Chương 72: Người mù

Tạ Chẩm Thư mở ví ra, phát hiện mình không có tờ tiền mệnh giá nhỏ nào, bởi vậy bèn lấy tờ hai trăm đồng đưa cho đối phương. Ngoài tiền để dành thì còn phí bồi thường, bình thường lúc còn ở khu tập huấn anh cũng tiết kiệm nên ra ngoài anh không thiếu tiền.


Cậu mù không những thản nhiên yên lòng nhận tiền mà còn căng má lên nhìn Tạ Chẩm Thư bằng đôi mắt vô hồn, nói: “Cần tôi ký cho không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không cần đâu.”


Anh nhìn bức tranh, trên bức vẽ chỉ có mỗi hai góc nhọn nhô lên là còn trông giống tai mèo, còn lại thì chả thấy giống mèo mỉu ở đâu. Mực chưa khô, lại còn bị cậu mù lấy ngón tay quẹt nên nhìn từ xa trông như bánh nướng than bị khét vậy.
Cái tranh này chẳng cần ký tên người ta cũng nhớ rồi.


Cậu mù bảo: “Anh tốt quá, giọng nghe cũng trẻ, anh làm nghề gì thế?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi… đánh nhau.”
Giọng đối phương hồ hởi: “Anh là lính thuộc đơn vị tác chiến ga hả? Hồi xưa tôi từng qua đó vẽ rồi đấy!”


Liên minh phía Nam không như liên minh phía Bắc, khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển đình trệ, vẫn còn dùng tàu, tiền mặt với tranh tuyên truyền. Đúng như cậu mù bảo, bộ đội tác chiến thường tìm nhân viên chuyên nghiệp đã qua trường lớp đến vẽ để phân phát tranh tuyên truyền chiêu mộ tân binh sang những vùng lân cận.


Tạ Chẩm Thư nói: “Ừm.”
Đối phương nói như pháo rang: “Tôi ở ngoại ô khu vực ga Cá Thanh Hoa, cách khu tập huấn của mấy anh không xa lắm, sáng nào cũng nghe thấy tiếng các anh hô. Không ngờ anh trẻ vậy mà đã lên tiền tuyến rồi. Sao, huấn luyện chắc khổ lắm hả?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Cũng tạm.”


available on google playdownload on app store


Đối phương lập tức làm động tác chào sai tư thế: “Cảm ơn anh đã phục vụ liên minh!”


Đãi ngộ của lính tác chiến cả ở nội thành lẫn ngoại thành đều rất tốt, các vùng đều thống nhất lấy câu “Cảm ơn đã phục vụ liên minh” làm tuyên ngôn chào hỏi, qua đó bộc lộ sự kính trọng của toàn thể liên minh đối với bộ đội chiến đấu ở tiền tuyến.


Đối phương nói: “Mấy năm trước tôi cũng đã hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ của liên minh, tiếc là đến phần thể lực thì bị loại. Đợt đó đâu đâu cũng toàn tranh cổ động tuyên truyền, thế là tôi chọn đi học vẽ luôn.”
Tạ Chẩm Thư: “… Ừm.”


Anh chẳng có mong muốn giao lưu, mà khổ nỗi người ta lại đang cao hứng, chẳng hề tiếp thu được sự thờ ơ của anh.


Cậu mù có làn da trắng như tuyết, bận một chiếc áo len màu xám, lúc nói chuyện ngón tay hay nghịch cây bút bên cạnh. Trông cậu ta giống kiểu người ăn trắng mặc trơn sống trong tháp ngà, muốn che giấu sự căng thẳng và thẹn thùng của mình nên mới cố giả vờ bắt chuyện. Nhưng cậu ta ăn nói rất vô tội vạ, chẳng những không đề phòng người lạ mà trong chưa đầy mười phút đã khai sạch gốc gác mình ra.


Đoàn tàu lại phát tiếng “xịch—” báo hiệu chuẩn bị chạy. Nhân viên soát vé đi trong hành lang gõ cửa từng buồng một, thông báo qua cửa: “Nửa tiếng nữa xe thức ăn đến, mười phút sau có thể dùng nhà vệ sinh. Mời các quý khách chờ trong buồng, đừng đi lại tùy tiện, nếu có bất kỳ nhu cầu nào có thể rung chuông gọi tôi.”


