Chương 92: Ba địa điểm
Edit: Cải Trắng
" Chúc tiểu thư, chúng ta phải về thôi, nếu không trời sẽ tối hẳn đấy. "
Tiểu Mỹ đi đến phía sau Chúc An Sinh để nhắc nhở. Lúc này Chúc An Sinh mới ngẩng lên nhìn bầu trời đang dần tối lại. Cô và Tiểu Mỹ đúng là nên trở về rồi, bằng không đường núi đi lúc trời tối sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng trước khi rời khỏi đó, Chúc An Sinh lại liếc mắt nhìn về phía khu rừng, Trì Trừng vẫn còn đang ở trong rừng.
" Muộn thế này rồi sao Trì Trừng vẫn chưa về? " Chúc An Sinh hỏi, sự lo lắng không thể che giấu được trong giọng nói của cô.
" Em cũng không biết. Sau khi Trì Trừng tiên sinh phát hiện viên quặng đồng tinh luyện, anh ấy làm gì cũng rất vội vàng. Anh ấy không nói rõ với mọi người là anh ấy đang muốn làm cái gì, nhưng vẫn có người dẫn đường đang đi cùng anh ấy, em nghĩ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu. " Tiểu Mỹ lên tiếng an ủi, giờ Chúc An Sinh cũng chỉ có thể tự trấn an mình bằng điều đấy. Ít ra giờ bên cạnh Trì Trừng còn có người dẫn đường.
Sau đó, Chúc An Sinh và Tiểu Mỹ lên đường trở về thôn. Nhưng mới đi được nửa đường thì Chúc An Sinh lại nhớ ra một chuyện.
Chúc An Sinh dừng chân lại, Tiểu Mỹ nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc. Tiểu Mỹ thấy cô đang cau mày lại.
" Tiểu Mỹ, hình như sau khi phát hiện ra viên quặng đồng tinh luyện, Trì Trừng đã về thành phố một chuyến, đúng không? Người cảnh sát vừa nãy cũng đã nói sau khi về thành phố Trì Trừng mua rất nhiều đồ, chờ lát nữa em có thể hỏi giúp chị xem Trì Trừng đã mua những thứ gì không? "
Chúc An Sinh có chút ảo não, không ngờ tới giờ cô mới để ý chi tiết này. Trước khi đi vào rừng Trì Trừng đã quay về thành phố một chuyến để mua đồ, hành động đó chứng tỏ là anh đang chuẩn bị. Tuy tới giờ bọn họ vẫn không biết Trì Trừng muốn làm gì nhưng Chúc An Sinh có thể thông qua danh sách những thứ anh mua để phán đoán xem mục đích của anh là gì.
" Không thành vấn đề, tối nay chị có muốn quay về phủ Bắc cùng em không? " Tiểu Mỹ cảm thấy vấn đề này cũng nên hỏi. Dù sao thì điều kiện trong thôn kia chẳng ra gì, cô sợ Chúc An Sinh sẽ không chịu được mất.
" Thế thì phiền em quá, cứ để chị ở căn phòng Trì Trừng đang ở là được rồi. Chị cảm thấy chắc tối nay chị không ngủ được, vừa lúc có thể ngồi xem qua tài liệu. "
Tiểu Mỹ gật gật đầu, đồng thời trong lòng cô cũng thấy hơi cảm động. Trì Trừng và Chúc An Sinh đều là người ngoài, nhưng bọn họ lại đang lao lực vì một vụ án không nằm trong đất nước của bọn họ, Tiểu Mỹ cảm thấy rất bội phục tinh thần này.
Sau đó, Chúc An Sinh và Tiểu Mỹ trở về thôn. Vừa về Tiểu Mỹ đã đi ra khỏi thôn để gọi điện thoại, đi ra khỏi thôn thì điện thoại mới có sóng. Chúc An Sinh thì về luôn phòng mở đèn lên ngồi xem tài liệu.
Trong hồ sơ, Chúc An Sinh cảm nhận được sự dã man tàn bạo của hung thủ đối với người dân trong thôn.
Nếu không phải có báo cáo giám định của pháp y thì Chúc An Sinh rất khó có thể tin được đống tro tàn này từng là con người. Cũng may là trong đống tro tàn ấy ngẫu nhiên Chúc An Sinh vẫn thấy được một vài vật thể còn hình dạng. Ví dụ như là bức ảnh cô đang cầm, Chúc An Sinh có thể thấy được trong ảnh là một cánh tay đang co quắp.
