Chương 20: Phiên ngoại: Sói và em bé chăn dê (1)
Chàng trai này từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một ưu điểm, chính là gương mặt khi cười rộ lên thì vô cùng ưa nhìn. Với gia đình, so với những đứa trẻ xinh đẹp có cùng quan hệ huyết thống khác, cậu là một sủng vật quý giá. Với xã hội thì chỉ là một cái đầu đinh trong nhiều cái đầu đinh, mà còn là một cái đầu đinh tưởng mình là mảnh thiên thạch, kiêu kỳ vô cùng, một chút hổ thẹn cũng không cảm nhận nổi.
Dương Minh cởi trần ngồi trên chiếc ghế mềm trước giường, điều chỉnh ngọn đèn ngủ đầu giường cho sáng lên một chút, rút một điếu thuốc, ngắm thật kỹ người con trai đang say ngủ dụi vào anh.
Lúc tỉnh thì kiêu ngạo tùy tiện, dáng ngủ lại thực bình thường. Chỉ là bây giờ, lông mi của cậu ta hơi ươn ướt, có lẽ vừa rồi làʍ ȶìиɦ bị đau mới khóc, điều này làm cậu có phần… Ngoan hiền đáng yêu? Dương Minh nghĩ đến cụm từ này liền cảm thấy não mình trong một giây cũng không sáng suốt lắm. Thằng nhóc trên giường ngủ đến không biết trời trăng này, từ đầu đến cuối, cả đầu ngón chân cũng không biết làm việc. Tuy rằng vừa rồi anh chỉnh cậu ta cực thảm, nhưng mà rõ ràng cậu cũng tìm được khoái cảm trong bạo lực.
Anh thừa nhận mình cố ý, kiều làʍ ȶìиɦ thô bạo không phải phong cách của anh, chỉ là nhất thời muốn hành hạ ai kia. Không chừng người ta cũng có khuynh hướng chịu ngược đãi, vừa ô ô kêu đau chảy nước mắt rào rào, mặt mũi lại vừa vui vừa sướng vừa cuồng loạn.
Dương Minh nhịn không được phì cười, anh sớm có nghe nói tới Chu Phóng, toàn là đánh giá tiêu cực, nói với anh là “thẳng tính”, “vô tâm”, nhưng hoàn toàn có thể hiểu là khờ, là dễ đắc tội người khác.
Anh một chút cũng không có tí xíu cảm tình tốt với kiểu người này, nửa chấm thiện cảm cũng không, thậm chí còn khinh thường, người kiểu này chẳng chút giá trị, sống trên đời chỉ là gánh nặng, đàn ông mà tự nuôi cũng không nổi thì cần gì phải sống.
Nhưng có ch.ết anh cũng không nghĩ tới chuyện cậu ta sẽ đụng tới mình, còn dào dạt đắc ý bày ra bộ dạng nắm được tóc anh. Lúc đó anh lấy làm kinh hãi, nhưng mặt lại vô biểu cảm, anh không thường vô càm như vậy, ngoài trừ với một số ít người, không ai hiểu rõ tính hướng của anh. Thế mà Chu Phóng lại một mực chắc chắn anh là người đồng tính, cử chỉ lời nói còn đầy vẻ khiêu khích.
Dương Minh châm chọc Chu Phóng vài câu. Không biết có phải cậu ta không để bụng hay thực sự tự cho mình là giỏi, dù sao Chu Phóng cũng không chút phản ứng. Trong lúc ma xui quỷ khiến, Dương Minh đã đưa Chu Phóng về nơi ở. Cửa vừa mở, Chu Phóng như mèo đực động dục nhào vào anh, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Dương Minh vừa cởi quần áo bản thân, vừa mặc Chu Phóng thích làm gì mình thì làm. Đợi đến khi cả hai trần như nhộng mới đẩy mạnh Chu Phóng một cái, dễ như bỡn ép cậu dưới thân.
Chu Phóng lúc này mới bừng tỉnh: “Anh ở trên?” Quả nhiên là quen trêu người ngoài rồi, thoáng cái liền thích ứng với màn đổi chỗ này, còn dùng chân chọc chân nhỏ của anh, “Kỹ thuật của anh có ổn không? Tôi sợ ngứa, cũng sợ đau…”
“Cậu có thể thử.” Dương Minh nói.
Sau rồi, Chu Phóng bắt đầu gào khóc, cậu càng kêu, Dương Minh càng ra tay thêm nặng, lòng thầm muốn chỉnh ch.ết tên này, khiến Chu Phóng đau đến độ toát mồ hôi, run rẩy. Cậu có thử kháng cự, Dương Minh hệt như tiên đoán trước được mà ngăn cậu, vài lần nữa, Chu Phóng cũng không dám kêu nửa âm. Vừa đau vừa sợ, lại không nỡ buông tay, hệt một con dã thú đang đói, vất vả mãi mới tìm được miếng thịt, lấy được rồi còn muốn đem nuốt.
Sau khi xong xuôi, Chu Phóng chật vật không tả nổi, ngồi phịch trên giường, mắt sưng húp, giọng khàn đặc, dùng chút khí lực sót lại mắng: “Trừng thối, họ Dương anh thích ngược đãi?”
Dương Minh vươn tay xoa xoa eo cậu: “Mỗi thế này thì chưa phải ngược đãi.” Vốn anh định nói, cậu không phải cũng thích sao. Nhưng ngẫm lại, mình ra tay nặng thật.
Chu Phóng không hỏi nữa, cẩn thận đổi tư thế nằm.
Dương Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, anh còn tưởng đại thiếu gia này chưa từng chịu ủy khuất sẽ nhảy dựng lên chỉ vào mũi anh mà mắng chửi. Anh cũng chưa từng nghe người ta đồn Chu Phóng là một cậu chủ tốt. “Không giận sao?”
Chu Phóng úp mặt vào gối, cậu thích ngủ thế này, mệt mỏi rã rời đáp: “Có gì phải tức, tôi cũng sướng mà.”
Chu Phóng thực cũng đúng là háo sắc, không phải vì bị vẻ ngoài của Dương Minh thu hút mới làm liều chọc vào anh sao. Bó tay mà, người này hợp với khẩu vị của cậu, vóc dáng khỏe khoắn, ở trên giường với anh ta rất sướng, dù lúc lên giường thì hơi biến thái, nhưng mà, chút sở thích này càng thêm kích thích.
Từ đêm đó, bọn họ bắt đầu duy trì mối quan hệ thể xác vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, khi đó Chu Phóng chỉ thấy mình đang nắm quyền khống chế, giờ trên giường cậu không có ưu thế, nhưng mà ưu thế trên thân xác thì có gì đáng quan tâm, thân xác là để tìm vui sướng. Quan trọng tinh thần nắm quyền chủ động, cậu muốn chơi lúc nào thì chơi, dừng chơi lúc nào thì dừng chơi, không cần biết đối tượng là Dương Minh hay Minh Dương.