Chương 149: Ngoại truyện 17: EM GÁI, EM ĐỊNH LÀM GÌ ĐỂ BỌN NÀY HỐI HẬN ĐÂY?
- Anh em, chúng ta cùng chơi đùa một chút nào!
Ông ta dẫn đầu chen qua bao nhiêu người để tiếp cận được với mục tiêu của mình. Thanh Hoa đang rất vui nên cũng chẳng có ý đề phòng cả đám người bọn họ, chỉ nghĩ đó chắc cũng như bao nhiêu người kia, ngay cả khi tên đại ca kia bắt chuyện với cô.
- Tiểu thư xinh đẹp này, không biết tối nay tôi có thể bầu bạn với cô không?
Lúc này Thanh Hoa mới dần nhận thấy gương mặt có chút không tử tế của người đàn ông này. Nhưng vì không muốn kích động ông ta nên cô không vạch trần rõ ra mà chỉ cẩn thận đứng xa ông ta hơn. Mặc dù vậy thì gã đàn ông đó vẫn biết cô đang cố tình né mình, ông ta hành động càng sỗ sàng hơn, cô lùi một bước thì ông ta tiến hai bước, cứ như vậy dồn cô vào sát mấy tên thuộc hạ của ông ta đang đứng vây phía sau cô.
- Tiên sinh, ông nên giữ khoảng cách một chút!
Mặc dù Thanh Hoa đã liên tục lịch sự cảnh cáo ông ta nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng bị quấy rối một cách lộ liệu và quá đáng hơn.
- Nào em gái, tối nay hãy cùng bọn anh chơi đùa nào….
Bọn chúng đã vây quanh Thanh Hoa lại và không ngừng có những hành vi đụng chạm vào những vị trí nhạy cảm trên người cô. Kẻ thì cố sờ mông cô, kẻ thì đưa tay vuốt má cô, kẻ thì nâng cằm cô…ánh mắt của bọn họ đều ngập đầy sự thèm thuồng, nụ cười nham hiểm vô lại.
Thanh Hoa sợ hãi nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt đề phòng, rụt rè cẩn thận đến từng bước chân. Cô không phải lần đầu tiên vào bar nhưng trước đó cô chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, hoặc cho dù có thì chỉ cần cô từ chối thì sẽ không làm phiền nữa. Cô đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của những người khác, nhưng có vẻ những người ở đây đều đã quen với cảnh như vậy rồi nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến cô, với bọn họ chuyện như vậy vẫn diễn ra thường xuyên. Không thể cầu cứu ai, cô chỉ còn cách tiếp tục xin bọn họ tha cho cô.
- Các anh đừng có lại gần tôi, tôi đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi. Nếu không các anh sẽ phải hối hận đấy!
………………………………
Mặc Vũ đã đi rất nhiều nơi trong thành phố để tìm Thanh Hoa nhưng hoàn toàn không có chút tin tức gì về cô cả. Anh ta dừng xe bên lề đường, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó lại mở mắt và ngồi thẳng người lại, lấy một điếu thuốc ra châm lửa. Trong lòng anh ta bây giờ quả thật là nóng như lửa đốt, không biết Thanh Hoa đang ở đâu và có bị ai bắt nạt không. Thượng Hải đối với cô lại xa lạ như vậy, không biết có phải là đi lạc rồi không. Anh ta không ngừng đặt ra bao nhiêu nghi vấn, bao nhiêu tình huống trong đầu, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Anh ta đặt cổ tay ra cửa sổ, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy, hai mắt nhìn về một phía xa xăm. Ngay lúc anh ta gần như hết hy vọng thì một thuộc hạ được phái đi tìm cô gọi đến báo cáo.
- Anh Mặc Vũ, đã tìm thấy tiểu thư Thanh Hoa rồi! Tiểu thư đang ở trong quán của lão Đại.
Mặc Vũ nghe xong thì giật mình sửng sốt, lập tức cúp máy và khởi động xe, lái thật nhanh đến vị trí mà thuộc hạ đã báo cáo.
……………………………..