Cậu mù bảo: “Sắp khởi hành rồi.”
Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, nói: “Tôi nghỉ đây.”
Để khỏi phải tiếp chuyện, anh nằm luôn lên chiếc giường đằng sau.


Cậu mù “Ồ” một tiếng buồn xo, mở cuốn sổ ngây người. Mái tóc đen của cậu khô ráo, kính đẩy lên một lọn tóc bên tai, vì đeo kính nên mặt trông càng nhỏ. Chưa yên lặng được mấy phút, cậu ta đã hỏi khẽ: “Anh tên gì thế?”
Tạ Chẩm Thư mở mắt mà lại giả vờ ngủ.


Tàu chạy “xình xịch”, tuyết bay rợp trời ngoải cửa, nhiệt độ trong buồng chậm rãi tăng.
Cậu mù mất mặt, lại ngồi thần người tiếp. Chẳng biết bao lâu sau, chính cậu ta lại thiếp đi trên bàn.


Ga Cá Thanh Hoa dần khuất đi sau làn sương trắng, biến mất trong miền tuyết mênh mang. Trời đang hửng sáng, đoàn tàu chạy qua một đồng bằng trắng muốt, trong buồng cũng sáng hơn. Trên bếp trong buồng đặt một ấm trà, nước trà vừa sôi làm nắp ấm kêu “xì xì”, nước tràn ra vãi vào bếp phát tiếng “xịt xịt”.


Tạ Chẩm Thư nhìn chằm chằm lên nóc buồng, nhưng đầu lại nghĩ tới 7-006.


Tổ tình báo hy vọng anh sẽ tìm được 7-006 trong nội thành, nhưng lại không tiết lộ cho anh hành tung dạo này của 7-006, có lẽ tổ tình báo cũng chẳng biết chính xác 7-006 đang trốn ở đâu. Trong tài liệu nói 7-006 giỏi ngụy trang, từng qua lại ở vùng biên giới và nội thành, chứng tỏ 7-006 nắm rất rõ thông tin nội bộ của liên minh. Bởi dù là kinh phí chiến đấu hay tiền hỗ trợ cũng đều cần thông qua nhiều vòng xét duyệt của liên minh, 7-006 có thể nhận được thông tin trước tiên thì chứng tỏ hắn có đồng phạm trong liên minh.


Nếu vậy hiện giờ 7-006 đang ở đâu?
Trong nội thành ư?
“Xin chào,” ai đó bỗng gõ cửa, nhân viên nói vào, “anh muốn dùng bữa không ạ?”
Cậu mù tỉnh giấc, lúc đứng dậy còn va phải mép giường. Cậu ta khẽ hít vào một hơi, nhịn đau nói: “Có có.”


“Vâng ạ.” Nhân viên mở cửa lấy cơm đã hâm nóng trong xe thức ăn ra.
Cậu mù vịn tay vào mép bàn, không nhận lấy cơm mà bảo: “Hay anh đặt ở…”
Cậu ta thoáng lần chần, như không biết phải làm gì.


Tạ Chẩm Thư bèn ngồi dậy ra hiệu cho nhân viên đặt lên trên tủ đựng đồ cạnh cửa, nhân viên đặt xuống rồi đi mất. Cậu mù chờ cửa đóng lại mới lần mò ra ngoài. Đi được một nửa thì cậu ta đụng phải ghế, sau đó đầu va vào tủ đồ nghe côm cốp, tội nghiệp hết biết.


Tạ Chẩm Thư hỏi thừa: “Cậu muốn làm gì?”
Cậu mù bảo: “Tôi muốn lấy cơm.”
Tạ Chẩm Thư đứng dậy lấy hộ, bỗng hỏi: “Trước đây cậu đeo kính không?”


“Tôi không,” cậu mù chớp mắt, “tôi giả vờ mù để người ta sợ, phải chú ý đến tôi… Nhưng tôi không học diễn xuất nên giả vờ không giống. Tôi… Tôi tích tiền ngồi khoang đầu chính là vì ở đây vắng người.”
Tạ Chẩm Thư đặt cơm lên bàn.


Bỗng được giúp đỡ làm cậu mù hoảng hốt, cậu chớp mắt nói: “Cảm ơn anh, xin lỗi nhé, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”
Anh nói mười câu thì hết tám câu “Ừ”, câu nào cũng như câu nào.


