Chương 25: Cho trẫm
Gáy truyền đến một trận đau đớn, khiến Nghê Ngạo Lam nhịn không được rụt vai lại, líu ríu kêu lên: “Hoàng thượng... Đừng như vậy...”, hai tay không tự chủ vung lên, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn.
Nàng cọ nguậy thân thể, lại không nghĩ rằng như vậy sẽ càng kích thích dục vọng của hắn, động tác trốn tránh của nàng đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là chất xúc tác trực tiếp khiến ngọn lửa tình trong hắn càng cháy mạnh mẽ hơn.
“Ưm...” Nam Cung Lân bật thốt lên tiếng rên rỉ, cự vật đã thức tỉnh ngẩng cao đầu.
Không tới vài giầy, tay nàng đã không còn tự do.
Tay phải của Nam Cung Lân vòng qua trói chặt cánh tay phải của thiếu niên, năm ngón tay thon dài đẹp đẽ khít khao đan chặt tay nàng, tay trái cố định vòng eo không chịu yên phận của nàng, “Trẫm chính là muốn như vậy.
Hạ thân chen vào giữa hai chân của Nghê Ngạo Lam, cự long cứng rắn trực tiếp chống lên thành một túp lều nhỏm phỏng chừng nếu không có vải vóc bao bọc, hắn sẽ không chút do dự mà đâm vào lỗ nhỏ bí mật trên cặp mông béo mập của nàng.
Đế vương dùng long căn đâm vào mông nàng, làm cho mặt nàng thoáng chố phiếm hồng, ngay cả hai bên tai cũng ửng đỏ mê người, tất cả mạch máu đều như đang đổ dồn về lồng ngực nàng.
“Hoàng... Thượng... Hoàng... Hoàng... Thượng...” Cuống họng khàn khàn phát ra những âm tiết run run đến kỳ hoặc, Nam Cung Lân càng ngày càng tăng thêm sức mạnh cọ sát qua lại giữa hai chân nàng, nàng không cách nào mở miệng, trong đầu trống rỗng miên man, chỉ có thể luống cuống gọi hắn.
Đầu lưỡi qua lại kiếm cái gáy tiêm gầy trắng nõn, thỉnh thoảng ʍút̼ hôn, dsau đó lại tấn công vành tai ửng hồng như hoa đào, Nam Cung Lân đẩy đầu lưỡi chui vào trong tai nàng ɭϊếʍƈ láp.
“Ưm...Hoàng... A...” Nghê Ngạo Lam chỉ cảm giác một luồng tê dại đang lan ra khắp toàn thân nàng, năm ngón tay nhỏ bé vô thức siết chặt trường bào của hắn.
Nam Cung Lân nghe được giọng nói của thiếu niên rõ ràng đã động tình, liền mở miệng yêu cầu: “Ái khanh, Ngạo Lam, đem bản thân khanh cho trẫm, trẫm sẽ yêu thương khanh thật tốt, trẫm muốn khanh, muốn khanh ngay lúc này.”
Thân thể Nghê Ngạo Lam cứng đờ, vị Hoàng đế phía sau đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, nếu như nàng còn không hiểu, vậy thì nàng chính là một kẻ ngu.
Hắn muốn sủng hạnh nàng.
Nếu như, ngày hôm nay tư cách của nàng không phải là một mệnh quan triều đình, không phải giấu diếm lừa dối việc phẫn nam trang, không có nghĩa phụ nghĩa mẫu làm gồn xiềng nàng phải gánh vác,nàng sẽ vui mừng đáp lại hắn, đem sự trong sạch của mình dâng lên cho hắn.
Nhưng, nhân sinh đều không hẳn lúc nào cũng như con người mong muốn.
“Hoàng thượng... Vi thần thật... Vẫn không thể tiếp nhận...” Nghê Ngạo Lam cắn môi bienj bạch.
Nghe thấy thiếu niên khéo léo từ chối, Đế vương ngạo diễm vẫn không dừng lại động tác, thả lỏng bàn tay đang quấn quýt lấy ngón tay nàng, bắt đầu dúng sức lôi kéo áo bào của nàng.
“Ái khanh, trẫm đã cho khanh quá nhiều không gian, quá nhiều khoan nhượng nhưng ngày hôm nay trẫm tuyệt đối sẽ không ngừng tay.”
