Chương 69: Ngốc nghếch
Nằm trên giường ròng rã ba ngày, tuy thân thể có Ngọc Nga lau sahcj, nhưng vẫn lưu lại chút dinh dính, Nghe Ngạo Lam bèn bảo Ngọc Nga chuẩn bị thùng nước nóng, nàng tự mình tỉ mỉ rửa mặt chải đầu một lượt.
Bước ra khỏi thùng tắm, Ngọc Nga cầm khăn bông sạch tới, bắt tay vào lau thân thể mềm mại của chủ tử.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.
Hai câu này miêu tả mỹ nhân giống như chủ tử vậy, thanh lệ cao nhã, không nhiễm chút bụi trần dung tục.
Nghê Ngạo Lam mặc xiêm y vàng nhạt mộc mạc, Ngọc Nga vốn muốn giúp nàng búi mái tóc lộng lẫy, nhưng bị nàng từ chối, chỉ vén đơn giản lên, cắm một cây trâm gỗ kiểu hoa đào.
“Nô tỳ cảm thấy tiểu thư… hình như khang khác.” Ngọc Nga nhìn chung quanh chủ tử, bề ngoài này vẫn giống y đúc trước kia, song có chỗ nào đó thay đổi.
“Khác chỗ nào?” Nghê Ngạo Lam cười.
Suy nghĩ một lát, Ngọc Nga nghĩ không ra nguyên do, bèn nói, “Chao ôi, khó nghĩ quá, tiểu thư, hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài tắm nắng nhé.”
Nghê Ngạo Lam gật đầu, nàng không vội đi tìm Nam Cung Lân, trái lại muốn đi xem xung quanh cung điện trước, để mình quen thuộc hoàn cảnh. Trước khi khôi phục trí nhớ, mỗi ngày nàng chỉ đi hai chỗ Ngự thư phòng và Ngọa các, cảm thấy rất đẹp.
>>>>>>>>>>
Đi đi lại lại quanh cảnh sự vật xung quanh mình, khiến đầu óc Nghê Ngạo Lam tỉnh táo rất nhiều, đồng thời nàng suy nghĩ phải làm cách nào để Nam Cung Lân tiếp nhận nàng lần nữa.
Hắn muốn gì?
Một nữ nhân phục tùng tuyệt đối? Hèn mọn lấy lòng? Một nữ nhân chỉ vây quanh hắn, ngoài ra không quan tâm đến bất kỳ thứ gì?
Những nữ nhân này hình như cũng không phải kiểu hắn muốn.
Đi hơn một canh giờ, trong lúc vô tình rốt cuộc nàng vòng tới Dưỡng Tâm điện, Ngọc Nga đề nghị, “Tiểu thư, vào đó xem sao?”
“Đừng đi, nếu quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, cũng không tốt.” Nghê Ngạo Lam không chút suy tính trực tiếp từ cửa vườn hoa rời đi.
Ngọc Nga vội vàng trả lời, “Tiểu thư không biết thôi, hoàng thượng đã không nghỉ ở Dưỡng Tâm điện ba năm rồi. Từ sau khi tiểu thư bị hại, mỗi ngày hoàng thượng đều ngủ ở Ngự thư phòng, Kim Phúc công công có nói, tiểu thư muốn đi chỗ nào đều có thể thông hành.”
Tại sao hắn không ngủ ở Dưỡng Tâm điện thoải mái, lại ngủ ở Ngự thư phòng rửa mặt chải đầu đều bất tiện chứ?
Đáp án này khi Nghê Ngạo Lam bước vào trong liền biết.
Dưỡng Tâm điện không khác ngày đó nàng rời đi, thư tịch đủ lĩnh vực vẫn để thỏa đáng trên kệ, bàn cờ trên bàn trà thấp trước song cửa sổ vẫn chưa đánh xong, cờ đen trắng giữ nguyên vị trí, mới đi nửa ván, khi đó nàng bị hắn bế lên long sàng.
Nàng khẽ kêu, “Hoàng thường, còn chưa phân thắng bại mà.”
Đế vương trả lời, “Bàn cờ này đợi nàng từ tỉnh Hà Sơn trở về, chúng ta lại tiếp tục, cho nàng thêm chút thời gian nghĩ cách thắng trẫm.”
Không ngờ, ván cờ đó vừa đi liền mất ba năm.
Đi tới trước bàn, bút mực nghiên đặt ngay ngắn, mà bút lông dê tuyết ôn hòa ánh lên ánh sáng nhu hòa.
Hắn cười xấu xa nói, “Bảo bối, cây bút này tạm thời trẫm giúp nàng cất giữ, đợi nàng trở về lại tới chỗ trẫm chuộc lại.”
Trên mặt bàn bày thư từ nàng viết cho hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt từng chữ một, đôi mắt nàng dần dần chua xót mơ hồ.
“Nhớ nhung huynh, tương tư huynh, ta đã không thể không có huynh.”
Đây là tình ý của nàng, nàng nói không thể không có hắn, lại chọn một nam nhân khác…
Một giọt nước rơi xuống tờ giấy trắng, làm nhòe lời yêu từng nồng đậm, nàng nghẹn ngào không dám khóc thành tiếng.
Cuối cùng nàng đã biết hắn đau cỡ nào rồi.
Ngày tháng trong ba năm qua, nàng thừa nhận chỉ là sự thay đổi trên thân thể, ngây thơ mê man mà sống, còn hắn phải một thân một mình ɭϊếʍƈ láp nỗi đau trong lòng, mặc cho sự mất mác chậm rãi đào sâu vết thương, đến khi ch.ết lặng.
Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Nghê Ngạo lam ngẩng đầu nhìn màu trời xanh, tia nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, nhàn nhạt chiếu lên mặt nàng.
Ngọc Nga nói với nàng, ba năm qua hắn vừa si vừa ngốc.
Nói hắn, không phúng viếng nàng, tìm mỗi mảnh đất ở Đại Cảnh quốc, tới tới lui lui mấy lần, hắn tin chắc bất kể thế nào cũng gặp lại nàng.
Nói hắn, rời khỏi Dưỡng Tâm điện chỉ vì sợ nhìn vật nhớ người, hàng đêm không ngon giấc, lại giữ gìn nguyên trạng đợi nàng trở về.
Nói hắn, nghĩ cách thực thi toàn bộ chính sách nàng để lại, đặt con dân Đại Cảnh quốc lên vị trí đầu tiên, chỉ vì hoàn thành sự trông đợi của nàng.
Một nam tử si tình như vậy sao nàng có thể buông tay, lại làm thế nào buông tay đây?
Lân ca ca, Lân ca ca…
Đáy lòng gọi hết lần này tới lần khác, hắn là một nam tử đỉnh thiên lập địa, vung tiền như rác, nói là phải làm.
Do đó nàng sẽ cẩn thận đoạt trái tim hắn, người hắn về, dốc cả một đời chỉ để trái tim hắn nóng rực lần nữa.
>>>>>>>>>>
Ngự thư phòng.
Kim Phúc đang cùng chủ tử cẩn thận từng li từng tí phê duyệt tấu sớ, hắn len lén nhìn sắc mặt chủ tử, ba ngày nay hình như chủ tử càng thêm âm trầm, hắn sợ mình bất cẩn nói sai lại đắc tội.
Lúc này Nghê Ngạo Lam bưng bát vào, sau khi cười khanh khách cúi chào, bèn nói, “Kim Phúc công công, nô tỳ tới hầu hạ hoàng thượng.”
Tay chợt run rẩy, Kim Phúc kinh ngạc, đang suy xét phải đi hay ở, khi hắn còn chưa phản ứng kịp, Nghê Ngạo lam đã đi tới bên cạnh bàn, cầm thỏi mực trong tay hắn, lại nói, “Kim Phúc công công đi xuống nghỉ trước đi.”
Nữ nhân đã xuất thủ, Kim Phúc nhanh chóng lui xuống.
Nam Cung Lân ngước mắt, dùng giọng nói lành lạnh nói, “Trái lại nàng còn lớn hơn trẫm.”, trong lời nói mang theo sự trêu chọc và không vui, hắn đúng là vừa yêu vừa hận nàng mà.
“Lân ca ca, huynh không thấy Kim Phúc sắp căng thẳng đến mức rút gân ư?”
Tiếng “Lân ca ca” khiến trái tim Nam Cung Lân hơi mềm mại, ngón tay lật xem tấu chương khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục động tác, hắn bĩu môi hỏi, “Rút gân cái gì? Lẽ nào trẫm ăn hắn?”
Tay cầm thỏi mực, thản nhiên mài, Nghê Ngạo Lam khẽ cười, “Lân ca ca sẽ không ăn hắn, nhưng sắc mặt huynh lại dọa hắn.”
“Xì, hắn không thể thích ứng liên quan gì tới trẫm?”
“Lân ca ca, huynh tức giận ta, cần gì làm hắn không thoải mái chứ?”
“Ai nói trẫm tức giận? Trong mắt trẫm, nàng là…” Nam Cung Lân còn chưa dứt lời đã bị Nghê Ngạo Lam cắt đứt.
“Là bảo bối nhớ mãi không quên…”
Lần này Nam Cung Lân thực sự thẹn quá hóa giận, nhưng lại cảm thấy hôm nay Nghê Ngạo Lam khác biệt, không sợ sệt run rẩy như mấy ngày trước, “Đừng dát vàng lên mặt mình.”, hắn ngước mắt trừng nàng.
Nghê Ngạo lam chớp chớp mắt đầy vô tội, nghĩ thầm, cuối cùng chịu nhìn nàng rồi, bèn nói, “Người ta nói thật, huynh không xem ta như bảo bối, thì ai xem ta như bảo bối chứ? Ta là ái khanh huynh luôn mồm gọi làm, đừng trở mặt không nhận nợ.”
Lời nói như sét đánh, đánh Nam Cung Lân sững sờ. Lúc này hắn mới biết nàng thực sự khôi phục trí nhớ rồi, nhất thời không biết nên đáp gì, quay mặt sang chỗ khác hừ một tiếng.
Tiếp đó, nàng giơ tay bưng chung lên, kéo kéo ống tay áo hắn, mềm giọng nói, “Hiện tại ta tới xem Lân ca ca như bảo bối, canh gà này tươi ngon, mỗi ngày huynh đều chong đèn xử lý triều vụ, không bồi bổ thân thể, nếu mệt ngã bệnh thì Đại Cảnh quốc sẽ mất một minh quân, rất đáng tiếc.”
Nàng biết nếu nói rõ ràng nấu canh lấy lòng hắn, chắc chắn hắn sẽ không uống, cho nên chỉ có thể tìm một bậc thang hợp lý giúp hắn, để hắn có thể thoải mái đi xuống.
“Hừ, vì quốc chính, trẫm miễn cưỡng uống vậy.” Nam Cung Lân kiêu ngạo tiếp cận canh gà trong nàng, chậm rãi uống.
Hắn sẽ không thừa nhận nghe Nghê Ngạo Lam tự tay nấu canh cho hắn, đáy lòng hắn dâng trào tình cảm ấp áp đâu. Hắn sẽ không dễ dàng bị mua chuộc, tha thứ cho nàng thế.