Chương 22

Ừm, trước cứ xem như anh ấy được.
“Anh…”
“Tôi…”
Ngay lúc cô định nói, người đàn ông đối diện cũng cùng lúc mở lời.
“Anh nói trước đi”. Quý Lê nhún nhẹ vai, ưu tiên quyền phát ngôn cho Tiêu Dương.


“Mẹ tôi rất thích em”. Đuôi lông mày của Tiêu Dương nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
“Tôi rất thích khiếu thẩm mỹ của mẹ anh”. Quý Lê bình thản đáp, câu trả lời khiến Tiêu Dương khẽ cười.
Anh uống một hớp cà phê: “Mẹ thúc quá”.


Đầu ngón tay cô vuốt dọc theo thành ly: “Bố tôi cũng hay xem người độc thân như tôi là kẻ địch”.
Tiêu Dương: “Nghe có vẻ chúng ta rất hợp nhau đấy”.
Quý Lê: “Hình như còn có thể kết thành một liên minh chống lại hai ông bà”.
Đáy mắt Tiêu Dương lóe lên: “Ý kiến hay!”


Quý Lê cười: “Vậy không bằng chúng ta kết hôn luôn đi”.
Tiêu Dương nở nụ cười: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi được phụ nữ cầu hôn, nhưng là lần đầu tiên tôi thấy một lời cầu hôn kém thành ý thế này”.


Quý Lê nhíu mày: “Anh không thấy ngày nào cũng bị bố mẹ thúc đi thúc lại rất phiền à?”
Tiêu Dương suy nghĩ một chút: “Vì thế em cầu hôn với tôi chỉ là vì ứng phó với bố mẹ thôi à, không liên quan đến tình cảm và trách nhiệm phải không?”


Quý Lê gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta có thể kí hiệp ước tam chương, sau khi kết hôn anh có thể vui chơi, tôi cũng có thể giải trí, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau. Anh không cần chịu trách nhiệm với gia đình, cũng không cần chịu trách nhiệm với tôi, nếu tìm được tình yêu chân thành anh có thể thoải mái ly hôn”. Quý Lê uống ngụm nước hỏi: “Sao? Có muốn suy nghĩ thử không?”


available on google playdownload on app store


Tiêu Dương nhíu mày mỉm cười: “Giả thiết rất hay, tôi đồng ý”. Đột nhiên nét người của anh bắt đầu trở nên có vẻ bất cần đời: “Nếu không phải chỉ mới vừa quen cô, đổi thành một người phụ nữ khác mời mọc tôi như vậy, tôi sẽ cho là người đó muốn gả cho mình nên lựa chọn đi đường vòng nữa đấy”.


Quý Lê đang uống nước thì sặc sụa: “Không thể không nói, anh rất tự tin vào bản thân mình. Nếu đã vậy tôi cũng chân thành nhắc nhở anh, phải giữ vững lập trường, đừng để lâu ngày lại nảy sinh tình cảm với tôi đấy nhé”.


Tiêu Dương híp mắt hỏi: “Tại sao? Làm khó cô à, vì cô là… cong?”
Quý Lê liếc mắt phì cười: “Nếu anh có thể nghi ngờ như thế thì cố gắng bảo vệ chị em và các bạn gái của mình đi nhé”.


Nụ cười của Tiêu Dương càng lúc càng rộng mở: “Có lẽ cuộc sống sau khi cưới của chúng ta sẽ thú vị lắm đây”.
4.
Rất nhanh sau đó, Quý Lê và Tiêu Dương đi đăng kí kết hôn, sự kết đôi này đã phá nát không biết bao nhiêu cặp kính mắt của tất cả mọi người bên cạnh họ.


Cô em trợ lý nói với Quý Lê: “Giờ em lại bắt đầu nghi ngờ chị yêu Hồ An Sinh thật lòng, cho nên khi chia tay anh ta mới bị kích thích như thế này, vì thế mới tìm bừa một đối tượng hẹn hò rồi kết hôn”.


