Chương 92: Ánh sao
Tô Hạc Đình vung tay, thanh đao bổ ra ngoài, cậu nói: “Chờ một chút!”
Cậu bảo “Chờ một chút” chứ không phải “Không”. Nghe xong câu ấy, Tạ Chẩm Thư nhặt áo khoác lên rồi bắn nốt ba phát đạn còn lại, loáng cái xác người đã chất đống giữa cửa.
Tên vệ sĩ đang dựa vào bức tường bên trái cài mặt nạ phòng độc của mình vào rồi báo cáo cho máy liên lạc: “Bốn tên, chúng định phá vây.”
Gã ra động tác “tấn công” với đám đằng sau rồi quay lại tung bom cay vào trong cửa.
Bom cay “xoẹt” một tiếng lóe lên trắng xóa, phun ra luồng khói trắng cuồn cuộn. Tô Hạc Đình giơ một tay lên che mặt, giác quan của cậu rất nhạy nên chẳng mấy chốc mắt đã đỏ ửng, cảm tưởng nước mắt đang dâng lên, gần ứa ra tới nơi.
Tạ Chẩm Thư lập tức giơ tay bịt kín miệng mũi Tô Hạc Đình lại từ đằng sau. Chiếc khăn tay trong lòng bàn tay anh mềm mại, tạm thời coi như che được.
Ẩn Sĩ ở đằng sau không chịu nổi, y che mặt kín mà nước mắt vẫn trào ra, y cảm giác mắt mình bị k1ch thích tới nỗi không mở nổi, khom người kêu: “Đúng, đúng là bọn hèn!”
Toán vệ sĩ lục tục tiến vào, súng N05 nhắm thẳng vào khói trắng mà nã đạn. Song tên vệ sĩ bấm cò rồi mà lại phát hiện không có máu, biết ngay là không ổn, gã đang định lùi lại thì bị Tạ Chẩm Thư cho một cú ngay trước mặt làm gã ngã dúi dụi vào tên đằng sau.
Tạ Chẩm Thư cầm lấy nòng súng giơ lên, lại tung một cú đá nữa vào đùi gã. Đùi tên vệ sĩ đau điếng, gã quỳ một chân xuống đất, còn chưa kịp ngẩng mặt đã bị Tạ Chẩm Thư gập gối thụi cho mấy cú dữ dội khiến gã gục luôn về phía trước.
Tên vệ sĩ đằng sau nào dám xông lên nữa, gã lập tức giơ tay đỡ súng lên vai nã đạn về đằng trước. Phát đầu bắn trượt, phát sau còn chưa bay ra thì mặt nạ phòng độc của gã đã ăn đạn.
Rắn Lục giơ súng, nói: “Bom cay vô dụng với tao thôi, tao vẫn nhìn được, cứ để đấy tao lo!”
Hắn khởi động phần máy bắt chước loài rắn, cái đầu hình tam giác lại nhô lên, tạm thời không bị bom cay ảnh hưởng. Tuy hắn bắn không chuẩn lắm nhưng cũng không bị lệch quá, vẫn trúng mặt nạ phòng độc của đối phương.
Mặt nạ phòng độc của tên vệ sĩ vỡ toác, khói trắng cay xộc vào khiến gã ho khù khụ, ứa nước mắt liên tục. Gã không thể không giơ một tay lên bịt miệng mũi, đúng lúc ấy đạn của Rắn Lục bay ra “đoàng đoàng”.
Tạ Chẩm Thư dúi đầu tên vệ sĩ xuống dộng vào khung cửa. Gã choáng đầu ù tai, người trượt xuống khung cửa. Tạ Chẩm Thư kéo gã tới rồi tháo bom cay cùng bom cháy của gã ra, sau đó tước luôn khẩu N05 của gã.
Tô Hạc Đình khoác áo, tay bưng miệng mũi chui ra làn khói trắng, cầm thanh đao gạt thi thể ra, nghẹt giọng hỏi: “Anh có sao không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không sao.”
Không biết thể cấy của anh là gì, song hình như nó không bị ảnh hưởng bởi những thứ này mà vẫn vận hành như bình thường trong làn khói bom cay.
Ẩn Sĩ ch ảy nước mắt nước mũi tèm lem, y đã bưng miệng mũi kín bưng rồi mà cũng chẳng ăn thua, y kêu lên: “Không thể ở trong phòng này được!”
