Chương 136: Ảnh chụp tử vong
Edit: Cải Trắng
Ngày thứ ba sau khi quay trở lại New York, Chúc An Sinh và Trì Trừng nhận được bưu phẩm do Michael Cabrillo gửi tới.
Gửi những người bạn của tôi, ngài Trì Trừng, nữ sĩ Chúc An Sinh:
Tôi có tin tức tốt này muốn gửi tới cho hai người, chúng tôi tìm được người làm chứng, cha xứ La.
Cha xứ La thẳng thắn thừa nhận với chúng tôi rằng ông ta từng có hành vi ɖâʍ ô với trẻ em nhưng phủ nhận việc mình cưỡng gian chúng. Bởi vậy, một suy đoán trước đây của tôi đã được chứng thực, ít nhất là có một số người đã trải qua quá khứ có điểm tương đồng với cha xứ La. Khi còn nhỏ, bọn họ cũng bị cha xứ xâm hại và giở trò đồi bại.
Kinh ngạc hơn, chúng tôi phát hiện ra trong ý thức của cha xứ La không hề nhận thức được là mình đã giở trò đồi bại với những đứa trẻ. Ông ta thấy có nhiều người làm hành động như vậy nên làm theo, cho dù khi làm vậy ông ta không hề cảm nhận được sự vui sướng.
Đây là một sự thật đáng buồn. Nó giống như việc cây đại thụ ch.ết đi không phải vì lá cây tàn úa mà là bởi vì rễ cây đã sớm khô héo. Vì vậy, chuyện cây đại thụ ch.ết đi là kết cục đã được biết trước.
Nhưng may thay, cha xứ La có can đảm sám hối. Ông ta nguyện ý thừa nhận tất cả chuyện này, đây sẽ là một chứng cứ cực kỳ thuyết phục khi chúng ta vạch trần sự việc.
Tôi cũng xin cảm ơn hai người đã giúp tôi được làm quen với Mark Spiegel. Cậu ấy là một người vừa vĩ đại vừa cao thượng. Sau khi tiếp xúc với tôi, có rất nhiều giáo hội bắt đầu gây áp lực cho cậu ấy. Tôi hơi lo lắng vì tưởng cậu ấy sẽ từ bỏ nhưng không. Sự kiên cường của Mark Spiegel làm tôi cảm thấy hổ thẹn.
Tin tức cuối cùng tôi muốn nói với hai người chính là, Mark Spiegel đã viết xong bản thảo hoàn hảo dành cho bài báo. Tin tức này sẽ được đăng vào ngày mai, trên chuyên mục báo của Mark Spiegel. Vì chuyện này mà tôi hào hứng tới mức chảy nước mắt suốt cả một đêm. Tôi nghĩ hai người sẽ rất vui khi biết được thông tin này nên đã gửi thư tới.
Bạn của hai người, Michael Cabrillo.
Đọc thư xong, Chúc An Sinh và Trì Trừng im lặng mất một lúc. Trì Trừng quyết định liên lạc với Anna.
Từ lúc Anna đi tìm Winona và Jonathan cho tới giờ, Trì Trừng không có tin tức về cô ấy nữa. Vì vậy, anh khá là lo lắng cho cô, rồi cả Winona và Jonathan nữa. Anh không biết hai con người bất hạnh này có được bình an không.
Nhưng suốt mấy ngày nay, Trì Trừng không thể liên lạc được với Anna.
Thấy Trì Trừng gọi cho Anna không được, Chúc An Sinh cũng thấy hơi mất mát.
“Nếu Winona và Jonathan có thể biết được tin tức này thì tốt rồi.” Chúc An Sinh không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Đúng thế. Nếu biết được tin tức này, anh tin rằng bọn họ sẽ rất vui.” Trì Trừng nói, giọng điệu hơi cô đơn: “Nhưng tin tức này tới quá muộn.”
