Chương 45
Chử Khải Vũ nghe xong ghi âm, biết bản thân mình biện giải không được, dứt khoát không nói một lời, cự không hợp tác.
Gã không hề có hảo cảm với trường học này, ở lại nơi này chỉ là vì tiếp cận Thiệu Thẩm Dương.
Hiện tại bị phê bình…… học sinh bình thường bị phê bình sẽ rất khó chịu, nhưng vào thời học sinh gã đã không để bụng, hiện tại trọng sinh mà đến, càng không hề để bụng.
Càng làm cho gã để ý vẫn là chuyện Thạch Thành Anh dọn vào phòng ngủ Thiệu Thẩm Dương.
Còn có…… Thạch Thành Anh hãm hại gã!
Gia hỏa này chính là một tên tiểu nhân đê tiện!
Dương lão sư nói Chử Khải Vũ vài câu thì nói không nổi nữa.
Chử Khải Vũ mang nét mặt tối tăm, trong mắt khói mù dày đặc, Dương lão sư bị gã nhìn, chung quy cảm thấy mình tựa như bị một con rắn độc theo dõi.
Dương lão sư vốn là tin tưởng lời Ngôn Cảnh Tắc nói, hiện tại càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Chử Khải Vũ này cũng không biết là làm sao nữa….
Trước kia tuy Chử Khải Vũ thích chơi đùa hơi xúc động, nhưng bản chất không phải là người xấu gì, nhưng hiện tại……
Làm giáo viên nhiều năm, Dương lão sư đối với tâm tư tuổi dậy thì thiếu nam thiếu nữ nắm chắc chuẩn cực kỳ, sau khi ở chung một đoạn thời gian rồi là biết một đứa nhóc đại khái thế nào, cũng biết làm sao nói chuyện thì bọn nhỏ mới chịu lắng nghe.
Nhưng Chử Khải Vũ bây giờ…… không giống như một đứa nhóc.
Dương lão sư từ bỏ thuyết giáo: “Trò về phòng ngủ đi, chờ mẹ trò tới rồi cô nói chuyện với mẹ trò."
Chử Khải Vũ cười nhạo một tiếng, khinh thường mà nhìn thoáng qua Dương lão sư, xoay người liền đi.
Dương lão sư bị bộ dáng Chử Khải Vũ làm tức giận đến tâm can đau, đang định ngồi xuống hoãn khẩu khí, bỗng thấy Chử Khải Vũ lại quay về.
Chử Khải Vũ hỏi: “Sao cô lại để Thạch Thành Anh dọn vào phòng ngủ Thiệu Thẩm Dương?"
"Việc này có liên quan gì đến trò!" Dương lão sư bất mãn mà nhìn Chử Khải Vũ.
Chử Khải Vũ nhìn chằm chằm Dương lão sư trong chốc lát, đóng sầm cửa rời đi.
Lần này là thật sự đi rồi.
Văn phòng giáo viên trường W cũng rất lớn rất xa hoa, giữa các bàn làm việc khác nhau còn làm ngăn cách đơn giản, thậm chí phía sau còn có phòng nhỏ cách âm, chuyên dùng cho giáo viên nói chuyện với học sinh -- nói chuyện như vậy, vừa không quấy rầy đến các lão sư khác, cũng chiếu cố tới lòng tự trọng của học sinh.
Dương lão sư và Chử Khải Vũ chính là nói chuyện ở phòng nhỏ cách âm này.
Trong lớp mình xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không muốn để các lão sư khác biết được, nhưng bộ dáng Chử Khải Vũ như vậy….
Sau khi Dương lão sư ra khỏi phòng, nhịn không được nói: “Chử Khải Vũ này nghỉ hè cũng không biết gặp chuyện gì, hiện tại cả người không quá thích hợp!”
Chủ nhiệm lớp hai họ Tề, cũng là nữ giáo viên, nhưng trẻ tuổi hơn rất nhiều, cô dạy tiếng Anh: "Không quá thích hợp thật.
Gần đây mỗi ngày nó chạy sang lớp em tìm Thiệu Thẩm Dương, quấy rầy Thiệu Thẩm Dương học tập! Các anh chị biết đó, đường ra của đứa nhỏ này là học hành, Chử Khải Vũ tìm nó làm gì? Sao không tìm mấy đứa hồ bằng cẩu hữu của nó chơi đi?"
Dương lão sư trầm mặc một chút, nói: "Không phải chị để Thạch Thành Anh dọn đến ký túc xá Thiệu Thẩm Dương sao? Vừa rồi Chử Khải Vũ chạy tới, muốn đánh Thạch Thành Anh.”
