Chương 49

Khương trợ lý nhận được điện thoại của Chu Tường cũng không quá bất ngờ, người muốn nịnh bợ gã nhiều lắm, nhưng tất nhiên gã không dám lên mặt với Chu Tường. Sếp lớn của gã đích thân mời Chu Tường ăn cơm, làm việc với Yến Minh Tu đã hơn một năm, cho đến giờ gã vẫn chưa từng thấy Yến Minh Tu để tâm đến ai như vậy. Có quỷ mới biết sếp lớn nghĩ cái gì, còn gã chỉ biết không thể làm mất lòng Chu Tường.


Hai người đưa qua đẩy lại mấy lời xã giao, Chu Tường lấy lý do muốn Khương trợ lý giới thiệu quan hệ cho hắn, không ngừng tào lao khách sáo, cuối cùng thành công vòng vèo đến lịch làm việc của Yến Minh Tu.


Chu Tường đã có thời gian xác thực, thứ Tư tuần sau Yến Minh Tu sẽ bay tới Trùng Khánh, không phải hoạt động nghệ thuật gì, y đi giải quyết chuyện làm ăn của chính mình.


Đa số người trong showbiz gọi Yến Minh Tu là Yến tổng, bởi vì phần lớn thời gian Yến Minh Tu không đi quảng bá và phát triển hình tượng như các nghệ sĩ khác, y có công ty của riêng mình, hơn nữa kinh doanh còn rất khá.


Ngoại trừ đóng phim hoặc đóng quảng cáo, Yến Minh Tu rất ít khi tham gia các hoạt động giao lưu, y có vẻ không cần rực rỡ hào quang, nhưng lại thường xuyên tung ra tác phẩm mới để đảm bảo công chúng luôn nhớ đến mình.
Theo lời Khương trợ lý, lần này Yến Minh Tu đi họp, ít nhất phải đến cuối tuần mới trở về.


Chu Tường dứt khoát không phân vân, quyết định tối thứ Năm sẽ hành động.


available on google playdownload on app store


Tối thứ Năm đó, cơm nước xong xuôi, Chu Tường xem TV với Trần Anh như thường lệ. Đến hơn mười giờ, hắn lấy cớ có bạn rủ ra ngoài, báo với Trần Anh rồi đi luôn. Thực ra hắn định nửa đêm sẽ lẻn đi, nhưng Trần Anh ngủ không sâu, nếu bị phát hiện thì cực kỳ phiền toái.


Hắn chuẩn bị rất nhiều thứ: mũ, kính râm, khẩu trang, đèn pin, kìm. Bộ trang bị này tuyệt đối không phải để về “Nhà”, mà là để đi ăn trộm.


Chu Tường ngẫm nghĩ, vừa buồn bã lại vừa tức cười. Hắn chỉ muốn về lấy tiền tiết kiệm mồ hôi nước mắt của mình, mà phải chuẩn bị hành trang cứ như đi ăn cắp. Nhưng hắn chẳng còn cách nào khác, nếu bị bắt gặp trong hình dáng này, hắn sẽ biến thành một tên ăn cắp thật.


Hắn đến khu tập thể cũ, nhanh nhẹn leo cầu thang lên nhà mình, núp trong chỗ kín chờ một lát để thêm can đảm, sau đó thừa dịp bốn bề vắng lặng, hắn cấp tốc lấy chìa khóa trong hộp cứu hỏa, run rẩy mở cửa ra.


Hắn đứng bên ngoài nhìn đã lâu, trong nhà không có ánh đèn, hẳn là không có ai, nhưng hắn vẫn căng thẳng đến run bần bật.


Cửa chống trộm nhà hắn vẫn xập xệ như cũ, phải nắm lấy cả cánh cửa nhấc lên thì chìa khóa mới suôn sẻ lọt vào ổ khóa. Tiếng bánh răng xoay tròn đặc biệt ngân vang trong đêm khuya tĩnh lặng, khe khẽ đánh vào tim Chu Tường.
Cửa mở ra!


Chu Tường lại nhìn xung quanh vắng vẻ, nhanh nhẹn đẩy cửa gỗ bên trong, lăng lẽ lẻn vào nhà, lặng lẽ đóng cửa lại.


Một thứ mùi cũ kỹ bụi bặm xộc vào mũi, Chu Tường lập tức nhận ra, căn hộ đã lâu không có người ở. Đến mùa này, nếu đóng kín cửa sổ vài ngày, trong phòng sẽ sinh ra mùi kín bưng rất khó chịu, có vẻ Yến Minh Tu không sống ở đây.


Chu Tường không dám bật đèn, hắn mở đèn pin, đảo mắt nhìn quanh một lượt, dưới ánh sáng đèn pin và ánh trăng vàng nhạt, hắn một lần nữa được nhìn thấy nhà mình.


Mọi thứ vẫn hệt như trong trí nhớ của hắn, không có bất kỳ thay đổi nào, tựa như hai năm nay chỉ là ảo giác, hắn chỉ rời đi ba tháng, sau đó lại quay về. Nhà của hắn, căn nhà đã làm bạn với hắn từ lúc hắn mới sinh ra, vẫn đang nguyên trạng chờ hắn trở về.


