Chương 7: Cuộc đua
Tô Hạc Đình móc tay vào túi quần, bên trong chỉ có tờ rơi đã bị vo thành một cục, cậu không có khăn tay cũng chẳng cầm khăn giấy, chỉ đành quẹt máu mũi bằng mu bàn tay thô ráp.
Cửa thang máy đang mở ra, Tô Hạc Đình phải đi rồi.
“Đừng khóc,” cậu tiện tay đưa tờ rơi cho đứa bé, “hội đang tuyển người, hoan nghênh ghé thăm.”
Ba đứa trẻ dè dặt nhận tờ rơi.
Tô Hạc Đình đứng dậy, bước ra khỏi thang máy.
“Moshi moshi,” cậu hỏi bằng thứ tiếng Nhật sứt sẹo, “anh ở đâu thế?”
Vừa mới đi chưa được mấy bước ra khỏi thang máy cậu đã nghe tiếng còi báo động réo vang trên đại sảnh tầng một. Cách đó không xa ban nhạc punk trên sảnh đón khách nghe thấy còi báo động cảm xúc càng dâng trào mãnh liệt không khác gì được cắn thuốc, lại càng ra sức trình diễn. Tiếng guitar điện lồ ng vào tiếng còi báo động trong đại sảnh, chỉ chớp mắt đã khiến người ta điếc óc.
Tạ Chẩm Thư: “Tôi ở góc phải bãi đậu xe.”
Tô Hạc Đình bịt một bên tai, hỏi lại rõ to: “Anh bảo gì?”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Anh cũng không khỏi phải lên giọng theo: “Ra cửa quẹo phải, tôi chờ cậu trên xe.”
Cùng lúc đó, chuông báo động của Hòa Thượng cũng réo vang liên hồi. Gã dừng xe bọc thép ở bên ngoài đại sảnh chợ giao dịch, tay thì bấm thiết bị liên lạc nội bộ trong tai: “Nhanh nhanh nhanh, đi hết đi!”
Tiếng súng vừa vang lên trong chợ giao dịch là người của tổ vũ trang đã biết tin ngay. Lũ người cầm súng kia đang giao chiến với họ ở tầng hầm ba. trông chúng có vẻ giống phần tử kh ủng bố.
Chợ giao dịch đã bị tổ vũ trang bao vây. Hòa Thượng đóng sập cửa xe, nghe tiếng người la hét trong thiết bị liên lạc.
“Thang máy số 2 dừng hoạt động rồi, chúng đang lên tầng, mục tiêu của chúng là người lai có biệt danh ‘Mèo Con’!”
“Đi cầu thang đi, chuẩn bị sơ tán người sống sót, phải đảm bảo Mèo Con được an toàn!” Hòa Thượng gài nút mặt nạ phòng độc giữa lúc cát bụi đương mịt mù, gã cầm súng lên, giật thật mạnh tay để lên nòng. Gã dẫn đầu tiến về phía trước và ra lệnh cho người của đội vũ trang bốn phía, giọng nói bên dưới mặt nạ nghe hơi nghèn nghẹn: “Đi lên, đi lên đi! Nghe lệnh tôi, chuẩn bị giải tán người sống sót!”
Tô Hạc Đình nghe thấy Tạ Chẩm Thư cười nhẹ trong tai nghe: “Không ít người tới đón cậu nhỉ.”
Trong đại sảnh có rất nhiều người sống sót bình thường, đứng chật cả hai bên sảnh phục vụ và sảnh đón khách, tiếng nhạc át mất tiếng chuông báo động nên họ vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra.
Tô Hạc Đình trông thấy thang chở đồ đang đi lên từ tầng hầm ba, cậu bèn giơ súng lên bắn về phía loa của ban nhạc.
“Nằm xuống,” trông Tô Hạc Đình chẳng khác nào một kẻ phản diện, cậu lại nã thêm một phát súng giữa tiếng còi báo động, bắn vỡ món đồ làm bằng thủy tinh trên quầy, “tất cả nằm xuống!”
