Chương 130: Biên giới
“Tinh!”
Nhiệm vụ tuần đêm kết thúc, Tạ Chẩm Thư mở mắt, ý thức tựa như chim én về tổ nhập lại vào đầu anh. Gió buốt nơi biên ải tức thì biến mất, anh đã quay về căn phòng thí nghiệm ấm áp.
Nhân viên thí nghiệm nói: “Yếm Quang di chuyển bất thường nên tôi phải kết thúc nhiệm vụ. Chỉ huy, anh vẫn tỉnh táo chứ?”
Tạ Chẩm Thư gục đầu, lát sau anh trở tay nhổ dây nối ra, đáp: “Tôi rất tỉnh táo.”
Giọng anh lại như mọi ngày khiến cả nhân viên thí nghiệm lẫn người trợ lý đều tròn mắt nhìn nhau, hoài nghi chẳng biết trận huyên náo vừa nãy có thực sự tồn tại hay không.
Nhân viên thí nghiệm hễ căng thẳng là lại xoa xoa mái tóc rẽ ngôi lệch của mình để mình trông không quá lúng túng. Ông ta nói: “Bộ đội biên giới công khai trái lệnh, lát nữa chắc sẽ có điện thoại từ phòng lãnh đạo đấy, bài kiểm tr.a hôm nay tạm thời dừng ở đây thôi.”
Bọn họ sửa sang lại ghi chép hôm nay, chờ điện thoại của Tổng Chỉ huy từ phòng lãnh đạo rồi đến phòng thí nghiệm để báo cáo. Lúc đi hai người tắt hết đèn bên ngoài, Tạ Chẩm Thư phải chờ một mình trong bóng tối đến sáng.
Kỳ thực anh cũng chẳng biết trời sáng lúc nào, sau khi tắt đèn, nơi này tựa một nhà tù mô hình nhỏ, vừa không nhìn thấy bên ngoài cũng vừa chẳng nghe được tiếng động, như một hòn đảo hoang cô độc.
Tạ Chẩm Thư đã tỉnh táo hẳn, anh ngồi đó hồi tưởng lại từng giây phút liên kết với Yếm Quang, ghi nhớ bản đồ vùng biên giới.
Chỉ cần băng qua cánh rừng ấy, rồi vượt qua ngọn núi ấy là sẽ sang được phía Bắc, ở nơi đó có bộ đội biên giới phía Bắc trú đóng. Có điều bọn họ vừa mới rút quân cơ mà, sao đã vội vàng tấn công đội tuần đêm của phía Nam rồi?
Tạ Chẩm Thư lần xuống cẳng tay mình, con chip của Tô Hạc Đình được cấy vào cẳng tay. Anh thầm nghĩ: Trong trận chiến ở nội thành, quân phía Bắc đã cân nhắc moi hết con chip ra để tránh bị Cô gái đi đêm và Ngạo Nhân đuổi giết, nhưng trong trận tập kích vừa nãy, lính phía Bắc vẫn mang những con chip ấy.
Bọn họ thừa biết con chip của mình sẽ bị Cô gái đi đêm truy đuổi, vậy tại sao bọn họ còn muốn đánh úp đội tuần đêm?
Tạ Chẩm Thư lại nghĩ đến điểm màu xanh lam.
Cho dù đốm xanh ấy có phải Tô Hạc Đình hay không thì bản thân chuyện một thành viên của Báo Đen xuất hiện trên chiến trường mà không hề động tay động chân đã là rất kỳ quặc. Dường như hắn ta chỉ theo dõi trận đánh từ vị trí gần núi, đến khi Cô gái đi đêm tiến vào rừng thì hắn bỏ đi luôn—
Khoan.
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư hơi tối đi, anh vừa có suy đoán mới.
Ngày hôm sau người nhân viên thí nghiệm đến sớm, ông ta khoác áo choàng vào, đi tới trước lớp kính rồi nói với vào Tạ Chẩm Thư ở bên trong: “Chào buổi sáng Chỉ huy, hôm nay chúng ta phải—”
Tạ Chẩm Thư cắt lời: “Thông tin.”
Nhân viên thí nghiệm đành dằn lời xuống, hôm nay ông ta không móc giấy từ trong tất ra mà hơi gập cuốn sổ tay công việc của mình, để lộ ra những chi chép hội nghị lộn xộn, ông ta bảo: “Tổ cố vấn của phòng lãnh đạo cho rằng chúng ta đã mắc bẫy của quân phía Bắc, tối qua bọn chúng không nhắm vào đội tuần đêm, mà nhắm vào…”
Cô gái đi đêm.
