Chương 9: Trạng nguyên

Trời nắng tốt, mây trắng cuồn cuộn, trên quảng trường đế đô, trước bảng cáo thị rắn chắc rộng rãi đông nghịt người, từng đầu người đen chen chúc nhau, trực tiếp xem danh sách dán trên bảng.
Một người thanh niên cố chui ra khoit đoàn người, liều mạng chạy về hướng một phủ.


“Lão gia! Lão gia!” Người thanh niên vừa bước vào cửa đã hô toáng lên, một mạch hô tới thư phòng.


Nghê Chính Quân ngồi bên cửa sổ đọc sách, chợt nghe xa xa có tiếng gia nô gọi, “Sao vậy? Làm gì như quỷ kêu thế?” Nghê Ngạo Lam ngồi trước án đang chấp bút lên thiếp bèn ngẩng đầu, cười với người thanh niên.


“Hù… hù… lão gia… trúng rồi… trúng rồi…” Lời của người thanh niên không đầu không đuôi, khom người liên tục thở hổn hiển.
“Trúng cái gì?” Nghê Chính Quân khẽ nhíu mày, người trẻ tuổi cứ hấp ta hấp tấp như vậy, thực sự không ổn trọng bằng nghĩa nữ, không khỏi lắc đầu.


Sau khi chậm rãi thở ra mấy hơi, cuối cùng người thanh niên cũng nói ra câu hoàn chỉnh, “Lão gia, mới vừa rồi bản danh sách có dán, thiếu gia lên bảng vàng rồi, là trạng nguyên, trạng nguyên đó!”, hắn kích động nắm chặt tay, ánh mắt sùng bái nhìn Nghê Ngạo Lam.


Không ngờ bản danh sách lại công bố sớm thế, việc này thực sự khiến Nghê Chính Quân và Nghê Ngạo Lam hơi sửng sốt, tiếp đó hai người nhìn nhau, chậm rãi nở nụ cười.


available on google playdownload on app store


Nghê Chính Quân biết nghĩa nữ viết văn rất tốt, đại khái cũng có thể đoán được nàng nhất định có tên trên bảng vàng, chẳng qua là danh hiệu nào, cái này không nắm chắc lắm. Lần này nghe thấy là trạng nguyên, quả thực khiến ông vui mừng.


Hai mươi năm sau, tân hoàng tổ chức khoa thi đầu tiên, trạng nguyên là Nghê Ngạo Lam, làm ông tràn đầy kiêu hãnh.
Ông tiêu hao nhiều năm tốn sức dạy dỗ, bao nhiêu cái xuân hạ thu đông nung đúc ra nhân tài.


“Ngạo Lam, con thực sự đỗ trạng nguyên rồi, hahaha!” Nghê Chính Quân vui mừng cười, nói với người thanh niên, “Mau đi báo hỉ với phu nhân, mặt khác phân phó đầu bếp tối nay chuẩn bị yến hội, Nghê phủ phải ăn mừng thật tốt.”
“Đúng, đúng, tiểu nhân lập tức đi ngay.”


Sau khi người thanh niên rời khỏi thư phòng, Nghê Ngạo Lam đứng dậy, đi tới trước mặt nghĩa phụ, thận trọng khụy hai đầu gối xuống đất, đôi mắt ươn ướt, “Cảm tạ năm đó cha không vứt bỏ Ngạo Lam, nhiều năm qua bồi dưỡng, con mới có được ngày hôm nay, đây chỉ là sự khởi đầu, Ngạo Lam nhất định không phụ sự mong đợi của cha.”


Nếu không phải lúc năm tuổi năm ấy có thể gặp được quý nhân, nói không chừng hôm nay nàng còn đang ăn gió nằm sương, còn đang lưu lạc giữa nghèo khó và đói khổ, là nghĩa phụ cho nàng tài nguyên, cho nàng tình thương của cha, chấp vá khuyết điểm kiếp trước của nàng.


Nhìn nghĩa phụ dập đầu ba cái, Nghê Chính Quân không ngăn cản nàng.
Lòng biết ơn sâu sắc như thế, ông hiểu chứ, nếu ngăn cản, tất là ông từ chối sự cảm tạ của nàng, vì vậy, ông sảng khoái tiếp nhận.


“Ngạo Lam, con là vinh quang của cha, kể từ hôm nay con bước vào quan trường, bất luận là phúc hay cam go, cha đều sẽ cùng tiến cùng lùi với con.” Chóp mũi Nghê Chính Quân cay cay.


Đứa trẻ này để ông trải nghiệm sự hạnh phúc và niềm kiêu hãnh của người làm cha, cảm ơn ông trời không để ông bỏ qua đứa con tốt vậy.
Ngự thư phòng.


Cả phòng tràn ngập mùi mực, ngòi bút lông sói chưa khô, lại có thêm một dòng mực, rơi trên tờ giấy mỏng trắng tinh hình thành văn tự. Mắt phượng rũ xuống, mang theo phong thái xinh đẹp phiêu dật, trên xiêm y lụa trắng sạch sẽ, thêu ngũ trảo kim long, đuôi rồng lan tới mép xiêm y, tầng tầng ánh vàng mê hoặc.


