Chương 78
Thái Uy hẹn hắn ở quán cơm Tân Cương nhỏ, ngày trước, lúc hai người mới tốt nghiệp, vẫn còn bôn ba khắp nơi vì sinh kế, thường hay hẹn gặp nhau ở quán cơm này. Hắn nhớ quán cơm đã mở gần hai mươi năm, vừa nhỏ vừa cũ kỹ, nhưng rất đông khách, chủ quán kiêm bếp trưởng là một ông bác người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, vừa bước vào đã nghe được tiếng cười sang sảng của ông.
Khi đó, hết giờ làm, hắn và Thái Uy thường xuyên đến đây ăn cơm, uống rượu, bàn tán chuyện bốn phương, ảo tưởng về cuộc sống giàu sang sau này.
Cuối cùng, hắn và Thái Uy vẫn chưa giàu lên được, nhưng cả hai đều rất hài lòng với cuộc sống của mình, tình cảm đối với quán cơm nhỏ này vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng có cơ hội vẫn quay lại đây ngồi ôn lại chuyện xưa, chẳng qua số lần càng ngày càng ít. Nhất là Thái Uy thường hay phải chiêu đãi các siêu sao và ông chủ lớn, anh mặc Âu phục vài ngàn đồng ngồi ở chỗ này, nhìn có vẻ không hợp lắm.
Chu Tường không ngờ Thái Uy lại hẹn hắn đến đây.
Quán cơm vẫn hệt như ngày trước, từ xa xa đã nhận ra ngay.
Chu Tường vào một phòng riêng nhỏ, Thái Uy đã ngồi chờ hắn bên trong, đồ ăn cũng đã được bưng lên, bày đầy một bàn, đều là những món họn họ thích ăn, hồi ấy thường xuyên gọi.
Giữa bàn có sáu-bảy chai bia và hai bình rượu trắng.
Kiểu sắp đặt này Chu Tường rất quen thuộc, Thái Uy muốn uống rượu.
“Anh Uy.” Chu Tường hơi thấp thỏm, trực giác nói, Thái Uy tìm hắn, là vì chuyện của Yến Minh Tu.
Thái Uy thâm sâu nhìn hắn, “Ngồi đi, anh gọi đồ rồi.”
Chu Tường ngồi xuống ghế dựa, bảo trì một khoảng cách tự cho là an toàn với Thái Uy. Đây chỉ là hành vi vô thức của hắn, nhưng lọt vào mắt Thái Uy lại thành cố ý cố tình.
Thái Uy bật nút chai, rót rượu vào hai cái chén.
Chu Tường gật gật đầu, “Anh Uy, hôm nay anh tìm em…”
Thái Uy cụng ly với hắn, “Cạn.”
Đôi môi Chu Tường thoáng run rẩy, không khí quen thuộc này khiến hắn luống cuống mà không biết làm sao.
Hắn vớ lấy chai rượu, tự rót một ly lớn, cố gắng động viên mình.
Uống cạn, Thái Uy đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện của cậu và Yến Minh Tu, anh nghe người khác nói rồi. Bây giờ cậu cho anh biết, đó là thật hay giả, nếu cậu xem anh là anh trai thì đừng giấu anh.”
Chu Tường lau khóe miệng, hắn không dám nhìn Thái Uy, đôi mắt chỉ chăm chú quan sát đồ ăn nóng hổi, “Là thật.”
Bàn tay Thái Uy thoáng khựng lại, sau đó anh nện bình rượu xuống mặt bàn, vung tay đập đầu Chu Tường, “Chú mày khùng rồi à?!”
Chu Tường cúi gằm mặt, mím môi không nói lời nào.
“Vì cái gì? Vì cái gì? Tiền? Địa vị? Nói đi, vì cái gì?”
Chu Tường chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Thái Uy, khóe mắt hoe hoe đỏ, “Tiền.”
Thái Uy nhìn vẻ mặt hắn, anh sững sờ, sau đó suy sụp buông thõng tay xuống, tựa như sức lực đột ngột bị rút cạn đi.
Chu Tường run rẩy nói, “Anh Uy, em xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
Thái Uy thở dài, đáy lòng tràn ngập không cam tâm.
“Chó má mà, tiền là thứ chó má…” Thái Uy lẩm bẩm, “Mẹ cậu khá lên chưa?”