"Sao lại thế này? Thạch Thành Anh chọc nó hồi nào vậy?"
"Còn có thể sao? Thạch Thành Anh trước kia từng nói nó, nó liền ghi hận thôi." Dương lão sư nhíu mày, nói chuyện hôm nay ra.
Nhưng những chuyện khác cô không có chứng cứ, nên cũng không nói.
Tề lão sư trẻ tuổi hơn Dương lão sư, càng có thể lý giải học sinh thời nay, nhưng cũng nói: “Chử Khải Vũ cũng thật quá đáng, tính cách kia của Thạch Thành Anh xác thật không làm cho người ta thích, nhưng cũng không đến mức đánh tới cửa chứ!”
Thạch Thành Anh khinh thường bạn học thành tích kém, thích biểu hiện trước mặt lão sư, còn sẽ đem chuyện trong lớp ai ai ai yêu sớm linh tinh báo với lão sư, nhưng các cô thấy rằng nó làm vậy chỉ là muốn tranh công lấy lòng lão sư, cũng không phải hư hỏng quá mức, ít nhất không đến mức bị đánh.
“Đúng vậy.” Dương lão sư thở dài.
Mẹ Chử Khải Vũ vào ban đêm thì đến đây.
Mấy ngày này, Chử nữ sĩ cũng bị Chử Khải Vũ khiến cho thực táo bạo —— thằng con nhỏ từ một tháng trước đã bắt đầu đối nghịch với bà!
Đứa nhỏ này là bà có thai ngoài ý muốn, mang thai lúc đầu suýt chút nữa sinh non, không thể không nằm trên giường giữ thai, sau lại gặp chuyện đường máu lên cao vân vân đủ loại vấn đề.
Vì sinh đứa nhỏ này, bà đã trả giá rất nhiều, sau khi sinh xong lúc sau, lại bởi vì không đủ tinh lực, chỉ có thể nghỉ việc để chuyên tâm chăm con.
Cũng là vì như vậy, chồng bà trực tiếp để con trai cùng họ với bà, xem như cảm kích những gì bà đã trả giá.
Ước chừng là bởi vì con là do bà một tay chăm lớn, cảm tình của bà và đứa nhỏ này vẫn luôn rất tốt, thời kỳ phản nghịch, chồng bà vì đủ loại hành vi của nó mà nổi giận, bà cũng cảm thấy không có gì.
Con trai nhà bà cũng không có làm chuyện xấu gì!
Hơn nữa đứa nhỏ này có phản nghịch nhưng lúc đối xử với bà cũng rất tri kỷ, nhuộm cái đầu đủ mọi màu sắc về nhà cũng biết đề cử cho bà tiệm cắt tóc, hôm nào đó bà không thoải mái thì đứa nhỏ này sốt ruột hơn bất cứ ai.
Tóm lại, trong mắt Chử nữ sĩ, Chử Khải Vũ vẫn luôn là chỗ nào cũng tốt, còn việc thành tích hơi thiếu một chút, người lười một chút…… Bà và chồng vất vả kiếm tiền, còn không phải là hy vọng con cái có thể hưởng phúc ư?
Con nít mà, nhân phẩm không thành vấn đề là được.
Tuy chồng bà với thằng con trai nhỏ hận sắt không thành thép, nhưng Chử nữ sĩ vẫn luôn đứng về phía thằng con nhỏ, kết quả một tháng trước, thằng con nhỏ đột nhiên thay đổi.
Lúc nói chuyện với bà thì âm dương quái khí, bà bị tức giận đến khó chịu trong người thế nhưng còn ở bên cạnh cười, sau đó một bộ dáng người nhà này đều không hiểu nó, nó muốn thoát khỏi cái nhà này….
Quả thực như thay đổi thành một người khác!
Nhưng Chử nữ sĩ đủ hiểu biết con trai nhỏ, lại xác định người này cũng không thật sự bị đổi.
Hôm nay bà bảo con trai lớn đưa con trai nhỏ đi học là muốn hai đứa cùng giao lưu một phen, tốt nhất có thể hiểu rõ ràng con trai nhỏ của bà rốt cuộc làm sao.
Kết quả, con trai lớn nói rằng con trai nhỏ cự tuyệt giao lưu còn chưa tính, tới buổi tối, lão sư còn gọi điện thoại cho bà, nói con trai nhỏ muốn đánh bạn trong trường.
Chử nữ sĩ tới trường học, cùng nói chuyện với Dương lão sư.