Máy bay ở đằng sau đã vào vị trí, tổ vũ trang mở khoang thò người ra. Bọn họ được trang bị tận răng, trong ánh đèn đỏ lập lòe, họ hô lớn vào phòng cảnh cáo: “Các người đã bị bao vây rồi!”
Gió đêm quất điên cuồng, nhưng tiếng của tổ vũ trang lại rất rõ. Không buồn chờ những người trong phòng trả lời, Hòa Thượng đã giật lấy loa thò đầu ra khỏi máy bay. Gã không đeo mặt nạ phòng độc, chân giẫm lên mép máy bay giữa không trung, để Tô Hạc Đình thấy rõ mình, gã chúi hẳn nửa người ra khỏi khoang, hô: “Nhóc con nghe cho rõ vào! Bỏ vũ khí xuống đi, hiện trường để tôi xử lý cho!”
Cái đầu trọc lốc của gã sáng loáng trong ánh đèn, vì phải gào cật lực nên biểu cảm hơi dữ dằn.
Rắn Lục nói: “Đừng có tin gã, Hình Thiên có mấy người tốt hả? Gã đang dùng kế hoãn binh đấy!”
Ẩn Sĩ nói: “Uồi, anh còn biết kế hoãn binh nữa cơ à!”
Hòa Thượng không lấy kịp hơi, bật ho trong gió. Chiếc máy bay bên cạnh thả thang xuống để chuẩn bị bắt người, đây không còn là chuyện một tổ trưởng tổ vũ trang quèn như gã có thể kiểm soát nữa rồi.
Mắt Tô Hạc Đình đau nhói, tai mèo cũng cụp xuống. Lệ ứa đẫm hai mắt, cậu giơ tay vẫy bừa về phía Hòa Thượng coi như chào.
Nghe thấy tiếng cứu viện tới, lũ vệ sĩ ngoài cửa chỉnh đốn lại để chuẩn bị xông lên lần nữa. Tạ Chẩm Thư đạp nát cửa rồi giơ tay vung bom cháy về đằng trước.
“Phụt—”
Tấm thảm ngoài cửa tức thì bốc cháy, lửa bùng lên dữ dội hòa vào cùng làn khói mù mịt trong phòng. Lũ vệ sĩ không được trang bị đầy đủ mặt nạ phòng độc, ngoài đội tiên phong ra thì những tên đằng sau đều để mặt trần.
Tạ Chẩm Thư ra ngoài, bắn hai phát hạ gục những tên vệ sĩ ở gần rồi bắn nổ đèn trần. Anh đã văng mấy cái xác đi, tiếp tục nã đạn.
Máu bắn tung tóe lên tường, hòa vào cùng ánh lửa.
Ẩn Sĩ không thở nổi, y trầy trật chạy ra khỏi phòng rồi vịn tường ho sù sụ một lúc. Y hơi ngồi xuống, kéo một cái xác ra để che người, rúc đầu xuống giữa làn mưa đạn rừng súng, kêu: “Mọi người đừng sợ! Trước tối nay tôi đã kêu các anh em hỗ trợ rồi! Giờ này bọn họ sắp tới rồi đấy!”
Tô Hạc Đình rút đao ra vẩy máu ra đất, hỏi: “Ông gọi ai?”
Cách đó không xa, thang máy bỗng sáng lên rồi phát tiếng “tinh” mở ra. Vệ sĩ tưởng là cứu viện từ chợ giao dịch, lúc cửa mở ra bèn tiến lên để tiếp ứng, ai dè một tiếng rú quái dị bỗng cất lên từ bên trong, thế rồi những tiếng súng hỗn độn vang lên, bắn gục tên vệ sĩ.
Ẩn Sĩ mừng rỡ thò đầu ra kêu: “Hây!”
Cô nàng tóc hai bím quen mặt bước ra từ trong thang máy, chiếc váy xếp của cô sắc lẻm, lúc bước qua cái xác nó còn hơi đong đưa. Cô tự nhiên vẫy tay chào hỏi tất cả nhân viên trên tầng 8, sau đó nở nụ cười rạng rỡ nói câu nọ: “Chiến vãi lù!”
