Chương 17: Lưới dục
Trong đôi mắt dường như dập dềnh gợn sóng, trong vắt như nước hồ, lóe lên ngọn lửa sáng quắc, mang theo tia hờn giận.
Nghê Ngạo Lam đắm chìm vào hồ nước xanh thẳm kia.
Cảm nhận khí phách không cho phép phản kháng của đế vương tuyệt mĩ, lưỡi sói chui vào khoang miệng, nhiệt tình cọ sát lưỡi mình, gắt gao cuốn lấy không tha.
“Ưm...” Nghê Ngạo Lam theo bản năng rên một tiếng, bị hắn ma sát đến mức toàn thân bắt đầu nóng lên, run sợ khôn tả.
Một tiếng rên khẽ khàn khàn lọt vào tai, Nam Cung Lân cảm thấy ngọn lửa lòng nóng bỏng bị khơi mào, cự long sung huyết cứng rắn dựng thẳng, chờ đợi chinh phục hoa cúc nhỏ mềm mại của thiếu niên trước mắt.
Trong mộng, tiếng rên khẽ này bức hắn kích động điên cuồng.
Bàn tay dọc theo sống lưng Nghê Ngạo Lam dời xuống mông, dán lên mò mẫm, năm ngón tay trắng hung hăng bóp mông thịt, không ngờ xúc cảm lại tốt vô cùng.
Nam Cung Lân cho rằng thường ngày nhìn Nghê Ngạo Lam gầy gò vậy chắc chắn cả người không có mấy lạng thịt, gầy như trúc ấy, đâu ngờ bắp thịt mềm mại đàn hồi, khiến hắn không nhịn được muốn véo chơi.
Trong đầu nghĩ thế, thân thể lập tức thực hiện, dùng sức véo mông.
“Á...đau...” Nghê Ngạo Lam chưa từng tiếp xúc thân thể với nam tử, lại không biết Hoàng thượng sẽ bất thình lình làm động tác thô bạo này, chọc nàng khẽ la lên.
Hôn cằm thiếu niên, Nam Cung Lân vui vẻ hẳn, mỹ mạo lạnh lùng của hắn toát ra tà khí yêu mị, xinh đẹp đến mức như hoa mẫu đơn đỏ tươi.
Trong mộng cảnh xuân sắc, Nghê Ngạo Lam cũng rên như vậy, khi hắn hung hăng xuyên vào hoa cúc, nàng kêu đau, kêu đến độ hắn bất chấp nàng có thích ứng hay không, cắm tới mức nàng lớn tiếng kêu phóng túng.
Kim Phúc ở một bên thấy tình hình không bình thường, lập tức bảo Tiểu Duệ tử và hai cung nữ thối lui, còn bản thân thì rất bình tĩnh rời khỏi Liên Hương hiên, tiện thể đóng cửa lớn lại.
“Tối nay các ngươi đã thấy những gì?” Hắn hỏi ba người kia, đôi mắt nhỏ lóe lên tia sáng.
“Hồi Kim Phúc công công, không thấy gì cả.” Tiểu Duệ Tử và các cung nữ cúi đầu đáp, trong lòng hiểu rõ, việc này tuyệt đối không thể đem ra làm đề tài trong lúc rảnh rỗi, cũng hoàn toàn không thể đem ra nói thuyên huyên.
Lại đảo qua sắc mặt ba người, Kim Phúc hài lòng nói, “Tốt, miệng dùng để ăn cơm và nói điều nên nói, nếu để ta biết ai nói, thì chuẩn bị sau này làm một kẻ câm đì.”
Ba người vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng ứng phó lời răn đe của Kim Phúc.
Hai thiếu niên trong hiên, lúc này đang dán vào nhau.
“Ái khanh, khanh thực sự khiến trẫm không dứt ra được.” Bàn tay to của Nam Cung Lân lien tục xoa vuốt mông Nghê Ngạo Lam, sau khi môi lưỡi ɭϊếʍƈ hôn chiếc cằm xinh xắn, bèn trượt dọc theo cần cổ.
Cổ của thiếu niên nhỏ dài có đường cong hoàn mỹ, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào nhô ra.
“Cổ của ái khanh bằng phẳng nhẵn nhụi, ngay cả hầu kết cũng chẳng có.” Nam Cung Lân thở than, nói xong, giơ tay lên kéo vạt áo của Nghê Ngạo Lam.
Lúc này, đáng lẽ Nghê Ngạo Lam rơi vào lưới dục đế vương bện ra bỗng nhiên thần trí kéo về.
Bây giờ nàng đang sắm vai đại thần triều đình, có thân phận nam nhi, không phải thiếu nữ trong khuê phòng.
