Chương 101: Tá Thi Hoàn Hồn
Quang vụ bắt đầu vây lấy tứ đại Phệ Hồn thú, phân tách chúng ra các không gian riêng biệt.
Tại mỗi một không gian riêng rẽ đó, chẳng những chúng không thể nhìn thấy nhau, mà ngay cả âm thanh cũng không cách nào nghe được, tựa như rơi vào một vực sâu trống rỗng, tuyệt đối cô độc.
Yên tĩnh! Hoàn toàn yên tĩnh! Thời gian càng kéo dài, tứ đại Phệ Hồn thú càng cảm nhận được sự sợ hãi một cách rõ ràng, thứ cảm giác ấy dâng lên từ tận đáy lòng của bọn chúng.
Thủy Hồn thú không chịu đựng được thêm, rống lên một tiếng phẫn nộ. Nó há to miệng, thổ ra một dòng lục sắc dịch thể công đến vầng quang vụ. Đáp lại thế công đó là một sự yên tĩnh, tuyệt không hề có bất kỳ tiếng động gì, nhưng rồi luồng quang vụ bất ngờ tách ra, lục sắc dịch thể như hòn đá ném xuống biển biết mất tăm, không còn tung tích.
Thủy Hồn thú trừng to mắt khiếp sợ, nhìn chằm chằm màn luồng quang vụ mờ ảo đó, hẳn nhiên là nó cũng không dám tiếp tục vọng động.
Trong một không gian khác, Hỏa Hồn thú đã hoàn toàn mấtđi lý trí, nó chỉ biết gào thét như sấm dộng, bực bội vô cùng. Lúc này, thú tính nguyên thủy hoàn toàn bị kích phát, nó cúi đầu xuống, dùng chiếc sừng màu đen ở trên đầu lao mạnh về phía luồng quang vụ.
Mặc cho sự chống phá của Hỏa Hồn Thú, luồng quang vụ vẫn là một khoảng không trống rỗng. Căn bản, nó hoàn toàn không cách nào thoát khỏi luồng quang vụ kiên cố vây quanh.
Nó phát cuồng!
Phác! Hỏa Hồn thú thổ ra một ngọn lửa nóng rực hòng thiêu đốt màn quang vụ trước mắt, nhưng nó đã thất bại. Luồng quang vụ hoàn toàn không phải được tạo ra từ nguyên tố thông thường mà giống như mộng ảo, cả hỏa diễm rực đỏ cũng không thể khiến nó biến hóa chút nào.
"Đại ca, nhị ca, các người ở đâu?" Phong Hồn thú cao giọng gọi. Lớp lông trắng trên người nó không ngừng lay động, còn miệng thì phun ra một cỗ bạch sắc cuồng phong rất cường liệt. Luồng quang vụ bị cuồng phong thổi tán đi nhưng lập tức lại tụ hợp về, tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh, còn cỗ bạch sắc cuồng phong thổi vào không gian mông lung mơ hồ ấy cũng biến mất vô hình vô tích.
"A! Trận pháp quái quỷ gì đây? Cứ như trong mộng ảo vậy, không cách nào thoát ra được, hừm!"
Hốt nhiên, Phong Hồn thú ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhưng vô ích, lớp quang vụ đã vây phủ và che kín cả tầm nhìn của nó. Thì ra Phong Hồn thú đột nhiên nhớ đến năm thanh Phong Thần thiên kiếm cực lớn lúc nãy, nếu giờ đây bị chúng tấn công thì nó dám chắc rằng bản thân mình sẽ không có sức để chống đỡ.
Nói về Ám Hồn thú, nó vẫn đứng yên không vọng động, mặc dù nó nhỏ nhất trong tứ đại Phệ Hồn thú nhưng tâm kế lại sâu xa nhất. Nó nhìn sự biến hóa của quang vụ, định dùng sách lược dĩ dật đãi lao để ứng phó, nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi, khiến nó hoàn toàn thất vọng, vì quang vụ có vẻ như vô cùng vô tận bao bọc lấy nó không theo bất kỳ một quy luật nào, dần dần khiến nó như chìm vào cơn mê, hoàn toàn lạc mất phương hướng.
Đây là Đại Chu Diễn Ngũ Hành Ảo Diệt trận, dựa trên ngũ hành mà tạo ra một không gian như mộng như ảo, khiến kẻ lâm trận bị lạc phương hướng, đã vậy lại còn bị Phong Thần thiên kiếm từ trên không đánh xuống.
