Chương 119: Cuộc theo đuôi xe kinh hồn
Edit: Cải Trắng
Chúc An Sinh nhìn vỏ chai rượu một hồi lâu rồi bắt đầu gạt đi bùn đất đang bám lên phần vỏ rồi cho cái đó vào túi mình.
Chỉ là một vỏ chai rượu mà thôi, nếu ở trong tình huống bình thường thì đây là một loại rác, nhưng Chúc An Sinh lại nghĩ dưới vỏ chai rượu này có ẩn chứa điều kỳ quái.
Cách đó không xa là nhà thờ, tuy Thiên Chúa giáo không có điều luật cấm rượu nhưng hiển nhiên người bình thường sẽ không uống rượu ở gần đây. Thế nên ai là người đã đứng ở đường bên cạnh nhà thờ uống rượu, làm ra hành động tùy tiện như thế? Chúc An Sinh có một suy đoán khá to gan – lẽ nào đây là chai rượu do hung thủ để lại?
Từ phương pháp hung thủ dùng khi sát hại cha xứ Kevin, có thể thấy hắn không phải tín đồ trung thành gì. Rất có khả năng hắn là người làm ra loại chuyện tùy tiện này, đứng ở bên đường uống rượu.
Đây chỉ là suy đoán, nhưng Chúc An Sinh nghĩ mình không nên buông tha cho bất kỳ manh mối nào. Cô quyết định tìm cơ hội nào đó để kiểm nghiệm chai rượu này, nếu chai rượu này thực sự do hung thủ để lại thì có khi cô thu thập được DNA của hung thủ.
Sau đó, Chúc An Sinh lẻn vào nhà thờ lần nữa để điều tr.a hiện trường vụ án. Cô thử bắt chước quá trình hung thủ sát hại cha xứ Kevin.
Chúc An Sinh nhắm chặt hai mắt, nhưng dường như cô trông thấy được cảnh cha xứ Kevin đang đeo cây thập giá có vòng gai đi phía trước.
Đau đớn khiến cha xứ Kevin khó có thể duy trì được trạng thái cân bằng, ông run run bước từng bước. Dù là bất cứ động tác nào có biên độ hơi lớn đều đem lại cho ông cảm giác đau đớn tột cùng, thế nên bộ dáng của cha xứ Kevin giống như là một người già lưng gù đang tập tễnh.
Nhưng dù phải chịu bao nhiêu đau khổ, cha xứ Kevin cũng không dám làm ra âm thanh nào lớn hơn. Ông chỉ có thể dùng tiếng thở dốc nặng nề giảm bớt sự đau đớn bởi vì ông hiểu rằng phía sau mình là vực sâu của sự tử vong.
Chúc An Sinh tin rằng ánh mắt hung thủ lúc đó tràn ngập vẻ miệt thị. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đó là khoái cảm do báo thù mang lại, cuối cùng hắn cũng làm được, hắn xét xử cha xứ Kevin.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cắt đứt mạch máu ở cổ cha xứ Kevin.
Đây là một sự báo thù.
Chúc An Sinh lại thừa nhận suy đoán này lần nữa, nhưng cô không hiểu, rốt cuộc vì sao hung thủ lại phải trả thù cha xứ Kevin? Hoặc nói theo cách khác, cha xứ Kevin đã làm gì để mang họa vào thân?
Vấn đề này vẫn khiến Chúc An Sinh hoang mang, mãi cho tới khi cô điều tr.a xong nhà thờ rồi vẫn không có phát hiện nào có ích. Thế nên, Chúc An Sinh quyết định thay đổi phương hướng điều tra, cô bắt đầu xuống tay từ động cơ của hung thủ.
Mối quan hệ giữa cha xứ Kevin và hung thủ đã có chuyện gì xảy ra? Chúc An Sinh có một linh cảm, nếu cô giải quyết được vấn đề này thì cô sẽ biết được ai là người can thiệt vào vụ án.
Sau khi về khách sạn, Chúc An Sinh không đi nghỉ ngay mà bắt đầu lên mạng tr.a tin tức liên quan tới cha xứ Kevin.
Trong thế giới hiện đại như bây giờ, chúng ta có thể dễ dàng điều tr.a được một người từ bé tới lớn như thế nào thông qua mạng. Càng không phải nói tới việc cha xứ Kevin là một người nổi tiếng.
Rất nhanh, Chúc An Sinh đã tr.a ra được tin tức khiến cô phải chú ý. Hóa ra cha xứ Kevin không phải là người Anh, ông được điều từ nhà thờ ở Boston, Mĩ tới vương quốc Anh.
Nhìn thấy tin tức này, Chúc An Sinh im lặng suy nghĩ.
Nhà thờ mà cha xứ Kevin nhậm chức tại vương quốc Anh nằm trong một thị trấn nhỏ, nếu nói tới chuyển công tác thì phải được thăng chức mới đúng, nhưng sao cha xứ Kevin lại được điều tới nơi này?
