Chương 13
Tên mối tình đầu của Tô Vãn, chỉ sợ là tới ch.ết ta cũng không quên được. Cũng không phải nhớ rõ chuyện Tô Vãn và hắn yêu đến ch.ết đi sống lại, hận không thể hóa thành bướm để cùng triền miên yêu đương như thế nào, mà là do tên của hắn thật sự kinh thế hãi tục, hắn tên là Dương Khang... Đúng vậy, ngay cả một chữ cũng không khác nhân vật Dương Khang trong “Anh Hùng Xạ Điêu”.
Thật ra tình bạn mười mấy năm của ta và Tô Vãn để được đến bây giờ không hề thuận buồm xuôi gió, đã trải qua không biết bao nhiêu lần phân rồi hợp, hợp rồi phân, qua bao trở ngại mới gắn bó được đến hiện tại, hơn nữa còn trở nên vô cùng vững chắc (đương nhiên hiện tại đang gặp khủng hoảng, về phần giải quyết như thế nào thì nói sau, trước hết để ta hồi tưởng lại chuyện cũ đã). Sự xuất hiện của Dương Khang suýt nữa làm cho chúng ta mỗi người một hướng.
Lúc trước đã nói qua, ta và Tô Vãn chơi với nhau từ năm lớp 11, nếu phải dùng một câu để diễn tả sự tốt đẹp của đôi ta lúc ấy, thì phải là “gắn bó keo sơn”, một chút cũng không khoa trương. Trừ việc ngủ khác giường, đương nhiên đôi khi cũng ngủ cùng giường, còn lại chúng ta như chị em sinh đôi. Ai khi trải qua thời trung học hẳn là đều có một người bạn tri kỉ, cùng nhau lên lớp, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi thư viện, cùng nhau đến sân thể dục, cùng nhau đi WC (...) vân vân. Chúng ta như hình với bóng trải qua trời đông giá rét, ngày hè nóng bức, cùng tiến vào cấp 3 đầy bận rộn.
Dương Khang là học sinh mới được xếp vào lớp, ngày đầu tiên hắn đến học đã khiến mọi người ánh mắt sáng ngời, thật đúng là một chàng trai tuấn tú sáng ngời như ánh mặt trời. Lớp chúng ta khoa văn, nam sinh vốn rất ít, đột nhiên có một đại soái ca bước vào, nữ sinh toàn bộ đều xao xuyến vì hắn, nam sinh trong mắt chứa đầy vẻ vừa hâm mộ vừa ganh tị.
Càng làm cho Dương Khang trở thành kẻ thù chung của tất cả nam sinh trong lớp chính là tiểu tử kia còn là một cao thủ bóng rổ. Nữ sinh trung học lúc đó không coi trọng tiền bạc như hiện tại, nam sinh chỉ cần bộ dạng tốt, giỏi thể thao, sẽ trở thành bạch mã hoàng tử. Vì thế nữ sinh lớp chúng ta đều mê mệt Dương Khang, phải gọi là thần hồn điên đảo, ta không phủ nhận ta cũng nằm trong nhóm đó. Đương nhiên hắn cũng hấp dẫn nữ sinh khoa khác, bất quá chúng ta gần quan thì được ban lộc, cho dù không được làm bạn gái thì ngắm cho đỡ thèm cũng tốt.
Làm người phải biết hưởng thụ, lúc đó ta và Tô Vãn đều có đề tài để nói, chính là về Dương Khang. Mỗi ngày ta đều khoa tay múa chân khen hắn đẹp trai, Tô Vãn thế nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn, lúc ấy ta còn mừng thầm, chúng ta cái gì cũng có thể chia xẻ, thứ duy nhất không thể chia chính là nam nhân, hơn nữa là nam nhân mà ta để ý...
Rồi một ngày ta vô tình nhìn thấy Tô Vãn và Dương Khang dựa sát vào nhau ngồi ở rìa sân thể dục, lúc đó trong đầu ta sản sinh ra một ý nghĩ duy nhất, nam nhân của ta thế nhưng cùng nữ nhân của ta ở bên nhau! Đương nhiên suy nghĩ này thật vớ vẩn, thứ nhất Dương Khang không phải nam nhân của ta, là do ta đơn phương mà thôi, thứ hai Tô Vãn cũng không phải nữ nhân của ta, chỉ là bạn thân của ta mà thôi. Cả hai đều độc thân, cho dù nội quy trong trường quy định rõ ràng học sinh không được yêu đương, nhưng nếu đã là tình chàng ý thiếp thì cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng không quản được, huống chi hai người này nhìn qua rất xứng đôi. Sau này ta mới phát hiện, chỉ cần là người Tô Vãn chọn, bọn họ đứng cạnh nhau ta đều cảm thấy thật xứng...