Chu Tường gật gật đầu.
Thái Uy buồn bực hớp vài ngụm rượu, “Con đường này là tự cậu chọn, sau này đừng hối hận.”
Chu Tường lắc đầu, “Chẳng có gì giá trị, chẳng có gì đáng phải hối hận.”
“Anh chỉ khuyên cậu một câu. Kiếm đủ tiền là được rồi, đừng nảy sinh tâm tư nào khác, trong lòng Yến Minh Tu đã có người, những kẻ khác không xen vào được.”
Chu Tường cười cười tự giễu, “Tốt.”
Điểm ấy, qua hai cuộc đời, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.
Thái Uy nện mạnh bình rượu xuống mặt bàn cũ kỹ, cười khổ, “Chu Tường ơi là Chu Tường, Chu Tường… Cậu nói xem, cái tên này có phải bị nguyền rủa rồi không, tại sao đều bị cuốn vào tay một người, tại sao… Cậu nói xem như thế là vì cái mẹ gì?”
Chu Tường im lặng uống rượu, rượu là thứ rất hay, uống rượu giúp hắn quên đi tất cả.
Thái Uy gõ gõ mặt bàn, “Cậu biết đây là không không?” Anh tự hỏi tự đáp, “Đây là chỗ anh với đứa em anh thường xuyên đến, giá mà được uống với nó thêm một chầu…”
Sống mũi cay cay, đáy lòng xúc động, Chu Tường bất giác muốn nói cho Thái Uy tất cả, “Anh Uy, em…”
Không ngờ Thái Uy lại đột ngột quay lại nhìn hắn, ánh mắt rất sâu, rất trầm, tựa như đang phán đoán chuyện gì.
Chu Tường ngẩn người, “Anh Uy?”
“Chu Tường, thỉnh thoảng anh lại nghĩ, anh không hiểu được cậu.”
Chu Tường không biết Thái Uy muốn nói gì.
“Cậu làm anh cảm thấy… Rất giống nó, giống đến nỗi, đôi lúc anh và Khê Nhung còn nghi ngờ cậu và nó là một.”
Đáy lòng hắn giật thót.
Thái Uy thùm thụp vỗ vai Chu Tường, “Có mấy chuyện anh vẫn không hỏi cậu, nhưng anh giữ trong lòng lâu cũng khó chịu. Thứ nhất, đến giờ anh vẫn chưa kể với cậu chuyện anh đến nhà lão Chu ăn cơm, tại sao cậu biết vợ hắn làm sườn xào chua ngọt? Cậu còn bảo lão Chu là anh kể cho cậu biết, Chu Tường, tại sao phải nói dối như thế?”
Uống bia, uống cả rượu, Thái Uy tửu lượng kinh người, nhưng lúc này cũng đã ngà ngà say, Chu Tường cũng vậy, hai người chưa hề đụng đũa gắp đồ ăn, chỉ thi nhau uống, càng uống càng hăng.
Có lẽ vì đã ngà ngà say, nên mới dám nói những lời này.
Chu Tường vô thức chỉ biết giấu giếm, ậm ờ đáp, “Em… Em nghe người ta nói.”
“Nghe ai nói?”
Chu Tường lắc đầu, “Em không nhớ.”
“Ừ, chuyện này cậu không nhớ, thế còn chuyện của vợ anh? Cậu có nhớ được không? Cả công ty không ai biết vợ anh mang bầu hai, nhưng chỉ giữ được một, ngoại trừ Chu Tường, ngoại trừ thằng em Chu Tường của anh, thì không ai biết, thế tại sao cậu lại biết? Hả? Mẹ kiếp, tại sao cậu lại biết?”
Thái Uy càng nói càng xáp lại gần, cuối cùng nắm lấy áo Chu Tường, nửa thân mình đổ vào ngực hắn, tha thiết gọi hắn, “Chu Tường, Chu Tường, thằng em của anh, chú mày là Chu Tường nào? Sao chú mày lại giống thằng em anh như thế? Khốn nạn, sao mày dám giống thằng em anh, mày là ai hả Chu Tường?!”
“Anh Uy, anh Uy, anh uống nhiều quá, để em đưa anh về.”
Thái Uy túm chặt áo hắn, ánh mắt ngập tràn áy náy của anh khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn khàn khàn nói, “Anh Uy, em xin lỗi.”
