Chương 13: Liên Hương

Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết bạc xuất hiện, vài ngôi sao lóe lên.
Tiểu Duệ Tử bước vào Vận Xương hiên, thấy chủ tử vẫn còn vùi đầu cực khổ đọc hồ sơ, cũng không thắp đèn, mặt sắp dán vào mặt giấy, bèn vội vàng cầm đế cắm nến tới, thấp sáng một phòng.


“Thừa tướng, sắc trời đã tối, nên dùng thiện hay chưa?” Ngay từ đầu khi hắn bưng món ăn lên, đều bị bỏ qua, đợi đến khi Nghê Ngạo Lam muốn ăn, thì đã lạnh mất, sau đó hắn mở miệng trước hỏi dò lại chuẩn bị món ăn.


“Dùng thiện?!” Nghê Ngạo Lam chợt ngẩng mặt lên, kinh ngạc hỏi, “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm thừa tướng, sắp qua giờ Dậu rồi.” Tiểu Duệ Tử hoang mang nhìn chủ tử. đã hai tuần tới nay, lần đầu tiên chủ tử có vẻ mặt luống cuống thế.


Nghê Ngạo Lam để giấy xuống, “Thảm rồi… Tiểu Duệ Tử mau dẫn ta tới Liên Hương hiên.” Tiểu Duệ Tử vội vàng đốt đèn dẫn đường, hai người bước nhanh chạy ra khỏi Vận Xương hiên.
Liên Hương hiên.


Lầu các này vốn tên là Lưu Hương hiên, vị quân vương thứ sáu luôn thích dẫn phi tần tới đây dùng bữa, uống rượu chơi đùa, nán lại đến mức trong phòng tràn ngập mùi phấn son, mùi phấn son rất lâu không tan đi, nên mới gọi như vậy.


Cho đến khi Nam Cung Lân lên ngôi lại đổi tên, trong hiên trồng rất nhiều hoa sen, mà cũng quy định bất kỳ phi tần nào đều không được bước vào. Khi dùng bữa, hắn không muốn bị ai quấy nhiễu, cũng không có tâm tư ôm trái ấp phải.


available on google playdownload on app store


Đế vương thiếu niên ngồi quỳ bên hồ sen, ngón tay trắng nõn thon dài phủ lên cánh hoa sen màu hồng phấn, ngửi hương hoa thanh nhã, rồi vểnh môi, mùi hương yêu kiều trêu người, ngay cả bầu trời sao cũng thất sắc trước cảnh hoa.


Thường y đỏ tươi lỏng lẽo, làm tôn thêm nước da sang tỏa của thiếu niên, sắc đỏ là cảnh sắc đẹp nhất trong Liên Hương hiên.
Mặc dù mỗi ngày đều thấy mỹ mạo của tân hoàng, nhưng vẫn khiến thị vệ thân cận nhìn đến mê mẩn.


“Hoàng thượng, ngài có cần dùng thiện trước không?” Kim Phúc ở một bên, trong lòng khẽ run rẩy nhắc nhở. Trọng trách của thường tướng ghê gớm thật, rõ ràng mấy canh giờ trước chủ tử đã thông báo, kết quả vẫn muộn mất.
Nam Cung Lân không giương mắt lên, trực tiếp đáp, “Không cần.”


Lúc này, Kim Phúc nhìn thấy Tiểu Duệ Tử dẫn Nghê Ngạo Lam đi nhanh vào viện, liền thông báo với chủ tử, “Hoàng thượng, Nghê thừa tướng tới.”


Nghê Ngạo Lam vừa bước vào Liên Hương hiên đã thấy bóng dáng nam tử mỹ lệ bên hồ ở cách đó không xa, nhắm mắt đi tới trước mặt hắn, khụy hai gối xuống nói, “Vi thần tới muộn, để hoàng thượng đợi, tội đáng muôn ch.ết.”


Khẽ nghiêng gò má sang, đôi mắt đen của Nam Cung Lân mang theo ý cười, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Chút chuyện nhỏ này đã đáng muốn ch.ết, vậy một đám quan viên trong triều hẳn đáng ch.ết hơn ái khanh gặp trăm lần.”


“Hoàng thượng… vi thần…” Nghê Ngạo Lam khẽ cắn môi, không biết nên trả lời thế nào, những sai lầm của đám lão quan kia đúng là không phải quan mới như nàng có thể định đoạt, lấy ra tranh cãi.


“Thấy khanh đã toát mồ hôi, là do chạy đến thở gấp? Hay sửng sốt mà ra?” Nam Cung Lân vừa nhìn liền biết Nghê Ngạo Lam không biết nên đáp gì, vậy là ngắt lời nàng.


Nhìn trên trán thiếu niên trước mắt hơi ướt đãm, Nam Cung Lân giơ tay lên dùng ống tay áo khẽ lau, hắn thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc với thân thể với người khác, nhưng, Nghê Ngạo Lam khác biệt, giống như Hiểu Lam, nên hắn không sợ bởi vì thế mà y phục ô uế.


“Là… chạy đến thở gấp… hoàng thượng…” Nghê Ngạo Lam bị hắn làm tới mức giọng hơi run rẩy, tay áo mềm mại phất qua mặt, Long Tiên Hương xông vào mũi, làm mê man suy nghĩ của nàng.
Phải chăng hoàng thượng lại coi nàng như vị bằng hữu kia?


Tiểu Duệ Tử nhìn động tác của hoàng đế, trợn cả mắt lên, lại bị ánh mắt cảnh báo của Kim Phúc nhìn, liền biết mình không nên bộc lộ cảm xúc, vội vàng cúi đầu.