Tiếng súng trên tầng 8 vang tằng tằng như mưa dông, biến cả khu vực thành một màn kịch nửa đêm ầm ĩ. Các thành viên ăn mặc dị hợm của Hội Nói tục đều đã say quắc cần câu, vừa gào lên “Chiến vãi lù” vừa giơ súng chẳng biết lấy từ đâu ra bắn loạn xà ngầu. Chẳng mấy chốc lũ vệ sĩ đã nổ tung như hoa, thay nhau gục ngã thành một vòng.
Tô Hạc Đình nói: “Đây chẳng phải là—”
Cô em tóc hai bím đã mời cậu uống rượu đó sao!
Tóc hai bím thò hai tay ra sau vác ra một khẩu súng tiểu liên, một mình cân trăm địch, quyết chiến xông lên, dùng hỏa lực để trừng phạt tất cả lũ vệ sĩ tầng 8. Nòng súng của cô nã “đoàng đoàng đoàng” một hồi, hạ gục toàn bộ lũ vệ sĩ còn lại.
Ẩn Sĩ đẩy cái xác ra, vỗ tay đen đét khen: “Giỏi quá!!!”
Tóc Hai Bím nói: “Khỏi khách sáo, đây là chuyên môn của bọn tôi mà.”
Ẩn Sĩ lao tới như một cơn gió, giơ ngón cái lên với vẻ nịnh bợ: “Cảm ơn nha! Tôi biết bà đáng tin nhất mà!” Y quay lại bảo, “Mèo Con, cậu với anh Tạ đến phòng 0001 tìm người đi, tôi đi với Tóc Hai Bím, phải tính sổ với tổ vũ trang.”
Tô Hạc Đình nắm khăn tay: “Mấy người lo được không đấy?”
Tóc Hai Bím nói: “Không được thì bọn tôi chạy thôi, mấy người tự nhìn mà liệu… Mèo Con, sao cậu lại khóc!”
Tô Hạc Đình cự: “Tôi không khóc, đấy là tại bom cay!”
Ẩn Sĩ khoát tay: “Đúng rồi, tại bom cay đấy, bà nhìn tôi này, tôi mới gọi là khóc thảm! Mèo Con, không đánh lại thì bọn tôi chạy, cậu với anh Tạ đi nhanh về nhanh nhé.”
Tuy Ẩn Sĩ đã nhát gan lại còn sợ ch.ết, nhưng trong một số mặt không ngờ tới y lại rất đáng tin cậy. Trước khi đến chợ giao dịch y đã liên lạc chu đáo với mọi người, chưa kể y còn nhớ lời của Tô Hạc Đình mà không tìm đến Sâm có quan hệ với chợ giao dịch, mà lại tìm đến Hội Nói tục.
Nếu Tóc Hai Bím đã dám đến thì tức là đã tính xong xuôi đường rút lui. Cô dẫn theo một nhóm ma men, ai nấy đều là quân trung thành của Hội Nói tục, đều là những người lai đã từng tham gia vào đấu trường, giỏi nhiều mánh khóe, chứ không thì đã chẳng chạy thoát khỏi tay tổ vũ trang bao nhiêu lần.
Tô Hạc Đình kéo tay Tạ Chẩm Thư, nói: “Cảm ơn nha, bái bai.”
Rắn Lục giấu súng trong áo khoác đi đằng sau họ, nói: “Bố mày cũng đi!”
Tóc Hai Bím nhìn họ đi, đoạn nhặt kính râm trên mặt đất lên đeo vào. Cặp kính quá khổ đè lên chóp mũi làm cả gương mặt cô già đi trông thấy. Cô bảo Ẩn Sĩ: “Sao? Thế này tổ vũ trang cũng chẳng nhận ra tôi ấy chứ nhỉ?”
Ẩn Sĩ ngập ngừng: “Có bôi bác quá rồi không…”
Lựu đạn cỡ nhỏ trong phòng bỗng phát nổ làm thủng một lỗ trên tường. Điểm đỏ ngắm bắn của tổ vũ trang di chuyển trên người họ, ai đó cất tiếng: “Có thêm kẻ đột nhập, khóa mục tiêu, là thành viên của Hội Nói tục!”
Tóc Hai Bím nói: “Ồ, thế thì nhận ra rồi!”
Ẩn Sĩ cúi xuống: “Bà bắn chúng nó đi!”
Tô Hạc Đình đến cửa phòng 0001 thì không thấy vệ sĩ nào. Giờ Rắn Lục khá cảnh giác, lúc Tô Hạc Đình giơ tay lên định bấm mật mã, hắn ngăn lại, nói: “Cẩn thận có bẫy.”