Tạ Chẩm Thư thầm trả lời trong lòng.
Quả nhiên người nhân viên thí nghiệm nói: “Nhắm vào Cô gái đi đêm. Dựa vào cuộc điện thoại sáng nay của bộ đội biên giới, quân phía Bắc đã cướp mất bốn Cô gái đi đêm trong trận tối qua… Bọn chúng muốn nghiên cứu cấu tạo bên trong của Cô gái đi đêm để giải mã cài đặt lệnh của những con quái vật này.”
Tạ Chẩm Thư đã đoán đúng, vậy thì thành viên Báo Đen ở khu lân cận núi hẳn là người đảm nhiệm việc này, số hiệu của hắn ta không những không thấp mà thậm chí còn rất cao.
Tới đây, Chỉ huy nghĩ đến một người.
Kẻ này đã lảng vảng quanh khu vực rừng biên giới một thời gian dài, mang số hiệu rất cao trong Báo Đen, cũng đã từng tham gia vào nhiệm vụ ám sát Mắt Cáo nhưng chưa bao giờ thâm nhập vào liên minh phía Nam, hắn là lưỡi đao săn mà Phó Thừa Huy tín nhiệm.
7-001.
Nhân viên thí nghiệm nói: “Một khi mệnh lệnh bị giải mã thì chúng ta sẽ nguy to. Chậc, ngay khi Cô gái đi đêm với Ngạo Nhân bắt đầu được sản xuất hàng loạt là chúng tôi đã cân nhắc đến vấn đề này rồi, cho nên mới lừng chừng mãi không đưa chúng lên chiến trường.”
Suốt bao năm nay hai bên Nam Bắc chỉ chiến tranh gián điệp, lẽ ra phía Nam lấy trộm được một thiết kế có thể phát hiện con chip của phía Bắc thì họ phải sớm giải quyết được các gián điệp nằm vùng trong nội bộ liên minh rồi mới phải. Song trên thực tế, chỉ mỗi khâu thực hiện thiết kế này thôi đã tốn rất nhiều thời gian của họ, bọn họ không hề hay biết gì về những tính năng mở rộng của thiết kế.
Có lẽ việc mà Tổng Chỉ huy hối hận nhất giờ đây chính là không thể đối đãi 36810 tử tế hơn. Nếu 36810 còn sống thì phía Nam chắc chắn sẽ không bị động thế này. Nhằm ngăn ngừa hệ thống phía Bắc xâm phạm, Tổng Chỉ huy phải tìm đến cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong Thiên Tứ giáo, chính là Tạ Chẩm Thư.
Chỉ cần Tạ Chẩm Thư điều khiển được Chúc Âm, phá sóng được lũ hệ thống chủ thần tạp nhạp của phía Bắc thì quân phía Nam sẽ còn sức chiến đấu. Tiếc thay quân phía Bắc cũng phản ứng nhanh chẳng kém, bọn họ đã bắt đầu nghiên cứu Cô gái đi đêm rồi.
Tin này không được coi là tin tốt với Tạ Chẩm Thư, bởi thế có nghĩa quân phía Nam sẽ càng giám sát anh nghiêm ngặt, dù gì anh cũng là chiếc phao cứu sinh, Tổng Chỉ huy không thể để anh rơi vào tay phía Bắc được.
Muốn hành động thì vẫn phải dựa vào liên kết ý thức thôi.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Chúc Âm sửa xong chưa?”
Nhân viên thí nghiệm vừa nghe đến Chúc Âm thì tinh thần phấn chấn lên chút đỉnh. Ông ta đáp: “Vẫn chưa, nhưng mà sớm thôi, muộn nhất tháng Sáu là anh có thể điều khiển nó lại.”
Mùa hè.
Cách bây giờ còn có hai tháng.
Tạ Chẩm Thư liếc chiếc tủ bên ngoài lớp kính, trên đó có treo quyển lịch. Anh thản nhiên bảo nhân viên thí nghiệm: “Ông có thể bảo phòng lãnh đạo là chúng ta có thể tranh thủ trước khi quân phía Bắc chở Cô gái đi đêm đi để đoạt lại chúng.”
Anh phải sang được bên kia núi, lợi dụng địa hình phía bên kia mà Yếm Quang đã ghi nhớ.