Cậu mù bỗng tháo kính ra dụi mắt, nói: “Tự dưng bị mù nên tôi chưa quen, đi đâu cũng loạng quạng. Xin lỗi anh nhé, làm phiền anh quá.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không sao.”
Cậu mù ngồi xuống ăn, tuy không nhìn thấy nhưng tay để ăn uống vẫn rất vững.


Tạ Chẩm Thư ngồi một lát rồi lấy cớ “đi vệ sinh” để ra ngoài. Nhiệt độ trong hành lang bỗng giảm xuống, nhưng Tạ Chẩm Thư không lạnh. Anh vừa đi dọc hành lang, vừa mở tờ giấy đè bên dưới hộp cơm ra.


Ở liên minh phía Nam, tàu hỏa được coi là tuyến sinh mệnh, một nửa đội ngũ nhân viên phục vụ đều là cảnh sát đã giải ngũ. Bọn họ trà trộn vào đám đông, có giấy phép mang súng đặc biệt. Liên lạc tình báo của Tạ Chẩm Thư chuyến này toàn là nhân viên, nhắc nhở từ nhân viên đẩy xe thức ăn cũng là cập nhật tình báo mới nhất.


Tờ giấy này là một trò điền từ đã bị vẽ lên, hình như cắt từ báo ra.
Nhà vệ sinh.


Tạ Chẩm Thư bước vào nhà vệ sinh, bên trong khăm khẳm mùi nước tiểu. Anh đóng cửa lại rồi rút khăn mùi soa trong túi ra trùm lên hộp giấy. Hộp làm bằng sắt, bên dưới có vết mở ra, mấy phút trước nhân viên soát vé đã đổi. Qua lớp khăn mùi soa, ngón tay Tạ Chẩm Thư sục sạo đáy để mở khe thay giấy, tìm được một mảnh giấy lạ trong xập khăn giấy gọn gàng.


Cập nhật tình báo.
7-006 mang theo OO, cực kỳ nguy hiểm, đây là vũ khí mới nhất của Báo Đen, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng trước khi vào nội thành.
Tạ Chẩm Thư: “…”
7-006 mang theo gì cơ? Hai chữ mấu chốt mờ như bị che giấu.


Tạ Chẩm Thư lật tờ giấy lại, đằng sau cũng không nhìn ra chữ nào quan trọng. Anh chau mày, không tin nhân viên soát vé sẽ mắc phải lỗi cấp thấp này.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
“Xong chưa anh gì ơi?” người bên ngoài đập cửa, “Nhanh lên đi.”


Tạ Chẩm Thư bèn nhanh gọn xếp hộp giấy về lại như cũ, sau đó rút mấy chiếc khăn giấy ra lau cùng với khăn mùi soa, ném vào sọt rác rồi thản nhiên mở cửa.


Đứng bên ngoài là một người đàn ông xanh xao vàng vọt, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, vừa nhìn thấy Tạ Chẩm Thư thì khí thế cũng tắt ngấm. Tạ Chẩm Thư nhìn gã ta chằm chằm giây lát, không nhúc nhích. Gã ta hút thuốc cũng không xong, lầm bầm: “Làm cái trò gì vậy… Tránh ra đi.”


Người gã như có rận, gã ngậm điếu thuốc trong miệng, vặn tay ra sau gãi lưng. Làn khói mù bay ra lẫn vào mùi nước tiểu khai không tả nổi.
Gã vẫn nói: “Tôi bảo anh—”


Giọng gã chẳng có gì đặc biệt, không khác người bình thường ở chỗ nào. Nhưng động tác của gã lại vừa nhanh vừa mạnh, gã thình lình rút súng nhắm ngay vào Tạ Chẩm Thư bằng một tư thế rất chuẩn.


Tạ Chẩm Thư đã phòng bị, ngay giây phút gã rút súng anh đã ra tay đập cùi chỏ vào má gã. Gã lùi về nghiêng đầu, Tạ Chẩm Thư chộp thời cơ tóm lấy cổ tay gã, gỡ súng xuống.
Súng rơi xuống đất.


Điếu thuốc trong miệng gã vẫn chưa rớt, gã rít vào một hơi rồi dùng tay không phản đòn Tạ Chẩm Thư. Gã tung đòn hụt, nhưng cổ tay bị kẹp chặt lại hoạt động được.
Đúng lúc ấy tiếng bước chân vọng tới từ hành lang.


