Chương 69: Gặp mặt
Tiểu Cố đang ngồi khoanh chân ăn mì trên nóc xe thì bỗng thấy một người rơi từ trên không trung xuống, anh ngạc nhiên: “Tôi thấy Chỉ huy—”
Người nọ được những mảnh hình thoi ôm lấy, rơi xuống cạnh xe bọc thép, phát ra tiếng ruỳnh kinh thiên động địa, bụi bay mù mịt.
Tiểu Cố bị bụi bặm trước mặt phả vào làm sặc, anh cắm đũa vào ống đũa mang theo người, giơ hai tay che bát mì dinh dưỡng của mình nói: “Khụ, khụ! Có chuyện gì vậy?!”
Mấy người còn lại trong xe rối rít thò đầu ra.
Du Sính đeo kính lên, nói: “Đúng, đúng là Chỉ huy thật!”
Hoa Chi hút nốt mì, vén tóc bên tai để lộ cái kẹp tóc hình con gấu. Cô nghiêng đầu nhìn lần nữa rồi cũng bảo: “Chỉ huy đó, còn mang theo cái gì kìa.”
Đông Phương che mặt trời vọng mắt nhìn ra xa, nói: “Mang gì cơ? Vũ khí mới à? Anh không nhìn rõ.”
Tiểu Cố trên nóc xe vội vàng đặt bát xuống, nói: “Để anh để anh xem! Anh có kính mới.” Anh giơ tay đeo cặp kính trẻ em lên quan sát một hồi rồi bỗng chau mày vẻ vô cùng khó xử, “Không phải vũ khí đâu, anh thấy trông giống vật sống ấy.”
Bụi bặm còn vương bị xua tan trong ánh mặt trời chói chang, dáng hình Chỉ huy hiện ra. Những mảnh hình thoi đã hợp lại thành cây bút máy màu đen cắm trước ngực áo Chỉ huy. Anh giơ tay lên, xách theo—
Bốn người trân trối, đồng thanh kêu lên: “Mèo!”
Tô Hạc Đình che tai, vẻ mặt dữ dằn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bình thường cậu oai lắm, chỉ cho phép mình nhìn người khác chứ nào có chuyện người khác nhìn mình. Song lúc này cậu lại nhỏ xíu một cục như quả cầu nhung màu đen, mặt mày thì bặm trợn lắm đấy mà cũng chẳng có tẹo uy hϊế͙p͙ nào.
Tiểu Cố ôm bụng cười bò: “Cậu cũng bị thu nhỏ rồi!”
Tô Hạc Đình lập tức xù lông lên, đuôi dựng thẳng tắp cãi: “Chẳng qua hôm nay tôi gặp tí trục trặc thôi!”
Đánh giá của khu trừng phạt khi tốt khi xấu như đang đặc biệt đối nghịch với cậu vậy.
Tiểu Cố gắng nín cười, lại bưng bát lên bảo: “Rồi, tí trục trặc. Nhưng sao lần này cậu lại lên mạng cùng Chỉ huy thế? Hai người trong thực tế—”
“Khụ khụ!”
Một tràng ho kịch liệt bỗng vọng từ dưới lên.
Tiểu Cố kịp dừng lại quay xe: “Cơ thể cậu trong thực tế bị làm sao?”
Tâm tư Tô Hạc Đình chỉ chăm chú vào chuyện mình bị thu nhỏ, bị Tiểu Cố hỏi thì không chịu cúi đầu ủ dột trước mặt họ nên bèn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ trấn tĩnh: “Tôi rất ổn, tôi không sao hết.”
Tiểu Cố không tin: “Sao có thể không sao được?”
Tạ Chẩm Thư bế mèo lên khuỷu tay, chỉ là Mèo nhỏ quá, gần như chẳng nặng chút nào. Anh đưa Mèo đến đằng trước xe bọc thép, nói: “Không phải vấn đề về cơ thể.”
Thế thì là vấn đề gì?
Ai nấy dựng đứng tai nghe, tiếc là Chỉ huy không nói nốt, bọn họ có tò mò cách mấy cũng chẳng dám gặng hỏi. Chỉ có Đông Phương bật cười: “Khu trừng phạt đánh giá mấy người lén vào không chuẩn đâu, dù gì ở đây cũng không có hệ thống chủ thần quản lý nên bị lỗi cũng là có thể. Nếu cậu không sao thì năng tới hơn chút xem, biết đâu lại điều chỉnh về nguyên dạng được đấy.”
Ai dè Tô Hạc Đình chỉ vỗ đuôi chứ không đáp. Hiện giờ cậu không có mối nối, muốn lên mạng thì phải liên kết ý thức với Tạ Chẩm Thư. Ý thức hai người quấn quýt không thể phân tách, ai đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mèo đang suy nghĩ thì gáy bỗng bị bóp nhẹ một cái. Cậu “Á” một tiếng, quay phắt đầu lại thì lại thấy Tạ Chẩm Thư không hề động đậy.
Quái quỷ!
Tô Hạc Đình sờ gáy mình, nhủ bụng: Mấy hôm nay mình cứ nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ hoài thành tật rồi à?
Du Sính sợ cậu không vui nên cầm một bát mì từ trong xe ra: “Cậu… Chỉ huy muốn ăn không? Bọn em mang đủ cho hai ngày đấy, một người ba bát vẫn còn dư ra một phần.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Đây là mì dinh dưỡng đó hả?”