Đặc biệt là ông từng là người giảng dạy tại nhà thờ ở Boston, hiện giờ được chuyển tới một thị trấn nhỏ ở vương quốc Anh, tuy trên danh nghĩa thì chức vụ không thay đổi nhưng bản chất là bị giáng chức.
Vì sao lại xảy ra tình huống như này?
Có điểm đáng ngờ, Chúc An Sinh tiếp tục tìm tòi trên mạng những thông tin liên quan tới cha xứ Kevin. Bỗng có một tin đập thẳng vào mắt cô.
Đây là tin của một tờ báo địa phương, nội dung của bài báo cũng ngắn gọn y hệt tiêu đề. Nhưng quả nhiên Kevin Brana là nhân vật chính của tin này.
Tin tức của vụ việc này đơn giản như là đang kể lại sự việc, cũng không nói quá nhiều tới nguyên nhân, hậu quả. Nó chỉ nhắc tới việc bố mẹ đứa bé này chuẩn bị kiện Kevin Brana.
Nhìn thấy bài báo này, Chúc An Sinh dường như đã hiểu ra cái gì đó. Cô lập tức tìm kiếm những việc có liên quan tới tin này. Nhưng ngoại trừ bài báo ngắn gọn kia thì Chúc An Sinh không tìm được một bài báo nào khác có liên quan tới việc này.
Có điều dòng tin này đã được đăng cách đây năm năm trước, cũng đồng nghĩa với việc án kiện dành cho Kevin Brana không thành công. Nếu không hiện tại ông ta đã phải ở trong ngục giam rồi chứ không phải được chuyển tới nước Anh.
Kevin Brana có ɖâʍ ô với trẻ nhỏ không?
Chúc An Sinh cảm thấy đây là một sự việc đáng giá để suy nghĩ kỹ càng. Nếu Kevin Brana thực sự ɖâʍ ô với trẻ nhỏ thì rất có khả năng hung thủ là một trong số những nạn nhân, nhờ vậy mà sự việc này có thể giải thích hợp lý.
Nhưng Kevin Brana có thật sự ɖâʍ ô với trẻ nhỏ không? Chúc An Sinh thấy mình cần phải điều tr.a sâu hơn vấn đề này.
Vì thế, ngày hôm sau Chúc An Sinh lại tìm tới đám thanh niên chơi bóng rổ. Mà có vẻ đám thanh niên này cũng rất thích Chúc An Sinh nên cô hỏi vấn đề gì bọn họ cũng trả lời.
“Tôi nhớ là mấy cậu đã từng nói mấy cậu rất thích cha xứ Kevin, vì sao các cậu lại thích ông ấy như vậy?”
“Bởi vì cha xứ Kevin đối xử với chúng tôi rất tốt.”
Câu trả lời của đám thanh niên khiến Chúc An Sinh căng thẳng, cô vội vàng hỏi tiếp: “Đối xử với các cậu rất tốt? Ông ta đối xử với các cậu như thế nào?”
“Tôi nhớ là có lần nào đó tôi làm hỏng đồ trong nhà thờ, cũng nhờ cha xứ Kevin giấu diếm hộ tôi việc này tôi mới không bị bố mẹ cấm túc.”
Nghe xong câu trả lời, Chúc An Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô vẫn cẩn thận hỏi thêm: “Chỉ thế thôi sao? Có phải cha xứ Kevin rất thích nói chuyện phiếm cùng với các cậu không? Ông ta có bao giờ một mình tới tìm các cậu không?”
“Sao cha xứ Kevin lại muốn tới tìm chúng tôi chứ?” Người thiếu niên nhìn Chúc An Sinh, khó hiểu.
Kết quả cho ra là như này khiến Chúc An Sinh nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thậm chí cô còn áy náy vì gán cho Kevin Brana hơi nhiều lỗi oan. Cuối cùng, Chúc An Sinh còn mua cho người thiếu niên đó nước ngọt có ga coi như là quà cảm ơn.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chúc An Sinh quyết định đi về thử điều tr.a theo phương hướng khác, xem ra Kevin Brana không có sở thích xấu xa như này.
Mãi cho tới khi Chúc An Sinh chuẩn bị rời đi, người thiếu niên đó mới nói với Chúc An Sinh một câu tràn ngập vẻ oán giận.
“Có điều, hình như cha xứ Kevin rất thích Luke, em trai Harry. Mỗi lần sau khi kết thúc Thánh lễ, ông ấy đều tới ôm Luke một lúc. Thậm chí ông ấy còn thường xuyên mua kẹo, lén đưa cho Luke nữa, tôi nhìn thấy quá nhiều lần rồi. Đáng tiếc, ông ấy không thích tôi như thế, chưa từng mua kẹo cho tôi.”
Người thiếu niên ngây ngô bày tỏ sự oán giận của mình với Chúc An Sinh, nhưng cậu không biết là lời cậu nói đi qua lỗ tai Chúc An Sinh nó đã biến thành tin khủng bố như thế nào. Chúc An Sinh cảm tưởng như mình bị ai đó cầm gậy đánh vào đầu.
**
Tiếng nổ súng vang lên, một ly rượu vang đỏ đế cao đã anh dũng hi sinh. Tiếng thủy tinh vỡ ra đan xen với tiếng súng nổ, giống như là hồi trống mở màn cho chiến tranh.
