Chương 14: Hối hận (2)

Kim Ngô vệ, chính là cận vệ của Hoàng Đế, mang Kim Ngô nghi trượng [1], nghe lệnh Thiên Tử. Lần này mười hai người chỉnh tề ngự kiếm mà đến, thi hành mệnh lệnh của Thiên Tử.
[1] binh khí
Thống lĩnh dẫn đầu lấy ra thánh chỉ Bàn Long vàng rực, hai tay xoay chuyển, lụa vàng mở tung giữa trời.


Thánh chỉ nói, Tố Quốc công Tây Vực đột ngột qua đời, Thiên Tử vô cùng thương tiếc. Vực không thể một ngày không có chủ, lệnh Chung Tùy Phong đảm nhiệm chức trách Quốc công. Hai nhi tử còn nhỏ tuổi, Kim Ngô vệ đón vào cung, đích thân Thiên Tử giáo dưỡng.


“Vào cung…” Chung Hữu Ngọc kinh hoảng quay đầu nhìn về phía đệ đệ, tuy Quốc công là chủ nhân một vực, nhưng cuối cùng vẫn là hạ thần của Thiên Tử. Bọn họ ở Tây Vực có thể xưng vương xưng bá, đến Bắc Vực cũng tự do tự tại, nhưng vào kinh phải ngoan ngoãn cụp đuôi.


Dáng dấp Chung Vô Mặc vẫn như núi bất động, dường như đã sớm dự liệu.
Kim Ngô vệ thu hồi thánh chỉ, dâng cho người có địa vị tối cao nhất ở đây, Thẩm Kỳ Duệ. Thẩm Kỳ Duệ xác nhận ấn chương Thiên Tử, giao cho Chung Tùy Phong bảo quản, “Chư vị bôn ba một đường, mời vào đường viện dùng trà.”


“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không muốn vào kinh!” Chung Hữu Ngọc mặt mày ủ rũ, nhìn Thẩm Lâu xin ý kiến.
“Thánh chỉ đã hạ, ngươi còn có thể làm gì?” Thẩm Lâu quay người không thấy Lâm Tín, sai Hoàng Các đi tìm, tuy nói Chung gia bây giờ không biểu hiện ý muốn bắt Lâm Tín, nhưng đề phòng vẫn hơn.


“Tiểu Mặc, ngươi nói gì đi chứ!” Chung Hữu Ngọc vỗ đệ đệ, thần sắc cụt hứng, “Ta có thể làm gì? Nếu không phải phụ thân ngươi thỉnh chỉ, sợ là hắn sẽ trực tiếp tiếp quản Tây Vực. Phụ thân qua đời, Nhị thúc chẳng thể trông cậy nổi, ta còn có bản lĩnh kháng chỉ sao? Con cháu Chư hầu vào cung, khác gì chất tử, vạn nhất Hoàng Đế cố ý dưỡng phế đôi ta, còn chưa lấy lý do kế vị, bắt đôi ta mười năm tám năm, chúng ta…”


available on google playdownload on app store


“Ăn nói cẩn thận!” Thẩm Lâu quát Chung Hữu Ngọc không biết giữ mồm miệng ngưng lại, trong nháy mắt đánh về hướng con vẹt Na Hồ đang ngồi xổm trước cửa sổ.
“Dưỡng phế! Dưỡng phế!” Na Hồ từ trên bệ cửa sổ té xuống, cạc cạc lặp lại lời Chung Hữu Ngọc nói, thổi theo luồng điểu khí sinh động.


Chung Hữu Ngọc cúi đầu ủ rũ đem con chim xấu tính nằm trên đất nhặt lên, nhét vào tay Thẩm Lâu, uỷ thác hắn thay mình chăm sóc. Con chim này quyết không thể mang đi kinh thành, nếu không không còn gì để nói. Hắn thuộc loại lắm lời, mỗi ngày nói không tới mười ngàn thì cũng phải mấy ngàn, không biết con chim này học cái lời nào. Kinh thành không giống Mạc Quy sơn, tai vách mạch rừng.