Dương lão sư cho Chử nữ sĩ nghe ghi âm, xong lại nói: “Chử Khải Vũ vẫn luôn nhằm vào lớp trưởng lớp một chúng tôi, lần này cũng muốn đánh lớp trưởng, may mắn còn có bạn học khác ở đó nên ngăn cản được.
Thật ra trò ấy còn làm một số chuyện khác, chỉ là bên này tôi không có chứng cứ nên cũng không dám nói gì.
Mẹ của Chử Khải Vũ à, lúc nghỉ hè có phải Chử Khải Vũ đã xảy ra chuyện gì hay không? Sau khi khai giảng học kỳ, trạng thái tâm lý của trò ấy vẫn luôn không đúng lắm.”
Chử nữ sĩ ở bên ngoài đều là được người ta nâng niu, nhưng trước mặt lão sư của con, lại cũng chỉ có thể xấu hổ mà nghe.
Nghe xong, Chử nữ sĩ bèn đi tìm Chử Khải Vũ, định đem con trai về nhà, để con trai bình tĩnh mấy ngày —— dù sao trong trường học, con trai bà cũng là không học tập.
Nhưng Chử Khải Vũ không muốn, đáy mắt gã như sung huyết, nhìn Chử nữ sĩ tựa như là đang nhìn kẻ thù: “Tôi không cần bà quản!”
Chử Khải Vũ hận Thạch Thành Anh, cũng hận mẹ mình.
Là mẹ gã nhục mạ Thiệu Thẩm Dương, Thiệu Thẩm Dương mới có thể bị cha cậu đánh gãy chân về nhà.
Cũng là mẹ gã buộc gã xuất ngoại, cho nên gã mới không thể không tách khỏi Thiệu Thẩm Dương.
Lúc gã trọng sinh là hai mươi tám tuổi, cách Thiệu Thẩm Dương qua đời đã suốt mười năm, nhưng gã vẫn luôn không thể nào buông được.
Chử nữ sĩ cũng không phải người có tính tình tốt gì: “Chử Khải Vũ, con đây là cái thái độ gì? Con không cần mẹ quản? Nếu mẹ thật sự mặc kệ con, con có thể làm được cái gì?”
Hiện giờ vừa lúc kết thúc thời gian tự học, Chử Khải Vũ liền ồn ào ầm ĩ trong phòng ngủ trường với Chử nữ sĩ, ch.ết sống không về nhà.
Chử nữ sĩ không có biện pháp, chỉ có thể nói: “Chử Khải Vũ, nếu con lại kiếm chuyện, mẹ đưa con ra nước ngoài!"
Sắc mặt Chử Khải Vũ biến đổi, rốt cuộc nói: “Con căn bản không có đánh nó! Là nó gài ta!”
"Người ta đang bình thường, gài con làm gì? Hơn nữa là con chạy tới phòng ngủ người ta, không phải người ta tới tìm con!” Chử nữ sĩ nói, “Chử Khải Vũ, lời mẹ nói đặt ở đây, con còn kiếm chuyện cũng đừng hòng ở lại trường học nữa!"
Chử nữ sĩ xem như đã nhìn ra, con trai bà không muốn rời trường học.
Tuy không biết nguyên nhân, nhưng bà có thể dùng chuyện này tới uy hϊế͙p͙ thằng con.
Chử Khải Vũ không lên tiếng.
Lúc này Chử nữ sĩ mới đi ra ngoài.
Chử Khải Vũ bị mời phụ huynh, cho nên không đi tham gia tiết tự học buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc cũng đồng dạng không đi.
Hắn là người bệnh, lại suýt chút nữa bị đánh, Dương lão sư bảo hắn ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến phòng học.
Thiệu Thẩm Dương thật ra lại đến phòng học, Ngôn Cảnh Tắc và Thiệu Thẩm Dương nói qua xong, bèn trực tiếp dùng điện thoại Thiệu Thẩm Dương gọi điện thoại mách Tô Mặc Tu.
Đương nhiên, ghi âm cũng phải phát một phần.
Tô Mặc Tu nghe được em trai mình luôn mồm mắm tiểu mập mạp là "con heo mập", y muốn tức điên.
Tiểu mập mạp đáng yêu như vậy, sao có thể mắng chứ!
Em trai y thế mà còn muốn đánh tiểu mập mạp!
Cũng không biết tiểu mập mạp có sợ hãi hay không nữa.
Mấu chốt nhất chính là…… Em trai y làm như vậy, có khi nào tiểu mập mạp có ấn tượng xấu với cả nhà bọn họ không?