Năm thanh Phong Thần thiên kiếm trên Kính Đài phong bắt đầu tỏa ra quang mang chói mắt, rồi hàng ngàn hàng vạn đạo quang mang ấy không ngừng bắn vào kẻ địch. Bên trong đại trận mênh mông mờ mịt, chỉ nghe thấy vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết. Đám đệ tử tà phái đều bị kiếm khí chém ch.ết, còn thập đại Quỷ vương thực lực tuy cao thâm nhưng cũng bị truy giết trong trận đồ.
Hốt nhiên, một đạo kiếm quang chém thẳng vào Quỷ Vô Nhai. Gương mặt của lão liền biến sắc, toàn thân chợt bất động, rồi run rẩy ngã xuống mang theo một vết lõm lớn trên ngực.
Một đời kiêu hùng của Quỷ Vô Nhai không ngờ lại bị diệt vong như vậy!!!
Chúng đệ tử của Phong Thần Tông thì toàn lực vận chuyển Tinh Tiên thần công, mà môn thần công này vào trong thời khắc sinh tử này lại chính là pháp bảo cứu mạng của họ.
Thì ra năm xưa khi Phong Thần tổ sư nghĩ đến trận pháp bá đạo này, ông sợ rằng sẽ ngộ sát đệ tử bổn môn, nên đã đưa căn nguyên của Tinh Tiên thần công vào trận nhãn, mà trận nhãn lại chính là Phong Thần quảng trường ở trên Kính Đài phong. Vì vậy nên khi Đại Chu Diễn Ngũ Hành Ảo Diệt trận được khởi động, Tinh Tiên chân khí được vận chuyển ở bên trong khi gặp phải Phong Thần Tông đệ tử liền tránh đi.
Chỉ trong chốc lát, toàn thể đệ tử của Ác Quỷ môn đều bị Tử Mẫu Phong Thần thiên kiếm đánh trúng, khiến cho toàn quân bị diệt. Còn trên thân tứ đại Phệ Hồn thú thì cũng xuất hiện một lớp quang mang bao bọc bên ngoài, bao nhiêu kiếm khí đánh lên đó chỉ phát ra những tiếng nổ ì oành. Những loại kiếm khí bình thường này vốn không dễ gì gây thương tổn cho tứ đại Phệ Hồn thú.
Năm thanh kiếm, năm mũi kiếm nối liền nhau và tạo thành điểm tròn, rồi bắt đầu xoay chuyển rất nhanh. Sau đó lại từ trên không hạ xuống, nhất thời chỉ thấy một biển quang mang bao phủ lấy toàn bộ Kính Đài phong, cả năm thanh Phong Thần thiên kiếm xoay tròn với tốc độ cực nhanh, đến nỗi không còn nhìn rõ thân kiếm nữa.
Oành! Một đạo quang mang cực lớn bắn ra ngoài, Thủy Hồn thú tránh né không kịp bị đánh trúng đỉnh đầu, "rẹt" một tiếng, từ đầu đến thân bị cắt làm hai phần. Vừa rồi nó còn uy phong là thế, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt. Tiếp theo đó là ba đạo quang mang cực lớn khác cũng ồ ạt đánh ra, Hỏa Hồn thú, Phong Hồn thú và Ám Hồn thú cũng lần lượt bị chặt ra làm bốn năm mảnh, bỏ mạng tại đương trường.
Ô, ô, ô!
Thanh Phong Thần thiên kiếm ở trung tâm bắt đầu rít lên, tựa như hồn phách của Thiên Nhất chân nhân ở trong thân kiếm đang thở dài. Quang vụ dần dần tiêu mất, năm thanh Phong Thần thiên kiếm phóng trở lại ngũ đại phong đỉnh. Còn thanh Phong Thần thiên kiếm ẩn chứa nguyên thần của Thiên Nhất chân nhân không ngừng thu nhỏ lại, rồi một tiếng "choang" vang lên, thì ra nó đã cắm xuống trước mặt Thiên Phong chân nhân.
Quang mang được phát ra từ Thiên Tinh Tráo cũng dần dần thu lại rồi tan biến hẳn. Nhìn Phong Thần thiên kiếm cắm trên mặt đất, Thiên Phong chân nhân lảo đảo đứng dậy, chợt cảm thấy vị ngọt dồn lên miệng, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Cũng bởi lúc này do nội tâm của ông quá khích động nên lại càng khiến thương thế thêm phần trầm trọng.