Trợ lý nói với Tiêu Dương: “Tổng giám đốc à, lần này anh không chống lại thái hậu đại nhân nhà anh nữa hả? Sao lại dễ dàng đồng ý kết hôn với cô gái kia như thế! Làm sao bây giờ? Tôi lo quá, không lẽ hành động bất thường này lại ẩn giấu một âm mưu động trời nào đó”.


Quý Lê nói với cô trợ lý: “Thực ra bọn chị chỉ cưới giả thôi, chị muốn ngăn miệng bố mẹ mình lại, ngày nào cũng giục làm chị chán quá đi mất”.


Tiêu Dương nói với trợ lý: “Quả nhiên cậu đã theo tôi nhiều năm như vậy. Nói thật với cậu cũng không sao, nhưng cậu mà nói cho mẹ tôi thì thất nghiệp từ đây luôn đấy. Chuyện giữa tôi và Quý Lê thật ra chỉ là đám cưới giả mà thôi, như thế thì bên tai cũng được yên tĩnh không bị mẹ quấy rầy”.


Cô em trợ lý nhỏ và anh trợ lý đều sợ đến ngây người.
Cô trợ lý nói: “Quý Lê à, chị điên rồi hả, hay là người đàn ông kia đẹp trai quá mức. Em đoán là vế sau”.


Anh trợ lý nói: “Tổng giám đốc à, anh quá ngây thơ rồi. Tôi đoán thể nào thái hậu đại nhân nhà anh cũng dùng canh đại bổ để giúp anh long tinh hổ mãnh, bà chờ ôm cháu trai lâu rồi, đến lúc đó cho dù lí trí của anh không muốn thì cơ thể cũng phải chịu đựng thôi”.


Tiêu Dương không để ý đến những lời họ nói. Hai người họ vẫn giống như những thỏa thuận ban đầu, mỗi người sống theo cách mà mình muốn. Quý Lê hay ngủ sớm nên cô dùng phòng ngủ chính, Tiêu Dương ngủ phòng khách.


Hầu như mỗi đêm Tiêu Dương đều tăng ca, lúc về nhà lại vác theo cả một người đầy mùi rượu. Hôm nay về đến nhà đã đêm hôm khuya khoắt, buổi tối anh ăn ít, lại uống hơi nhiều rượu, dạ dày cực kì không thoải mái. Nhìn phòng ngủ chính tối đen, anh biết Quý Lê đã ngủ rồi, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp tôn trọng đối tác hôn nhân, anh cố gắng bước đi thật nhẹ, mở tủ lục tìm thuốc dạ dày.


Anh không hề biết, mặc dù đây chỉ là một căn nhà “giả”, nhưng Quý Lê lại dọn dẹp nó rất ngay ngắn gọn gàng. Anh ôm bụng, không vội vàng tìm thuốc mà lại mở hết cánh cửa tủ ra, thưởng thức cách sắp xếp đồ đạc của Quý Lê. Anh nhớ có một người phụ nữ Nhật Bản nổi danh thế giới khi hướng dẫn người khác cách thu dọn đồ đạc, anh nghĩ lần sau có thể gọi Quý Lê đến so tài với người phụ nữ nọ một lần.


Lúc mở cánh cửa âm tường trong nhà bếp, Tiêu Dương ngẩn người. Anh nhìn thấy một hàng chồng chất chỉnh tề ngay ngắn đầy hộp quýt và nhục đầu khấu đông lạnh, món ăn mà cô gái kia thích nhất. Hình như lúc nào cô cũng mua một đống nhiều như vậy, tích trữ mà vẫn không thấy đủ. Năm đó, cô yêu nó như chính anh yêu cô, nhiều bao nhiêu cũng không chê nhiều quá. Anh những tưởng hai người họ sẽ là một đôi tình nhân được người người yêu thích và ngưỡng mộ, nhưng dù có cố gắng thế nào, rốt cuộc họ cũng không thể đến được với nhau.


