anh cảm thấy có chút buồn cười. Nếu người gặp phải tình cảnh này không phải anh thìcàng cảm thấy vui vẻ hơn.
Rơi vào trạng thái mất máu anh cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ. Có thể là qua mấy phút, anh chợt nghe thấy ở hành lang vắng vẻ vang lên âm thanh lo lắng quen thuộc, "Viễn Ninh! Viễn Ninh,anh ở đâu?"
Đó là giọng của Tô Quý, không biết cô đã đi tìm anh bao lâu rồi. Tiếng nói dịu dàng đã hơi khàn, càng lúc càng gấp gáp, thể hiệnsự lo lắng của cô.
anh định lên tiếng đá lại, nhưng lại ho khan vài tiếng.
Vừa rồi Merle cũng rất gắng sức. Mặc dù anh đã đỡ được nhưng cũng không khá hơn chút nào. Bọn họ đánh nhau không phải như cao thủ cổ đại so chiêu. Mỗi kích chính là tốc chiến tốc thắng nên bị thương là không thể tránh khỏi.
Merle biết anh bị xuất huyết dạ dày nằm viện, đương nhiên sẽ ra đòn xảo quyệt. Ngoại trừ đầu và ngực ra, Merle tập trung công kích vào bụng anh.
anh tránh né rất tốt nhưng vẫn bị chịu một hai đấm.
Sau khi ngồi xuống, anh đã cảm nhận được dường như dạ dày lại xuất huyết. Cổ họng anh có mùi ngái ngái máu tươi. khôngchỉ vì vết thương ở mặt mà còn ở khoang bụng đang trào lên.
Cả người yếu đuối vô cùng. Cho dù miễn cưỡng làm cái gì cũng có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng. anh không biết mình có thể hô lên gọi Tô Quý nữa hay không?
Nhưng sau đó, rất nhanh anh đã nghe thấy tiếng bước chânh vôi vàng đến gần. Vì cúi đầu nên tầm nhìn của anh cũng hạn chế cho nên anh chỉ thấy hai chân cô.
cô không đi tất, anh chỉ nhìn thấy đôi chân trần đi giày, có thể thấy cô vội vàng như thế nào.
Sau đó, cả người anh được cô ôm vào trong lòng, giọng nói côrun rẩy: "Viễn Ninh. . . . . anh sao vậy?"
anh không biết tại sao lúc ở trong lòng cô lại cảm thấy yếu đuối như vậy. Trước đã như vậy và bây giờ cũng không thay đổi.
Tựa như anh biết, trên đôi vai mảnh khảnh, hơi gầy yếu của côcó thể chịu được sức nặng của anh. Hoặc anh biết rẳng, nếu ch.ết trong lòng cô cũng không phải điều gì khó chấp nhận.
"Tiểu Nguyệt. . . . . " anh không còn sức nâng tay, tựa vào tráncô, mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Đừng buông. . . . . "
Kỳ thật, anh muốn nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, anh khônghề muốn lạnh nhạt với cô như vậy. Được cô quan tâm như thế cho dù có tức giận thế nào cũng đã tiêu tan rồi.
Huống chi, anh không hề oán hận cô. Chuyện trở nên như thế này cũng đều do anh tự chọn.
Là anh lựa chọn đến H thị, tiếp tục ân oán của đời trước.
Là anh lựa chọn kết duyên vợ chồng với cô, lại che dấu thân phật thật của mình nên mới lục đục với cô.
Đến khi ly hôn mà anh vẫn không thẳng thắn giải thích với cômới khiến cô lần lượt làm sai, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ,nói những lời tồi tệ.
anh rõ ràng biết, bắt đầu từ khi vô tình gặp cô tại quán cà phê kia đến sau ba năm sống chung, anh đều hiểu được, tâm địa côthuần khiết, thiện lương như thế nào.
Vì sự xuất hiện của anh đã nhiễm bẩn cô.
Nhưng cho dù có hối hận nhiều hơn nữa thì sao chứ? anh vẫnkhông thoát khỏi chuyện sống ch.ết. Trước mắt cảm thấy tối đen.
"Tiểu Nguyệt. . . . . " Cho nên anh lại gọi cô thêm lần nữa, càng cố gắng nở nụ cười với cô, "Bỏ mặc anh cũng được, nhưng mà. . . . . đừng quên anh!"
Hôm nay Tô Quý cũng khôgn biết mình bị làm sao. Chẳng quacô ngủ trưa một lát nhưng lại mơ thấy như có cái gì đuổi theo, đầu đầy mồ hôi, chẳng bao lâu giật mình tỉnh dậy.
Sau đó, cô rời khỏi phòng nghỉ đã thấy trong phòng bệnh khôngcó ai.
cô nhìn đồng hồ treo tường, cô mới ngủ được chừng 30 phút vì sao trên giường bệnh đã không thấy ai rồi?
cô biết mấy hôm nay Mặc Viễn Ninh vẫn luôn lạnh nhạt với cô. Nhưng cô cũng hiểu anh sẽ không bỏ đi mà không nói lời nào. Vìanh biết cô sẽ lo lắng.
Mang tâm trạng hi vọng cô chạy xuống tầng trệt hỏi vệ sĩ có đáp án không thấy anh đi thang máy xuống.
Ở tầng một cũng không có nhà vệ sinh hay quán cà phê gì cả. Hơn nữa, đã được canh giữ cẩn thận anh có khả năng đi đâu chứ?
Liệu anh có đi thang bộ không? Trong lúc cô bế tắc, ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang quan sát tình hình. Có một y tá nói với cô là nhìn thấy một bệnh nhân đi cùng với một bác sĩ.
Vì thế cô lại chạy lên tầng. Tòa nhà có tổng cộng hơn 10 tầng, thậm chí cô không biết anh sẽ ở tầng nào. Cho nên cô đi lên tầng cao nhất. cô chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu vẫn khôngthấy bóng dáng anh.
Cuối cùng, cô không còn cách nào khác kêu tên anh. Sau vài lần nghe được tiếng ho nhẹ — nếu không để ý sẽ không nghe thấy đến từ tầng thượng.
cô liều mạng chạy lên, rốt cuộc cũng thấy anh.
anh cúi thấy đầu ngồi ở bậc thang, cả người tựa vào vách tường, cánh tay trái chảy máu, theo ngón tay nhỏ giọt xuống đất, tạo thành vũng nhỏ.
cô không biết vì cái gì mà anh lại ngồi đây chịu khổ, chỉ có thể cúi người ôm lấy anh, dùng sức để cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh.
Nhưng anh lại thấp giọng gọi cô "Tiểu Nguyệt". Nhiều ngày trôi qua như vậy đây là lần đầu tiên anh cười dịu dàng với cô. anhnói "Đừng buông tay" rồi lại nói "Đừng quên" — giống y hệt câucô đã nói với anh.
Chẳng qua thời điểm cô nói câu kia, không bi thương đến vậy.
Giống như đã biết từ lâu, không thể bên nhau cũng không thể quên.
Cho nên trọng giọng nói đầy quyến luyến, dịu dàng như vậy mà giống như gai nhọn đâu vào tim, thấu tận linh hồn.