“Không muốn...Hoàng thượng... Cầu ngài... Vi thần cầu ngài...” Nghê Ngạo Lam liều mạng túm chặt lấy vạt áo, bởi vì xiêm y sau khi dính nước trở nên thật nặng, nên không dễ dàng cởi ra, cổ áo chỉ mới bị kéo xuống, hơi lộ ra hõm vai, nàng nhất thời sợ đến hoang mang lo sợ khóc rống lên.
Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, màn da thịt trên vai nàng có phải bị nhìn thấy rồi hay không?
Thanh âm nghẹn ngào làm động tác kéo quần áo của Nam Cung Lân đình chỉ lại, tay chân hơi hốt hoảng chỉnh lại y phục cho thiếu niên, hai tay khẩn cấp vòng qua ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Ái khanh đừng khóc, là trẫm không đúng... Là trẫm quá nôn nóng...”
Cuối cùng, hắn vẫn không đành lòng, không nỡ để nàng khổ sở, không nỡ để nàng chịu oan ức.
Nghê Ngạo Lam cố gắng bình ổn lại tâm tình đang kích động, hỏi: “Hoàng thượng... Nói cho vi thần... là cía gì chọc ngài tức giận?” Nàng bị hắn không đầu không đuôi dọa sợ một trận, thế nào cũng phải biết rõ nguyên do.
“...” Đầu óc đnag ngưng trệ đột nhiệ bị gõ tỉnh, Nam Cung Lân mới chợt cảm giác hành động của mình chẳng khác nào đứa nhỏ không được cho kẹo, hơn nữa còn chua ngoa lớn đến mức đáng sợ.
Không nghe thấy hắn đáp lời, Nghê Ngạo Lam không chịu buông tha, giọng nói mềm mại mang theo uy hϊế͙p͙ hỏi lại lần nữa: “Hoàng thượng, ngài không nói cho vi thần, vi thần sau này sẽ không giúp ngài tuốt.”
“Trẫm nói... Trẫm...”
“Sao...?”
“Trẫm thấy Viễn Trình yêu thích ái khanh... Ái khanh còn cho hắn khăn mặt... Hoàn toàn không nhận thấy tâm ý của Viễn Trình... Khanh còn nói những lời vô tâm vô phế như vậy, trẫm mới tức giận.” Nam Cung Lân buồn bực nói, khuôn mặt tựa vào một bên vai của thiếu niên, vẻ mặt kiêu ngạo tự tin ngày thường, lúc này tựa như nghẹn khuất trông thật đáng yêu làm sao.
Giờ thì Nghê Ngạo Lam đã rõ rồi, hóa ra, đường đường là thiên tử diễm sắc của Đại Cảnh quốc lại đi ghen tỵ với một ám vệ nho nhỏ, sau đó còn giận cá chém thớt một người vô tội như nàng nữa chứ.
Nên nói hắn thông minh cả đời, nhưng hồ đồ nhất thời ư? Nếu nàng đối với hắn không có cảm giác, sao lại đồng ý cùng hắn phát sinh những chuyện khiến người ta xấu hổ thẹn thùng phía sau cánh cửa cung đóng kín kia chứ.
Chuyện này, muốn nàng như thế nào biểu lộ với hắn, nàng cũng để ý hắn, trong mộng cũng luôn nhớ đến nụ hôn của hắn, từng đụng chạm vuốt ve khắp người nàng của hắn cơ chứ? Hừ, nương nươngagf mới sẽ không nói, coi như muốn nói thì lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để nói.
Nàng cười khẽ chế nhạo: “A... Xem ra bữa tối phải nói ngự trù chuẩn bị sườn xào chua ngọt, cá chẽm chua ngọt, mực xào chua ngọt, Hoàng thượng thấy thế nào?”
“Được lắm, ái khanh dám cười nhạo trẫm, xem ra thật không sợ trẫm nữa rồi.”
“Vi thần không cười nhạo người, chỉ là muốn nói giấm chua ngâm một thùng to như thế, vừa hay đưa cho ngự trù dùng.
• Page: Eb00kngôntìnhmiễnphí
“Khanh!”
Nam Cung Lân tức giận nghiến răng cót két, vươn tay tấn công những vị trí mẫn cảm trên người của thiếu niên, khiến nàng ở trên người hắn cọ qua cọ lại trốn tránh, cự long vựa mềm nhũn lại ngẩng cao đầu lần nữa.
“Hoàng thượng... Ha ha... Tha cho vi thần... Ha ha... Đừng.. Ngứa quá...”