“Tiểu Ngọc, Tiểu Mặc, Nhị thúc có chuyện muốn nói với các ngươi.” Chung Tùy Phong đi tới, gọi hai huynh đệ lại.


Thẩm Lâu mang con chim đứng dậy cáo từ, nghĩ A Tín dường như rất thích con chim này, lấy về cho hắn chơi. Mới vừa ra khỏi sân viện huynh đệ Chung gia, liền thấy Hoàng Các vội vã chạy đến, “Thế tử, A Tín, không thấy.”


“Cái gì gọi là không thấy?” Thẩm Lâu trong lòng căng thẳng, đem con vẹt ném cho Hoàng Các, nhanh chân chạy hướng sân viện Chu Tinh Ly.


Trong sân trống rỗng, mặt đất phủ một lớp cát mịn, lưu lại một vòng gợn sóng mờ, là hoa văn do linh kiếm tràn ra linh lực tạo thành. Rất hiển nhiên, có người tại chỗ này ngự kiếm mà đi.


“Lâm Tín…” Thẩm Lâu nắm chặt quả đấm, cát vàng từ trong kẽ tay nhanh chóng chảy ra, cho đến khi trong lòng bàn tay trống trơn, cái gì cũng không nắm được.


Lâm Tín vẫn là cùng Chu Tinh Ly đi, không thể tránh khỏi lặp lại vận mệnh kiếp trước. Nhưng tại sao? Lúc trước nói chuyện vẫn tốt, trở về Hoán Tinh Hải cùng nhau luyện kiếm, sau đó sẽ gọi y một tiếng sư huynh, tại sao đột nhiên thay đổi?


“Kim Ngô vệ trước khi tới còn thấy hắn.” Hoàng Các ôm con vẹt, cố gắng nghĩ lại tung tích Lâm Tín.
Kim Ngô vệ…


Thẩm Lâu bỗng nhiên bừng tỉnh, “Hoàng Các, ngươi lập tức ngự kiếm đuổi theo, hướng Đông Nam. Nói cho A Tín, Kim Ngô vệ không phải tới bắt hắn, ta không nói cho phụ thân.” Sống hai đời, còn bị người bề ngoài ngoan ngoãn che mắt. Lâm Tín tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là Lâm Bất Phụ cẩn thận đa nghi kia, tuyệt đối không thể toàn tâm tin cậy thằng nhỏ ngốc mới quen mấy ngày như y.


“Rõ!” Hoàng Các nửa câu phí lời cũng không hỏi, trực tiếp lấy linh kiếm, ngự gió mà đi.
Na Hồ giữa không trung rơi xuống xoay một vòng, tức giận kêu la: “Không thu thập lông hồ ly nữa sao?”


Xuân Ngấn kiếm triển khai cực nhanh, thời điểm Hoàng thị vệ một lòng một dạ hướng hướng Đông Nam đuổi theo, Lâm Tín đã cùng sư phụ bày quẻ trong một tòa thành nhỏ.


“Một lượng bạc một quẻ, không chuẩn không lấy tiền.” Trên mảnh giấy dài viết mấy chữ rồng bay phượng múa, chữ “Tiền” cuối cùng không xuống, ủy khuất ở tận góc mép trên.


Cởi áo đỏ bên ngoài, kéo viên Lộc Ly lủng lẳng trên đầu xuống, Chu Tinh Ly mặc một thân bạch y tiên khí phiêu phiêu, ngồi giở quẻ trước sạp mặc người vây xem. Lâm Tín cầm cái ống xăm [2], đứng ở một bên, hết chức trách mà lắc ào ào.
[2] ống đựng thẻ tre để bói toán


“Một lượng bạc một quẻ, ngươi là thần tiên à?” Người xem náo nhiệt đối với thầy trò da mặt dày chỉ trỏ, người khác xem bói đều là hai đồng tiền, người này lại dám muốn một hai.


“Tâm thành thì linh.” Chu Tinh Ly khẽ mỉm cười, trời sinh tướng mạo phi phàm, mặc dù khóe mắt hướng xuống dưới, cũng tự thành tiên phong đạo cốt.
“Này, hài tử, sư phụ ngươi có phải lừa người không?” Có người mở miệng đùa Lâm Tín.