“Sao mày phải xin lỗi anh? Nói đi, tại sao mày biết chuyện này?” Thái Uy cố sức bấu víu cánh tay Chu Tường, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.
Chu Tường hít một hơi thật sâu, Anh Uy, em đưa anh về trước đã, em…”
Thái Uy túm lấy hắn không buông, khàn khàn nói, “Anh không định nói, anh không định hỏi, nhưng mà, anh không ngờ mày lại dính líu đến Yến Minh Tu, trên đời này làm sao có nhiều trùng hợp đến vậy được, cứ từng chuyện từng chuyện…” Thái Uy bắt đầu mơ màng, ánh mắt chậm rãi mất đi tiêu cự.
Hai người uống quá nhanh, bây giờ đã sắp ngất lịm, Chu Tường cũng kích động theo, nghẹn ngào lặp đi lặp lại, “Anh Uy, em xin lỗi, em xin lỗi anh.”
“Xin lỗi cái rắm à mày…” Thái Uy hàm hồ mắng hắn, cả người mềm nhũn ngã vào hắn.
Chu Tường thanh toán tiền, dìu Thái Uy ra cửa, đón taxi.
Ở trên xe, Thái Uy vẫn còn thì thào mê sảng, có lẽ chính anh cũng không biết mình đang nói gì, muốn hỏi gì, lúc thì khe khẽ kể chuyện xưa của anh và Chu Tường, lúc lại mắng Chu Tường không biết nghĩ.
Chu Tường cố gắng ngăn mình nói ra tất cả. Hắn đưa Thái Uy về nhà, nhưng hắn không dám ở lại lâu, chỉ chào hỏi chị dâu một lát rồi bỏ chạy.
Chạy ra đường cái, gió đông lạnh lẽo thổi cho hắn tỉnh táo vài phần, hắn đi từng bước về nhà, trong thâm tâm bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên thẳng thắn với Thái Uy hay không.
Trước đây hắn không dám nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì hắn sợ không ai tin hắn, ngược lại còn nghĩ hắn điên, dù sao một chuyện hoang đường đến mức đó, hắn làm sao bắt người khác tin cho được? Về sau hắn vẫn không dám nói, bởi vì kinh tế khó khăn, hắn không muốn “Ép buộc”Thái Uy giúp hắn. Bây giờ, các mối lo đã giảm bớt phần nào, nghĩ tới nghĩ lui, Thái Uy vẫn là người anh hắn tin tưởng nhất, bất kể là trước kia hay hiện tại, anh luôn luôn dìu dắt giúp đỡ hắn, nghĩ đến Thái Uy vẫn luôn áy náy và khổ sở vì cái ch.ết của hắn, Chu Tường cũng bị dằn vặt khôn nguôi.
Có lẽ nói cho Thái Uy hết thảy, có thể giúp cả hai bọn họ cùng được giải thoát.
Ít nhất, Thái Uy sẽ không phải tự trách mình vì hắn, hắn cũng không phải đeo trên lưng bí mật to lớn này, có một người để tâm sự, cũng chính là xác minh Chu Tường hắn đã từng sống bằng một thân phận khác, đối với hắn lúc này, đó chính là cứu rỗi.
Thậm chí, nếu Thái Uy giúp hắn, hắn có thể lấy lại di vật của cha mẹ về, hắn đã từ bỏ ý định lấy lại căn hộ từ lâu, nhưng ít nhất, những vật dụng trong nhà lưu lại tuổi ấu thơ của hắn, hắn muốn lấy lại tất cả.
Chu Tường nghĩ mãi, cuối cùng quyết định, phải tìm một thời cơ thích hợp để nói sự thật cho Thái Uy. Chờ… Chờ Thái Uy tỉnh táo lại đã, hắn sẽ xách hai chai rượu hảo hạng đến, tìm một chỗ yên tĩnh, thẳng thắn nói hết với Thái Uy, mong Thái Uy có thể tha thứ cho hắn.
Sáng hôm sau, Chu Tường không đến công ty, hắn nghĩ chắc Thái Uy cũng chưa dậy nổi, nên hắn không đến nữa.