Tiếng hét ầm ĩ từ những người sống sót trên hiện trường bộc phát, không rõ tình huống nên họ hoảng hốt chạy loạn xạ, những người sống sót không kịp nằm thì quỵ hết xuống, tất cả ôm đầu cuộn người thành một cục, bắt đầu khóc lóc sụt sùi.
Đúng lúc ấy Tạ Chẩm Thư cất tiếng hỏi: “Cậu định lên xe ai đây?”
Tô Hạc Đình lại quẹt máu mũi bằng mu bàn tay: “Lại còn phải hỏi.”
Vừa dứt lời là cậu cầm súng lên luôn, không thèm quay đầu lại đã nổ luôn hai phát về phía thang máy chuyển hàng.
Tay súng trong thang máy còn chưa ra ngoài đã gục, máu tức thì trào ra, thang máy chở hàng bị kẹt thi thể nên cứ đóng mở liên tục.
“Bắn đẹp lắm.” Tạ Chẩm Thư khen một câu ngắn gọn.
Bên trong thang chở hàng vẫn còn đồng bọn của tay súng, hắn đá văng cái xác ra, vừa bước ra khỏi thang một cái là giơ súng tiểu liên lên xả đạn vào đại sảnh luôn.
Những đồ trang trí màu mè sang chảnh trong đại sảnh nổ tung, mảnh kính văng tán loạn khắp nơi. Những người sống sót hét ầm lên, cuống cuồng túm tụm lại các góc.
Tô Hạc Đình nấp sau quầy rượu trong sảnh tiếp khách, nghe tiếng bình rượu vỡ “choang choang choang” liên tục, rượu chảy tràn đất, đủ thứ mùi rượu hòa vào nhau, còn nghe lẫn trong đó mùi máu tanh.
Hòa Thượng đã cúi mình lao đến trước cửa kính trong sảnh, kẻ cầm súng đang khom người kiểm tra, chuẩn bị bắn về phía tủ rượu. Hòa Thượng lập tức nổ súng, đạn xé gió găm vào đầu hắn, trong chớp mắt kẻ kia gục xuống, vỏ đạn lăn đến bên chân Hòa Thượng.
“Mèo Con, ra đây đi!” Hòa Thượng lo vẫn còn những kẻ khác trong sảnh, gã thận trọng đẩy cửa, bước nhẹ chân đến cạnh tủ rượu.
Gã đạp tủ rượu đổ sầm, xong lại phát hiện ra sau đó làm gì có ai, Tô Hạc Đình đã biến từ lâu rồi.
ch.ết tiệt!
Gã đã bảo phải gắn chip theo dõi cho Tô Hạc Đình từ lâu rồi mà.
Hoàng Thượng còn chưa kịp nói gì vào thiết bị liên lạc trong tai thì cửa lối thoát hiểm bên kia đã bị đột ngột hất văng ra, những kẻ cầm súng ở tầng hầm ba tràn cả vào. Mười mấy kẻ chặn kín lối đi, vừa tiến về phía trước vừa đấu súng như điên với tổ vũ trang, chúng hệt như một lũ thần kinh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đ ến sự an toàn của những người sống sót.
Bị mấy phát đạn sượt qua tai, Hòa Thượng không thể không nghiêng người né. Chợt gã liếc mắt thấy Tô Hạc Đình đang phá cửa xông ra ngoài.
—Kẻ này phải ở trong tầm mắt của tổ vũ trang!
“Bắt lại,” Hòa Thượng nói vào thiết bị liên lạc, “xong đeo còng cảm ứng cho cậu ta.”
Một tay Tô Hạc Đình chống lên lan can xong người thì dứt khoát nhảy qua, nghe người của tổ vũ trang quát mình từ sau lưng chiếc xe bọc thép cách đó không xa: “Ngồi xuống!”
Cậu vừa giơ tay lên vừa bước chậm lại, xong nói vào tai nghe: “Tôi sắp bị bắt đi rồi!”
“Cứ chờ đó,” Tạ Chẩm Thư đáp, “tôi đến đón cậu.”