“Tin thì có, không tin thì không, nếu không có nổi một lượng bạc, đừng quấy nhiễu sư phụ ta thanh tịnh!” Lâm Tín nhấc chiếc cằm nhỏ, lạnh mặt nói.
“Hắc!” Tất cả mọi người đều bị ngôn ngữ của tiểu đồng này doạ đến sững sờ.


Chu Tinh Ly hứng thú liếc nhìn đồ đệ một cái, khá lắm, vô sự tự thông, thực sự không phải là con riêng hắn quên ở nơi nào đấy chứ?
“Ta tính một quẻ!” Một nam tử áo gấm ngồi xuống, lấy ra một khối bạc vụn, ném tới trên bàn.


Chu Tinh Ly cái gì cũng không hỏi, nắm lòng bàn tay nam tử lòng, ung dung thong thả sờ soạng một phen, trầm ngâm chốc lát nói: “Bồng Lai có đường, một chốc sai hận, thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
Nói vài tiếng đáng tiếc, nam tử đột nhiên biến sắc.


Bồng Lai có đường, ý nói hắn vốn có thể leo lên con đường thành tiên; một chốc sai hận, là nói những năm này hắn đem tất cả tội lỗi sai lầm đổ cho người thân.


“Sao tiên sinh biết ta hận sai người?” Hắn xuất thân từ một phàm gia, khi còn nhỏ từng có tiên giả đến mò cốt, sống ch.ết mặc bay [3]. Đến khi hắn trở thành chưởng gia, gặp được quý nhân Tiên môn, mới rõ mình có tư chất tốt nhất. Nhớ năm đó kế mẫu [4] từng cùng tiên giả mò cốt kia nói chuyện, chắc cố ý hủy con đường thành tiên của hắn, trong lòng phẫn hận, luôn khắt khe với kế mẫu.


[3] thờ ơ, không quan tâm đến sống ch.ết, chuyện quan trọng của người khác
[4] mẹ kế


Lâm Tín cụp mắt không nói, yên lặng nghe Chu Tinh Ly mở mồm nói bậy. Cái gọi là xem tướng vừa rồi, kì thực là mò cốt, dĩ nhiên thấy được đối phương có linh mạch tiên căn, mò tr.a thêm một chút phát hiện mạch lúc ẩn lúc không, tiên giả tu vi thấp không mò ra.


Đời trước nhiều lần cùng Chu Tinh Ly bày sạp, có khi là đoán mệnh, có khi là bán son, thỉnh thoảng cũng xin cơm. Dựa theo lời Chu Tinh Ly nói, xuất thế vào đời đều là tu hành. Nói thì dễ nghe, chẳng qua vì ham chơi.


Trước đây hắn cảm thấy rất mất mặt, không kiên nhẫn ngồi bồi Chu Tinh Ly dở người. Mãi đến khi sư phụ ch.ết rồi, hồi tưởng năm xưa, những ngày giơ bát vỡ xin cơm đó mới thực hạnh phúc nhất.


“Hồi hồn,” Chu Tinh Ly búng trán hắn, tùy tiện cuộn mảnh vải trắng làm bảng hiệu lại, ném qua một bên, “Có phải đói bụng choáng váng rồi không?”
Lâm Tín giúp sư phụ thu sạp, cách thu chính là cầm ống xăm trong tay tiện tay ném đi.


Chu Tinh Ly ôm cánh tay, cùng đồ đệ kỳ quái này mắt to trừng mắt nhỏ, “Ngươi nói liệu chúng ta kiếp trước có phải từng gặp nhau.”
Hả? Lâm Tín rất mẫn cảm với hai chữ “kiếp trước”, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tinh Ly, “Vì sao nói như vậy?”


“Nếu không, ngươi sao giống đã ở cùng ta rất nhiều năm, ” Chu Tinh Ly một tay đem hắn kéo lại, khiêng trên vai, “Đi, nhi tử, phụ thân kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Ai là nhi tử ngươi!” Lâm Tín giãy dụa trượt tới trong lồng ngực Chu Tinh Ly, “Sư phụ, chừng nào thì ngươi dạy ta tiên thuật?”