Cầm Phong Thần thiên kiếm trong tay, Thiên Phong chân nhân cảm thấy vô cùng thân thiết, có lẽ là do nguyên thần của Thiên Nhất sư huynh đã hợp thành một thể với nó. Ông mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Nhất chân nhân ở trên thân kiếm, khiến nước mắt chợt dâng trào. Sư huynh chẳng những đã cứu mạng ông, mà còn tận nghĩa hy sinh bản thân để cứu lấy toàn thể Phong Thần Tông thoát khỏi mối họa diệt vong trong trường hạo kiếp này, tinh thần cao thượng ấy thật khiến cho ông cực kỳ xúc động.
"Thiên Phong sư đệ!" Thần Yên chân nhân bước đến bên cạnh Thiên Phong chân nhân, nhìn thanh Phong Thần thiên kiếm trong tay ông ta mà xúc cảm dâng trào. Vào thời khắc này, Phong Thần thiên kiếm không chỉ là trấn pháp chi bảo của Phong Thần Tông mà còn là bia đá tinh thần trong lòng mọi người. Tinh thần quả cảm của Thiên Nhất chân nhân thật khiến mọi người ghi khắc vào tận tâm can phế phủ.
Sanh mệnh thành khả quý, tình nghĩa giới canh cao, Thiên Nhất Chân Nhân đã dùng tính mạng của mình để viết lên một khúc tráng ca.
Có rất nhiều đệ tử Phong Thần Tông tuy đang mang trọng thương nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng người, hai tay hợp thành chữ thập, yên lặng cầu nguyện cho chưởng môn nhân.
"Sư đệ, trước khi Thiên Nhất sư huynh lâm chung đã đích thân truyền cho đệ chức chưởng môn. Từ nay về sau, đệ là chưởng môn nhân đời thứ mười tám của chúng ta." Minh Hà chân nhân nói.
Thiên Phong chân nhân thở dài một hơi, nhấc Phong Thần thiên kiếm lên rồi đưa tới trước mặt Tử Cực chân nhân, nói: "Nếu luận về tư chất và bối phận, chức chưởng môn nhân của bổn phái nên thuộc về Tử Cực sư huynh mới phải, xin sư huynh hãy tiếp nhận chức chưởng môn nhân."
Tử Cực chân nhân vội vàng xua tay nói: "Sư đệ, không thể nói như vậy được. Thiên Nhất sư đệ trước khi lâm chung đã truyền lại chức chưởng môn cho đệ, tất cả chúng ta đều chính tai nghe rõ. Đã như vậy rồi, sư đệ cũng không nên phụ tâm ý của Thiên Nhất chưởng môn."
Thấy Thiên Phong còn muốn từ chối, tứ đại phong chủ nhất tề quỳ xuống, và cao giọng nói: "Cung nghênh tân nhiệm chưởng môn nhân!"
Thiên Phong chân nhân thấy vậy, tự biết không thể tiếp tục từ chối, chỉ đành thở dài nói: "Thiên Phong nào có tài đức gì để đảm đương trọng nhiệm? Sau này, Thiên Phong nhất định sẽ cùng mọi người phấn đấu, thề quyết báo thù."
"Sư phụ! Sư phụ! Mộng Thần đã trở lại đây! Sư phụ, chuyện gì đã xảy ra thế này? Tại sao lại có nhiều người bị tử thương thế?"
Lục Mộng Thần như một đạo lưu tinh phóng vút đến gần. Hắn nhìn thấy trên Phong Thần quảng trường thi thể chất như núi, máu chảy thành sông, thậm chí cả tòa Phong Thần cung nguy nga đồ sộ cũng bị sụp đổ, nên khiến cho hắn cực kỳ kinh hoảng.
"Mộng Thần, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi đã trở về rồi. Ài, Phong Thần Tông chúng ta vừa trải qua một trường hạo kiếp thật là khốc liệt….." Thiên Phong chân nhân nhìn ái đồ Lục Mộng Thần, lúc này toàn thân hắn mang một dáng vẻ mệt mỏi như vừa bạt thiệp trường đồ, nên trong lòng ông hết sức khích động. Vì thân thế kỳ lạ của Lục Mộng Thần mà từ nhỏ đến lớn, ông đối với hắn vẫn có đôi phần nể trọng.
Thiên Phong chân nhân run rẩy, nước mắt trào ra, kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho Lục Mộng Thần nghe. Hắn vừa nghe xong thì lập tức giận dữ, bất giác không nén được xúc cảm mà ngửa cổ hú dài một tiếng.