Hắn xa nhà hơn hai tuần, vừa lúc cũng nên quan tâm đến Trần Anh, vậy nên xế chiều hôm đó, hắn đưa Trần Anh đi bệnh viện làm thẩm tách.
Dù sức khỏe Trần Anh đã khá lên nhiều, nhưng hai lần thẩm tách mỗi tuần, thật sự quá hao mòn ý chí. Không được rời nhà, không được làm việc nặng, toàn bộ cuộc sống chỉ xoay quanh bệnh viện, tuy Trần Anh không than phiền, nhưng đôi lần Chu Tường vẫn nhìn thấy bà kín đáo thở dài.
Trên đường về nhà, Trần Anh lại vô thức thở dài, Chu Tường nhịn không được hỏi, “Mẹ, dạo này mẹ thở dài nhiều quá, bây giờ chúng ta đã khá hơn nhiều rồi mà?”
Trần Anh cười cười, “Mẹ đang nghĩ, mẹ nghĩ không biết chừng nào con mới lập gia đình.”
Chu Tường cười khan, “Cái này…”
“Mẹ không bắt con cưới vợ, con tìm bạn trai nào tốt cũng được, sang năm con cũng hai mươi bảy rồi, cứ một mình như thế cũng không hay. Đến một ngày mẹ sẽ không còn nữa, con đâu thể cứ mải miết chăm nom một bà già mãi được.”
“Mẹ nói gì thế, chỉ cần kiên trì điều trị, mẹ sống thêm hai-ba mươi năm cũng không thành vấn đề.”
Trần Anh cười không ngừng, “Mẹ không muốn sống lâu đến mức ấy, khổ sở lắm. A Tường, con chưa gặp ai hợp ý thật à? Con đừng sợ, mẹ thật lòng không ngại đâu, hai năm con mê man, mẹ đã nghĩ thông rồi. Nam hay nữ, cháu nội hay cháu ngoại, chẳng có gì bằng sức khỏe của con, con vui mới là quan trọng nhất. Lúc đó mẹ đã nghĩ, kể cả con có liệt cả người, chỉ cần con mở mắt nhìn mẹ, mẹ cũng nguyện lòng hầu hạ con suốt đời, thế nên đồng tính luyến ái gì đó, mẹ đã sớm chẳng quan tâm nữa. Chỉ cần con hạnh phúc, chỉ cần con gặp được người con thích, cứ đưa về cho mẹ nhìn xem, mẹ không phản đối.”
Chu Tường cười khổ, “Mẹ, nếu có thì nhất định con sẽ đưa về cho mẹ xem, nhưng bây giờ con thật sự không có thời gian đi tìm, con đang phải bù đầu làm việc mà.”
Trần Anh “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, bà nói tiếp, “Tìm người nào cho tử tế, không được mặc váy trang điểm đâu.”
Chu Tường dở khóc dở cười, “Mẹ, nói cái gì thế…”
“Mọi người đã đến đông đủ.” Yến Minh Tu liếc mắt nhìn Lan Khê Nhung và Thái Uy, sau đó quay sang Vương đội trường, ý bảo nói đi.
Lan Khê Nhung mới từ New York trở về chưa đầy nửa tháng, nhận được điện thoại của Thái Uy, y lại lập tức gác hết công việc, một mạch quay về Thượng Hải. Không gì quan trọng bằng việc tóm được kẻ trộm kia.
Y muốn tất cả những thứ thuộc về Chu Tường phải được hoàn về nguyên vị trí.
Vương đội trường gật đầu, đưa mắt nhìn một nhân viên, người nọ bắt đầu mở đoạn ghi hình lên.
Tất cả ngồi quanh computer, chuẩn bị theo dõi.
Vương đội trường giải thích, “Căn cứ theo lần trao đổi trước với ngài Lan, thời gian nghi phạm xuất hiện ước chừng là khoảng 3h30′ sáng. Đây là một trong số ba camera ghi hình tại giao lộ, vì chưa thể kết luận chính xác thời gian nghi phạm lẻn vào nhà, chúng ta sẽ bắt đầu xem từ sau hai giờ, nếu ngài Lan không phát hiện kẻ khả nghi, chúng ta sẽ xem từ hai giờ sáng trở về mười giờ tối ngày hôm trước, thậm chí sớm hơn hoặc muộn hơn. Nếu đoạn ghi hình này không có, vẫn còn hai camera khác, chỉ cần nghi phạm không rớt từ trên trời xuống, nhất định không thoát khỏi ba camera giám sát này. Mời các vị chuẩn bị tâm lý thật tốt, làm chuyện này rất hao phí thời gian và tinh thần, ngài Lan là nhân chứng người duy nhất, ngài càng cần phải tập trung.”