“Ta không phải đang dạy ngươi sao? Mò cốt xem tướng, cũng là tiên thuật.” Chu Tinh Ly hồ nhếch nhếch, giơ tay rút một cái từ cây cột rơm cắm rất nhiều xiên hồ lô nhét vào tay đồ đệ, cũng không quay đầu mà ném hai đồng tiền về sau.


“Thế gian này, có một loại tiên thuật, có thể cắt đứt linh mạch?” Lâm Tín ɭϊếʍƈ một cái, mới ý thức mình đang ăn cái gì, không kiềm chế nổi mặt già đỏ ửng.
Chu Tinh Ly ghé gần, cắn trộm một khỏa sơn tra, nhai nhồm nhoàm nói: “Dĩ nhiên là có.”


“Vậy nếu như vật này có thể truyền nhiễm?” Lâm Tín chăm chú nhìn đôi mắt Chu Tinh Ly.
“Đó là bị hâm nóng.” Chu Tinh Ly không chút nghĩ ngợi mà nói, lại gần còn muốn trộm tiếp, bị Lâm Tín nhanh chóng né qua.


Sư phụ không phải trọng sinh, không biết cũng đúng, thứ kia vừa độc vừa khó, có một lần không thể có lần hai, dĩ nhiên không dễ dàng như vậy.
“Thân thể Thẩm Lâu kia, là thế nào?” Ngồi ở lầu các có rượu ngon nhất thành, Lâm Tín bới cơm tiếp tục hỏi.


Chu Tinh Ly gọi một bình rượu ngon, chậm rãi uống, “Hắn a…” Cố ý kéo dài âm thanh, khiến hài tử thích hỏi chuyện dài cổ ra, “Nghịch lông mày môi mỏng, là cái loại thay lòng đổi dạ cùng, chắc kiếp trước thiếu nợ tình chưa trả.”


“…” Biết rõ, Lâm Tín lườm một cái, không để ý đến hắn. Thẩm Lâu có đôi môi mỏng, nhưng tuyệt đối không có nghịch lông mày, mày kiếm mắt sao, một thân chính khí.


Chu Tinh Ly là người tùy tiện, nói chuyện cùng tiểu hài tử không cần giữ mồm giữ miệng, nói tới việc này, liền không ngừng được mà nói tới cái gì tướng mạo nhân duyên, cái gì tướng mạo chiêu hoa đào, chọc đến mấy người bàn xung quanh liên tiếp liếc nhìn.


Hai người không như sở liệu của Thẩm Lâu về phía Nam trở lại Chu gia, mà là một đường hướng Đông, đến địa giới Tây Vực chuyển hướng Bắc.
“Đây là nơi nào?” Tại chân núi Chiêu Dao, Lâm Tín biết rõ còn hỏi.


“Núi Chiêu Dao.” Chu Tinh Ly ôm lấy hắn, ngự kiếm lên núi, đến một chỗ phong thủy tốt trong rừng hạ xuống, nắm tay hắn đi lên trước, hoa cỏ khắp nơi, có hai phần mộ. Trước mộ phần bia mộ đá thẳng tắp được khắc, chữ như rồng bay phượng múa “Bằng hữu Tầm Lộc hầu Lâm Tranh Hàn chi mộ” cùng “Thê tử bằng hữu Lan Tô chi mộ”.


Mở một vò rượu ngon, mùi thơm ngát theo đó lan ra, “Dập đầu trước phụ mẫu ngươi đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Sư phụ: Ngươi biết tức phụ ngươi vì sao bỏ chạy không? Ngươi dùng sai cách rồi
Lâu Lâu: Cách gì?


Sư phụ: Ngươi còn không rõ, hắn muốn không phải linh kiếm
Lâu Lâu: Ta biết rồi, hắn muốn là thật tâm đối xử với hắn
Sư phụ: Không phải, hắn muốn chính là kẹo hồ lô
Lâu Lâu: …






Truyện liên quan