“Tha cho khanh, có thể, giúp trẫm giải quyết.”
Kỳ thực nàng có thể cảm nhận được biến hóa của long căn, nương nươngagf cũng muốn sờ hắn, cho hắn cảm giác thoải mái đến cực điểm. Thế là nàng đáp ứng, xoay người quỳ xuống, tay nhỏ mò xuống tiết khó của hắn.
Vốn tưởng rằng vẫn cách tiết khố tuốt như cũ, nhưng ở giây tiếp theo Nam Cung Lân bị nàng làm cho kinh ngạc không thôi.
Thiếu niên vươn tay rút đi nút buộc tiết khố trên hông hắn, sắc mặt hồng hào trơn bóng, hàng mi buông xuống không dám cùng hắn nhìn nhau, tiết khố mỏng manh tụt xuống bên chân, bàn tay nho nhỏ man mát khẽ run rẩy nắm lấy ƈôи ȶhịȶ của hắn.
Trái tim của Nghê Ngạo Lam quả thực sắp nhảy ra khỏi miệng, hỏi nàng sao lại lớn mật thế, nguyên nhân là nương nươngagf đã lén lút xem trộm đông cung đồ, biết được không chỉ có thể dùng tay thân thiết, còn có thể dùng miệng ngậm vào, thậm chí lúc chân chính động phòng nàng cũng đã xem qua nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu mấu chốt trong đó.
Ngượng ngùng nhìn long căn trước mặt, so với cách tiết khố chạm vào thì còn nóng bỏng hơn, màu sắc nó ửng hồng, trên thân còn có gân xanh vờn quanh, lỗ nhỏ trên đỉnh đầu lúc này đang chảy ra chất lỏng trong suốt, nàng chậm rãi ve vuốt, “Hoàng thượng... Thích không?”
“Ừm... yêu thích...”
“Vậy... Như vậy thì sao?”
Nói xong, Nghê Ngạo Lam đem phấn môi để sát vào viên đầu, hôn lên nó, tràn ngập khoang mũi đều là mùi Long Tiên Hương dễ ngửi, đầu lưỡi vươn ra khẽ ɭϊếʍƈ giọt chất lỏng trrn đó, mang theo chút vị mặn.
“Ưm... Ái khanh...Tiếp tục ɭϊếʍƈ...” Nam Cung Lân một tay chống lên ván cửa, một tay nâng ót thiếu niên, vuốt ve phần tóc đen nhẵn phía sau của nàng.
Con nguoi đen nhìn chằm chằm đoạn lưỡi phấn hồng của Nghê Ngạo Lam quét qua ƈôи ȶhịȶ của mình, làm cho hắn phấn khởi không thôi, lại nở lớn thêm mấy phần, nam căn bị nàng ʍút̼ hôn phủ lên một lớp nước bọt óng ánh.
“Hoàng thượng... Ngài... Dường như lại to hơn trước đó...” Nghê Ngạo Lam không xác định nói.
Đế vương sắc mặt nhuộn đầy xuân ý, mê hoặc cuốn hút tựa maauc đơn, khóe môi nhếch lên tạo ra một nụ cười quyến rũ, “Đó là bởi vì ái khanh khiêu khích nên nó mới như vậy.” Giọng nói mang theo tia lười biếng, gợi cảm trêu chọc trái tim thiếu niên.
Sau khi đầu lưỡi mềm mại ɭϊếʍƈ hôn một lần qua lại trên ƈôи ȶhịȶ, Nghê Ngạo Lam mới làm xong chuẩn bị tâm lý, há miệng ngậm vào quy đầu, nhưng sau khi ngậm vào thì làm sao nữa, bước kế tiếp nàng không biết a...
Thế là nàng lại phun ra ƈôи ȶhịȶ phía trước, rồi mới rụt rụt rè rè nâng mắt, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng... Vi thần... không biết ngậm như thế nào...”
“Ái khanh, khanh đã từng ăn kẹo hồ lô chửa?”
“Dạ rồi.”
“Xem long căn của trẫm như kẹo hồ lô mà ngậm nó ɭϊếʍƈ nó, ngoại trừ đừng cắn nó ra, ái khanh có thể hút nó, ʍút̼ hôn nó.” Con ngươi đen của Nam Cung Lân nhuốm đầy dục hỏa, trên thực tế hắn rất muốn vọt vào trong miệng nàng, dùng sức xỏ xuyên qua, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không muốn làm bị thương miệng nàng.