Lan Khê Nhung gật đầu, “Không thành vấn đề, bắt đầu đi.”
Yến Minh Tu lạnh lùng liếc y, “Nhìn cho kỹ vào, nếu không tóm được gã trộm, mày chính là kẻ bị tình nghi lớn nhất.”
Lan Khê Nhung trừng mắt lườm Yến Minh Tu, không đáp lời, bắt đầu chuyên chú theo dõi màn hình.
Thái Uy cũng tập trung xem, anh nhớ ngày đó Chu Tường say rượu, ghé vào tai anh không ngừng xin lỗi, trong lòng anh như có thứ gì đó mắc kẹt lại, xả không được, mà nhịn cũng không được, cực kỳ khó chịu. Anh cảm giác mình đã tới rất gần một chuyện, nhưng chuyện đó lại bị che phủ bởi một lớp màn thật dày. Nhìn cảnh vật dưới đèn đường mở ảo, anh đột nhiên nảy lên một ý nghĩ kỳ quặc, có lẽ qua đoạn video này, anh có thể tìm được thứ gì đó.
Mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hơn hai giờ sáng, giao lộ rất vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng mới có người rảo bước qua, nên ai cũng không bỏ sót, tiếc là, từ hai giờ đến bốn giờ, Lan Khê Nhung vẫn chưa thấy bóng dáng nghi phạm.
Vương đội trường nói, “Chúng ta xem tiếp từ camera khác, phải xem hết khoảng thời gian quan trọng nhất, nếu cả ba camera đều không có, chúng ta sẽ bắt đầu lại với camera thứ nhất, mở rộng giới hạn thời gian.”
Nói xong, máy tính bắt đầu hiển thị hình ảnh từ camera thứ hai.
Ai cũng dần mệt mỏi, nhất là Lan Khê Nhung, nhìn không dám chớp mắt.
Chiếu đến 3h37′, một bóng người từ cửa bên đột ngột xuất hiện, bước chân hắn khá khập khiễng, nửa đi nửa chạy, vội vội vàng vàng, lúc này trên đường cái chỉ có một mình hắn, bộ dạng hớt hải nọ nhìn rất khả nghi.
Trái tim Lan Khê Nhung điên cuồng nảy lên, y vừa định mở miệng, Vương đội trường đã hét lớn, “Ngừng!”
Nhân viên lập tức nhấn pause.
Mọi người nín thở nhìn Vương đội trường, Yến Minh Tu hỏi, “Sao? Là hắn hả?”
“Phóng lớn, phóng lớn lên nhìn xem.” Vương đội trường nhìn Lan Khê Nhung, “Ngài Lan? Người này hành tung rất đáng ngờ, ngài nhìn kỹ xem có phải là hắn không?”
Yến Minh Tu mơ hồ cảm thấy bóng dáng nọ nhìn khác quen mắt, nhưng người này khập khiễng, nhìn không ra tư thế gì, hơn nữa hình ảnh quá mờ, y thật sự không rõ lắm.
Lan Khê Nhung gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình. Y có ấn tượng với kẻ này, lúc ấy tên trộm mặc quần bò, áo sơ-mi dài tay màu xanh lam, nhưng người này không đội mũ và đeo kính râm, ánh sáng mờ ảo, khoảng cách quá xa, quan trọng nhất là người kia lại quay lưng về phía bọn họ, không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Càng phóng lớn, hình ảnh lại càng mờ mịt.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng Lan Khê Nhung vẫn có thể khẳng định, đây là tên trộm đó.
Chưa nói bóng dáng quen thuộc kia, riêng tư thế khập khiễng của hắn, chính là do y đạp lên chân hắn, y tuyệt đối không quên.
Nhìn lại bóng dáng này, Lan Khê Nhung càng thêm chắc chắn, bóng dáng này và bóng dáng Chu Tường ngày quay MV quá giống nhau, không, không chỉ có bóng dáng, mà ngay cả tư thế cũng… Tại sao có thể trùng hợp đến mức đó?