Người nhân viên thí nghiệm thấp thỏm: “Nhưng trong lần kiểm tr.a Yếm Quang lần hai, anh cũng…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Phía Bắc sắp kéo quân tới rồi đấy.”
Điều mà người nhân viên thí nghiệm sợ nhất là phía Bắc kéo quân tới, vừa nghe bọn họ có thể giải mã được cài đặt lệnh của Cô gái đi đêm trước khi phe mình sửa xong Chúc Âm là ông ta đã nôn nao hốt hoảng. Ông ta vâng liên tục với Tạ Chẩm Thư rồi đi gọi Tổng Chỉ huy ở phòng lãnh đạo luôn, hỏi xin sự đồng thuận của Tổng Chỉ huy.
Mọi chuyện diễn ra trơn tru, chiều hôm ấy, Tạ Chẩm Thư lại liên kết với Yếm Quang lần nữa.
Nhân viên thí nghiệm nói: “Yếm Quang cử động rồi. Chỉ huy, anh nghe thấy tiếng tôi không?”
Người trợ lý bên cạnh thu được tín hiệu, đáp: “Chỉ huy ra hiệu nghe được.”
Nhân viên thí nghiệm đẩy cặp kính xuống, nói: “Được rồi, giờ tôi sẽ truyền mệnh lệnh nhiệm vụ, mời bộ đội biên giới—”
Tạ Chẩm Thư gạt tấm vải che mặt Yếm Quang đi rồi ra khỏi chiếc lều tu sửa. Bên ngoài trời quang mây tạnh, mặt trời sắp xuống núi.
Phía Nam khác phía Bắc, mùa hè nơi đây đến rất muộn, những ngọn núi tuyết trập trùng ngút ngàn ở biên giới được sinh ra từ những ngày đông giá rét ấy. Giờ phút này, gió tuyết đương khỏa lấp ánh tà dương rực màu cam máu, chẳng thấy một cánh chim.
Bản đồ của Yếm Quang rất rõ ràng, điểm xanh lam tượng trưng cho lính phía Nam tản ra theo hình vòng cung, bọn họ sẽ theo sau Yếm Quang để dồn tới khu rừng.
Người sĩ quan tối qua đã bị đổi sang một người họ Cố. Sĩ quan Cố có vóc người thấp, đứng trước mặt Yếm Quang nom chẳng khác nào một đứa trẻ. Hắn tuýt còi chào Yếm Quang: “Chào người anh em! Lát nữa băng qua rừng phải nhờ cậu chỉ điểm cho đấy!”
Yếm Quang cúi xuống chĩa pháo với hắn.
Sĩ quan Cố vội giơ tay lên che, vừa lùi lại vừa cười khà: “Đừng nhìn tôi, coi chừng cướp cò giờ!”
Bọn họ đều giữ khoảng cách nhất định với Yếm Quang chứ không dám lại gần quá như tối qua nữa.
Kế hoạch tác chiến lần này vô cùng đơn giản, phải đi lòng vòng một chút để tránh khu vực trú đóng của quân phía Bắc. Sau khi phân tích thời gian đi tuần của quân phía Bắc thì bộ đội biên giới đã chọn lúc trước khi mặt trời xuống núi để băng qua rừng.
Người trợ lý hỏi: “Chẳng phải trời chưa tối thì dễ bị phát hiện hơn ư?”
Sĩ quan Cố đáp: “Thế là cậu không hiểu rồi, trời tối là lúc chim ở đây về rừng, chúng ta có đi đường vòng cách xa mấy nữa thì lũ chim bị kinh động cũng sẽ bị phía Bắc tóm được, chưa kể thời gian lơ là của chúng trong ngày chỉ có lúc hoàng hôn thôi.”
Hôm nay bọn họ không đi xe mà chọn đi bộ. Lúc đến gần khu rừng, nhân viên thí nghiệm phát chỉ dẫn phương hướng cho Yếm Quang.
Sĩ quan Cố nói: “Nói mới nhớ… Não của người anh em này nổ được không?”
Người trợ lý nói: “Yếm Quang thì không.”
Sĩ quan Cố gật đầu: “Thế tốt rồi. Tôi nói thẳng trước nhé, lệnh tôi nhận được là đoạt lại Cô gái đi đêm, bảo vệ Yếm Quang là thứ yếu thôi, nhưng tôi cũng chỉ có thể làm hết sức.”