Thương thay con rắn não rỗng như hắn mà tối nay cũng bị đày đọa tới mức phải cẩn trọng, hắn dùng đuôi mình vén thảm cửa lên, kiểm tr.a khắp bốn phía một lượt.
Xong xuôi, Rắn Lục ra chiều khó hiểu: “Cái thằng chó cảnh sát trưởng gì đó ở đây thật ư? Trông không giống.”
Tô Hạc Đình: “Trông không giống là đúng rồi, nơi không ngờ nhất chính là nơi an toàn nhất mà.”
Cậu bấm thử mật mã, cửa không mở ra.
Rắn Lục: “Ai biết mật mã?”
Cánh tay Tạ Chẩm Thư ấp trên tay Tô Hạc Đình, ngón tay anh nhẹ nhàng bấm 6 con số. Cửa vang “cạch” một tiếng, cất giọng êm ru: “Xin chào mừng.”
Tô Hạc Đình ngẩn người, nghiêng mặt nhìn anh.
Tạ Chẩm Thư nói: “Từng tới đây một lần rồi.”
Cánh cửa tự động mở ra, cấu trúc bên trong giống phòng của Hoàng Đế song đơn giản hơn, không bày biện xa hoa. Phòng khách gắn hơn chục tấm gương phản chiếu lại bầu trời sao nhân tạo trên trần nhà, khiến người ta như lạc vào một biển sao tĩnh mịch.
Rắn Lục nói: “Không có ai…”
Hai bóng người bỗng lóe lên giữa biển sao, Rắn Lục lập tức rút súng ra bắn, nhưng đạn lại xuyên qua hai bóng người nọ găm vào tường.
Tô Hạc Đình nói: “Đấy là hình chiếu.”
Hai bóng người tương phản trong biển sao, cúi mình chìa tay làm cử chỉ dẫn đường cho họ. Qua ánh sáng bảng lảng, Tô Hạc Đình thấy rõ mặt họ, không ngờ hình chiếu này lại là bản sao của “Bạch Thất” ở Ổ Mèo con, giống Bạch Thất dưới tầng như hai giọt nước.
Cả hai “Bạch Thất” mỉm cười, đồng thanh nói: “Mừng ngài về nhà, cảnh sát trưởng.”
Lưng Rắn Lục ớn lạnh, hắn lại gần Tạ Chẩm Thư với Tô Hạc Đình hỏi khẽ: “Bọn nó gọi ai đấy?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Cài đặt sẵn thôi.”
Hình chiếu này chắc là thiết bị dẫn đường trong nhà, không phải hệ thống thông minh nên không nhận dạng được danh tính. Trong cài đặt của chúng, chỉ cảnh sát trưởng mới có thể vào căn phòng này, bởi vậy dù gặp ai thì chúng cũng chỉ hành động theo cài đặt ấy mà gọi chung tất cả những người tới đây là “cảnh sát trưởng”.
“Bạch Thất” dẫn ba người bọn họ tới phòng ngủ, cửa phòng ngủ tự động mở ra, nhà vệ sinh bên trong bật lên ánh đèn ấm áp. Đây là thói quen cá nhân của cảnh sát trưởng, mỗi lần tới đây y sẽ đi tắm trong phòng ngủ trước.
Rắn Lục bất an hỏi: “Sao lại không có ai thế này?”
“Bạch Thất” tự mình vào trong mở cửa ra, xuôi tay đứng chờ bên bồn tắm. Bọn họ được làm rất thật, nếu nhìn tận mặt cũng khó mà phân biệt nổi, đến cả tiếng thở cũng có, song lúc im lặng họ lại hơi quái đản, họ để lộ một cảm giác mơ hồ cực kỳ giống người mà lại chẳng phải người.
Tô Hạc Đình vào phòng ngủ thì thấy có nếp nhăn trên giường. Cậu nhìn chung quanh, nói: “Người vừa mới chạy thôi.”
Lũ vệ sĩ nói vào máy liên lạc là phải bảo vệ cảnh sát trưởng, có thể y đã được đưa đi ngay lúc đó, từ đó đến giờ chưa quá hai mươi phút, song dựa vào tốc độ ở chợ giao dịch thì bây giờ mà xuống tầng chắc chắn sẽ không đuổi kịp.
Rắn Lục nói: “Tao phải đuổi theo.”