Tiêu Dương thất thần đưa tay sang hộp quả đông lạnh, dạ dày đột nhiên co lại khiến đầu ngón tay bỗng dưng không còn sức, hộp quả đông “bịch bịch” lăn hai vòng xuống đất. Giữa trời đêm yên tĩnh, ho một tiếng còn cảm thấy ồn ào, huống chi là tiếng một chiếc hộp rắn chắc rơi như thế.


Tiêu Dương nhìn ánh đèn nơi phòng ngủ chính sáng lên, sau đó là tiếng “cạch” mở cửa. Quý Lê đi tới nhà bếp, nhìn Tiêu Dương ôm dại dày đứng trước kệ bếp cười xin lỗi.
“Dạy dày không khỏe nên định tìm ít thuốc”. Anh giải thích đơn giản.


Quý Lê thản nhiên: “Dạ dày không khỏe cũng không thể ăn quả đông lạnh được”. Cô nhặt hộp quả kia lê đặt vào trong ngăn kéo, nhìn một dãy cửa tủ được mở ra, bật cười: “Thật như trẻ con”.


Cô đỡ Tiêu Dương ngồi xuống trước bàn ăn, rót cho anh một li nước nóng: “Tôi đoán chắc vì anh uống rượu khi bụng đói, cho nên trước khi anh uống thuốc thì ăn thêm gì đã”. Cô lấy tạp dề bên cạnh mặc lên, động tác đó rất đẹp và gọn ghẽ: “Anh chờ một chút, tôi nấu một bát cháo cho anh”.


Vốn Tiêu Dương muốn nói không cần phiền phức vậy, nhưng khi nhìn thấy Quý Lê cắt từng lát gừng nhỏ và cà rốt thành sợi, thành thạo không khác gì bếp trưởng của nhà hàng năm sao – bên này của lưỡi dao là một miếng đồng nhất, sao bên kia lại biến thành từng sợi nhỏ ngay ngắn đều đều, nhìn động tác thái đồ đưa dao đó thôi cũng là một kiểu hưởng thụ, thế là Tiêu Dương ngừng ý định muốn ngăn Quý Lê nấu cháo.


Anh mở lời đổi lại: “Không ngờ cô lại có khả năng như vậy”.
Quý Lê cắt xong thì để dao xuống, nhanh chóng đi lấy gạo.
“Chuyện anh không ngờ tới còn nhiều lắm đấy”. Cô cho vào vào nồi, quay đầu lại nói với Tiêu Dương, “Cứ từ từ uống xong ly nước kia là nấu cháo xong ngay”.


Tiêu Dương nghe lời cô, chậm rãi uống hết ly nước lớn, khi đó cháo cũng vừa chín tới. Anh chưa bao giờ biết hóa ra nấu cháo lại làm nhanh như vậy. Trước kia cô gái đó cũng thường nấu cháo cho anh ăn, nhưng cô tự nấu xong rồi mới bưng tới, anh vừa ăn cô sẽ vừa uyển chuyển trình bày việc nấu cháo khổ cực và không hề dễ, khiến lòng anh càng thương xót cô hơn. Anh vẫn tưởng nấu cháo là một việc vô cùng khổ cực, không ngờ nó lại quá dễ dàng.


Quý Lê nấu cháo xong đặt xuống trước mặt anh, sau đó đặt bên cạnh thêm một ly nước nóng và một viên thuốc, căn dặn anh: “Ăn hết cháo thì nhớ uống thuốc”.
Tiêu Dương không nhịn được cười: “Tôi còn tưởng em lạnh lùng lắm đấy, không ngờ lại hiền lành thế này”.


Quý Lê cũng cười: “Tôi lạnh lùng ấy hả? Đó là vì tôi còn chưa gặp được người có thể đốt cháy mình thôi”.
Tiêu Dương cười theo cô, vừa cười vừa cầm thìa múc cháo đưa lên miệng.






Truyện liên quan