“Nhưng chúng ta vẫn phải cảm thấy may mắn vì trên thế giới này còn tồn tại những người như Michael Cabrillo và Mark Spiegel. Tin tức này nhất định sẽ được chú ý.” Chúc An Sinh an ủi Trì Trừng. Cô biết vụ án này đã để lại ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
Tối đến, khó có dịp Chúc An Sinh hứng thú với việc bếp núc. Cô xuống bếp chuẩn bị một bàn lẩu thật phong phú.
Hơi nóng bốc lên hầm hập, Chúc An Sinh và Trì Trừng tạm thời quên đi những nặng nề mà công việc mang đến.
Nhưng, vào lúc hai người đang vui vẻ ăn uống thỏa thích thì bỗng có người ấn chuông cửa.
Chúc An Sinh đứng dậy đi ra mở cửa. Nhìn qua màn hình, cô thấy được người ấn chuông là Anna. Cô nhanh chóng mở cửa rồi kéo Anna vào trong.
“Hai người đang ăn lẩu hả?”
Vào trong, Anna ngửi được mùi hương ngào ngạt.
“Cô cũng cảm nhận được mùi lẩu hả?” Chúc An Sinh ngạc nhiên: “Mấy ngày nay cô đi đâu thế? Sao Trì Trừng không thể liên lạc được với cô?”
“Trì Trừng rất thích ăn lẩu. Tôi từng đi ăn lẩu cùng anh ấy khá nhiều, đương nhiên biết đây là hương vị của lẩu.” Anna giải thích cho Chúc An Sinh hiểu nhưng lại cố tình bỏ qua vấn đề phía sau.
“Thế tới đây đi, Trì Trừng mà thấy cô nhất định sẽ rất vui.”
Chúc An Sinh nhìn ra được Anna có ý muốn giấu diếm, vì vậy cô không hỏi tiếp.
Đúng như những gì Chúc An Sinh nói, thấy Anna, Trì Trừng vui vẻ ra mặt. Hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, sau đó Anna đi vào trong bếp rửa tay.
Lúc ăn cơm, ba người cố gắng tránh đi mấy đề tài nặng nề. Giờ đây, Chúc An Sinh đã có cơ hội hỏi vấn đề mình lấn cấn trong lòng đã lâu.
“Anna, cô biết vì sao Trì Trừng phải giấu tôi mối quan hệ của hai người không?”
Trì Trừng đã quên việc này nhưng Chúc An Sinh lại nhớ kỹ. Trước khi ngồi trên máy bay cùng Trì Trừng bay đến Áo, cô không tìm ra được câu trả lời thật sự.
“Cái gì, Trì Trừng giấu cô mối quan hệ của tôi và anh ấy?” Đây cũng là lần đầu tiên Anna nghe được chuyện này. Sau khi nhìn thấy biểu cảm chột dạ của Trì Trừng, Anna đã hiểu lý do vì sao: “Trì Trừng, không lẽ anh vì chuyện đó mà che giấu quan hệ của chúng ta với Chúc An Sinh?”
“Chuyện gì?” Chúc An Sinh càng tò mò hơn.
“Giờ Trì Trừng đã đỡ hơn rồi đấy. Cô có biết trước kia Trì Trừng tự luyến tới mức nào không? Lúc đó, tôi muốn cảm ơn anh ấy vì đã tạm ứng trước tiền thuốc men cho tôi nhưng Trì Trừng lại tưởng tôi thích anh ấy nên lầm tưởng như thế là tỏ tình. Vì vậy, anh ấy dùng một tràng những lời lẽ chân thành để từ chối tôi.” Anna nhịn cười, nhìn Trì Trừng nói tiếp: “Hóa ra anh vẫn còn để ý chuyện này.”
Chúc An Sinh cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình nhưng nào biết cô càng thế thì Trì Trừng càng xấu hổ hơn. Vì vậy, lỗ tai anh đỏ lên.
Từ đó đến cuối buổi, Trì Trừng không còn tâm trạng tiếp tục ăn lẩu nữa. Ngược lại, hai người Chúc An Sinh và Anna lại ăn cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo Trì Trừng vài câu. Bầu không khí vui vẻ ngập tràn gian phòng.