Tô Hạc Đình đáp: “Không còn kịp nữa rồi, mày nói tao nghe đã, sao A Tú lại rơi vào tay bọn nó?”
Rắn Lục lau mồ hôi. Con mắt cải tạo của hắn đã cũ, lại còn có vết nứt, chẳng hiểu vừa nãy hắn bắn súng kiểu gì. Hắn nói: “… Tao bị lừa, chúng nó… gọi điện cho tao, bảo là bạn của ông chủ, sẵn sàng trợ giúp tao, chúng nó cho tao liên lạc của Ẩn Sĩ, rồi cam đoan là sau khi hoàn thành mục tiêu thì tao có thể tìm đến chúng nó.”
Mục tiêu của Rắn Lục chính là trả thù Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Quả nhiên lũ người lai dạng thú tối nọ có dính dáng đến chợ giao dịch.
Rắn Lục nói: “Nhưng tao thất bại, không giết được mày tối hôm đó, chúng nó bảo có thể cung cấp chỗ ở tạm thời cho tao với A Tú xong gọi bọn tao đến đây, tao đến.”
Hắn với A Tú lang thang vất vưởng ăn gió nằm sương, túng quẫn khôn tả. Vốn Rắn Lục định quay về tìm một hội nào đó để lăn lộn kiếm cơm, nhưng mà lũ đàn em bợ đỡ của hắn ngày xưa giờ đều thành đại gia cả rồi, chúng coi thường hắn. Hắn không chịu nổi sự nhục nhã ấy nên đã dẫn A Tú đến Ổ Mèo con.
Rắn Lục kể: “Lần trước bị bọn mày đánh thảm quá, mắt tao vẫn còn dùng được, nhưng tay của A Tú thì phải sửa. Cái đứa đón tiếp bọn tao bảo sẽ làm kiểm tr.a cho A Tú, tao đồng ý, nhưng rồi A Tú mất tích! Mẹ kiếp, sau đó tao đi nghe ngóng từ những người ở đó thì mới biết đây là mánh xưa giờ của chúng nó cả, đầu tiên lừa người ta vào, sau đó làm phẫu thuật tiêm thuốc nghiện để ép họ tiếp khách.”
Trước đây hắn tác oai tác quái đã quen rồi, nay sa cơ lỡ vận mà giọng điệu vẫn sặc mùi hận đời thù người như trước. Chỉ là mặt hắn rất ủ rũ, hiển nhiên chuyện này làm hắn não lòng lắm nên mới đánh liều lẻn xuống tầng 8 để tìm A Tú.
Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Bọn mày thân thiết thế ư?”
Rắn Lục khó chịu cọ cây súng, làu bàu: “Thân cái gì mà thân, chưa ăn cơm chia tay là may rồi đấy!”
Tô Hạc Đình nói: “Mày chê nó ngu, mày cũng có khôn gì đâu. Dù gì đây cũng là chợ giao dịch, thang máy tầng 8 dễ lẻn vào như vậy chắc? Người phục vụ cho Hoàng Đế cũng phải tuyển chọn qua mấy vòng, mày vào dễ như thế thì rõ ràng là có bẫy rồi. Có điều mày nói cũng đúng, mày đã bị lừa.”
Rắn Lục hỏi: “Tao thì có gì đáng giá để mà lừa?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Hoàng Đế.”
Tô Hạc Đình: “Đúng vậy, tuồn con rắn nhà mày vào thì Hoàng Đế sẽ ch.ết. Giờ thì mày thuận tiện gánh nồi thay bọn nó thôi, có khi cái đứa liên lạc với mày đầu tiên chính là người của cảnh sát trưởng đấy.”
Ngay từ đầu đối phương đã đinh ninh Rắn Lục sẽ không báo thù thành công, chẳng qua chúng chỉ viện cớ ấy để lừa Rắn Lục vào Ổ Mèo con rồi lừa A Tú, dẫn Rắn Lục lên tầng 8 mà thôi. Rắn Lục có thể trà trộn vào đám phục vụ của Hoàng Đế cũng là vì đối phương nhúng tay vào. Đến khi Rắn Lục nổi trận lôi đình động thủ với Hoàng Đế, bọn chúng sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn để giết Hoàng Đế rồi đổ tội cho Rắn Lục, cuối cùng dựa vào thân phận “kẻ đột nhập” để giải quyết Rắn Lục.
Sạch sẽ gọn gàng, không để lại hậu hoạn.
