Chương 27: Điều tra (4)

Khi nhìn thấy cái ô màu vàng xuất hiện, người con trai kia giống như bị điện giật một cái, để lộ ra sự cảnh giác. Sau đó Chúc An Sinh thấy hắn đẩy cửa đi vào phòng bên trong sau quầy bar, để lại một nhân viên nữa đang đứng mờ mịt trong quán.


Chúc An Sinh nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà cuối cùng cô vẫn chậm hơn hắn một bước. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi xe đạp như bay, biến mất ở nơi phía cuối con đường.


Người con trai này chính là người đã gửi thư cho Trì Trừng, lúc trên đường tới quán café cô đã nghĩ tới điều này, nhưng mà cô không hiểu lắm, tại sao khi thấy cái ô màu vàng này thì hắn lại chạy đi? Hắn cảm thấy sợ hãi nếu nhìn thấy Trì Trừng sao? Vì sao chứ? Chẳng lẽ hắn có liên quan vụ án mưu sát Emma Bert?


Chúc An Sinh nghĩ mãi không ra, cô chỉ có thể trở lại quán café kia thăm hỏi nhân viên còn lại trong quán. Sau khi tiến hành thăm hỏi xong, Chúc An Sinh đã biết được tên của người con trai kia, hắn tên là Damian. Thế nhưng người nhân viên đó cũng không biết họ tên hắn đầy đủ là gì, chỉ biết mỗi tên thôi. Theo như lời cô nhân viên đó nói thì Damian không thích giao tiếp cùng người khác lắm, bình thường sau khi hắn làm xong ca trực của mình thì đi về luôn, cho nên tuy cô ấy và Damian là nhân viên cùng quán café nhưng cô ấy cũng không hiểu rõ tình huống của hắn lắm.


Chúc An Sinh có hỏi cô nhân viên đó địa chỉ nhà Damian nhưng kết quả lại khiến cho người ta thất vọng. Đồng thời Chúc An Sinh còn biết thêm một thông tin nữa là chủ quán hôm nay phải đi nơi khác nhập hàng, khả năng là hôm nay không kịp trở lại.


Đến đây, Chúc An Sinh đành tạm từ bỏ ý định đi tìm Damian. Dù sao thì giờ cô cũng biết được tên của hắn, hơn nữa với diện mạo của hắn thì lần sau cô có muốn tìm lại người cũng không quá khó.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng không quên lấy ảnh của Emma Bert ra cho nhân viên kia nhận diện. Sau đó, cô lại thu thập được thêm một thông tin nữa, sau khi Emma xem phim điện ảnh xong thì hay đi tới quán café này đọc sách.
" Cô ấy thường xuyên đi tới đây sao? "


" Ừm, thông thường sau mỗi lần cô ấy xem phim điện ảnh xong thì tới quán café này ngồi khoảng một hai tiếng, ở chỗ chúng tôi để một số sách báo, được sử dụng miễn phí. Nhưng mà đúng là đáng tiếc, nếu không phải xảy ra chuyện kia thì cô ây sẽ vẫn hay tới đây, chuyện kia xảy ra đúng là rất đáng sợ. "


Cô nhân viên kia đau khổ mà thở dài một hơi, nơi này của bọn họ là một thị trấn nhỏ, xảy ra một chuyện bé thôi cũng là một tin tức lớn. Huống chi đây còn là một vụ án giết người, có vẻ như mỗi người trong thị trấn Tanto này đều biết về vụ án.


" Mọi người tới đây là vì vụ án đó sao? Không lẽ Damian xảy ra chuyện gì sao? " Nhân viên quán café có chút hoảng sợ.


" Cô không cần nghĩ nhiều, có lẽ là do chúng tôi tới đây quá đột ngột, Damian vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý tốt để gặp chúng tôi. Nhưng mà trước khi vụ án xảy ra, cô có thấy Emma có biểu hiện gì bất thường không? "


" Bất thường? Tôi chỉ nhớ một lần cô ấy mang tới cho chúng tôi một làn đựng bánh cookie, cô ấy nói là do chính tay cô ấy làm. Hình như chuyện đó xảy ra vào mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, cô ấy là một cô gái xinh đẹp lại thiện lương, mong rằng cô ấy có thể an nghỉ. "


" Cô ấy sao lại tặng cho mọi người bánh cookie vậy? "


" Tôi cũng không biết. Emma nói cô ấy ở nhà nhàm chán nên làm rất nhiều bánh cookie. Sau đó cô ấy nghĩ bình thường cô ấy thường xuyên lui tới quán café của chúng tôi cho nên hôm đó mang một chút bánh cookie tới để cảm ơn. Nhưng mà tôi thấy, thực ra là cô ấy muốn đưa cho Damian mới đúng. Tôi thấy bình thường Damian khá là ưu ái cho Emma, có lẽ là cậu ấy thích Emma đấy. Nhưng mà khi đó cậu ấy chỉ nói là muốn giữ lại khách quen cho quán café thôi, ông chủ vì chuyện này mà còn khen ngợi cậu ta đấy. "


" Damian thường xuyên nói chuyện với Emma? " Chúc An Sinh không nhận ra, khi cô nghe thấy thông tin này thì hai mắt gần như là phát sáng.