Cả đám người kia khi nghe Thanh Hoa đe dọa sẽ khiến chúng phải hối hận thì thi nhau cười rất to, giống như vừa nghe được một câu chuyện tấu hài vậy. Chính vì vậy mà khiến bọn họ càng có thêm nhiều hành động trêu đùa đụng chạm đến cơ thể của Mia hơn nữa.
- Em gái, em định làm gì để bọn này hối hận đây?
- Tránh ra! Tôi đã bảo các anh tránh xa tôi ra mà….
- Nào, em gái! Nói bọn anh nghe xem thử, em định làm gì đây?
- Một mình giúp cả bọn anh lên mây sao? Haha!!!
Bọn họ dùng rất nhiều lời tục tĩu ghê tởm để trêu chọc Thanh Hoa, và cô cũng sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi….
Bên ngoài kia, tất cả nhân viên pha chế và quản lí đều vội vã đứng nghiêm chỉnh cúi chào người đàn ông đang đi vào.
- Anh Mặc Vũ!
Mặc Vũ bước rất nhanh nên chỉ đưa tay ra hiệu cho tất cả tiếp tục làm việc của mình, còn anh ta thì đi vào trong tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Quản lí tất nhiên không thể để anh ta tự mình tìm người như vậy được, đang định đi đến giúp đỡ thì cũng vừa đúng lúc anh ta đã tìm thấy người cần tìm. Nhưng ôi không, chẳng lẽ anh ta đến tìm Bạch Miêu và đám chân tay? Làm gì chứ? Là bọn họ thua bài không trả tiền?
Tất cả nhân viên trong quán, quản lí và vài người khách đều bắt đầu nín thở mà quan sát mọi chuyện sắp diễn ra.
Mặc Vũ vừa bước lên bục cầu thang vừa trả lời đám người của Hắc Miêu
- Chính là nhờ Mặc Vũ này đấy!
Sự xuất hiện của người đàn ông này không chỉ khiến đám chân tay của Bạch Miêu dừng hành động và quay đầu lại nhìn mà còn khiến cho Thanh Hoa đang đứng giữa vòng vây của chúng kinh ngạc lẫn kích động. Tại sao anh ta lại tìm được cô? Hay chỉ là tình cờ đi ngang qua? Nhưng không thể không thừa nhận rằng ngay khoảnh khắc này, lúc cô đang sợ hãi nhất lại có thể nhìn thấy anh ta giống như một tia sáng giữa trời đen vậy.
- Mày là thằng nào? Lại còn dám nói xằng bậy với ông đây?
Bạch Miêu thật sự không biết người đàn ông này chính là tứ đại nghi trưởng của tổ chức Death, sòng bài mà ông ta mỗi ngày đều lui tới thuộc sự quản lí của người này?
Những người khác biết rõ về Mặc Vũ đều đang thấy lo cho tính mạng của Bạch Miêu và thuộc hạ của ông ta.
Mặc Vũ không có lí do gì để giới thiệu bản thân với đám người bọn họ cả, điều duy nhất mà anh ta quan tâm chinh là người con gái kia có sao không? Đã bị đám phế vật bọn họ bắt nạt thế nào?
Khung cảnh toàn bộ quán bar chỉ sau một trận đánh đấm của một cân mười đã biến đổi đến mức khó có thể nhận ra nữa, Bạch Miêu vừa rồi còn rất hung hăng ngạo mạn nhưng bây giờ không khác gì một con mèo trụi lông vừa bị đánh đập đến mất gần nửa mạng, mấy tên thuộc hạ của ông ta cũng không tốt hơn là mấy. Cả đại ca lẫn đàn em đều nằm liệt dưới đất, ôm đầu ôm chân kêu la đau điếng.
Khung cảnh này làm cho tất cả những người trong quán đều run sợ, đặc biệt là quản lý và những nhân viên khác. Chọc giận đến người đàn ông này thật sự là đã gặp phiên phức rồi, ông chủ của quán bar này là lão Đại còn phải khúm núm trước thế lực của tổ chức Death, lần này có người lại đắc tội với người của Death ở đây thì ít nhiều bọn họ cũng không tránh khỏi liên lụy.