Chương 27: Hạ yến
Ngày hè trời tối muộn, trăng trond vành vạnh treo lơ lửng soi sáng khắp không trung, bầu trời thoáng đãng không mây, những vì tinh tú như một tấm lưới ánh sáng phủ kín cả bầu trời, lấp lánh đẹp mắt.
Cung điện sơn son thiếp vàng lộng lẫy trùng điệp nối tiếp nhau, khắp nơi treo đầy những chiếc đèn lồng tinh xảo, đuôi đèn làm bằng vải lụa sang quý tung bay trong gió, món ăn tinh xảo tràn ngập các mặt bàn, những vũ cơ đang cong vòng eo nhỏ gầy nhảy múa trên đài.
Hạ Yến, từ khi khai quốc tới nay, hàng năn đều được cử hành, đã trở thành một truyền thống. Trước đây, tổ chức yến hội chỉ nhằm để bá quan văn võ trong triều và hậu cung được cùng nhau thưởng thức những tiết mục đặc sắc.
Năng nay, là lần đầu tiên sau khi tân hoàng đăng cơ tổ chức Hạ yến, nhiều người vốn cho rằng yến hội sẽ giống mọi năm, cùng nhau uống rượu, ôm mỹ nhân, thỏa thích ca hát, nhưng không ngờ tới Hoàng thượng lại có thêm sáng kiến mới.
Thiên tử ngồi trên long ỷ cao quý, đôi mắt lạnh lùng nhìn chúng thần ngồi bên dưới, tơ lụa đỏ rực tôn lên da thịt tuyết trắng của hắn, đầu tóc đen được búi gọn gàng bằng cây trâm kim long ngậm ngọc, tuyệt sắc yêu diễm ch.ết người.
Lúc này Kim Phúc đang đứng bên cạnh cầm thánh chỉ, cẩn thận tuyên đọc: các phủ, các châu huyện trong vòng nửa năm nay, làm tốt nhiệm vụ, tăng thưởng bổng lộc, ban thưởng giai nhân, còn nếu lười biếng làm không tốt, khấu trừ bổng lộc, giáng cấp.
Hiện tại quan viên trong triều chia thành hai phái, phái ủng hộ Thừa tướng, và phái đối nghịch với thừa tướng. Ai cũng nhận ra được Hoàng thượng trọng dụng và tin sủng Nghê Ngạo Lam, những người được trọng thưởng rõ ràng là vì là ủng hộ và thực thi chính sách của thừa tướng, còn đám người bị phạt, thuộc phái chống đối kia.
Nghê Ngạo Lam ngồi vị trí đầu tiên trong hàng ngũ quan viên, ngay phía trên là vị trí của phi tần hậu cung, phía sau nàng là vị trí của các quan, cấp bậc càng nhỏ, chỗ ngồi cũng càng gần phía cửa.
Chính sách mới nàng đúng là do nàng tâu lên với Hoàng thượng, mục đích là vì để cho bách quan trong triều biết được, quốc gia sẽ không chứa chấp những kẻ bất tài không có năng lực, lần này chỉ là cảnh cáo, cũng là một bài sát hạch, đợi đến cuối năm sẽ biết được ai ra sức phục vụ dan chúng quốc gia, như thế, những kẻ vì lợi riêng mà bị xếp cuối danh sách, sẽ cố gắng làm việc để vượt lên. Lẳng lặng thưởng thức trà ngon, nàng không thèm nhìn đám quần thần đang dồn dập bắn ánh mắt về phía mình, ước ao có, đố kị có, sùng bái có, tia ác độc cũng có, tất cả nàng đều không thèm để ý.
Mặt khác, nàng có thể diệt trừ những kẻ muốn âm thầm hãm hại nghĩa phụ, đem đầu mâu chĩa về phía mình, khi đó muốn tìm ra nguyên nhân sẽ dễ hơn rất nhiều.
nâng mắt lén lút đảo qua Đế vương, Nghê Ngạo Lam yên lặng thở dài, bình thường là một thiếu niên trẻ tuổi trầm ổn lạnh lùng, khi nhiệt tình thì lại khiến người ta thật đau đầu.
Ngày ấy dùng miệng giúp hắn giải quyết, hắn liền thỉnh thoảng phát tác thú tính, luôn muốn nàng hỗ trợ, hơn nữa thời gian tựa hồ ngày càng dài, làm cho miệng nhỉ của nàng tê dại không thôi.
Sau đó, nàng lại kinh ngạc rút ra kết luận, Hoàng thượng không chỉ có thiên phú dị bẩm, thô to bẩm sinh mà còn rất lâu, tinh lực kéo dài càng đáng sợ, còn có xu hướng ngày càng tăng.
Ách... Tiếp tục như vậy, có phải sẽ có một ngày cằm nàng nứt toạc, không khép được miệng nữa hay không?