Tô Mặc Tu không biết dỗ dành người ta cho lắm, y vội vàng mà dỗ tiểu mập mạp một phen, cuối cùng nói: “Em không sao chứ? Nếu không anh tới trường học nhìn xem em?”
Lời kia vừa thốt ra, Tô Mặc Tu đã cảm thấy có chỗ mạo phạm.
Y và tiểu mập mạp không thân chẳng quen, không lâu trước đây em trai y còn suýt tí nữa là đánh tiểu mập mạp, tiểu mập mạp chắc chắn sẽ không muốn gặp y rồi?
“Được ạ.” Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đáp ứng liền.
Tô Mặc Tu đầu óc nóng lên, lúc y tỉnh táo lại, y đã lái xe đến trước trường học em trai rồi.
Y tuyệt đối là điên rồi!
Y thế mà bị một tiểu mập mạp làm u mê đến choáng đầu.
Không, cũng không thể nói người ta là tiểu mập mạp, người ta khổ người lớn như vậy thôi!
Tô Mặc Tu một đường lái xe vào trường học, làm đăng ký xong mới tiến vào cổng trường.
Mới vừa đi vào, y đã nhìn thấy bên cạnh một tiểu mập mạp vĩ ngạn vẫy vẫy tay với y.
Tiểu mập mạp thân hình cao lớn, nụ cười tươi trên mặt lại đặc biệt ngọt, Tô Mặc Tu bị hắn cười đến trái tim cũng mềm: “Em đang đợi anh hả?”
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm, “Tô đại ca, lần đầu tiên gặp anh em đã đặc biệt thích anh rồi, nghe anh nói muốn lại đây, em đặc biệt vui vẻ á!”
Thích? Trái tim Tô Mặc Tu "thình thịch thình thịch" mà nhảy dựng lên, yết hầu hơi khô khốc.
“Tô đại ca, anh đến phòng ngủ của bọn em đi." Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.
Chử Khải Vũ trụ chính là phòng hai người, không cùng một tòa nhà với hắn, hơn nữa hôm nay…… Chử Khải Vũ hẳn là không rảnh tìm hắn phiền toái.
Tô Mặc Tu gật gật đầu, đi theo tiểu nam sinh vào phòng ngủ tiểu nam sinh.
Đi vào, y bèn tinh tế đánh giá một phen phòng ngủ này.
Giường đệm tiểu mập mạp dọn dẹp rất sạch sẽ, nhìn ra được thói quen sinh hoạt rất tốt, chỉ là trong phòng ngủ này còn có người khác, việc này khiến y không cao hứng chút nào.
Tiểu mập mạp sao có thể ở cùng với người khác chứ, hẳn là phải cùng y mới đúng, không cho người khác nhìn thấy luôn.
Từ từ, sao y có thể nghĩ như vậy……
Tô Mặc Tu càng ngày càng cảm thấy mình như ông chú quái dị……
Không, y vẫn là có thể cứu chữa được một chút, trước khi đứa nhỏ này thành niên, y chắc chắn cái gì cũng không làm!
“Tô đại ca, anh có muốn uống cái gì không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Nước lạnh là được.” Tô Mặc Tu đáp, trong phòng ngủ sợ là không có đồ uống gì, y cũng không muốn làm khó tiểu mập mạp, uống chút nước lạnh là được, vừa lúc có thể làm y thanh tỉnh lại một chút.
Mỗi phòng ngủ đều có máy nước dẫn thẳng, Ngôn Cảnh Tắc rót cho Tô Mặc Tu một ly: “Tô đại ca, uống nước nè.”
Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc rót nước lại đây, không biết vì cái gì, y hơi muốn xoa bóp cái tay bụ bẫm kia.
Y quả thực là một kẻ u mê mà!
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, tìm đề tài dời đi lực chú ý của mình: “Em trai anh có thương tổn đến em không? Nó bị người nhà chiều hư.”
"Em không sao." Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.
"Em không sao thì tốt rồi.
Anh có mang theo điện thoại cho em đây, nếu lần sau nó còn dám làm chuyện như vậy, em cứ gọi điện thoại cho anh." Tô Mặc Tu nói, vừa nói vừa lấy ra một cái điện thoại.
Vừa rồi y đi hơi gấp, nhưng vẫn không quên mang theo điện thoại dự phòng của mình.
"Tô đại ca không phải nói em thi top ba của khối mới lấy điện thoại để khen thưởng em sao?"
“Anh tin tưởng em, nên cho em trước." Tô Mặc Tu nói, "Coi như là cho em vay trước đó."