Điều Chúc An Sinh khó tiếp nhận nhất chính là những đứa trẻ đã bị thiêu. Không ai có thể biết được khi đó những đứa trẻ này phải chịu sự đau khổ như thế nào, rõ ràng mình còn sống nhưng lại bị nhấn chìm trong biển lửa, đây đúng là một trong những cái ch.ết đau đớn nhất.
Và điều đó càng được thể hiện rõ ràng hơn khi Chúc An Sinh cầm tấm ảnh chụp khác lên. Trong ảnh chỉ có một đống tro tàn, không ai có thể nhìn ra trước đó nó là cái gì, Chúc An Sinh phải mở phần chú thích trong báo cáo giám định ra mới biết được đây là tro cốt của trẻ sơ sinh chưa tới bảy tháng tuổi.
Chúc An Sinh cảm nhận được da đầu mình tê dại, cô sợ hãi. Cô không hiểu tên điên nào có thể làm ra được loại chuyện điên rồ như thế này?
Vì sao? Vì sao hung thủ lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để giết người? Vì sao hắn lại thiêu sống hai thôn trang, thiệt hại còn lên tới 127 mạng người?
Rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Điểm này là điểm khiến cho Chúc An Sinh hoang mang nhất.
Thông thường khi một người có ý định phạm tội thì chắc chắn sẽ có nguyên nhân. Không một tên tội phạm nào ra tay khi không có nguyên nhận, trừ khi tên tội phạm đó hình thành nhân cách phản xã hội, nhưng đây là số ít. Chẳng lẽ hung thủ tàn sát hai thôn trang này là người có nhân cách phản xã hội?
Ngoại trừ cách nghĩ đó ra, Chúc An Sinh tạm thời không thể tìm được lời giải thích thích hợp cho hành vi của hung thủ.
Khoảng cách giữa hai thôn này lên tới trăm kilomet, giữa hai thôn không tồn tại bất cứ quan hệ nào, hoàn cảnh ở cả hai bên đều nghèo nàn. Có thể nói sinh hoạt của bọn họ như hoàn toàn tách biệt với xã hội ngoài kia. Chúc An Sinh nghĩ không ra tại sao hung thủ lại tàn sát cả hai thôn trang.
Nỗi hoang mang ngày một lớn khiến Chúc An Sinh cảm thấy đau đầu. Cô cảm thấy giờ xung quanh mình đang bị rất nhiều bụi gai quấn lấy, cô cũng cảm nhận được sự khó khăn của Trì Trừng mấy ngày hôm nay.
Trong lúc Chúc An Sinh đang hoang mang thì Tiểu Mỹ đã gọi điện xong, cô nàng nhanh chóng quay về.
Tiểu Mỹ chạy vào nhà, lúc cô nàng chạy vào là lúc Chúc An Sinh đang xem ảnh chụp những thôn dân bị sát hại. Mắt nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp đó, Tiểu Mỹ thét chói tai.
Nghe thấy tiếng thét Chúc An Sinh mới nhận ra Tiểu Mỹ đã về, cô quyết định cất mấy tấm ảnh chụp kia đi, dù sao thì không phải ai cũng chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó. Chúc An Sinh nghĩ, nếu trước đây cô không làm trợ lý cho Trì Trừng thì chính cô cũng chẳng dám nhìn những tấm ảnh như này, nhưng giờ thì khác rồi, cô và Trì Trừng đã cùng nhau xử lý rất nhiều vụ án, nội tâm cô kiên cường lên rất nhiều.
" Xin lỗi, dọa sợ em rồi. " Chúc An Sinh nói, tâm trạng có hơi áy náy.
Chúc An Sinh cất ảnh chụp đi, khi đó Tiểu Mỹ mới dám lại gần. Cô nàng mở miệng hỏi nhưng nghe giọng vẫn còn hoảng sợ lắm: " Cái đó, những cái đó đều là thôn dân bị sát hại sao? "
" Xin lỗi, để em thấy mấy tấm ảnh này rồi, chị không để ý là em đã tới. " Chúc An Sinh nhìn bộ dáng hoảng sợ của Tiểu Mỹ, không nhịn được xin lỗi thêm lần nữa.