Kim Phúc bưng trà sâm ấm áp tới, lúc này, đế vương xinh đẹp mới buông bút ngọc, đón lấy, chậm rãi thưởng thức vào cổ họng.
“Kim Phúc, giúp trẫm nghe ngóng thế nào rồi?” Nam Cung Lân thờ ơ hỏi.


“Hồi hoàng thượng, trạng nguyên họ Nghê tên Ngạo Lam, là nghĩa tử của Nghê thượng thư, mười sáu tuổi, nghe nói bình thường ru rú trong nhà, đặc biệt đến tết Nguyên Tiêu hàng năm đều mặt mày rạng rỡ chơi câu đối, luôn có thể thắng ba đề.”


Nam Cung Lân nhướng mày, “Không ngờ, tuổi còn trẻ thế, lại viết được một bài văn hay, tư tưởng mạch lạc rõ ràng, còn là người của Nghê thượng thư.”, hắn tuyệt đối không nghĩ tới người bản thân chọn là một thiếu niên, hơn nữa còn nhỏ hơn mình hai tuổi.


Việc này hẳn nên gọi là, anh hùng xuất thiếu niên nhỉ? Nghĩ tới đây, khóe môi Nam Cung Lân nhếch lên.
Tuổi tác tương đương mình, xem ra ông trời muốn giúp mình một tay, dựa vào việc này bồi dưỡng một tâm phúc.


“Nô tài cũng bất ngờ, Nghê thượng thư có một nghĩa tử, lại không vội bước vào triều đình, trái lại hoàng thượng tổ chức khoa thi mới tiến vào.” Kim Phúc hơi buồn bực, nếu là những quan viên khác, thì từ lúc con trai còn nhỏ đã dẫn theo khắp nơi đi giao thiệp, lót đường, nhưng Nghê thượng thư chưa từng đề cập qua bản thân có một nghĩa tử, còn tài hoa xuất chúng.


“Trẫm thì không bất ngờ, Nghê thượng thư làm người khiêm tốn, là quan thanh liêm, có lẽ ông ta cũng khinh thường cách này, hiện nay con trai quang minh lỗi lạc đi vào cửa chính hoàng cung, chắc chắn ông ta vui ra mặt.” Nam Cung Lân suy nghĩ.


Nghê Chính Quân là một trong rất ít người hắn còn nguyện ý tin tưởng, con trai dưỡng ra chắc hẳn sẽ không tệ, huống chi để con trai lấy khoa thi bước vào triều đình, chẳng ai dám nói nhiều, địa vị của ông ta cũng đứng vững hơn.


Kim Phúc đón lấy chén không chủ tử vừa uống xong, thuận tiện nói, “Hoàng thượng, quan bào áo mũ ngài giao phó, nô tài đã chuẩn bị ổn thỏa.”


“Tốt.” Nam Cung Lân xuôi theo sợi tóc rơi xuống gò má, bờ môi đỏ thắm laon ra vòng cung duyên dáng, “Trẫm đã không kịp chờ đợi buổi thiết triều ngày mai rồi, không biết đám người kia sẽ có phản ứng thế nào?”


Bên ngoài ánh mặt trời rạng rỡ, giống như nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng hắn, đỏ ngầu và nóng bỏng.
Sắc trời chưa hoàn toàn sáng tỏ, mang theo sương mờ màu lam xám. Trên đường phố thị dân dã đã xuất hàng rao bán, tiếng vó ngựa lách cách lăn trên mặt đường đá.


Xuống ngựa, tiến vào Tuyên Chính điện, trước mắt là rường cột chạm trổ, cây cột đỏ thẫm tinh tế vẽ chín con rồng, với long ỷ trước mặt, tạo ra khí thế hào hùng.


Kiếp trước, kiếp này của Nghê Ngạo Lam làm sao cũng không ngờ mình có thể đứng ở chỗ này, cho dù dưới chân giẫm viên gạch sáng chân thực, nhưng nàng vẫn có chút không chân thực lắm.
Nữ tử đã từng làm kẻ ăn mày, cổ họng bị câm, lại có thể bước vào hoàng triều nghị thính.


Văn vó bá quan đứng ở hai bên, Nghê Ngạo Lam bèn đứng phía sau Nghê Chính Quân, trầm tĩnh quan sát quan viên khác,
“Hoàng thượng giá lâm.” Kim Phúc cất cao giọng nói tinh tế, lại đủ để vang vọng cung điện rộng lớn.


Mái tóc đen như mực búi lên, đính kim quan, tua rua dài nhỏ trong suốt rũ xuống, áo bào vàng tươi với vân rồng vòng quanh thân, dung mạo tiên tư ngọc sắc câu hồn phách người, con ngươi đen lạnh lung đảo qua các quan lại, bước lên bậc thang, xoay người ngồi vào long ỷ.


Ngoái đầu lại một cái, tựa như mẫu đơn cao quý nhất nở rộ, trêu chọc lòng người.






Truyện liên quan