Ta cũng không rõ là mình tức giận hay ghen tị, dù sao cũng chạy về ký túc xá, nằm sấp trên giường khóc ầm ĩ một hồi. Đến lúc ký túc xá tắt đèn, Tô Vãn mới trở về, ta nằm trên giường, nàng kêu ta một tiếng, ta nghe thấy nhưng cố ý không quan tâm, nàng cho là ta đã ngủ, lay lay cánh tay của ta:
“Dương Thần, mình có mua trà sữa cho cậu này.”
Nước mắt ta vốn đã ngừng rơi, bị một câu nói của nàng làm cho nước mắt giống như vòi nước vừa mở, muốn kiềm cũng kiềm không được, lại càng không dám đáp lời Tô Vãn. Ta quyết tâm nằm yên xoay người vào trong, đã cố gắng áp chế nhưng âm thanh nức nở vẫn phát ra dù rất nhỏ, Tô Vãn hẳn là nghe ra ta đang khóc, lập tức trèo lên giường ta, kéo ta đối diện với nàng, do đó vẻ mặt chật vật của ta được bày ra trước mặt nàng.
Tô Vãn mới đầu vẫn còn ngờ vực, trong ký túc xá còn có bạn cùng phòng khác, nàng cũng không tiện thẳng thắn chất vấn ta, chỉ dùng thanh âm thật nhỏ đủ để hai chúng ta nghe được:
“Cậu làm sao vậy?”
Ta bị nàng hỏi liền cảm thấy buồn bực, đúng vậy, ta chả biết làm sao lại khóc cả buổi tối, ta bị gì vậy? Vì cái gì ta lại khóc? Sau đó ta lại biết vì sao mà mình khóc.
Lúc ấy ta trực tiếp đuổi Tô Vãn xuống giường, còn lạnh như băng nói:
“Chuyện của mình không cần cậu quan tâm.”
Trong lòng lại nghĩ rằng, cậu có người yêu là chuyện lớn như vậy nhưng không nói cho mình, vậy bạn thân để làm chi.
Tô Vãn hình như đoán được một ít, nữ nhân lúc mới yêu trong lòng đều rất mẫn cảm, huống hồ là lén lút?
Thế là ta và Tô Vãn bắt đầu chiến tranh lạnh, cũng có thể là do Tô Vãn bận rộn trong tình yêu với Dương Khang, không rảnh bận tâm đến ta.
Trước kia chúng ta đều cùng nhau rời giường sau đó đi ăn điểm tâm, hiện tại hết rồi, giờ đã có người sáng sớm ở căn tin mua điểm tâm sẵn chờ nàng. Trước kia chúng ta thường tranh thủ lúc nghỉ giải lao tám chuyện trên trời dưới đất, hiện tại cũng không, Tô Vãn hoặc là ngồi một chỗ ngẩn người, hoặc là chuồn ra khỏi lớp, đợi chuông vào học vang lên mới trở về, đương nhiên Dương Khang cũng đi ra cùng nàng. Tiết tự học buổi tối càng khỏi nói, Dương Khang trực tiếp đổi chỗ với nam sinh ngồi sau chúng ta, cùng Tô Vãn nhỏ giọng tâm tình. Bởi vì ta ngồi gần nhất nên một chữ cũng nghe không sót, thật ra cũng chỉ là nói vài chuyện nhàm chán, nhưng đặt trong danh phận người yêu đều trở nên ngọt ngào. Sau này khi ta với Tô Vãn không còn chiến tranh lạnh nữa, tình trạng đó vẫn không thay đổi, ta nhớ rõ chỉ khi đi vệ sinh, Tô Vãn mới gọi ta đi cùng...