Ngay sau đó Tô Hạc Đình nghe thấy tiếng nổ. m thanh ấy nghe như tiếng gầm của mãnh thú hung hãn ào ra từ cánh phải chợ giao dịch.
Một chiếc xe thể thao màu đen làm cuộn lên vô số bụi bặm, bánh xe gầm gào nghiến đất, xô đổ rào chắn an toàn của chợ giao dịch giữa bao nhiêu ánh mắt rồi dừng ngay cửa lớn với một cú cua ngạo nghễ.
“Lên xe.”
Giọng nói trong và ngoài tai nghe chồng lên nhau.
Tô Hạc Đình lên luôn không do dự, mới vừa thắt dây an toàn thì cửa xe bên trái đã ăn đạn, âm thanh dày đặc y như tiếng mưa rào. Xe lại khởi động lần nữa rồi lao ra ngoài với một tiếng “ầm” trước sự đe dọa từ tổ vũ trang.
“Tô Hạc Đình—!”
Tiếng hét giận dữ của Hòa Thượng bị bỏ lại đằng sau.
Nhiệt độ trong xe rất thấp, chỉ chừng mười mấy độ, bên cạnh một bàn tay đưa ra chiếc khăn tay.
“À,” Tô Hạc Đình nhận khăn tay áp lên mũi, quay sang nhìn đối phương, “cảm ơn…”
Người kia là một người đàn ông mặt mũi bình thường, bình thường đến mức có thể khiến người ta vừa rời mắt là quên ngay, có ném anh ta vào trong đám đông cũng không tạo ấn tượng gì, thậm chí còn khó tìm ra.
Nhưng nói sao nhỉ… Quá bình thường đâm ra lại có vẻ cố ý.
Tạ Chẩm Thư xoay vô lăng, giọng nói vẫn cứ làm người khác thấy bức bối, đã vậy anh còn đeo máy đổi giọng.
Anh đáp: “Đừng để ý.”
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ. Tô Hạc Đình vẫn giữ nguyên tay che mũi, ánh mắt bám riết Tạ Chẩm Thư. Đuôi cậu vòng qua chân, cơ thể nhìn tưởng thả lỏng nhưng ngay giây sau cũng có thể xông lên cướp xe ngay.
Cậu hỏi thẳng: “Anh dùng thiết bị phun sương cải trang à?”
Đó là thứ lưu hành trong chợ giao dịch, rất tiện cho người đang làm nhiệm vụ ngầm không thể bại lộ thân phận, Tô Hạc Đình cũng từng dùng. Có điều rất ít người lai dùng cái này, một là thứ này đeo trên người sẽ cản trở tầm mắt, hai là với người lai mà nói thì đổi mặt luôn tiện hơn nhiều.
Tạ Chẩm Thư không trả lời, coi như ngầm thừa nhận. Anh liếc gương chiếu hậu: “Người đuổi theo cậu đến rồi.”
Từ đằng sau hai chiếc xe gắn máy đời mới đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Xe bọc thép của tổ vũ trang đang cản đường, nhìn thấy xe gắn máy họ lập tức nổ súng cảnh báo, ra hiệu bảo đối phương vòng lại: “Không được qua đây!”
Nhưng mấy cái xe gắn máy đời mới lại xông thẳng qua trạm gác giữa tiếng cảnh cáo của tổ vũ trang hệt như hai con bò đực khổng lồ, chúng không thèm để ý đến tiếng chửi mắng của thành viên tổ vũ trang, chỉ vặn chắc tay ga xông về phía đuôi xe thể thao với một tiếng nổ rung trời.
“Phong tỏa tất cả đường phố ở Khu 03,” Hòa Thượng nổi giận, gã đạp cái thùng rác một cú hung bạo rồi bấm thiết bị liên lạc trong tai, “đi bắt lũ khốn kiếp coi trời bằng vung này đi!”
Xe gắn máy đời mới vượt qua những thiết bị chống cháy nổ của tổ vũ trang, đáp xuống đất từ độ cao một mét rồi tăng tốc độ.
Bọn chúng đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên rất ăn ý, chia làm hai bên đuổi theo cái xe thể thao, một kẻ trong đó xoay vòng lại thúc vào đuôi xe từ đằng sau.