Tiểu Mỹ lắc đầu một cách khó khăn, chuyện này Chúc An Sinh không sai mà: " Là em nhát gan, nhưng không lẽ hàng ngày chị và Trì Trừng tiên sinh đều xem những tấm ảnh như này? Hai người đúng là quá siêu rồi. "
Được Tiểu Mỹ khen ngợi, sắc mặt Chúc An Sinh hơi đỏ lên, cô vội vàng chuyển đề tài khác: " Em gọi điện thoại xong rồi sao? "
Tiểu Mỹ nghe thấy việc này mới nhớ chuyện chính mình cần làm, cô nàng nói: " Vâng, người cảnh sát khi nãy chúng ta gặp cũng là người đã đưa Trì Trừng đi mua đồ, trong cục cảnh sát phủ Bắc, anh ta là người nói tiếng Anh tốt nhất nên anh ta sẽ biết Trì Trừng cần những vật dụng gì. Theo như lời anh ta nói thì Trì Trừng mua rất nhiều lương khô, còn mua thêm cả áo gió, một đôi giày để leo núi, à thêm cả một số dụng cụ thám hiểm nữa. "
" Lương khô, áo gió, những dụng cụ dùng để thám hiểm. " Chúc An Sinh lặp lại những từ khóa quan trọng trong lời nói của Tiểu Mỹ, sắc mặt cô lộ ra vẻ suy tư.
" Nhưng Chúc tiểu thư này, những điều mà em nói thì có ích gì ạ? " Tiểu Mỹ hoàn thành nhiệm vụ xong lại tò mò hỏi thêm câu.
Chúc An Sinh mỉm cười, cô giải thích thêm cho Tiểu Mỹ: " Giờ không phải chúng ta không biết Trì Trừng mang theo người dẫn đường vào rừng làm gì sao, thế nên chị muốn thông qua những vật dụng Trì Trừng mua trước khi đi vào rừng để đoán xem mục đích của anh ấy là gì. "
" Thế giờ chị biết Trì Trừng tiên sinh đi vào rừng để làm gì rồi? "
" Cái này thì chị chưa biết, nhưng ít nhất chị không cần phải lo lắng cho Trì Trừng nữa. "
" Vì sao? " Tiểu Mỹ cảm thấy quá kỳ quái, không phải mới lúc nãy chị ấy còn lo lắng vì muộn thế này rồi Trì Trừng chưa trở về sao?
" Em không phát hiện ra sao? Trước khi đi vào rừng Trì Trừng đã mua rất nhiều lương khô, còn có cả vật dụng dùng cho đi dã ngoại, điều này thể hiện rằng tối nay chưa chắc anh ấy đã về. Nếu anh ấy đã chuẩn bị kỹ càng như vậy thì chị không phải lo lắng cho anh ấy nữa. "
Tiểu Mỹ hiểu, giờ cô nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Sau đó, Chúc An Sinh tiếp tục mở tài liệu ra xem, Tiểu Mỹ thì muốn quay trở về thành phố giúp cô mua chút đồ ăn và vật dụng hàng ngày nhưng cô lại từ chối ý tốt của Tiểu Mỹ.
" Vật dụng hàng ngày của chị đều được để trong vali hành lý chị mang theo rồi. Còn đồ ăn thì lúc nãy khi chúng ta mua kẹo chị đã mua thêm chút bánh cho nên cũng không cần phiền phức thế đâu. Trời tối rồi, để em chạy đi chạy lại rất nguy hiểm, em cứ về thành phố rồi về nhà nghỉ ngơi luôn đi. "
Chúc An Sinh nói bằng giọng điệu thân thiết, Tiểu Mỹ không thể làm gì hơn ngoài việc nghe theo lời đề nghị của Chúc An Sinh. Sau đó, Tiểu Mỹ một người một xe trở về thành phố, Chúc An Sinh thì ở lại trong phòng vừa lấy bánh ra ăn, vừa lật tài liệu ra xem.
Chúc An Sinh vừa mới gặm xong một cái bánh mì thì có bé trai tới gõ cửa phòng cô, bé trai đó mang một phần cơm cà ri tới.
