Chương 9: Thiên thần

"Bà nhớ kĩ là mình bỏ đâu hay không? 15 phút nữa là học thể dục rồi" Trương Ý Quyên cũng lo lắng đi tìm giày giúp cho cô bạn của mình.


Được một lúc thì Hoắc Tử Nam nghe thấy tiếng Trương Ý Quyên gọi thì lại gần, đôi giày của Hoắc Tử Nam nằm gọn trong sọt rác, giày trắng tinh chuyển thành đen ngòm rất bẩn.


"Hình như là đàn chị lớp trên" Trương Ý Quyên ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang thì thấy một đám nữ sinh phấn son lòe loẹt cười khúc khích nhìn Hoắc Tử Nam.


"À...Là trò này. Muốn bắt nạt tôi á? Không dễ đâu. Hoắc Tử Nam này từ xưa này đến giờ đều bắt nạt người khác chứ không có chuyện người khác bắt nạt mình"
...
"Lão gia, đã tìm thấy cậu chủ. Có cần tôi gửi hình qua hay không"
"Sao? Hình gì? Gửi qua đi"


Sau khi nhìn thấy tấm hình chụp một cô nữ sinh tóc ngắn với khuôn mặt ngáo manh ngái ngủ trong lớp, dáng ngồi không một chút nữ tính, kết hợp lại chẳng khác gì một đứa chán đời cả.


"Hahahaha!!! Tên nhóc này còn có loại sở thích này sao? hahaha lưu lại liền, để xem mày còn dám lên mạt với lão già này hay không" Hoắc lão gia cười ha há, tay đập mạnh mấy cái vào đùi cười đến chảy nước mắt nước mũi.
...


available on google playdownload on app store


"Hazz...Sắp thi học kì rồi, nhanh thật, thi xong là nghỉ hè. Chưa tìm được nơi đi chơi thì đã đến học kì mới, năm học mới. Ôi thanh xuân của tôi như đang héo mòn úa tàn dần trong cái bệnh viện này a" Lưu Tử Nha ngậm que kem mát lạnh, chân trần đung đưa trong bể của đài phun nước được đặt tại khuôn viên của bệnh viện.


Tiếng ve râm rang, gió dìu dịu mang theo hương cỏ cây, dòng nước mát lạnh cùng que kem trong miệng. Quá thanh thản vậy mà con người nhàm chán nào đó không biết hưởng thụ mà lại cứ than ngắn ngáp dài chả ra làm sao.


"Thực ra thì cậu ở đây chưa đến sáu tuần, sao cứ như máy ông già sắp trút hơi thở cuối cùng thế?" Hàn Mục Phong đưa ngón tay lẩm bẩm, hắn ta hôm nay cũng mặc áo bệnh nhân nhưng có đôi chút màu mè bởi đôi dép chói lòa cùng chiếc ô hết sức sặc sỡ khiến Lưu Tử Nha càng nhìn lâu càng muốn vã nát cái mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt kia của hắn.


Sao ngày nào cũng gặp cái mặt phởn phởn này nhỉ? Càng nhìn càng muốn đấm cho mấy cái, mức độ ngu ngơ cũng đến giới hạn làm cho người ta phát hỏa, miệng thì cứ nói liên hồi...Tên này thật hết thuốc chữa thật rồi. Lưu Tử Nha ngán ngẩm nhìn Hàn Mục Phong.


"A. Hôm nay lại có bệnh nhân mới, hình như mới chuyển đến cạnh phòng cậu?" Hàn Mục Phong huơ huơ cây dù che nắng, mỉm cười nói.
"Vậy hả? Sao anh biết? Không biết là thân thế như thế nào nhở?" Cô nàng tò mò, thuận tay nghịch nước.
"Vì sao lại hỏi thân thế?"


"Bởi vì những người đột nhiên xuất hiện xung quanh tôi đều có gia thế không tầm thường chút nào, tôi không giống họ, tôi rất bình thường nên sẽ khó thích nghi với bọn họ" Phải, cô là đứa con gái rất đỗi bình thường, gia đình không giàu sang cũng không thiếu thốn, sống một cuộc sống nữ sinh nhàm chán, tương lai vẫn chưa quyết định được công việc gì, bạn bè cũng không nhiều, lâu lâu lại xảy ra xích mích với gia đình khiến bản thân mệt mỏi....


Bình thường như vậy, rất tốt, chả phải sao?
Tại sao cứ phải xáo trộn cuộc sống bằng việc giả trang thành người mà mình mới gặp, mới tiếp xúc và chỉ có khuôn mặt giống nhau? Nếu Hoắc Tử Nam không gặp mình thì cuộc sống của mình sẽ như vậy, bình thường và nhàm chán?


Cùng huyết thống thì sao? Tại sao bọn họ lại bỏ mày cho người khác nuôi, bọn họ chưa từng biết mày sẽ xuất hiện.