Trong lòng y trào lên rất nhiều nghi vấn, nghi vấn lớn nhất chính là Chu Tường kia có phải tên trộm này hay không? Dù chỉ là bóng dáng, chỉ là phía sau lưng, nhưng đầu óc Lan Khê Nhung đã hết cách kiểm soát, bắt đầu lộn xộn suy đoán đủ loại tình hình.
Tên của hắn, cách nói chuyện của hắn, nghề nghiệp của hắn…
Vương đội trường nói, “Ổ khóa được mở bằng chìa khóa.”
Rất nhiều tin tức tưởng chừng như lộn xộn, nhưng kết hợp lại với nhau, Lan Khê Nhung bật ra một phán đoán bất ngờ, dù chỉ là phán đoán, nhưng y vẫn không thể mở miệng nêu lên.
Cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào, y bình tĩnh nói, “Không phải hắn, tên trộm không mặc quần áo như vậy.”
Vương đội trường kinh ngạc hỏi, “Ngài Lan, ngài chắc chứ? Ngài nhìn kỹ lại xem, chúng ta quan sát nửa ngày rồi, kẻ khả nghi nhất chính là hắn.”
Yến Minh Tu cũng nhíu mày nhìn Lan Khê Nhung, y vốn đã cũng không tin Lan Khê Nhung, lúc này lại càng thêm nghi ngờ, nhưng bản thân y lại không thể xác định được thật giả.
Lan Khê Nhung ung dung đáp, “Không phải người này, dáng người, quần áo hoàn toàn không giống.”
Vương đội trường vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ nói, “Vậy thì tiếp tục xem đi.”
Thái Uy nhìn Lan Khê Nhung, anh ngồi gần Lan Khê Nhung, lúc bóng người vừa rồi xuất hiện, anh rõ ràng thấy ánh mắt Lan Khê Nhung thay đổi, cả thân người cũng nghiêng tới trước, nếu Vương đội trường không cướp lời, chắc chắn Lan Khê Nhung đã hô ngừng lại. Anh biết Lan Khê Nhung nói dối, còn về phần tại sao y nói dối, anh sẽ hỏi cho rõ sau.
Mọi người lại tiếp tục xem video, xem đến hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Ai cũng rất nghiêm túc, nhưng lại không thể tìm được kẻ khả nghi, cứ xét theo tình huống này, có lẽ phải mở rộng phạm vi thời gian, tiếp tục xem đến hết.
Nhưng hôm nay không ai trụ nổi nữa, Vương đội trường lên lịch hẹn, sau đó tiễn ba người đến cửa.
Bước ra ngoài, Yến Minh Tu liếc mắt nhìn Lan Khê Nhung, lạnh nhạt nói, “Mày xác định hai mắt không có vấn đề gì chứ?”
Lan Khê Nhung hừ lạnh, “Mắt tao rất tốt, vừa không nhìn nhầm người, cũng không bỏ qua những người lẽ ra phải nên chú ý.”
Yến Minh Tu sầm mặt, biết rõ Lan Khê Nhung châm chọc, nhưng y không phản bác, trong đôi mắt chỉ còn bi thương vô hạn, nỗi đau sâu nặng không thể đè nén đó, ngược lại còn khiến Lan Khê Nhung và Thái Uy âm thầm giật mình.
Yến Minh Tu thản nhiên quét mắt nhìn hai người, “Có tin tức gì, lập tức báo cho tôi.” Nói xong liền ngồi lên xe, bỏ đi thẳng.
Lan Khê Nhung nhìn theo chiếc xe phóng đi xa, thở dài rất khẽ.
Thái Uy đứng phía sau, đặt tay trên vai Lan Khê Nhung, trầm giọng nói, “Khê Nhung, lúc nãy anh ngồi ngay cạnh cậu, biểu cảm hay động tác của cậu đều không lọt khỏi mắt anh. Cậu không lừa anh được đâu, cậu nói dối, anh muốn biết vì cái gì.”
Lan Khê Nhung chầm chậm quay người lại, run rẩy đáp, “Anh Uy, em không biết phải nói thế nào nữa, đầu em bây giờ loạn lắm rồi.”
Thái Uy không buông tay, “Chúng ta tìm chỗ nào đó, anh chờ cậu hết loạn.”
END78.