Mì này gọi là mì dinh dưỡng, tuy là mì thật nhưng không có nước xuýt, một bữa ăn ba bát cũng còn chưa đủ ấm bụng, đằng này bọn họ hai ngày mới ăn ba bát. Lương thực dự trữ ở khu Chào đời chẳng cầm cự được mấy lâu, đây chính là nguyên nhân bọn họ quay lên mặt đất.
Tạ Chẩm Thư nói: “Bọn tôi ăn rồi.”
Tô Hạc Đình cheo leo trên cánh tay Tạ Chẩm Thư, nhìn vào trong qua lớp kính. Bình thường Hoa Chi không hay cười mà cũng ít nói, nhưng hôm nay thấy bé Tô lại làm cô rất phấn chấn, hào phóng đưa bát đã ăn xong của mình cho cậu xem, thậm chí còn chủ động mở miệng: “Trông thế đấy.”
Tô Hạc Đình nói: “Ồ.”
Cậu vừa thấy hệ thống Chủ thần keo kiệt lại vừa thấy hệ thống Chủ thần nham hiểm. Nếu thức ăn của Giác mà không tái tạo nữa thì mọi người sẽ phải sống dựa vào mì dinh dưỡng. Nhưng mì dinh dưỡng không chỉ có hạn mà còn không đủ no, cứ như vậy mãi thì tất sẽ xảy ra xích mích trong nội bộ người sống sót.
Nghĩ đến đó, Tô Hạc Đình bảo: “Tiếc là Thần Ma toàn sắt vụn không, không ăn được.”
Tiểu Cố nói: “Sao, cậu còn muốn ăn Thần Ma nữa cơ à? Cơ mà cũng đúng, nghĩ khối lượng cơ thể của chúng nó mà ăn vào thật thì mình cũng chẳng lo đói nữa.”
Hoa Chi nói: “Anh mơ đẹp thế.”
Mọi người bông đùa vài câu, cũng coi như ra bầu không khí thoải mái. Màn hình trong xe sáng lên, bên trên ghi điểm tái tạo mới gần đây. Họ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, định ăn xong thì tiếp tục đi thăm dò.
Tiểu Cố nói: “Chỗ này gần công viên giải trí, ở đó có một vòng đu quay rất cao, ban ngày có thể ngồi trên đó trông ra xa, nếu ăn may thì có khi còn nhìn thấy được Tất Phương đang lang thang trong lãnh thổ của Thần Ma đấy. Mèo, cậu đã từng thấy chúng nó đi chưa?”
Nói rồi, anh dừng đũa giữa không trung để bắt chước lại.
“Chúng nó chỉ có một cái chân nhảy tưng tưng vậy thôi.”
Ở khu sinh tồn không có công viên giải trí, Tô Hạc Đình gần như quên mất vòng đu quay là cái gì rồi. Nghe Tiểu Cố nói thì cậu thấy rất hay ho, song lòng lại chỉ nhớ đến lãnh thổ của Thần Ma. Cậu vẫn còn nhớ Tiểu Cố kể rằng băng qua lãnh thổ của Thần Ma sẽ đến vô vàn những bức tượng Phật khổng lồ, đó không chỉ là Điểm Kết của khu trừng phạt, đó còn là nơi xa nhất mà Tạ Chẩm Thư từng đặt chân tới.
Tiểu Cố vẫn chưa nói xong: “Đừng thấy bọn chúng không chạy được mà tưởng bở, chúng nó bay nhanh lắm, toàn bám theo chiến xa của Chúc Dung như đèn lồ ng ấy.” Nói tới đó, thấy mình lỡ lời, anh vội vàng sửa lại, “Chúng nó thích kêu ‘bíp’, ban ngày đi tuần ở lãnh thổ Thần Ma cũng kêu thế, vừa gọi vừa bắn pháo trong mỏ, đốt sạch bọn đầu bay Liêu Tử bay loạn xạ.”
Anh vừa dứt lời, còn chưa cười xong, mọi người đã nghe thấy một tiếng “bíp—” vang lên.
Mới giây trước bầu trời thành phố còn quang đãng, vậy mà ngay giây sau mây đen đã kéo tới. Mưa đổ xuống vài giọt, thế rồi cảm giác ướt át tức tốc lan ra, chẳng mẩy chốc trời đã tối sầm đi!
Tiểu Cố kêu than: “Đừng đùa chứ?! Tôi đang kể thôi mà!”
Gió bỗng tăng tốc giữa đường, gầm rít quần quật, suýt thì hất Tiểu Cố khỏi nóc xe, mọi người vội vàng giơ tay che. Tạ Chẩm Thư ôm lưng Tô Hạc Đình để chắn gió, trông thấy ánh lửa lẫn trong mây mù cuồn cuộn.
“Giới nghiêm—”
Tiếng người máy thái giám vang vọng tứ bề, nó chỉ một tay về phía trước, thoáng ngừng lại.
Mưa đổ “rào”.
Lúc bấy giờ người máy thái giám mới gật đầu, rồi nó xoay đầu giơ hai tay lên, nói: “Kết thúc!”
Một bóng đen gập cánh bay ra giữa bầu không, thế rồi nó bỗng vỗ cánh phần phật, tức thì quay đầu lao xuống phía bọn họ.
Tô Hạc Đình kéo áo Tạ Chẩm Thư, tai mèo bị gió thổi ngược ra sau. Mãi cậu mới nhìn rõ thứ đang lao tới, sửng sốt mất mấy giây.
Đó không phải Tất Phương.
Mà là chim chín đầu!