Giây phút nhẹ nhàng trôi qua. Sau khi Trì Trừng nói cho Anna biết tin tức mình mới nhận được, Anna cũng nghĩ mình cần thẳng thắn nói hết việc xảy ra trong mấy ngày qua.
“Winona với Jonathan khỏe không?” Trì Trừng thấy có gì đó không ổn lắm nhưng vẫn muốn biết đáp án.
“Ngày đó, tôi dốc toàn lực chạy tới khách sạn họ đang ở nhưng vẫn chậm một bước. Hai người họ đã rời đi, có điều, tôi bắt sống được một thành viên thuộc gia tộc Bayer.”
“Tôi uy hϊế͙p͙ để cậu ta liên lạc với nhóm người đuổi giết Winona và Jonathan. Sau đó, tôi mang theo cậu ta tiếp tục đuổi theo, nhưng lần này tôi lại chậm một bước, không đuổi tới kịp.”
“Thế bọn họ sao rồi?” Chúc An Sinh khẩn trương.
“Bọn họ lái xe lao thẳng xuống biển.”
Câu trả lời của Anna làm cho tim của Trì Trừng và Chúc An Sinh như bị nhấc lên. Không phải là bọn họ không đoán được kết cục nhưng họ vẫn luôn mong ông trời sẽ chiếu cố cho hai người đó một lần.
“Có lẽ tin này sẽ làm cho hai người thấy vui hơn. Sau khi vớt được xe của Jonathan và Winona từ dưới biển lên, tôi không tìm thấy thi thể của bọn họ ở trong xe, cửa kính xe đã bị đập nát.”
Anna vừa hồi tưởng lại vừa nói.
Cô cố chấp không tin vào kết cục bi đát dành cho Winona và Jonathan nên đã tốn rất nhiều tiền cho người vớt xe lên. Xe được vớt lên, cô thấy cửa kính xe bị đập vỡ.
“Cô nghĩ bọn họ còn sống không?” Trì Trừng dò hỏi Anna.
Anna vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó. Sóng biển vỗ về mỏm đá, gió biển dịu dàng sượt qua khuôn mặt cô, những đám mây nơi đường chân trời bị ánh mặt trời nhuộm thành khối lưu li nhiều màu sắc.
“Nay mặt trời xuống núi có nghĩa là mai lại có một mặt trời mới nhô lên. Tôi tin rằng bọn họ sẽ hạnh phúc.”
**
Năm tháng sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng được mời tới Pittsburgh(1), nơi gần đây xảy ra vụ án giết người liên hoàn. Đã có ba nạn nhân nữ bất hạnh bị sát hại.
(1)Pittsburgh: Là thành phố lớn thứ hai của tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ. Và nó là quận lỵ của quận Allegheny.
“Khi còn sống, các nạn nhân đều bị xâm hại nhưng không có dấu hiệu bị mất cắp tài sản. Cái lạ ở đây là sau khi giết nạn nhân xong, hung thủ nhét họ vào trong một con Hello Kitty cỡ lớn rồi đưa ra bên ngoài gây ra khủng hoảng.”
Trong lúc tự thuật lại, Chúc An Sinh đã thấy sởn tóc gáy. Cô không thể tưởng tượng nổi hung thủ đã nghĩ cái gì mà lại nhét thi thể nạn nhân vào trong Hello Kitty.
Chúc An Sinh nhớ, nạn nhân đầu tiên bị ném ra ngoài bãi rác và hình nộm con Hello Kitty ấy được một kẻ lang thang nhặt về. Thậm chí, kẻ lang thang ấy còn ôm con Hello Kitty đó ngủ mấy đêm, mãi về sau, khi Hello Kitty tỏa mùi máu tanh tưởi, kẻ lang thang mới phát hiện ra chỗ khác thường.
Ngẫm nghĩ cảnh tượng này thôi mà Chúc An Sinh đã thấy sợ hãi. Cô tin chắc rằng sau vụ án này, mình sẽ cự tuyệt bất cứ món đồ chơi nào lông lá cỡ lớn.
