Chương 39: Cười với anh cái nào (2)
3.
Lý Hiên nhanh chóng phát hiện ra vẻ si mê chứng khoán và thành thạo bù tiền của Dương Chân. Lúc Lý Hiên nhìn thấy Dương Chân nham nhiểm tính toán điền số hiệu cổ phiếu, anh không nhịn nổi mà ra tay ngăn lại.
“Đừng mua cái này, rớt giá đó”.
Dương Chân không tin, cô không buồn nhìn anh mà tự tin nhấp hoàn thành giao dịch.
Lý Hiên thở dài: “Cô gái này ra tay độc ác với bản thân mình quá”.
Đến buổi chiều, cổ phiếu Dương Chân mua đã rớt giá thảm hại đến mức ngừng lên sàn.
Lý Hiên hả hê nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô: “Tôi đã nói rồi mà cô không chịu nghe cơ, nếu cô mua cổ phiếu ** và công ty **, nói không chừng hiện tại cô có thể chuyển mình từ nông nô thành phú bà rồi đó”.
Dương Chân không thèm nói một câu mà ném thẳng xấp tài liệu bay tới mặt Lý Hiên.
Hai ngày sau, Lý Hiên đi vệ sinh về thì bất ngờ nhìn thấy Dương Chân đang đập đầu vào bàn, anh rề rà đi tới hỏi: “Ai khiến cô đập đầu thế, không đau à?”
Trán Dương Chân vẫn đập mạnh vào bàn, gáy chĩa lên trời, cô đưa ngón tay chỉ màn hình máy tính, trên màn hình hiển thị hai cổ phiếu mà Lý Hiên đề cử tăng mạnh chẳng khác nào thuốc nổ.
Lý Hiên đắc ý cực kì: “Tôi nói rồi mà”. Sau đó anh lại nhìn Dương Chân: “Sao cô rầu rĩ thế, vì không mua ấy hả? Đấy, ai bảo không chịu tin tôi”.
Dương Chân bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn Lý Hiên chằm chằm: “Anh giới thiệu thêm hai cổ phiếu nữa cho tôi đi, nhanh lên”.
Lý Hiên bị ánh mắt sắc bén lạnh lùng của cô nhìn đến mức nhịp tim bất ổn, anh lùi về sau một bước: “Giới thiệu cũng được nhưng phải có điều kiện! Cô, cô cười cho tôi xem một cái”.
Dương Chân nhìn anh, khuôn mặt không cảm xúc lại phát huy cực hạn: “Tôi sửa mặt bị hư, mặt đơ, không cười nổi”.
Sau khi ngẩn người xong, ánh mắt Lý Hiên băn khoăn nhìn mặt cô cẩn thận: “Nhìn cô đâu có giống như sửa mặt bị hư đâu, không xấu mà, cũng chẳng có dấu vết đi phẫu thuật thẩm mĩ chút nào”.
Dương Chân hừ lạnh: “Không hư thì khuôn mặt tôi sẽ như Phạm Băng Băng đó, Võ Tắc Thiên cũng phải để cho tôi đóng rồi”.
Lý Hiên phì cười: “Thấy rồi, khoác lác không cần đóng thuế nhỉ! Vậy đi, nếu cô không cười được thì lúc tôi mở tiệc cô phải tới tham gia”.
Dương Chân liếc mắt rồi đồng ý.
Lý Hiên lại giới thiệu hai cổ phiếu nữa cho cô.
Hai tuần sau, hai cổ phiếu đó đã khiến Dương Chân chuyển mình thoát khỏi kiếp nông nô.
Mà sau khi cổ phiếu của Dương Chân kiếm được tiền, Lý Hiên còn mừng hơn cô nữa. Anh chặn Dương Chân trên đường đi vệ sinh, níu cô lại khi vừa mới ra khỏi WC ở góc tường phía đông, phấn khích không kiềm chế nổi: “Để ăn mừng cô kiếm được tiền, tối nay tôi định mở tiệc mừng, cô phải giữ lời hứa, phải đến đó”.
Dương Chân nhìn tên rùa biển đầy mùi tiên, nhe răng đáp: “Tôi xài sang lắm đó, nhớ mang nhiều tiền”.
Lý Hiên nói không thành vấn đề, sau đó anh buồn bực nhìn Dương Chân đang bị ngăn giữa mình và vách tường, hoang mang hỏi lại: “Một người đẹp trai như tôi đè cô ở bên tường, sao khuôn mặt cô cứ không cảm xúc như thế mãi? Cô không có chút tâm tư thiếu nữ nào hết hả? Chẳng lẽ tôi phải tung sát chiêu ôm công chúa nữa sao?”
Dương Chân vẫn mặt đơ ch.ết lặng như lúc trước: “Lý thiếu gia à, lúc tiểu học anh học sách giáo khoa ngữ văn là tiểu thuyết tình cảm đấy à?” Nói xong thì hất tay Lý Hiên đi thăng về văn phòng.
Lý Hiên đứng đờ tại chỗ cắn răng chịu đựng xoa xoa cánh tay mình, sao tay con gái mà mạnh dữ…
4.
Tiệc tùng buổi tối ở KTV, ngoài Dương Chân ra, những người khác theo Lý Hiên giới thiệu toàn là con cái nhà giàu đầy mùi tiền hết cả. Một người trong đó vừa vào đã nhảy tót đến bên cạnh Lý Hiên, nháy mắt ra hiệu rồi mờ ám nói: “Người anh em à, gần đây khẩu vị của cô quá trớn nha, đáng yêu ngọt ngào thì không thích mà lại chuyển sang theo đuổi nhiệt tình mà hững hờ* đó sao?”