Anna nhìn về phía người bartender đang ngây ra như phỗng sau quầy bar, nói: “Ngồi xổm xuống.”
Lúc này bartender mới phản ứng lại, hắn lập tức ngồi xổm xuống, co thành một cuộn, cả người hắn cứ run run không cách nào kiềm chế được.
Anna móc súng ra bắn ba phát ra phía ngoài cửa quán bar, lập tức có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhưng Anna không nghĩ sẽ giao chiến với bọn chúng ở trong quán bar, cô không muốn chỉ vì mình mà nhiều người vô tội khác bị thương. Cho nên, sau khi áp chế được quân địch xong, cô quyết định kéo theo Trì Trừng chạy về cửa sau của quán bar.
Suốt quá trình, Trì Trừng đi theo Anna một cách máy móc. Anh đã từng nhìn qua hiện trường phạm tội kinh khủng nhất, cũng từng tiếp cận với những tên tội phạm nguy hiểm nhất nhưng tới tận bây giờ anh chưa trải qua một cuộc giao chiến bằng súng như này.
Anh chạy theo Anna ra cửa sau quán bar, xe Anna đỗ cách đó không xa, hai người lập tức chạy như điên tới chỗ chiếc xe.
Trong lúc hai người đang chạy trốn trên đường, một đám đàn ông hung ác cũng đi ra từ cửa sau quán bar, trên tay bọn họ đều cầm vũ khí khiến cho người khác sợ.
Tiếng súng vang dội nổ ra, những người đi đường ở đó đều hoảng sợ bỏ chạy.
Trì Trừng có thể cảm nhận được có viên đạn đang bay sượt qua người mình, cũng có không ít những viên đạn đang nổ dưới chân anh. Nhưng Trì Trừng chẳng có thời gian mà sợ hãi, mãi cho tới khi hai người đều chui vào xe của Anna rồi anh mới nhận ra mình quên cả hô hấp được một lúc rồi. Anh lập tức mở miệng thở dốc.
Anna đạp chân ga một cái là bao nhiêu sự xinh đẹp bay hết, Trì Trừng vừa mới bình tĩnh được một chút thì adrenaline như vọt lên. Anh nhanh chóng thắt đai an toàn vào.
Đánh ch.ết Trì Trừng cũng không thể tưởng tượng được có một ngày anh lại đua xe trên đường ở Vienna. Hơn nữa, mấy chiếc xe đi phía sau bọn họ đang đuổi theo như bay, nó đem lại ác mộng chưa từng có cho Trì Trừng. Mà sự thật là đám người đi theo sau bọn họ còn được trang bị vũ khí hạng nặng nữa.
Thông qua kính chiếu hậu, Anna nhìn thấy được những chiếc xe theo đuôi. Vì thế, cô tăng tốc, cả người Trì Trừng dán chặt vào lưng ghế, anh không thể không nhắc nhở Anna đang ngồi ở ghế lái: “Anna, cô biết là chúng ta không phải đang đóng phim điện ảnh, như thế này chúng ta sẽ có khả năng ch.ết đấy.”
Trong khoảnh khắc nguy hiểm này Anna lại bị Trì Trừng chọc cười. Nhưng cũng vào lúc này, Anna bỗng nghĩ tới một biện pháp có thể giúp Trì Trừng chạy trốn an toàn.
“Ngồi yên.”
Vừa mới nói xong Anna đã dẫm chân ga, xe cô giống như cá mòi đang lượn quanh trong dòng xe. Mấy chiếc xe đằng sau không cách nào đuổi kịp được kỹ thuật lái xe của Anna, cuối cùng ở chỗ dừng đèn đỏ, Anna đã hoàn toàn thoát khỏi đám người theo đuôi đó.
Cuối cùng cũng có thể bảo vệ mình một mạng, Trì Trừng thở phào, lúc này lưng áo sơ-mi của anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Bây giờ thì Trì Trừng đã có thời gian suy nghĩ tất cả những sự việc vừa diễn ra, anh nghiêm túc quay sang nhìn Anna, nói: “Anna, tôi biết cô không thể để mình gặp phiền toái như thế, đám người đó là do người đã uống rượu cùng cô đưa tới sao? Rốt cuộc cô đang qua lại với ai!!”
Đối mặt với sự chất vấn của Trì Trừng,Anna không định giải thích. Cô trực tiếp chạy xe về phía cục cảnh sát Vienna. Ở bên ngoài cục cảnh sát, Anna để Trì Trừng xuống xe.
Trì Trừng vẫn muốn đuổi theo để hỏi cho ra nhẽ nhưng Anna đã kéo cửa sổ lên. Thông qua một lớp kính xe, Anna nhìn thoáng qua Trì Trừng.
Trì Trừng nhận được tin nhắn của Anna, anh biết chắc chắn cô đang định đi làm việc nguy hiểm nào đó. Anh muốn ngăn Anna lại nhưng cuối cùng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn xe Anna biến mất trong bầu trời hoàng hôn.