“Cảm ơn Tô ca ca.” Ngôn Cảnh Tắc nói, tiếp nhận điện thoại, ngọt ngào cười với Tô Mặc Tu.
Tô…… ca ca?
Trước kia, Tô Mặc Tu thấy bạn học chung bị các tiểu nữ sinh kêu "ca ca" là thấy lông tơ dựng thẳng, rất xấu hổ.
Y rất không rõ, sao lại có người cứ nghe "ca ca", "ca ca" thì cứ như mất đi lý trí, cùng làm mấy chuyện ấu trĩ với tiểu nữ sinh như vậy.
Cũng may y không giống những kẻ đó --- làm nũng như vậy hoàn toàn không thể lung lạc y được!
Nhưng hiện tại, y bị vả mặt.
Tiểu nữ sinh làm nũng với y y không cảm giác, đại mập mạp làm nũng với y, y…… y……
"Em đừng gọi như vậy." Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng.
“Tô ca ca không thích em gọi như vậy hở?” Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một chút biểu cảm thương tâm.
Tô Mặc Tu lại khụ một tiếng, cuối cùng quyết định từ bỏ trị liệu: “Em muốn gọi thế nào thì cứ gọi vậy đi……”
“Tô ca ca.” Ngôn Cảnh Tắc lại kêu một tiếng.
Lỗ tai Tô Mặc Tu tê dại một trận, vẫn luôn tê đến trong lòng.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tô ca ca, lần đầu tiên em dùng điện thoại, cũng không biết điện thoại này dùng như thế nào nữa……”
Tô Mặc Tu nghe vậy, lập tức nói: “Anh dạy cho em.”
Nói xong, Tô Mặc Tu đột nhiên ý thức được trong cơn rối ren, y đã quên mất một sự kiện: "Em có sim điện thoại không?"
Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội: “Không có.” Nguyên chủ trước kia dùng sim với đồng hồ điện thoại, nhưng đó là mẹ nguyên chủ làm, nguyên chủ gọi điện thoại với ai linh tinh, mẹ nguyên chủ bên kia đều có thể tr.a ra, mà mẹ nguyên chủ còn xác thật sẽ đi tra……
Loại sim vậy cần làm gì? Hắn đã sớm ném!
“Ngày mai anh cho người đưa cái sim lại đây."
"Được ạ." Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đáp ứng.
Không có số di động, các loại app download rồi cũng không dễ đăng ký…… Tô Mặc Tu đơn giản nói vài câu, bỗng phát hiện không có gì có thể dạy nữa.
Hơn nữa, lại tiếp tục ngồi, cũng không biết y sẽ làm ra chuyện gì……
Tô Mặc Tu đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, anh đi trước.”
“Tô ca ca, em tiễn anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Không cần, em sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Mặc Tu đau lòng mà nhìn thoáng qua đầu Ngôn Cảnh Tắc, đi ra ngoài, trước khi đi còn thuận tay đem rác trong phòng ngủ mang đi.
Ra tới ngoài rồi, bị gió thổi qua, Tô Mặc Tu giật mình một cái.
Hôm nay y…..
Đã làm cái gì vậy nè trời….
Y thật là điên rồi!
Xách theo túi đựng rác đứng trong chốc lát, Tô Mặc Tu ném túi rác đi, chuẩn bị về nhà.
Y muốn đi tìm mẹ y, nói chuyện với mẹ chuyện giáo dục em trai!
Đang nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu bỗng nghe được giọng nói của mẹ mình: “A Tu?”
Tô Mặc Tu nhảy dựng trong lòng.
Y ra ngoài hẹn hò với tiểu nam sinh, bị mẹ bắt được?
Chử nữ sĩ bị con trai nhỏ tức giận đến tâm can đau đớn, kết quả vừa ra khỏi tòa nhà phòng con trai nhỏ, thì thấy con trai lớn đang ngơ ngác mà đứng ven đường: “Sao con lại ở chỗ này?”
Không có Ngôn Cảnh Tắc bên người, Tô Mặc Tu khôi phục một bộ dáng tinh anh, nháy mắt nghĩ ra đáp án: “Con nghe nói Tiểu Vũ đánh người trong trường, nên tới đây nhìn xem ạ.”
Chử nữ sĩ nghe con trai lớn nói như vậy, thở dài: “Mẹ răn dạy nó rồi, hầy!”
Tô Mặc Tu nói: “Mẹ? Tiểu Vũ nói thế nào?”
Tô Mặc Tu cùng mẹ đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi tình huống Chử Khải Vũ, tim đập kịch liệt chậm rãi bình phục.