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, sự nhẫn nại của ta cũng có hạn, làm người không thể ch.ết yểu như vậy. Tuy rằng ta cùng Tô Vãn đã từng rất tốt đẹp, nhưng mà hiện tại bị nàng bỏ rơi, có đôi khi một mình ta ngồi ăn cơm ở căn tin, ta đều cảm giác được chung quanh có đầy ánh mắt mỉa mai nhìn ta, ta tựa như con mèo bị chủ nhân vứt bỏ, cô đơn đến đáng thương. Bởi vì ta với Tô Vãn rất thân thiết cho nên mối quan hệ với những người bạn khác rất hời hợt, bây giờ Tô Vãn có bạn trai, ta chỉ có thể bắt đầu kết thân lại với những người đó.
Tình bạn lúc học chung là đơn giản nhất, chỉ cần ngồi cùng bàn ăn vài bữa cơm, quan hệ rất nhanh sẽ hòa hợp, các nàng rất nhiệt tình tiếp nhận ta, bởi vì các nàng cũng biết hiện tại Tô Vãn không rảnh để chơi với ta. Bất quá có Tô Vãn làm tiền lệ, ta không còn dám chỉ chơi với độc một người, mà là chơi cả nhóm, quan hệ không tính quá sâu, cũng không quá cạn, nhưng ta sẽ không bao giờ... cùng một người đi thư viện, căn tin, ký túc xá nữa, cũng từ từ không thèm để ý hôm nay Tô Vãn và Dương Khang nói gì, làm gì. Buổi tối khi nàng quay về ký túc xá, ta cũng biết, nhưng ta không hề lưu tâm, tình cảm giữa hai chúng ta một chút một chút phai nhạt dần. Có khi trong lòng ta thật xấu xa nghĩ – Hừ, cho cậu lo yêu, giờ ngay cả bạn cũng không có. Có khi lại đặc biệt thương cảm, ta từng có quan hệ tốt đẹp với Tô Vãn như vậy, hiện giờ như người xa lạ, rốt cục vấn đề là từ đâu?
Cuộc sống của ta ngày càng bình thường, nhưng của Tô Vãn lại càng ngày càng không bình thường. Buổi tối trở về ngày càng trễ, có một hôm, Tô Vãn cả đêm không về, tối đó ta cơ hồ thức trắng, chỉ cần một biến động nhỏ, ta cũng nghĩ là Tô Vãn về, thời đó chưa có di động, muốn gọi điện thoại cũng không thể, ta lo lắng suốt đêm. Đến 5 giờ sáng nghe được tiếng chìa khóa, ta ngẩng đầu, chỉ là khẽ nhấc đầu lên một chút, thấy Tô Vãn, ta thở phào một hơi, lúc này mới dám đi ngủ. Đương nhiên những quan tâm ta đều để trong lòng, bởi vì ta biết so với ta đã có một người có tư cách hỏi han săn sóc Tô Vãn hơn, hơn nữa cả đêm qua hẳn là người kia ở bên cạnh Tô Vãn. Về phần bọn họ làm cái gì, ta không có hứng thú biết.
Quan hệ của ta với Tô Vãn thực sự tan vỡ là vào thời điểm thi cuối kỳ, thành tích của Tô Vãn từ top 5 rớt xuống dưới 20, lúc ấy ta chỉ biết trợn tròn mắt. Ta quên nói, Dương Khang cái gì cũng tốt, chỉ có học hành quá kém, nhưng mà hắn có sở trường về thể thao, thi đại học chỉ cần đủ điểm qua là được. Nhưng Tô Vãn khác, nàng giống ta đều là gia cảnh bình thường, chỉ hi vọng tạo dựng tương lai qua trang sách, hiện tại chỉ vì lo yêu mà thành tích tuột dốc như vậy, quả thực là chơi với lửa.
Lúc nhận phiếu điểm, Tô Vãn hết sức trầm mặc, nhưng ta có thể cảm giác được trong lòng nàng vô cùng khổ sở. Ta không thể nhịn được nữa, trực tiếp nắm tay nàng, kéo nàng một đường đến sân thể dục vắng người, tận tình khuyên bảo nàng, chỉ đơn giản nói là yêu đương ảnh hưởng đến học tập linh tinh, hi vọng nàng nhanh chóng dừng cương trước bờ vực. Kết quả Tô Vãn còn chưa có biểu hiện gì, sau lưng ta đột nhiên bị người đẩy mạnh một cái, bởi vì không có chuẩn bị tâm lý, lảo đảo té ngã trên đất.
Ta quay đầu lại nhìn, là Dương Khang.