Tạ Chẩm Thư tóm vạt áo trước của gã quẳng vào nhà vệ sinh, sau đó giơ chân đạp cửa lại. Ga đập vào bồn rửa tay, nghiêng người khua tay đâm con dao rơi ra từ trong túi áo về phía Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư tránh đòn, đỡ tay gã lại rồi giơ chân đạp gã va vào bồn rửa lần nữa.


Gã muốn trả đũa nhưng lại bị bóp cổ, va vào bồn rửa tay. Dù gã chịu được nhưng lần này bị va cũng choáng váng.
Gã nói: “Mày—”
Máu bỗng chảy từ cổ gã xuống, còn chưa nói hết câu gã đã tắt thở.


Tạ Chẩm Thư buông tay xuống, gã trượt từ bồn rửa xuống đất. Anh mở vòi rửa tay bằng nước lạnh.
Kẻ này tới quá đúng lúc, như thể đã tính toán sẵn rồi. Vốn Tạ Chẩm Thư nghi ngờ tình báo có sai sót nên lúc mở cửa mới phòng bị, không ngờ gã còn có súng.
—Súng.


Tạ Chẩm Thư lập tức quay đầu lại.
Súng của gã rơi ở cửa!


Tiếng bước chân dừng lại ngay ở cửa, hai giây sau tiếng cậu mù vọng vào: “Anh…” cậu ta không biết xưng hô thế nào với Tạ Chẩm Thư, đành bảo, “Chào anh, anh có trong đó không? Tôi vừa nghe thấy lắm tiếng ‘ruỳnh’, tiếng ‘bốp’, anh bị ngã à?”


Tạ Chẩm Thư tắt vòi, lau sạch con dao vừa mới dùng để giết người rồi cất lại vào trong mé trong tay áo, sau đó nhìn gương. Anh trong gương khẽ chau mày, nhưng áo xống chỉnh tề, vest vừa ôm, đến cả cà vạt thắt gọn cũng không xô lệch.
Cậu mù nói: “Không phải anh hả? Thế tôi nhầm—”


Cửa mở ra, Tạ Chẩm Thư đi ra, nói: “Tôi đây.”
Anh ra ngoài làm cậu mù phải lùi lại hai bước, tựa hồ không chịu nổi khoảng cách như vậy, cậu ta vội vàng đè tay lên ngực anh coi như ngăn che, nói: “Biết rồi, tôi nghe anh mãi không về nên sợ anh gặp chuyện gì.”


“Ừm—” Tạ Chẩm Thư lẳng lặng nhìn cậu ta, trở tay đóng cửa lại, “tôi không sao.”
Cậu mù tỏ vẻ chăm chú, nói: “Tôi muốn dùng nhà vệ sinh.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Bẩn lắm.”
Cậu mù nói: “Ồ, anh kêu nhân viên dọn chưa?”


“Sắp, cậu đợi một lát…” Tạ Chẩm Thư nhìn thấy khẩu súng bên chân cậu mù, “tí tôi đưa cậu đi.”
“Cảm ơn anh,” cậu mù đa sầu đa cảm, hễ xúc động một chút là sẽ nói ra giọng mũi, tuồng như có thể bật khóc bất cứ lúc nào, “sao anh lại tốt như thế cơ chứ!”


Tạ Chẩm Thư cụp mắt nhìn cậu ta kéo khẽ vạt áo trước của mình, lệch cả cà vạt, anh hỏi: “Cậu tự ra đây à?”
Cậu mù gật đầu: “May là đường thẳng chứ không có rẽ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thế về đi.”


Cậu mù buông tay ra, lần mò quay lại. Suýt thì cậu ta đã đá vào khẩu súng, nhưng Tạ Chẩm Thư lại kéo lấy cổ áo cậu. Cậu ta mặc áo len, sợ lạnh, kéo như thế lại làm ít gió lọt vào khiến cậu ta giật mình tưởng Tạ Chẩm Thư định bóp gáy mình, nói: “Anh, anh làm gì vậy?”


Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi đi đằng sau cậu.”
Bàn tay anh ấn khẽ vào gáy cậu mù dẫn cậu ta về phòng. Trước khi đi, anh đá cây súng chuẩn phóc vào dưới rèm cửa.






Truyện liên quan