“Thủ pháp gây án của hung thủ rất thành thục, trên cơ bản là không lưu lại bất cứ manh mối gì. Cảnh sát địa phương đã tr.a ra được nơi sản xuất những con Hello Kitty cỡ lớn đó. Hai tháng trước, tại nhà kho của một cửa hàng thú bông đã bị mất cắp bảy con Hello Kitty cỡ lớn. Vì vậy, người dân tại địa phương đó lo lắng rằng hung thủ còn tiếp tục giết hại thêm bốn người nữa.”
Chúc An Sinh nói xong, Trì Trừng gật đầu. Hai người đang ngồi trên xe đi tới cục cảnh sát Pittsburgh.
“Chỉ sợ lần này hung thủ không đơn giản thế đâu.” Trì Trừng cau mày, nói: “Trước mắt đã xuất hiện ba nạn nhân có điểm tương đồng với nhau, quan trọng hơn là hung thủ không lưu lại sơ hở lớn nào. Ngay cả khi ra tay sát hại nạn nhân đầu tiên, thủ pháp của hắn cũng khá thành thục. Dựa vào đây, chúng ta chứng minh được một điều.”
“Đây không phải lần đầu hung thủ gây án, rất có khả năng trước đó hắn đã từng có kinh nghiệm phạm tội phong phú.” Chúc An Sinh tiếp lời.
Hai người phân tích xong, người cảnh sát vừa đỗ xe trước tòa nhà nhận được điện thoại. Chúc An Sinh nghe ra được giọng điệu của cậu ta thay đổi.
Cúp điện thoại, người cảnh sát đó quay đầu lại nhìn họ bằng vẻ mặt hoảng sợ: “Mới phát hiện thêm nạn nhân mới.”
“Tới hiện trường gây án.” Trì Trừng trả lời không chút do dự.
Vì tính đặc thù của công việc, trên cơ bản những hiện trường mà bọn họ đặt chân tới không phải là hiện trường phạm tội mới. Lúc bọn họ tới nơi đã có rất nhiều chứng cứ và manh mối đã biến mất theo thời gian. Vì vậy, bọn họ thường xuyên thấy đau lòng vì điều đó.”
Hai mươi phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng đặt chân tới hiện trường phạm tội mới được phát hiện. Nơi đây đã ranh dây ngăn cách, xung quanh tụ tập không ít nhân viên điều tr.a và hàng xóm vây xem.
Chúc An Sinh và Trì Trừng đi qua dải phân cách, tiến vào trong nhà. Đến phòng khách, hai người họ thấy một con Hello Kitty cỡ lớn nằm ở đấy.
Pháp y ngồi xổm trước con Hello Kitty, rạch từ đầu tới đuôi con thú bông đó rồi nhét bông vào trong túi vật chứng. Cuối cùng mọi người cũng thấy được người xui xẻo trở thành nạn nhân.
Chúc An Sinh và Trì Trừng im lặng đứng một bên quan sát mãi cho tới khi Trì Trừng nhìn thấy được ghi chép của trợ lý pháp y, sau đó lại thấy cả ảnh chụp trong tay trợ lý.
“Tôi có thể xem cái này không?”
Nghe vậy, trợ lý pháp y đưa bức ảnh cho Trì Trừng. Anh cầm nó lên vừa quan sát vừa hỏi: “Cậu thấy bức ảnh này ở đâu?”
“Chắc là do nhân viên giám chứng không cẩn thận để quên ở đây. Bọn họ sử dụng máy ảnh có chức năng chụp rồi tự động in luôn nên ngẫu nhiên sẽ không cẩn thận làm rơi ảnh chụp xuống. Tôi chuẩn bị đưa lại cho bọn họ đây.”
Hiển nhiên, Trì Trừng không hài lòng với câu trả lời của trợ lý pháp y. Anh quan sát kỹ bức ảnh thấy nền đất đặt con Hello Kitty hơi khác. Cuối cùng, anh đưa ra kết luận làm mọi người kinh hãi.
“Đây không phải ảnh do nhân viên giám chứng chụp! Đây là ảnh hung thủ chụp.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo là cốt truyện ở tuyến chính đó.