Từng căn phòng đều chất chứa kỷ niệm của hắn, kỷ niệm của hắn và cha mẹ, kỷ niệm của hắn và Yến Minh Tu. Ba mươi năm cuộc đời hắn như đã cô đọng tại nơi này, từng bức tường cũ kỹ đều tản mác một hương vị hoài cổ thân thương.
Sống mũi cay cay, Chu Tường đột nhiên muốn khóc.


Hắn chỉ hy vọng mình vẫn như ngày nào, bước vào đây, “Về nhà”, chứ không phải lén lút đột nhập như một thằng ăn trộm.
Chu Tường khịt mũi, không dám suy nghĩ thêm gì, mặc dù Yến Minh Tu đang ở rất xa, nhưng hắn không dám nán lại lâu, đây gọi là có tật giật mình.


Hắn lấy túi plastic bọc bên ngoài giày, nhẹ nhàng đi vào, ánh sáng đèn pin đảo qua ngăn tủ bụi bặm. Lớp bụi không dày, rất mỏng, chứng minh nơi này thường có người quét tước, có lẽ Yến Minh Tu nể tình bọn họ từng chung sống, thỉnh thoảng bảo người ta đến dọn dẹp một phen, để căn hộ này không đến nỗi biến thành hoang phế.


Hắn bước qua hành lang quen thuộc, đi đến phòng ngủ của mình.


Hắn có thói quen để một ít tiền dự trữ trong ngăn tủ đầu giường, không nhiều lắm, thường chỉ khoảng bốn – năm ngàn, nhưng chừng đó so với lương tháng bây giờ của hắn còn nhiều hơn. Hắn định sẽ lấy tiền mặt trước, sau đó quay lại phòng khách tìm sổ tiết kiệm và thẻ tín dụng.


Vào phòng ngủ, khung cảnh vẫn như xưa, ngay cả vật dụng trên giường cũng là hắn và Yến Minh Tu cùng mua lúc trước. Chu Tường nhịn không nổi, đưa tay thử sờ, chăn và ga trải giường bằng tơ tằm mềm mại trơn láng, hắn vẫn còn nhớ rõ xúc cảm tuyệt vời khi chúng ma sát với làn da, nhất là lúc Yến Minh Tu trở mình, ôm cả hắn và chăn vào ngực.


Chu Tường cay đắng nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt góc chăn về vị trí cũ, nhanh nhẹn mở ngăn tủ đầu giường, quả nhiên nhìn thấy tiền mình tiện tay ném vào trong.


Trước đây hắn sống không tồi, bốn – năm ngàn với hắn không phải con số lớn, tại thời điểm đó, hắn còn có thể thoải mái lái xe, đưa cậu em mới quen đi ăn nhà hàng, tặng người ta chút quà, những ngày tháng đó hắn không có điều gì phải sầu lo, mãi tới khi hắn gặp Yến Minh Tu.


Mà hiện giờ, dù chỉ là bốn – năm đồng, hắn cũng phải chắt bóp. Vì tiếc tiền đi xe khách, Trần Anh có thể xách một đống đồ ăn, đi bộ nửa giờ giữa trưa nắng chang chang để về nhà, Chu Tường cũng đã bỏ thói quen mua đồ không nhìn giá, cần cù chăm chỉ tích cóp từng đồng lẻ.


Bốn – năm ngàn lúc này, đối với hắn mà nói, chính là niềm vui cực kỳ lớn.


Hắn vội vã nhét tiền vào túi, sau đó quay lại phòng khách, không ngờ đèn pin đột nhiên trục trặc, chớp nháy vài lần rồi tắt ngóm. Chu Tường chán nản vô cùng, đành phải lấy điện thoại ra soi tạm, trong tủ đứng có sổ tiết kiệm và tập séc của hắn, điện thoại không đủ sáng, hắn lục tìm rất vất vả.


Lúc đến Quảng Tây, hắn chỉ mang theo thẻ tín dụng để phòng thân, nhưng đi cùng đoàn làm phim, ăn uống đều có người phụ trách, lên núi cũng không có chỗ tiêu tiền, hắn mang theo chỉ là thừa. Hắn không nhớ trong thẻ đó có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không nhiều, hầu hết tiền của hắn chỉ cất trong ngăn tủ, có hai cuốn sổ tiết kiệm, giấy tờ và thẻ tín dụng linh tinh, thậm chí còn có cả chứng nhận kết hôn của ba mẹ hắn.


Đang mải lục lọi, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa chống trộm bị đẩy ra.
Lông tóc hắn dựng đứng.
Có người? Yến Minh Tu? Không thể nào, y đang ở Trùng Khánh mà! Hắn không xui xẻo đến mức đó chứ! Chưa kịp làm gì đã bị bắt gặp sao?!


Nếu Yến Minh Tu biết hắn ở đây, hắn nên giải thích thế nào? Có mười cái đầu hắn cũng không biết phải giải thích ra sao!


Dưới tình thế cấp bách, Chu Tường chỉ có thể quơ vội một số thứ, nhét bừa vào túi, cấp tốc đóng ngăn kéo lại, định lẻn vào trốn trong phòng làm việc, nhưng không ngờ cuống quá, hắn vấp phải một cái ghế con, chỉ nghe rầm rầm hai tiếng, hắn ngã nhào xuống đất.


Cửa lớn bật mở, một thân hình cao lớn xuất hiện, kèm theo tiếng quát to, “Ai?!”
END49.






Truyện liên quan