“Ngạo Lam, sao lại thất thần rồi?” Ngồi bên cạnh Nghê Chính Quân thấp giọng hỏi, ông tinh mắt nhận ra sự khác thường của nghĩa nữ. Hiện tại đang trên yến hội, không thể làm ra hành vi thất lễ được.
Vội vàng đuổi đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, Nghê Ngạo Lam cúi mắt, gò má khẽ ửng hồng nhưng đã bị lớp bột vàng nghệ bên ngoài che phủ nên không ai nhận ra, nàng đáp: “Nhi tử vừa rồi nghĩ đến một ít công vụ, liền... Nghĩ đến nhập thần.”
Nghê Chính Quân thấu hiểu vỗ vỗ vai nghĩa nữ, nói nhỏ: “Cha biết con hoàn toàn đặt hết tâm tư vào việc triều chính, nhưng hôm nay là hạ yến, con cũng nên thả lỏng một chút, cha không muốn nhìn thấy con ngày ngày căng thẳng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.”
Ách... Hoàn toàn sao? Lúc vừa nhậm chức thực sự số lượng công việc nhiều gấp ba, tất cả thời gian nàng đều dồn vào xử lý sự vụ, hiên tại hầu hết thời gian của nàng đều dành cho dục vọng vô cùng cường thịnh của Hoàng thượng... cho nên cũng không hẳn như điều nghĩa phụ nói, chỉ là nàng không thể nào giải thích rõ với ông.
Bên môi khẽ mỉm cười, Nghê Ngạo Lam đáp nhẹ một tiếng.
Bất quá, đúng là nàng nên thư giãn đầu óc, chí ít đêm nay, hãy cùng mọi người ở đây phóng túng một chút đi.
Tuyên xong chiếu thư, Nam Cung Lân không ngăn cản việc chúng quan muốn giải phóng tâm tình, tuy rằng hắn cho rằng bữa tiệc này có chút không cần thiết, lại còn bị những ánh mắt thèm thuồng của đám phi tần kia nhìn chằm chằm, hắn liền cảm thấy phiền muộn, nhưng đột nhiên cảnh cáo họ cũng không tốt.
Con giun xéo lắm cũng quằn. Huống hồ Nghê Ngạo Lam cũng thường nói với hắn, trung dung chi đạo, bởi vậy hắn liền phất tay một cái ra hiệu cho bách quan thoải mái ăn uống tận hưởng yến hội.
Trong bữa tiệc, không ít quan viên tới chúc rượu Nghê Ngạo Lam, nàng chưa bao giờ uống rượu, thứ nhất là rượu hại thân, thứ hai là rượu làm yết hầu khô nóng, cho nên nghĩa phụ xưa nay chưa từng cho nàng uống rượu.
Chỉ là, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Luôn chối từ, cũng sẽ chọc không ít người không vui.
Nghê Chính Quân giúp nàng đỡ không biết bao nhiêu chén rượu, nhưng vẫn không thể tránh được hết, Nghê Ngạo Lam đành phải uống, nhưng gộp lại cũng chỉ được một chén nhỏ thôi.
Ngồi ở vị trí chính giữa Tiêu Nhu Úc thấy thời cơ đã đến, liền để Xuân Loan đỡ mình đi đến chúc rượu Nghê Ngạo Lam.
“Úc phi nương nương, ngài... Hình như hơi gầy đi?” Nghê Ngạo Lam kinh ngạc nhìn mỹ nhân trước mắt, bên trong giọng nói đều là quan tâm.
Gần đây bổn cung biết được Nghê Thừa tướng bận rộn, nên không đi tới quấy rầy, chỉ có điều trong lòng có tâm sự, nên khẩu vị giảm sút.” Tiêu Nhu Úc thanh nhã mỉm cười, biểu hiện muốn nói lại thôi.
Điều này làm cho Nghê Chính Quân ngôi bên cạnh khẽ cau mày, nếu không là biết Nghê Ngạo Lam là thân nữ nhi, ông sẽ tưởng nhầm rằng giữa hai người bọn họ có gian tình.
“Tâm sự của Úc phi nương nương, vi thần vô phương giãi bày.” Nghê Ngạo Lam đọc hiểu vẻ mặt của Tiêu Nhu Úc, đại khái cũng đoán được nàng ta muốn hỏi cái gì, chỉ có điều nàng ta không nhắc tới nên nàng cũng không tiện trực tiếp nói ra.
Tiêu Nhu Úc nhìn chung quanh, mọi người đều chìm đắm trong cảnh ca vũ rượu ngon, không ai để ý tới hai người bọn họ, thế là nàng ta tới gần Nghê Ngạo Lam thêm chút nữa, khẽ hỏi nhỏ: “Thừa tướng, lán trước nhờ ngài đưa giúp hầu bao...”