Chúc An Sinh nghe không hiểu bé trai này muốn nói gì nhưng qua mấy động tác khoa tay múa chân của cậu bé cô cũng hiểu đây là phần ăn tối mà nhà cậu bé đã chuẩn bị riêng cho cô.
Mùi cà ri thơm ngon tỏa ra ngào ngạt khiến cái dạ dày vừa mới tiêu hóa xong lát bánh mì của Chúc An Sinh lên tiếng kháng nghị. Hơn nữa, cô cảm thấy mũi mình cay cay, gà này chắc chắn là thôn dân vừa mới giết, mà một con gà đối với người dân nơi đây cũng được coi là bữa tối xa xỉ rồi.
Chúc An Sinh nhận lấy phần cà ri. Cô lấy ví mình ra đưa cho cậu bé năm ngàn baht Thái, đây là lúc ở sân bay cô đã đổi chút tiền sang tiền Thái Lan. Cậu bé thấy thế thì từ chối, sau đó Chúc An Sinh phải vẽ tranh minh họa, thể hiện rằng sáng mai cô muốn nhà cậu bé chuẩn bị cho cô một phần ăn sáng thì cậu bé mới nhận tiền của cô mà rời đi.
Tiễn cậu bé trở về rồi Chúc An Sinh mới bắt đầu thưởng thức phần cà ri rưới lên cơm nóng hổi. Có đồ ăn nóng quả nhiên tuyệt vời hơn nhiều so với bánh mì, còn ngon hơn nữa, rất nhanh phần ăn tối này đã được Chúc An Sinh giải quyết gọn gàng.
Mà lúc này trong lòng Chúc An Sinh lại nổi thêm một vấn đề nữa. Thôn dân ở nơi này đều đơn thuần, chất phác, vậy tại sao hung thủ lại ra tay sát hại những thôn dân nơi đây tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc hung thủ làm vậy là vì cái gì?
Đầu Chúc An Sinh lại đau, cô chỉ có thể quay lại tiếp tục xem xét đống tài liệu của Trì Trừng.
Chúc An Sinh tập trung toàn bộ sức lực của mình vào vụ án, hoàn toàn không hề hay biết là thời gian đã trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là đêm khuya rồi. Đêm khuya nhưng Chúc An Sinh vẫn ngồi trước bàn, không di chuyển đi đâu cả dù là nửa bước.
Lại xem xong một phần tư liệu nữa, Chúc An Sinh tiếp tục tìm kiếm những tài liệu khác trong đống giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn. Vào lúc đó, khi cầm một phần tư liệu khác lên, cô thấy phía dưới nó là quyển notebook.
Mở notebook ra, Chúc An Sinh thấy được những dòng ghi chú là Trì Trừng viết.
Trong notebook ghi lại toàn bộ phân tích của Trì Trừng về vụ án và một số điểm đáng ngờ. Bỗng nhiên, một tấm bản đồ bị gấp rơi ra từ bên trong quyển notebook.
Chúc An Sinh mở bản đồ ra, nhìn mất một lúc cô mới phát hiện ra trên này có cả tên hai thôn trang bị tàn sát. Hơn nữa trên bản đồ còn có một số chỗ đã được Trì Trừng đánh dấu lại. Chúc An Sinh nhận ra hai dấu tích trên bản đồ là hai thôn trang đã bị tàn sát, ngoài ra thì trên bản đồ có thêm ba dấu tích nữa, nhưng cô tạm thời không hiểu nó có nghĩa là gì. À, hay anh ghi trong notebook nhỉ?
Chúc An Sinh lật giở tới trang cuối cùng của notebook, trên tờ giấy đó chỉ ghi ngắn gọn có mấy từ.
Phật Đại Trân, làm nông trên núi, hầm mỏ trong núi(1) (dừng hoạt động năm 2006)
(1)Làm nông trên núi (Tố Nhân Sơn), Hầm mỏ trong núi (Nhân Sơn Khoáng Tràng): những chỗ này nếu như là tên riêng thì mình sẽ để tên Hán-Việt nhé ^^
Tác giả có lời muốn nói: Bị cúp điện tới tận bây giờ...
Hơn nữa suy đoán trước đó của mọi người sai hết rồi.
Trước đó trong văn án cũng đã nói Trì Trừng thích nhất là những thứ liên quan tới xương và đá, vụ án về xương đã viết, vụ án liên quan tới đá cũng tới rồi.