Lúc đi đường hắn ta khoái pha trò tán dóc, đến khi vào rừng lại nghiêm túc hơn hẳn. Phía bên kia không ai đáp, hắn hỏi tiếp: “Mấy người đều biết tay bắn tỉa số một liên minh ‘Mắt Cáo’ đúng không? Gã ta bị 7-001 bắn vỡ sọ trong chính khu rừng này đấy.”
Yếm Quang đến gần ngọn núi tuyết, nó không thể bò rúc ẩn náu như những người khác mà chỉ có thể đi trên một con đường chật chội lõm xuống. Qua những đốm sáng trên bản đồ, Tạ Chẩm Thư nhìn được vị trí của quân phía Bắc.
Người trợ lý nói: “Dựa theo phân tích tín hiệu thần kinh của Chỉ huy, vị trí của quân phía Bắc nằm ở…”
Cậu ta chỉ ra vài điểm.
Sĩ quan Cố nhận được rồi chậm rãi leo lên sườn núi tuyết. Hắn xoa hai nắm tuyết, vác súng của mình lên, nói: “Tôi thấy rồi, ở đằng kia.”
Trong mấy phút này, Tạ Chẩm Thư phải ghi nhớ toàn bộ địa hình này, anh không nhìn về phương xa hơn bởi điểm màu xanh lam nọ lại xuất hiện. Lần này anh có thể chắc chắn chỉ có một Báo Đen đang trú đóng trong quân phía Bắc ở đây thôi.
Điểm màu xanh bỗng chuyển động.
Người trợ lý bật thốt hoang mang: “Chỉ huy đang làm gì vậy? Tôi không hiểu—”
Sĩ quan Cố nói: “Bắn!”
Trong chớp mắt, đạn lao ra trên sườn núi tuyết, bắn hết một lượt thì quân do thám của phía Bắc đã gục. Bộ đội biên giới trượt xuống sườn núi để chuẩn bị tập kích, Yếm Quang vừa lúc cũng xông ra khỏi con đường hẹp.
Nhưng đúng lúc ấy, một phát đạn bắn trúng đầu người lính tiên phong từ khoảng cách rất xa, tiếng súng bắn tỉa hạng nặng vang rền rĩ bên tai. Ngay sau đó, một loạt người ngã xuống.
Sĩ quan Cố lăn trong tuyết, liếc vết đạn trên người thi thể, kêu lên: “7-001!”
Lính bắn tỉa có trách nhiệm dụ hỏa lực, tính cơ động của bọn họ rất cao, bọn họ không những có thể bắn hạ mục tiêu mấu chốt mà còn biết đọc bản đồ, quan sát môi trường xung quanh, theo dõi dấu vết, thu thập thông tin tình báo, xây dựng trận địa hay thậm chí là gỡ mìn, cả tố chất tâm lý lẫn thể chất đều phi thường (1). Bởi vậy những người bị bắn hạ đầu tiên chính là đội tập kích tiên phong của bộ đội biên giới.
Sĩ quan Cố không dám ngóc đầu dậy, hắn bảo vệ thân mình, hô: “Mẹ kiếp thằng này tinh mắt vãi!”
Nhân viên thí nghiệm càng nôn nao, thậm chí ông ta còn đứng hẳn dậy kêu: “Chỉ huy, anh có muốn rút trước không? Tôi sợ—”
Nòng pháo của Yếm Quang lóe lên, chỉ thấy ánh sáng trắng tuôn trào bắn thẳng về phía trước!
Tuyết chấn động dữ dội, khói súng nồng nặc.
Sĩ quan Cố hô: “Cừ lắm!”
Nhưng chỉ ngay giây sau, đạn từ khẩu súng bắn tỉa hạng nặng đã xuyên qua khói súng lao tới Yếm Quang. Yếm Quang đoán được đòn của đối phương, bèn giơ tay lên đỡ đạn.
Nhân viên thí nghiệm thốt lên: “Chỉ huy!”
Tạ Chẩm Thư dồn tới khu vực đóng quân của phía Bắc, anh không thèm giành lại Cô gái đi đêm, anh muốn—
Ánh sáng trắng nổ tung trận địa phía Bắc, những con Cô gái đi đêm chưa được mang đi bị Yếm Quang bắn nổ thành sắt vụn.
Tạ Chẩm Thư quay người không chút luyến tiếc: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, rút lui thôi.”
Anh đã ghi nhớ địa hình nơi đây, còn những thành viên Báo Đen khác ngoài 7-006 thì anh không hề có hứng thú.
***
*Tác giả có lời muốn nói:*