Lời chưa hỏi xong, Tiêu Nhu Úc cảm giác thân thể ngã nghiêng, trực tiếp va vào vòng ôm tỏa ra mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, làm cho nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu.
“Úc phi, có chuyện gì mà lại to nhỏ thig thầm với ái khanh của trẫm như vậy?” Khóe mắt Nam Cung Lân xuất hiện hai đốm lửa nhỏ, nhưng bên môi lại hiện ra nụ cười mỉm như hoa mạn đà la, tuyệt diễm thơm ngát, mê đảo chúng sinh.
Từ lúc Tiêu Nhu Úc đi xuống bậc thang, cùng trò chuyện với Nghê Ngạo Lam thì hắn đã chú ý tới hai người, kĩ xảo âm thầm quan sát, khiến mọi người nghĩ rằng hắn đang lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng sác bén phóng về phía Tiêu Nhu Úc.
Khi hắn thấy nữ nhân kia ôn như nhìn Nghê Ngạo Lam, mà ánh mắt Nghê Ngạo Lam nhìn lại cũng vô cùng nhu hòa, hắn liền cảm thấy nổi nóng.
Nụ cười này tuyệt đối không có thiện ý, Nghê Ngạo Lam hiểu rõ mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của hắn, qua đó nàng đều có thể đại khái đoán được tâm tình của vị Đế vương nàng, bởi vậy nàng khẽ mím môi, nương nươngagf muốn thay Tiêu Nhu Úc nói chuyện, nhưng người hoàng đế hỏi lại là Tiêu Nhu Úc, không phải nàng.
Bị nụ cười của Thiên tử chí cao hút mất hồn phách, thêm vào việc đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc gần với cơ thể của Nam Cung Lân như vậy, Tiêu Nhu Úc nũng nịu lắp bắp trả lời, “Hoàng thượng... Nô tỳ... Muốn hỏi... Ngài có nhận được... Của nô tỳ hay không...”, Nàng ta nói năng không hoàn chỉnh lắm, cuối cùng vừa thẹn thùng lại vừa mê đắm giơ lên bàn tay nhỏ muốn chạm vào dung nhan mà nàng ta sớm chiều mong nhớ.
Xuân Loan nói, chỉ cần đêm nay có cơ duyên chạm đến khuôn mặt của Hoàng thượng, thì có khả năng sẽ được lâm hạnh, vì thế nàng ta vui vẻ cười.
Nam Cung Lân híp lại đôi tròng mắt đen nhánh, tầm mắt rơi vào trên mặt Nghê Ngạo Lam, sau đó lập tức cúi mắt, cho rằng ngày đó ở Liên Hương hiên cử chỉ của nàng không giống ngày thường, thêm vào đó là hầu bao mất tích, cho rằng tâm tư bị đoán đúng.
“A, Úc phi, ngươi ăn trong miệng, lại nhìn thịt tỏng nồi như vậy, không sợ chọc giận trẫm?” Nam Cung Lân nói nhẹ như mây gió, bắt lấy bàn tay đang tác quái của nữ nhân đưa ra trước mặt, hé miệng, hàm răng dùng sức cắn xuống, không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, đó là đau thấu xương xót ruột, nhưng hắn không tính cắn nàng ta đến đổ máu.
Không để lại ngoại thương, chỉ chừa nội thương. Phỏng chừng cái tay kia mấy ngày tới sẽ không thể sử dụng, bầm xanh một mảng.
Nhìn động tác như ve vãn, kì thực ẩn chứa trong đó bao nhiêu sức lực, e rằng ngay cả Tiêu Nhu Úc cũng không rõ, sắc mặt tái nhợt oan ức ngấn lệ.
“Úc phi mệt mỏi rồi, dìu nàng hồi cung nghỉ ngơi đi. Nam Cung Lân quay dầu ra lệnh cho Xuân Loan xong, bỏ thả Tiêu Nhu Úc ra, đứng trước mặt Nghê Ngạo Lam, sau khi yên lặng nhìn nàng giây lát hắn mới cất lời, “Ái khanh, trẫm đột nhiên nhớ ra có vài chuyện quan trọng cần sắp xếp, cùng trẫm tới ngự thư phòng đi.”
Sau khi cho nghĩa phụ một ánh mắt an tâm, Nghê Ngạo Lam vâng lệnh, theo Nam Cung Lân rời đi trước.
Nghê Chính Quân lo lắng trong lòng nhìn theo bóng lưng nghĩa nữ, ông không hiểu Hoàng thượng đối với nàng có tâm tư gì, nhưng rõ ràng là, trong đôi mắt hoa đào mị hoặc kia là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, không cho phép bất luận người nào tới gần nàng.