Thật không ngờ Thiên Nhất sư bá lại hy sinh tính mạng để cứu cả Phong Thần Tông. Nước mắt Lục Mộng Thần tuôn chảy không ngừng, những việc lúc trước lại hiện về trong ký ức của hắn. Hắn còn nhớ lúc nhỏ, Thiên Nhất sư bá thường đến Mộng Thần phong thăm hắn, mỗi lần ông đến đều mang cho hắn một ít linh quả ngon lành, những việc này thoạt nhìn tưởng là nhỏ nhặt nhưng lại khắc rất sâu trong lòng Lục Mộng Thần. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, phòng tuyến tình cảm trong lòng hắn cũng hoàn toàn sụp đổ.
Các vị phong chủ đều là những người đã đạt tới Quy Thiên kỳ, nên đối với sinh tử tất nhiên là có cảm thụ khác. Họ đối với việc Thiên Nhất chân nhân hy sinh vì nghĩa tuy thập phần cảm động, nhưng bọn họ vẫn phải đối mặt với những năm tháng sau này. Sau khi được mọi người khuyên bảo, Lục Mộng Thần mới dần ngưng khóc và bình tĩnh lại.
Đưa mắt lướt qua toàn thể quảng trường, hắn bất ngờ hỏi: "A! Sư phụ, Thần Yên sư bá, Lý Ngọc Nhân sư huynh và Diệu Nhiên sư tỷ sao không thấy đâu cả?"
Thần Yên chân nhân nghe vậy thì giận dữ đáp: "Ngọc Nhân đã ch.ết rồi, nhìn đi, đó không phải là thi thể của nó hay sao?"
Thần Yên chỉ ra đằng xa, nơi mà Lý Ngọc Nhân đang gục ngã trong vũng máu.
"Còn Diệu Nhiên thì trong lúc hỗn chiến đã bị Thánh Tà tông chủ Lãnh Thiên Sương cắp lấy bỏ chạy rồi."
Lục Mộng Thần nhìn thi thể Lý Ngọc Nhân, nhớ đến vị đại sư huynh này đối với mình rất tốt, nên thấy lòng chùng xuống. Nghe Thần Yên chân nhân nói Diệu Nhiên sư tỷ bị bắt đi, liền cả kinh hỏi: "Tại sao thế? Tại sao y lại bắt Diệu Nhiên sư tỷ đi?"
Đạo Thánh chân nhân căm hận đáp thay: "Thánh Tà tông chủ nửa chính nửa tà, làm việc quỷ thần khó dò, không biết hắn phát điên dại gì, chỉ có điều hắn cũng không dám làm gì tổn thương đến Diệu Nhiên sư điệt đâu. Chúng ta cứ tính kế lâu dài mà nghĩ ra một biện pháp để cứu y vậy."
Lục Mộng Thần cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, thật không ngờ Diệu Nhiên sư tỷ thanh lệ thoát tục như thế mà lại rơi vào tay Lãnh Thiên Sương. Nhất thời, trong lòng hắn như bị lửa thiêu đốt, hận không thể lập tức lao đi cứu Diệu Nhiên sư tỷ trở về.
"A!" Một tiếng hét thê thảm truyền đến, một gã đệ tử của Phong Thần Tông ngã xuống, toàn thân co quắp, rõ ràng hắn bị người khác hút mất hồn phách. Một bóng đen rít lên rồi chạy về hướng Đông Nam.
"Phong Thần Tông, các ngươi hãy chờ đó. Quỷ Vô Nhai ta dù thua trận này nhưng mối thù hôm nay, ngày sau tất báo." Thì ra bóng đen đó chính là Quỷ Vô Nhai.
"Á! Sao Quỷ Vô Nhai vẫn còn sống? Chẳng lẽ hắn mượn xác hoàn hồn?" Thiên Phong chân nhân ngạc nhiên hỏi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Vừa nghe đó là Quỷ Vô Nhai, Lục Mộng Thần lập tức lửa giận bốc cao, thoáng nhấc tay lên, thì đã bắn ra một đạo chỉ quang sắc bén nhanh như thiểm điệm. Chỉ trong nháy mắt, tia chỉ quang đã đánh thẳng vào bóng đen đó, "phụp" một tiếng, máu tươi tuôn ra. Quỷ Vô Nhai chỉ kịp hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng triển khai Thiên Ma Giải Thể đại pháp, thôi động công lực tăng lên gấp mấy lần, rồi biến mất như sao xẹt!