Mà Kim Phúc mặc dù cũng bị động tác của chủ tử làm cho kinh ngạc, song dù sao sống trong cung nhiều năm, hơn nữa biết có chừng có mực, nên giả vờ không thấy gì hết.
Dù gì chủ tử thực sự thích thu thừa tướng làm nam sủng, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, không nói nhiều.


Nam Cung Lân rút tay về sửa sang lại ống tay áo, cặp mắt đào hoa đảo qua Nghê Ngạo Lam, thấy hai gò má nàng ửng hồng, nhất thời cao hứng hỏi, “Sao ái khanh đỏ mặt vậy?”


Thiếu niên này đối mặt với chuyện gì đều không đổi sắc mặt, chẳng có chút sợ hãi nào, chỉ có lúc gặp gỡ, cử chỉ hơi thân mật mới phản ứng, thú vị thật.


“Vi thần một mạch chạy từ Vận Xương hiên tới… mới như vậy…” Ánh mắt Nghê Ngạo Lam hoảng hốt, nàng sẽ không nói vì hắn quá mức gần gũi mới thế. Nàng chỉ là một cô nương chưa xuất giá, sao thích ứng được?
“Vậy à, trẫm giúp ái khanh vỗ ngực thuận khí, có được không?”


“Không… không, không dám ạ, hoàng thượng há có thể hạ mình nhúng nhường thần được!”
Nghê Ngạo Lam sợ đến độ hai bàn tay che ngực, chỗ ấy có quấn một tầng vải bố dày, nếu sờ vào, chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ, đến lúc đó muốn nghiệm thân, nàng có chạy đằng trời.


Nhìn đối phương kinh hoàng, giống như sắp bị bá vương ngạnh thượng cung, Nam Cung Lân nhịn không được bật cười, ngũ quan đẹp lạnh lùng trở nên dịu dàng.
Hắn đứng dậy, nói với Kim Phúc, “Mang thức ăn lên đi.”


“Hoàng thượng… hoàng thượng thứ tội cho vi thần rồi?” Nghê Ngạo Lam thấy hoàng thượng không tiến thêm bước nữa, bèn thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn quỳ chẳng dám đứng lên.
“Thấy ái khanh làm trẫm vui vẻ thế, liền tha tội cho khanh.” Nam Cung Lân vứt một câu, lập tức tự mình tiến vào Liên Hương hiên.


Tiểu Duệ tử vội vã nâng Nghê Ngạo Lam dậy, chân sau theo vào hiên.
Gương mắt quan sát bốn phía, một bức tranh chữ hấp dẫn tầm mắt nàng.
Nhất tịch liễu nhứ hồi toàn, sơ kiến phù dung. Nhất dạ kiều khiếp sơ khai, liêu dân nan vong.


(Tạm dịch: Một buổi chiều bông liễu lượn vòng, lần đầu gặp gỡ phù dung. Một đêm yêu kiều đầu tiên, trêu Lân khó quên)
Chữ viết cứng cáp có lực, từng nét bút rồng bay phượng múa, tràn ngập khí phách. Lại nhìn lạc khoản (chữ ký) đúng là đương kim thánh thượng, khiến nàng than phục.


Vốn dĩ tưởng rằng hoàng thượng lần này dung mạo kiều diễm, chữ viết hẳn vô cùng nho nhã, song không ngờ mạnh mẽ đến khiếp người.
Hậu cung. Tịch hoàn các.
Gương đồng soi rọi hoa nhan, mày cong như liễu, mắt hạnh trông mong tình lang. Chẳng qua, bất kể mỹ mạo thế nào, vẫn không đợi được lang quân nhập các.


“Xuân Loan, ngươi thấy bổn cung đẹp không?” Tiêu Nhu Úc hỏi a hoàn thiếp thân, đầu ngón tay nhỏ cầm cây lược gỗ tinh tế chải mái tóc đen.
“Nương nương đương nhiên xinh đẹp, nếu nương nương không đẹp, thì các phi tần khác đừng mong đẹp hơn.” Xuân Loan cất từng cây trâm vàng vào hộp.


Tiêu Nhu Úc xoay người nói với nàng ta, mi tâm cũng mang theo u sầu, “Nếu thực sự như vậy, tại sao hoàng thượng không muốn gặp bổn cung?”
Xuân Loan biết một ngày chủ tử trông mong ba lần, ngóng trông hoàng thượng bước vào Tịch Hoàn các, tuy nhiên đợi đến đêm khuya, rốt cuộc không được như ý.


Khổ nhất tất nhiên là nỗi tương tư.


“Nương nương, nô tỳ nghe nói hoàng thượng rất để ý tân khoa trạng nguyên, nếu không, chúng ta đi nhờ vả chút quan hệ, nói không chừng có một cơ hội có thể tiếp cận hoàng thượng.” Xuân Loan trả lời không được vấn đề của chủ tử, chỉ đành đem tin tức mình nghe thấy nói cho chủ tử biết, vả lại còn đề nghị.


“Xuân Loan, nếu lời ngươi nói là sự thật, vậy cứ thử xem.” Tiêu Nhu Úc vui vẻ nói.
Hoàng thượng không bước vào hậu cung, cũng quy định phi tần không thể vào một vài khu vực như Liên Hương hiên, Dưỡng Tâm Điện, song không quy định không thể lui tới với quan viên.


Ngày ấy lần đầu gặp gỡ thiếu niên, quyến rũ như hoa đào nở rộ, ánh mắt kia vừa ném qua, đã khiến nàng nếm thử cái gọi là nhất kiến chung tình.






Truyện liên quan