" Đúng vậy, chính là như thế. Tôi cảm thấy chắc chắn là tên nhóc Damian thích Emma rồi, nhưng mà đáng tiếc là Emma có một người bạn trai quá đỗi ưu tú, làm sao mà cô ấy có thể coi trọng Damian? "
" Cô cũng biết Lucas Levitt sao? " Chúc An Sinh tò mò hỏi một câu.


" Đương nhiên rồi, cậu ấy chính là người nổi tiếng nhất thị trấn chúng tôi đấy. Đa số những cô gái ở đây đều thích cậu ấy, Emma có thể làm bạn gái cậu ấy, đúng là may mắn. "


Ánh mắt của cô nhân viên kia sáng lấp lánh, Chúc An Sinh cũng chẳng nghi ngờ gì, dù sao đây cũng là cảm nhận đầu tiên của đa số các bạn nữ.
" Được, cảm ơn cô. "


Chúc An Sinh nói xong liền cùng Kiều Trì Na đi ra khỏi quán café, tới lúc cô đi tới quầy lấy cái ô màu vàng định cầm theo thì đột nhiên cô nghĩ ra một vấn đề nữa, vội vàng hỏi thêm một câu: " Cô có biết Damian hay dùng loại ô nào không? "


" Còn không phải là cái ô mà cô đang cầm hay sao? Hiện tại không phải là loại ô này đang được dùng phổ biến sao? " Nhân viên quán café khó hiểu hỏi lại.


Biết được đáp án này, cuối cùng Chúc An Sinh cũng khẳng định chắc chắn, Damian chính là người đã gửi thư cho Trì Trừng. Đồng thời, cô dường như nghĩ tới cái gì đó, mỉm cười nói với cô nhân viên kia:


" Đúng rồi, làm phiền cô làm cho tôi ba cốc café có được không? Hai cốc bình thường, cốc còn lại cô làm café đặc giúp tôi, tôi có thể trả nhiều tiền hơn chút. "


" Một cốc cà phê cỡ vừa nhưng bên trong là café đặc? Không phải là không tốt sao? " Nhân viên quán lặp lại lời Chúc An Sinh một lần nữa, như là muốn để cô xác nhận. Trong ý thức của nhân viên thì loại café đặc này rất khó uống, bình thường chỉ uống một ngụm thôi cũng đã làm cho đa số mọi người không muốn uống tiếp rồi. Vậy mà Chúc An Sinh lại yêu cầu một cốc café cỡ vừa, lại còn là café đặc.


Nghe thấy lời nhân viên quán café hỏi lại, trong đầu Chúc An Sinh bỗng hiện lên một gương mặt anh tuấn, sau đó cô dùng thanh âm dịu dàng trả lời vấn đề của cô nhân viên: " Đúng vậy, làm phiền cô rồi. "


Mười lăm phút sau, Chúc An Sinh và Kiều Trì Na mang theo cái cốc café ngập tràn tình yêu thương kia về cục cảnh sát thị trấn Tanto.


Sau khi hỏi thăm mấy người cảnh sát, Chúc An Sinh mới biết Trì Trừng đang ngồi trong phòng họp đợi các cô trở về. Cô với Kiều Trì Na biết xong cũng không nấn ná lâu, lập tức đi tới phòng họp.


Vừa mới đi tới trước cửa phòng họp, Chúc An Sinh đã nhìn thấy Trì Trừng đang ngồi đằng sau bàn họp dài, chăm chú xem một quyển notebook, mà ở trước mặt anh còn để một đống tài liệu và túi vật chứng trong suốt.


Nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, Trì Trừng ngẩng lên thì thấy hai người đã trở về, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng:
" Cuối cùng hai người cũng về rồi. "
" Phải đấy, không phải là bọn tôi sợ anh ở cục cảnh sát một mình sẽ cô đơn sao, đương nhiên chúng tôi phải nhanh chóng quay trở lại đây với anh rồi. "


Chúc An Sinh tức giận nói, sau đó cô còn trừng mắt nhìn Trì Trừng đang ngồi vô cùng nhàn nhã trong phòng họp nữa. Anh thì ngồi đó nhàn nhã trong khi cô và Kiều Trì Na thì chạy đôn chạy đáo bên ngoài muốn đứt hơi, nếu không phải cuối cùng cô phát hiện ra kịp thời, chắc cô cũng sẽ không đi tìm Damian mà nói chuyện đâu.


" Anh xem, không phải bọn tôi còn mang cả café về cho anh sao? "


Chúc An Sinh nói xong liền đem café đặt trước mặt Trì Trừng. Kiều Trì Na biết đây là trò đùa của Chúc An Sinh, thế nên từ nãy tới giờ cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Trì Trừng. Trong lòng cô lúc này vừa có chút hưng phấn, cũng vừa có chút kích động. Phải biết rằng trước kia cô cũng đã từng có ý định phải bày trò dạy dỗ người sếp này một trận, giờ thì Chúc An Sinh đã giúp cô hoàn thành ý định này rồi.


" Cảm ơn cô. " Trì Trừng dường như không nhìn thấy Kiều Trì Na đang đứng một bên nín cười muốn nội thương rồi, anh thản nhiên nói. Nhưng mà anh lại không uống luôn cốc café mà Chúc An Sinh mang về.


" Thế nào rồi? Hai người đã tìm được người gửi thư cho tôi chưa? " Trì Trừng vào thẳng vấn đề mà mình đang quan tâm.
" Ừm, cậu ấy tên là Damian, nhưng mà hình như cậu ấy không muốn gặp chúng ta, vừa thấy tôi tới một cái là cậu ấy chạy mất rồi. "
" Chạy? "


Nghe được tin tức này, Trì Trừng có chút nghi hoặc nhíu mày. Nếu như mà Damian không muốn gặp anh thì yêu cầu anh giúp đỡ làm gì chứ? Huống hồ, Trì Trừng chưa nghĩ ra được lý do nào mà Damian lại không muốn gặp mặt anh.


Trì Trừng chìm đắm trong suy nghĩ nghi hoặc của mình, theo bản năng anh cầm lấy cốc café mà cô mang tới, bình tĩnh uống một ngụm lớn. Ánh mắt Chúc An Sinh và Kiều Trì Na vô cùng chờ mong dõi theo hành động của anh.


Chúc An Sinh và Kiều Trì Na liếc mắt nhìn nhau một cái, Trì Trừng thì chỉ bình tĩnh uống xong ngụm café đó rồi để cốc lại trên bàn họp. Đặc biệt là Chúc An Sinh rất kinh ngạc, rõ ràng tận mắt cô nhìn thấy nhân viên quán đã xúc một thìa rất nhiều café vào, sao giờ Trì Trừng uống ngay cả một chút phản ứng cũng không có? Chẳng lẽ hai người gặp phải quán café bán hàng kém sao?


Nhưng mặc kệ Chúc An Sinh có bao nhiêu điểm nghi hoặc, cô cũng không thể để lộ ra điều gì bất thường.
" Vậy cô tìm được hắn ở đâu? Có phát hiện ra được manh mối gì mới không? "


Trì Trừng tiếp tục hỏi, nhưng lần này Kiều Trì Na lại giành phần trả lời anh trước, giọng cô có chút kích động: " Trì Trừng, có thể cậu không tin nổi đâu. Damian này chẳng có tí quan hệ gì với phòng tập thể thao cả. Hơn nữa, chúng tôi đi hai rạp chiếu phim trong thị trấn Tanto cũng không tìm được hắn, cuối cùng vẫn là Chúc An Sinh thông minh, cô ấy liếc mắt một cái liền thấy được đối diện rạp chiếu phim có một quán café, hóa ra Damian là một nhân viên ở quán café này. "


Trì Trừng nghe xong liền liếc nhìn cốc café của mình một cái, ngay sau đó thì lộ ra vẻ tươi cười.


Chúc An Sinh cũng không biết tâm lý của Trì Trừng là như thế nào, cô chỉ nói tiếp phần của Kiều Trì Na, nói lại phần sau: " Sau đó tôi hỏi thăm một chút thông tin từ nhân viên khác trong quán, nhờ thế mà biết thêm được một số tin tức. Ví dụ như tên cậu ta, mà hình như sau khi tốt nghiệp cấp ba xong cậu ta trượt đại học nên vào làm nhân viên quán café đó luôn. Nhưng có vẻ Damian là người không thích giao tiếp cùng người khác, thế nên là người nhân viên đó không biết địa chỉ của cậu ta, tới đây thì bọn tôi đành ra về. "


" Rồi sau đó thì sao? " Trì Trừng hình như vẫn chưa thỏa mãn với đáp án này, tiếp đó anh còn uống thêm một ngụm café, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như cũ.