Nàng tuyệt đối không thể để giới tính lộ ra ánh sáng, bằng không Hoàng thượng giáng tội xuống sẽ liên lụy nghĩa phụ nghĩa mẫu, thậm chí liên lụy một nhóm người không liên quan gì.
Dốc hết toàn lực, Nghê Ngạo Lam đẩy Nam Cung Lân ra, khiến bản thân ngã ngồi về sau, rơi xuống sàn nhà, hai tay níu chặt vạt áo.
Thiếu chút nữa, chậm một bước, Hoàng thượng sẽ phát hiện vải bố trên ngực mình.
Nam Cung Lân không ngờ thiếu niên bất thình lình đẩy mình, tình cảm ấm áp trong lòng biến mất, làm hắn không vui, nhưng chuyển mắt nhìn đôi mắt bối rối kia, hắn thoáng tự trách mình nóng nảy quá chừng.
Bờ môi bị cắn đến sưng đỏ kết hợp với đôi mắt hoảng sợ vô tội, quả thực khiến hắn muốn kéo nàng trở lại lòng mình, tiếp tục thưởng thức mĩ vị của nàng.
“Sao ái khanh bất cẩn thế, chẳng may ngã bị thương thì sao?” Nam Cung Lân cau này, đứng lên tính tiến đến phía trước nâng Nghê Ngạo Lam dậy, liền thấy nàng càng khẩn trương hơn.
Nghê Ngạo Lam nhìn chằm chằm động tác của đế vương xinh đẹp, sợ tới mức trốn ra phía sau.
Nàng sợ sự âu yến lần nữa khiến nàng tiếp tục trầm luôn, đến lúc đó, ngay cả cơ hội chạy trốn, ngăn chặn nàng cũng chẳng có.
Nam Cung Lân bị hành động của thiếu niên làm cho khẽ run, dáng người dong dỏng cao đứng yên tại chỗ, không tiếp tục tiến lên, nhẹ giọng hỏi, “Ái khanh sợ trẫm ư?”
“Không... không phải... Hoàng thượng... vi thần... chuyện này... vi thần cần đi ra ngoài...” Nghê Ngạo Lam không biết làm sao giải thích hành vi của mình với hoàng đế, thuận miệng đẩy một lý do, rồi mau chóng đứng dậy, rời khỏi Liên Hương hiên.
Là hắn thích đụng chạm, thích cảm giác hắn hôn nàng, nhưng thời cơ không đúng, tư cách không đúng.
Cửa lớn bỗng nhiên mở ra, Kim Phúc thoáng kinh ngạc, thấy Hữu thừa tướng vội vội vàng vàng chạy về phía nhà xí, nhịn không được suy đoán lẽ nào thức ăn hôm nay nhự trù làm có vấn đề.
Vậy là, hắn cất bước vào phòng, trông thấy một vật màu xanh lam nằm trên sàn nhà trơn bóng, tiện tay nhặt lên, đi tới bên cạnh chủ tử.
“Hoàng thượng, Nghê thừa tướng... đau bụng sao? Có phải thức ăn không thích hợp không? Để chốc nữa nô tài đi xử lý đầu bếp.”
“Không cần.”
Trong lòng ngũ vị lẫn lộn, Nam Cung Lân rõ ràng biết Nghê Ngạo Lam không phải có chuyện cấp thiết, mà là không biết nên đáp lại hắn thế nào, nên mới viện lý do.
Lấy thân thủ của hắn, hắn tuyệt đối có thể kéo thiếu niên trở về lòng mình trước khi thiếu niên chạm tay vào chốt cửa, nhưng hắn không làm vậy, vì hắn không muốn bức nàng, vì hắn kiềm chế được cơn kích động.
Quả nhiên quá mức nóng vội đã phạm sai lầm, đúng không?
“Thứ trong tay là gì? ‘Nam Cung Lân thấy trong tay Kim Phúc cầm một thứ gì đó, hình như là đồ vật của nữ tử.
Nhìn kỹ, là một hà bao tinh tế xinh đẹp, Nam Cung Lân sâu sắc nhìn chăm chú góc phải phía dưới hà bao, bên trên thêu một chữ ‘Úc’ duy nhất, lại vươn tay mở ra, bên trong còn nhét một tờ giấy.
“Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực,
Tảo tri như thử bán nhân tâm, hoàn như đương sơ bất tương thứ[1].
Ngày ngày đợi chờ trông ngón quân, hỏi quân có biết lòng thiếp không?”
[1] Trích trong Trường tương tư của Lương Ý Nương:
Dịch nghĩa:
Nhớ nhung dằng dặc, hồi ức dằng dặc, tương tư dầu ngắn ngủi cũng là vô biên.
Sớm biết (tương tư) vướng bận lòng người đến như vậy, thà rằng thủa ban đầu chẳng quen nhau.