Vóc người cao lớn, đứng ngược sáng. Ta thấy vẻ mặt hắn tối tăm, nếu không phải Tô Vãn liều ch.ết giữ lấy tay hắn, ta phỏng chừng hắn đã tiến đến đánh ta một trận, Dương Khang hướng ta mắng chửi ầm ĩ:
“Con mẹ nó cô là cái gì, xúi giục Tô Vãn chia tay tôi, bọn tôi yêu nhau Dương Thần cô ngăn cản cái gì? Tôi biết, thư tình cô viết cho tôi không phải bị tôi ném vào thùng rác sao? Cô như vậy gọi là ghen tị, ghen tị hạnh phúc của tôi với Tô Vãn!”
Ta muốn cười, nhưng cười không nổi, ta muốn mắng lại, nhưng cũng mắng không nên lời, vì đối phương là bạn trai của Tô Vãn, không nhìn tăng chí ít cũng phải xem mặt Phật, ta không thể cùng Dương Khang đôi co trước mặt Tô Vãn, nếu không tình bạn của ta cùng Tô Vãn coi như xong. Hơn nữa lời Dương Khang nói không sai, quả thật ta khuyên Tô Vãn chia tay với hắn, vừa vặn lúc trước ta đích thực có viết thư tình cho Dương Khang, lúc hắn mới chuyển vào lớp. Nếu biết có hôm nay, con mẹ nó ta thà rằng đem thư tình đi đốt □, còn nói ta ghen tị sao, ghen tị cái cọng lông!
Có lẽ Tô Vãn quá yêu Dương Khang, ta nghĩ thế, ta ngã trên mặt đất, nhưng nàng không đỡ ta dậy, Dương Khang chỉ vào mặt mắng ta, nàng cũng không hề nói giúp ta một câu, cách xử sự của Tô Vãn, con mẹ... chỉ có hai từ thất vọng. Nàng chỉ đứng yên lặng, hoặc là do nàng không biết giúp người nào, thôi thì đứng yên khỏi sợ đắc tội ai.
Trong lòng ta vô cùng oán hận, trong đầu không ngừng xoay quanh một câu, chỉ còn thiếu điều thốt ra miệng – Tô Vãn, chúng ta xong rồi!
Ta từ dưới đất đứng lên, phủi phủi cỏ khô dính trên người, khinh miệt nhìn thoáng qua Dương Khang. Tuy rằng ta không nói chuyện, nhưng trên mặt ta viết rõ ràng – Con mẹ nó anh nghĩ anh là cái thá gì!
Không nghĩ tới ta đây trừng mắt như vậy, lại khiến chủ nghĩa đàn ông đích thực trên người Dương Khang bộc phát ra, hắn lớn tiếng nói:
“Cô còn chưa xin lỗi Tô Vãn, đã muốn đi sao?”
Nói thật, ta mặc dù có chút oán giận với Dương Khang, nhưng là do hắn khiến thành tích của Tô Vãn bị liên lụy. Nếu nói trước đây, thì chính là vì hắn dám cướp mất bạn tốt của ta, không hơn. Nhưng giờ phút này, tên nam nhân này làm cho ta cảm thấy ghê tởm, ta chỉ lấy trách nhiệm của một người bạn để khuyên nhủ Tô Vãn, còn nghe hay không là tùy nàng, nếu cảm tình của các ngươi thật sự sâu đậm, không phải người ngoài nói mấy câu thì có thể châm ngòi, Dương Khang thế nhưng lại giống như con mèo giơ nanh múa vuốt. Một nam nhân lưng dài vai rộng lại gào thét với một nữ nhân như ta, mà Tô Vãn, từ lâu đã cùng ta thân mật khắng khít, một câu cũng chưa nói. Ta có cảm giác hình ảnh lúc ta và nàng vẫn còn như hình với bóng đột nhiên trở nên mờ nhạt, như một nhát búa sắt giáng thật mạnh trên mặt, tạo ra những vết chằng chịt như mạng nhện, sau đó nứt ra thành mảnh nhỏ.
Ta chỉ nói với Tô Vãn một câu, sau đó tiêu sái bước đi không quay đầu lại.
Ta nói:
“Tô Vãn, đáng tiếc.”
Ta không nhận thấy bóng dáng của mình thật tịch mịch, ta chỉ biết lòng ta lúc đó tràn ngập tổn thương. Tình bạn khi đứng trước mặt tình yêu xem ra thật nhỏ bé.