Chương 28: Tản bộ
Chủ nhật – Tháng 5: Trời vừa nắng trong chốc lát đã đột ngột đổ mưa. Một ngày 24 tiếng như gói gọn cả 4 mùa. Thời tiết thay đổi nhanh chóng, bất ngờ.
Diệp Anh choàng dậy bởi cái đập vai rất mạnh của phụ xe. Sau quãng đường dài, cô uể oải bước xuống, kéo lại cho kín chiếc áo choàng rộng đang trực tuột khỏi vai. Diệp Anh nheo mắt nhìn, trời đã nhá nhem tối. Ở góc đường, An Nhiên vừa vẫy tay ra hiệu cho Diệp Anh vừa cố giằng co thứ gì đó với đứa bé đang nằm trong xe đẩy. Diệp Anh gật đầu, gấp gáp kéo vali tiến lại gần.
Gần một năm, đứa bé ngày nào còn ở trong lồng kính, giờ đã trở nên cứng cáp. Đôi mắt một mí như thể lúc nào cũng mỉm cười. Quãng đường về, nhân lúc Diệp Anh và An Nhiên trò chuyện, đứa bé đã giằng được chiếc mũ len ra khỏi đầu, cầm chắc trong tay, đưa lưỡi thích thú ɭϊếʍƈ láp quả bông lớn phía trên. Diệp Anh thấy biểu hiện này bèn đưa tay chạm nhẹ vào cánh mũi nhỏ, cưng nựng. Nó lập tức ngừng lại, nhìn cô chằm chằm. Thay vì mỉm cười, khuôn miệng mở ra, âm vực được đẩy lên cao nhất.
Lúc đầu, Diệp Anh thấy nó như một chú gấu trúc nhỏ, giờ cô lại thấy nó như một con đười ươi gắt gỏng. Nó chỉ vừa lòng khi được bế trên tay và ɭϊếʍƈ láp những sợi tóc mới được kì công cắt tỉa của Diệp Anh. Cô liếc nhìn An Nhiên, cười trừ. Ngôi nhà nhỏ sau hàng rào trắng đã giúp cô giữ được bình tĩnh. Cô bước chậm dần, tưởng tượng sáng sớm ngày mai có thể thư thái uống cà phê trên chiếc ghế dài ngoài hiên. Xung quanh, hoàn toàn tĩnh lặng.
An Nhiên sau khi li hôn nhận được một khoản tiền không nhỏ để nuôi dưỡng con trai. Vì không muốn mối liên hệ giữa đứa bé và gia đình nhà chồng quá mật thiết nên cô đã quyết định chuyển tới sống ở một thành phố khác. Nơi yên tĩnh với khí hậu ôn hòa, xung quanh phủ kín một màu xanh tươi tốt.
An Nhiên sau khi xuất viện vẫn thường xuyên thư từ qua lại với Diệp Anh. Những bức email ngắn ngủi trong lúc bận rộn giúp hai người thu hẹp dần khoảng cách trước đây. Khóa học biên kịch kéo dài hơn 2 tháng, Diệp Anh quyết định tới ở nhà An Nhiên thay vì khách sạn hoặc một nhà nghỉ nào đó.
Bác sĩ từng nói tai nạn trước đây đã tạo áp lực buộc Diệp Anh phải sắp xếp cẩn trọng mọi thứ xung quanh. Cô không cho phép bản thân mắc sai lầm và cũng không muốn đối diện với những biến động bất ngờ. Tất cả những gì cô cần làm thay vì phụ thuộc vào thuốc là thả lỏng, hít thở và tận hưởng. Vì thế khi tới nơi này cô lập tức khởi động chế độ “ngủ đông”. Đẩy ra ngoài mọi suy nghĩ phức tạp, giờ bộ não của cô như một hố sâu trống rỗng, sẵn sàng tiếp nhận bất kì cảm nhận và thói quen mới mẻ nào.
Chẳng mấy chốc thời gian đã qua vài tháng. Diệp Anh quấy nhẹ tách cà phê vừa rót thêm chút sữa. Chỉ mới đó khẩu vị đã thay đổi. Cô cởi bỏ đôi giầy bó sát, luồn ngón chân vào sâu trong lượt cỏ còn lưu lại chút ẩm ướt của trận mưa ban sáng. Gió lướt nhẹ trên bờ vai để trần.