Tạ Chẩm Thư đổi chế độ xe.
Bộ giảm thanh của chiếc xe thể thao trong nháy mắt được đẩy lên cao nhất, cái xe vọt đi như một mũi tên mới rời khỏi dây cung, chẳng mấy chốc đã kéo giãn dược khoảng cách với xe gắn máy. Cảm giác bị đẩy ngược về sau rõ rệt đến mức làm adrenaline của Tô Hạc Đình tăng vọt, tim cũng đập loạn lên.
“Cuộc sống về đêm của thành phố,” hình chiếu của ngôi sao kia giơ ngón cái lên đọc lời thoại, “đều có thể tìm thấy ở chợ giao dịch…”
Máy bay của tổ vũ trang “vèo” một cái băng qua những cây cầu vượt chằng chịt, nó bật đèn lên rồi lao xuống dưới đuổi sát xe gắn máy, cả quãng đường đều réo còi báo động inh ỏi.
“Dừng xe!” giọng máy móc trên máy bay nói lời cảnh cáo, “Nguy hiểm! Dừng xe!”
Hai phe đằng trước lờ phắt đi lời cảnh báo này, đám xe gắn máy lao lên hai bên đường chẳng khác gì đám chó chăn cừu đang đuổi cừu, ép người đi đường hai bên phải nép vào giữa.
Bên trái là một chiếc xe gia dụng sáu chỗ kiểu cũ vượt lên trước không chịu nhường đường, quát sang xe thể thao phía tay trái mình.
Tạ Chẩm Thư đánh vô lăng rất chuẩn, giữa dòng xe cộ tấp nập vẫn di chuyển thản nhiên, dù có bị quát vẫn giữ được bình tĩnh. Chiếc xe dần dần tăng tốc không ngừng giữa con đường chật hẹp, hệt như một con thú giữ đang nổi cơn thịnh nộ.
Góc nhìn thứ nhất[1] của Tô Hạc Đình khiến trong mắt cậu mỗi lần luồn lách đều trở thành tàn ảnh, thậm chí mấy lần cậu còn tưởng kính xe đã vỡ rồi. Cậu muốn nói gì đó để Tạ Chẩm Thư và cả chính mình thả lỏng, nhưng còn chưa kịp nói ra thì phía bên phải đã bị quẹt một cái.
1.
Bánh xe ma sát với mặt đường làm vang lên tiếng the thé chói tai, lưng của Tô Hạc Đình đã rời khỏi chỗ ngồi rồi lại bị quật trở về.
Hồi lâu sau cậu mới nặn ra được một câu: “Đi đâu thế?”
“Hang cướp.” Giọng Tạ Chẩm Thư rõ bình thản, hoàn toàn trái ngược với tình huống hiện tại.
Tô Hạc Đình rút khăn tay ra, nói: “Được, vậy tôi—”
Tạ Chẩm Thư đột ngột xoay vô lăng, ngay lúc đầu xe quẹo trái thì thắng lại, nửa cái xe chắn ngang trên đường khiến xe gắn máy đời mới đuổi sát nút đằng sau thậm chí còn chẳng kịp quay đầu, mấy cái xe gia dụng hai bên phải liều mạng nhấn phanh.
Vẻ mặt Tạ Chẩm Thư vẫn không suy chuyển, anh nói: “Để tôi cũng cho cậu xem ảo thuật nhé.”
Vừa dứt lời anh đã nhấn ga. Cái xe lao vọt ra nghe cái “sầm—”, chỉ trong nháy mắt đã đẩy đổ rào chắn.
Ồ quao—
Chiếc xe thể thao “rầm” một tiếng vượt qua kẽ hở trên không, chòng chành lao ra ngoài.
Tô Hạc Đình giương mắt nhìn những ảnh ảo của mấy người nổi tiếng cậu không biết tên dần phóng to ra trước cửa kính xe, cảnh đêm chợ đen đều ở dưới chân.
Ái chà.
Cậu thốt lên: “Đù má—”