Lưu Tử Nha, mày hi vọng điệu gì chứ? Cuộc sống này là của Hoắc Tử Nam, đừng tham lam như vậy. Chì vì gặp được Hoắc Tử Nam mày mới gặp được những người thú vị, có được những ngày đầy sắc màu như vậy, nhưng thực sự nó vốn không thuộc về mày, mày không thuộc về nơi đây.


Mày nghĩ đi! Liệu ba mẹ của Hoắc Tử Nam có nhận lại mày làm con gái bọn họ hay không? Bọn họ cũng chưa biết mày có tồn tại, tốt nhất nên quay lại cuộc sống tầm thường của mình đi!
"Tử Nam? Cậu sao vậy?" Hàn Mục Phong lay lay bả vai của cô, nãy giờ cứ thấy cô thẫn thờ như mất hồn.


"Phải ha, từ trước đến giờ tôi vốn là một đứa tầm thường. Nơi này vốn không phải của tôi, tôi nên quay lại nơi mình bắt đầu" Cô dứt khoát đứng lên mà không biết rằng mắt đã long lanh như có thể chựt khóc bất cứ lúc nào.


Bỏ lại Hàn Mục Phong ngớ ngẩn ngồi đó, Lưu Tử Nha định về phòng mình thì nghe tiếng đám y tá và bác sĩ la hét "Giữ lại thằng nhóc đó! Đừng để nó lên sân thượng! Ai đó giữ nó lại đi, Lâm Vũ Thần, mau đứng lại đó!!! Đừng nghĩ quẩn mà".


Lưu Tử Nha chỉ kịp thấy bóng lưng gầy yếu của đứa trẻ tầm bằng tuổi Lưu Kiến - em trai cô. Đứa trẻ hớt hải chạy lên từng bậc thang, chân trần ướm máu và tay cùng khuôn mặt cũng không lành lặng mấy.


"Lâm Vũ Thần? Tên hay thật" Cô lẩm bẩm nhưng nhớ được những gì đám y tá và bác sĩ nói thì liền cấp tốc chạy theo đứa trẻ đó lên sân thượng.


Đùa à? Tuy gần trưa nhưng trên sân thượng gió rất mạnh, nắng gay gắt thì không kể nhưng đây là tầng mười bốn đấy, muốn ch.ết là điều dễ dàng. Đặc biệt là cô sợ độ cao nên không dám nhìn xuống, nhỡ đâu chóng mặt rồi ngã luôn là ch.ết chứ chẳng phải chuyện đùa.


Xa xa đã thấy đứa trẻ mặc áo bệnh nhân quá cỡ đang đứng trên thanh lang cang, gió thổi tóc cậu bay, lạ là những sợi tóc nâu mảnh dưới cái nắng lại đẹp đến như vậy, mỏng, mềm mại như tơ. Làn da đứa trẻ tái nhợt lại lấp lánh dưới ánh nắng đến kì diệu, bỗng chốc cô lại nghĩ mình vừa nhìn thấy một thiên thần. Nếu có đôi cánh, đứa trẻ đó sẽ bay khỏi nơi đây?


"Lâm Vũ Thần! Em đừng dại dột, ở đó nguy hiểm lắm, xuống đây đi!" Cô hét lớn.
Đứa trẻ như nghe thấy nhưng không quay đầu lại, thân hình như sắp lung lay.


"Lâm Vũ Thần, tên của em rất hay! Có thể xuống dây nói chuyện với tôi chứ? Em buồn rầu hay có chuyện gì thì tôi sẽ lắng nghe, đừng làm bậy, được chứ?"


"Đừng có gọi tôi cái tên dơ bẩn ấy. Thật kinh tởm!" Đứa trẻ cũng thật sự quay lại, lộ ra khuôn mặt non nớt đầy vết thương, đôi mắt đầy hút hồn như có thể nhìn rõ mọi việc trên thế gian, đôi mắt ấy, giờ đây như muốn nhìn thấu người đối diện.


"Em...bị bạo hành?" Lưu Tử Nha vừa thấy thương xót vừa thấy đáng sợ."là người thân hay là ai khác?"
Vừa nói cô vừa tiến lại gần trong vô thức rồi vươn tay muốn ôm lấy đứa trẻ vào lòng nhưng nào ngờ đứa trẻ lại cười nhạt rồi lùi về sau ngã vào không trung.


Nụ cười ấy đầy khinh miệt cuộc sống, đầy đau xót chất chứa cùng một loạt cảm xúc hỗn loạn trong dáy mắt khiến Lưu Tử Nha thẩn thờ nhưng đã kịp đưa tay nắm lấy cổ tay của đứa trẻ.
Đứa trẻ này, cô muốn giúp nó.


(:Du: Lại là một nhân vật mới, đọc lại Mẩu Tự Bạch của mị để biết thêm chi tiết về nhân vật này. huuhu mị còn 3 ngày thi nữa...buồn quá)






Truyện liên quan