Tiếc thay bọn chúng đen đủi, nửa chừng lại đụng phải Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nói: “Tên cảnh sát trưởng Tiền này cũng hao tâm tổn sức để giết Hoàng Đế phết.”
Cảnh sát trưởng Tiền nắm rõ tính khí của Rắn Lục, chứng tỏ y đã từng qua lại với Vệ Tri Tân, quan hệ không hề hời hợt. Song Rắn Lục không nghĩ ra nổi y là ai, chứng tỏ bình thường y không lộ diện mà duy trì tình hữu nghị dài lâu với Vệ Tri Tân ở dưới lòng đất, không ló ra ngoài ánh sáng.
Tô Hạc Đình trầm ngâm suy nghĩ: Kẻ này vừa có thể làm cảnh sát trưởng Hình Thiên, lại vừa có thể bí mật qua lại với ông chủ lớn, dã tâm không hề nhỏ.
Bồn tắm đã xả xong nước nóng, “Bạch Thất” mời bọn họ vào tắm mấy lần mà không ai đáp lại. Tô Hạc Đình thấy trong phòng ngủ có cầu thang thì biết ngay nó thông lên nóc. Cậu ới Rắn Lục, nghĩ nghĩ rồi kéo Tạ Chẩm Thư, bảo: “Lên xem thử.”
Từ lúc vào căn phòng này đến giờ, Tạ Chẩm Thư nói rất ít, lúc lên cầu thang, Tô Hạc Đình nhảy liền mấy bước một lúc rồi quay lại hỏi anh: “Anh sao thế?”
Cậu hơi cúi người để có thể ghé lại gần, giọng không cao cũng chẳng thấp, áp vào tai Tạ Chẩm Thư.
Tay Tạ Chẩm Thư vẫn đang vắt chiếc áo khoác, mặt anh vô cảm, ánh mắt đằng sau cặp kính cũng lạnh tanh, anh nhìn Tô Hạc Đình như đang đòi nợ.
Chóp đuôi Tô Hạc Đình vểnh lên làm váy khẽ vén lên. Cầu thang ở chỗ rẽ này hơi tối, bậc thang kính mơ hồ phản chiếu lại chiếc khung đỡ bên dưới lớp váy của cậu. Cậu đã bại lộ trước mắt Tạ Chẩm Thư, vậy mà lại chẳng hề hay biết.
Ánh sao vẩy xuống từng giọt.
Tạ Chẩm Thư bỗng giơ tay nắm vạt áo trước Tô Hạc Đình, kéo cậu về phía mình. Anh duỗi cổ tới, ngôi sao chữ Thập bên tai khẽ đong đưa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình không kịp chuẩn bị, đến khi cậu tròn mắt thì Tạ Chẩm Thư đã hôn xong.
Tạ Chẩm Thư nói: “Chờ một chút.”
—Anh đã chờ rất nhiều chút rồi.
Cổ họng Tô Hạc Đình khẽ trượt, cậu nói: “Cấm—”
Tạ Chẩm Thư cất một bước tới sát Tô Hạc Đình. Mèo cuống quýt lùi lại dí sát vào lan can. Lời cậu bị Chỉ huy nuốt chửng, cổ trần buộc phải ngửa lên đón nhận nụ hôn hung bạo của Tạ Chẩm Thư. Cậu cứ ngỡ sẽ chỉ một chút như mới nãy mà thôi, nhưng lần này lại rất lâu, lâu tới nỗi cậu không thở nổi.
Cặp mắt bị bom cay k1ch thích đỏ ửng hơi cụp xuống, lấp lánh ánh sáng từ ngôi sao chữ Thập, trong những nhịp thở quấn quýt hỗn loạn, đôi mắt ấy càng sóng sánh, như thể không kham nổi sự thô bạo của Tạ Chẩm Thư mà sắp ứa lệ.
Tô Hạc Đình th ở dốc: “Này…”
Một tay cậu vịn vào lan can, một tay níu cà vạt của Tạ Chẩm Thư, vây trong lồ ng ngực Tạ Chẩm Thư, cậu cất tiếng kêu tha sẽ sàng, dẫu ấy chỉ là một chữ “Này” mang ý đầu hàng.
Nhưng lần này Chỉ huy rất đỗi vô tình, anh hôn cậu tới nghẹt thở, tiện thể đè váy xuống không cho đuôi cậu quẫy loạn xạ.