*Nguyên văn là mặt nóng áp vào mông lạnh
Lý Hiên dạy dỗ bạn của mình “cút sang bên”, sau đó anh mới phát hiện ra người đi theo cạnh mình “vèo” một cái đã chẳng thấy đâu. Vừa quay đầu lại, anh thấy người anh em bị Dương Chân đóng cổ vào lưng ghế sô pha, khuôn mặt đơ lạnh lùng của cô dưới ánh đèn mờ tối càng trở nên kinh khủng chẳng khái nhền nhện góa phụ đen.
Dương Chân lạnh lùng hỏi tên kia: “Cậu mới nói ai là mông đấy hả?”
Tên bạn nọ ngẩn ngơ, Lý Viên và những người khác bất giác rụt cổ lại.
Dương Chân tiện tay cầm một ly rượu trên bàn đưa tới trước miệng cậu bạn kia, cổ tay hất lên, ly rượu rót vào miệng cậu bạn không còn chừa một giọt, cậu bạn kia uất ức khổ sở rồi giãy giụa, ho khan.
Lý Hiên và mấy người vây xem vô thức nắm chặt cổ mình như bảo vệ.
Dương Chân ném cái ly không về bàn, nhân tiện rót đầy thêm ly nữa, giọng bình bình nói: “Biết sai chưa?”
Cậu bạn hoảng sợ nhìn ly rượu đầy trong tay cô, ho khục khụ kinh khủng hơn, uất ức như sắp khóc đến nơi rồi: “Tôi biết sai rồi mà! Chị xinh đẹp tha cho tôi với.”
Dương Chân nheo mắt lại: “Cậu mấy tuổi?”
Cậu bạn thẹn thùng: “Cùng tuổi với Hiên Hiên…”
Bàn tay giữ chặt cổ cậu ca của Dương Chân thu lại: “Thế cậu giả bộ trẻ con gọi tôi là chị mà không thấy ngại à?”
Cậu bạn “gào” một tiếng, Lý Hiên và những người khác đều không dám thở mạnh. Cậu bạn nọ thở dốc: “Em gái ngoan, anh sai rồi mà!”
Dương Chân hài lòng để ly rượu xuống, buông lỏng tay, quay lại vị trí ban đầu như chẳng có việc gì, tiếp tục nhàn nhã nghịch điện thoại di động. Từ đầu tới cuối, khuôn mặt cô chẳng có vẻ mặt nào, bình tĩnh như một người máy không tim không phổi. Quần cúng vây xem đều nghi hoặc không thôi.
Cậu bạn nọ xoa xoa cổ chạy tới cạnh Lý Hiên khóc lóc kể lể: “Cậu mang tới yêu quái gì thế hả?”
Lý Hiên được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu bị phụ nữ chèn ép mà chẳng dám phản kháng chút nào”.
Cậu bạn kia ngẩng cổ cho Lý Hiên nhìn về đỏ phía trên: “Nhìn đi? Thấy chưa? Tay chị kia mạnh lắm đó. Tớ mà phản kháng thì có cơ hội à, không siết ch.ết là do tớ mệnh lớn đấy, lúc chuốc rượu còn không thả ra đâu! Hiên Hiên à, người phụ nữ này đáng sợ quá!”
Lý Hiên không nhịn được bộ dạng này của bạn, anh phất tay ra: “Giờ tôi biết làm sao để kiềm chế cậu rồi. Lần sau tôi sẽ xài chiêu này với cậu”.
Cậu bạn kia nói như đinh đóng cột: “Không, cậu không làm được đâu, cậu không mạnh thế được”.
Lý Hiên thấy quá mất mặt: “Mẹ nó”.
Tên kia nói tiếp: “Cậu chỉ được cái mặt trắng với nhiều tiền mà thôi, còn cô ấy mới là đàn ông chân chính”.
Lý Hiên đá một phát vào đùi cậu bạn kia: “Cút, cậu mù à? Tôi sống nhờ nhan sắc”.
Kì lạ là, mặc dù lúc đầu Dương Chân áp dụng bạo lực với cậu bạn kia, nhưng sau đó cậu bạn nọ lại cứ bám bên người cô điên cuồng kiên quyết.
Sau khi Lý Hiên nhận ra điểm lạ ấy, anh tóm lấy cổ cậu ta dí lên ghế sa lon, hỏi: “Cậu điên à? Sao cứ bám lấy Dương Chân làm gì?”
Cậu bạn rạo rực đáp lời: “Chắc là tớ bị hội chứng Stockholm rồi”.
Lý Hiên đầy khinh bỉ: “Đồ đê tiện”.
Tên kia không để ý lắm, tiếp tục rạo rực: “Không trách được vì sao cậu lại thích mông lạnh, cậu nói xem có lạ không, giờ mình thấy mông lạnh cũng cuốn hút lắm kìa”.
Lý Hiến ném tên kia ra khỏi phòng bao không do dự: “Hèn hạ, cút”.
Từ đó về sau, Lý Hiên bưng bít Dương Chân kín mít và chặt chẽ, cũng không đề cập tới chuyện đưa cô đến mấy nơi vui chơi đó nữa.