Nửa tiếng sau, Diệp Anh kéo cho kín lượt áo mỏng, cầm theo giầy, chậm rãi tản bộ dọc con đường ven hồ. Tiếng vó ngựa đều đặn gõ. Những căn biệt thự yên lặng, hòa mình vào cảnh quan xung quanh với lối kiến trúc riêng biệt, không hề trùng lặp. Quả không sai khi người ta gọi nơi này là “một góc châu Âu thu nhỏ”.
Diệp Anh đột nhiên bước chậm dần rồi dừng lại. Phía trước cô, một lối đi ngập trong sắc hồng phớt. Những thanh gỗ được uốn cong xếp liên tiếp nhau trên một khoảng đất rộng. Một loại hoa kết thành chùm, cánh mỏng và nhẹ leo lên, phủ kín bất kì khoảng trống nào còn sót lại. Phía dưới là cỏ và những lùm cây bụi. Một cặp vợ chồng lớn tuổi đang đi dạo. Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, đôi giầy cũ loẹt quẹt dưới đất. Người phụ nữ xốc lại chiếc túi dài đeo qua cổ, chăm chú nhìn xung quanh. Con đường dài, hai người không đi sát cạnh nhau. Nhưng nhịp chân đồng điệu. Gió thổi, cánh hoa rụng cuộn tròn, vương vãi khắp lối đi.
Cứ như vậy, Diệp Anh từ lúc nào đã gần về đến nhà. Cô nheo mắt nhìn người phụ nữ mặc một chiếc áo phông sặc sỡ và một chiếc quần soóc họa tiết thổ cẩm đang ngồi trên chiếc vali lớn ngay giữa lối đi. Cô tiến lại gần, thảng thốt:
- Chị làm gì ở đây?
Chị ta cởi bỏ cặp kính râm, một bên lông mày khẽ nhếch lên.
- Đến gặp cô.
Diệp Anh khoanh tay trước ngực, nhướn mắt nhìn. Chị ta nhún vai, cười trừ.
- Không sai. Bọn tôi lại cãi nhau. Nhưng tôi đến còn muốn xem chỗ này tốt thế nào mà cô cứ nhất quyết ở lại.
Diệp Anh không trả lời, lặng lẽ kéo vali vào nhà.
Hai người phụ nữ đi cạnh nhau. Đường đương dốc đột nhiên bằng phẳng. Cây nối tiếp cây. Đồi nối tiếp đồi. Mặt trời lùi xa. Ánh nắng cũng nhạt dần. Diệp Anh giang tay, hít một hơi thật sâu.
- Chị thấy thế nào, rất tốt phải không?
Người phụ nữ dụi đôi mắt với phần kẻ sắc nét, hất ngược lên trên. Hình như có con bọ nào đó đã mắc kẹt giữa các sợi mi giả.
- Tốt thi có tốt. Nhưng không thể ở lâu.
Đúng vậy, nơi này như một ốc đảo, cách biệt với sự xô bồ và ồn ã một thành phố đáng ra phải chịu đựng. Nó thỉnh thoảng khiến người ta có cảm giác như đang nhìn mọi thứ qua một màn sương mỏng. Đẹp nhưng hư ảo, mong manh và đượm buồn, có lẽ vì thế nhiều người chỉ coi đây là nơi nghỉ dưỡng, chứ không phải để nán lại lâu dài.
Người phụ nữ vươn vai như thể ngái ngủ, liếc nhìn Diệp Anh rồi hỏi:
- Cô thì tính thế nào?
- Lâu lắm rồi em không tính gì cả, chỉ tận hưởng thôi.
Diệp Anh cúi xuống, nhìn vào lớp bùn nhão, bốc mùi hôi thối bản thân vừa giẫm phải. Cô buộc túm hai bên dây giầy lại với nhau, lủng lẳng xách trên tay. Người phụ nữ chau mày nhìn Diệp Anh, rồi dừng lại trên chiếc áo khoác bục khuy còn lưu lại một vệt cà phê dài.
- Ai biết cô trước đây nhìn thấy bộ dạng này chắc tưởng cô lên đây để tu luyện đấy!
Diệp Anh cười trừ.
- Em trước đây mới là tu luyện.
Bước chân Diệp Anh chậm dần, thư thái, nhàn tản. Cô không biết vì sao thời gian này bản thân lại thích đi bộ tới vậy. Một mình, cứ đi bao xa tùy thích. Không biết đi tới đâu và đi tới bao giờ. Đôi lúc, dừng lại ở một nơi vô định rồi mò mẫm hoặc tự hỏi đường về. Là cô cố ý thả trôi những suy nghĩ trong đầu để chân bước theo vô thức hay cô thực sự cảm thấy thoải mái, tận hưởng chút yên tĩnh mà bao lâu mới có được?