" Sau đó tôi có hỏi thêm về chuyện liên quan tới Emma. Theo như những gì cô nhân viên đó nói thì hình như trước kia Damian và Emma có quan hệ gì đó, có khả năng là Damian thích Emma. Mà ngày Emma bị sát hại, tôi nghĩ đối tượng hẹn hò ngày hôm đó của cô ấy chính là Damian. " Chúc An Sinh nói ra suy đoán của mình.


Trì Trừng gật gật đầu, dường như là anh đang đồng ý với quan điểm của Chúc An Sinh. Trong lúc đó, anh còn cầm cốc café lên uống mấy ngụm liền, cứ thế ba ngụm lớn năm ngụm nhỏ, chẳng mấy chốc đã thấy đáy cốc.


Chúc An Sinh im lặng mà liếc nhìn Kiều Trì Na một cái, hai người đều nhìn ra được sự hoang mang và giật mình trong ánh mắt của nhau. Hai người không thể hiểu nổi, sao Trì Trừng uống một cốc café như thế mà sắc mặt lại không thay đổi gì.


" Vậy còn anh? Anh đã đi gặp Lucas Levitt rồi, kết quả thế nào? " Chúc An Sinh như là muốn che đi sự khiếp sợ của mình, cô vội vàng chuyển đề tài.
" Tôi? Tôi không có đi gặp Lucas Levitt, lúc tôi tới đó thì cậu ấy đang trong một cuộc phỏng vấn, tôi đứng đấy nhìn một chút xong tiếp tục đi thu thập chứng cứ. "


" Cái gì? "
Chúc An Sinh ngạc nhiên hô lên một tiếng, cô thực sự là không hiểu nổi hành động của Trì Trừng. Nhưng dường như Trì Trừng đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, anh không nói gì, chỉ thong dong quay màn hình máy tính về phía cô và Kiều Trì Na.


" Tôi tìm được ở trên mạng có đoạn video như thế này, hai người xem qua một chút đi. "
Nghe vậy, Chúc An Sinh liền bấm nút phát đoạn video kia, cùng Kiều Trì Na xem đoạn phỏng vấn đơn giản.


Đây là một đoạn phỏng vấn do đài truyền hình địa phương làm, đoạn phỏng vấn này cũng không dài. Vị phóng viên kia chắc hẳn là nghe tin ba ngày sau Lucas có một trận bóng bầu dục cho nên tới phỏng vấn hắn, ban đầu là còn hỏi một chút thông tin liên quan tới trận đấu, về sau thì lại lệch hẳn sang vụ việc Emma bị giết hại.


Nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt điển trai của Lucas lộ rõ vẻ bi thương, sau đó Chúc An Sinh thấy hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt như thế mà nói: " Tôi sẽ vì cô ấy mà chiến đấu, tôi vẫn yêu cô ấy như lúc đầu. "
Nói xong câu đó, video phỏng vấn cũng kết thúc.


Kiều Trì Na xem xong đoạn video này thì bỗng xúc động muốn khóc. Cô cảm thấy Lucas đúng là một hình mẫu người yêu lý tưởng, cho dù Emma đã mất rồi mà tình cảm của hắn vẫn không thay đổi. Kiều Trì Na cảm động là thế nhưng lúc này Chúc An Sinh lại cảm tưởng như mình đang ngồi trên ngọn núi tuyết nghìn năm. Tựa như Chúc An Sinh đang nhẫn nhịn, nhẫn nhịn vô cùng vất vả, vất vả tới nỗi thái dương cô còn giật giật vài cái.


" An Sinh, cô làm sao thế? "
Chúc An Sinh liếc mắt nhìn Kiều Trì Na một cái, cô biết Kiều Trì Na xem không hiểu được ý nghĩa đoạn video. Cô cũng hiểu, vì sao Trì Trừng xem xong đoạn video này đã trở về.
" Cậu ta đang nói dối! "


Chúc An Sinh nhẹ nhàng nói, một câu nói như một viên đạn bắn ra phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng họp.
Lúc này Kiều Trì Na cảm thấy cả người mình đều nổi da gà, khiếp sợ nhìn hình ảnh mê người của Lucas trong video, Lucas đang nói dối sao?
Nhưng, sao Chúc An Sinh lại biết điều đó chứ?






Truyện liên quan