Quyển 3 - Chương 19

Editor: Nguyệt
“Khu A là ký túc xá nam mà, Vương Hoa Quế thì lại là tên con gái. Hơn nữa, em đã tr.a số điện thoại của người này, là số ảo, tài khoản mua hàng mới được sử dụng lần đầu tiên, tin tức cũng giả nốt. Nhất định đây chỉ là tài khoản đăng ký lâm thời.” – Lâm Bạch nói.


“Nữ mà lại ở ký túc xá nam à?” Quan Cẩm đột nhiên nghĩ đến một người: “Quản lý ký túc xá!”

Vương Hoa Quế nhìn Lục Vân Dương lại hoa hoa lệ lệ xuất hiện dưới lầu, mỉm cười nói muốn tìm mình, thật sự rất kích động.
“Thầy Lục, thầy lại đến tìm con trai à?”


“… Là con trai của bạn tôi. Chị Vương à, hai ngày nữa tôi ra nước ngoài, chuẩn bị gửi quà cho con tôi, à nhầm, con của bạn tôi, nhưng không biết địa chỉ ký nhận ở chỗ này viết thế nào?”


“Thầy cứ ghi tên và địa chỉ ký túc xá khu A là được. Trên tường này là hộp thư của các lớp, còn đồ ký gửi thì để ở gian phòng nhỏ bên cạnh, phân loại theo chuyên ngành.” – Vương Hoa Quế nói.
“Ồ, vậy còn chị thì sao?”


“Tôi? Trước nay tôi có mua cái gì đâu.” Vương Hoa Quế thấy lạ: “Thầy hỏi thế là …”
“Tôi thấy Quan Cẩm ở đây vẫn được chị quan tâm chăm sóc, cho nên muốn gửi chút quà cho chị.”


“Ôi dào, thầy khách khí quá, ha ha ha.” – Vương Hoa Quế cười tươi như hoa nở – “Thầy cứ viết phòng quản lý ký túc xá khu A đi, dù sao tôi lúc nào cũng ở đây, mà nếu tôi đi vắng thì họ sẽ để ở cửa sổ, thư tín đều như vậy, tôi đi qua lấy cũng tiện. Thật sự không cần khách khí đâu.”


available on google playdownload on app store


“Nên làm.” Lục Vân Dương chào tạm biệt, vừa ra khỏi ký túc xá liền gặp Quan Cẩm đang cười xấu xa nhìn mình.
“Cho dù mọi người không muốn kinh động hung thủ, thì cũng không cần đẩy tôi lên làm bia đỡ đạn chứ, lại đi lừa gạt một bác gái.” Lục Vân Dương sụp vai xuống.


“Nếu anh thấy băn khoăn thì có thể gửi một món quà nào đó cho bác ấy. Chắc bác ấy sẽ mừng lắm.”
“Em nghe thấy à? Đồ đạc gửi cho bác ấy đều để ở cửa sổ phòng quản lý ký túc. Đặt ở đó thì ai đi ngang qua cũng có thể tiện tay lấy đi luôn.”


“Ừ, tôi xem lịch trực đêm của phòng quản lý ký túc rồi, ngày kiện hàng đó được gửi đến, Vương Hoa Quế xin nghỉ ốm, do một người khác tạm thời thay thế. Cô ấy nói là không nhớ rõ Vương Hoa Quế có bưu kiện gì không, cô ấy không để ý lắm.”


“Hung thủ biết bác ấy xin nghỉ nên lợi dụng kẽ hở này mượn tên bác ấy để nhận hàng. Quả là vô cùng khôn ngoan.”


Quan Cẩm tạm biệt Lục Vân Dương, trực tiếp trở về ký túc xá. Vừa mới lên cầu thang thì bắt gặp Trần Tiến đang cúi đầu. Do không đủ chứng cứ nên Trần Tiến đã được thả, chuyện này không lan truyền ra ngoài, nhưng hiện tại cậu ta lại càng cẩn trọng hơn, ngay cả công tiệc quản lý ký túc xá cũng bỏ.


“Chào … chào cậu.” Trần Tiến chủ động chào hỏi.
Quan Cẩm gật đầu, hai người lướt qua nhau. Đột nhiên, Quan Cẩm gọi cậu ta lại: “Trần Tiến, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Trần Tiến hoảng sợ: “Chuyện gì?”


“Lúc vừa lên đại học có phải cậu từng tham gia tổ chức tiệc chào đón sinh viên mới không?”
“Đúng vậy.”
“Ai gọi cậu tham gia?”


“Là tổ trưởng của tôi. Lúc ấy tôi mới gia nhập tổ tuyên truyền, cho nên đến hỗ trợ. Tổ trưởng bảo tất cả các thành viên đều phải tham gia.” Trần Tiến kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hứng thú với dạ tiệc thôi.”


Quan Cẩm không thu được tin tức gì hữu ích, về thẳng phòng mình.
Ngày hôm sau, ba người quang minh chính đại cúp tiết để về cục cảnh sát. Ôn Tĩnh Hàn muốn tiến hành một buổibrainstorming(1), thật ra cũng không khác những lần thảo luận vụ án trước là mấy.


“Ngụy trang thành Cao Vân, biết Cao Vân mua quần áo ở đâu, chắc chắn là con gái.” – Đinh Đinh nói – “Đường Tử Du thông minh có thừa, Lục Mẫn Mẫn có tố chất thần kinh kém, có khả năng là hai người họ hợp tác với nhau.”


“Nhưng đơn hàng được gửi đến khu A, một cô gái vào ký túc xá nam chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý. Mà vấn đề là họ không thể vào được.” Lâm Bạch phủ định.


“Chúng ta đang dùng phương pháp brainstorming, cho nên mọi người không cần phủ định quan điểm của nhau vội, hãy dùng hết khả năng để nêu ra ý kiến của mình, dù là phỏng đoán táo bạo cũng không sao.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.


Cố Tương phát biểu: “Làm sao họ biết Vương Hoa Quế nghỉ ốm? Chọn khu A thì Trần Tiến là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng hung thủ rất cẩn thận, không loại trừ khả năng hắn cố tình chọn ký túc xá A để tránh tị hiềm, hoặc là vô tình biết được quản lý khu A nghỉ ốm nên tận dụng thời cơ.”


Trần Kiều Vũ nghĩ một lúc mới nói: “Tôi vẫn cảm thấy Văn Văn là người có động cơ gây án nhất. Anh ta có quan hệ tốt với Cao Vân, lại không tham gia trò đùa dai đó, có lý do để hận những người này. Vấn đề là cậu ta chưa từng về nước, rốt cuộc cậu ta thông qua ai để gây án?”


“Trần Tiến ở ngay khu A, là người biết rõ tình hình của Vương Hoa Quế nhất. Có khi chính là cậu ta. Cái ch.ết của Đổng Bình đã chắc chắn có liên quan đến cậu ta rồi.”
“Phương Vũ Thiên tỉnh táo, khôn ngoan nhất. Cậu ta rất có khả năng là hung thủ.”


“Phỏng đoán táo bạo à … Có khi nào là Lý Cường tự hại mình để thoát khỏi danh sách đối tượng bị tình nghi?” Đinh Đinh đột nhiên nảy ra một ý.


Quan Cẩm liếc cô: “Nếu chúng ta không đi tìm thì Lý Cường đã ch.ết rồi. Chẳng phải chúng ta đã xác minh được cậu ta mắc chứng sợ không gian kín sao?”
“Vậy mới nói là phỏng đoán …”


Ôn Tĩnh Hàn lật tài liệu, đột nhiên khựng lại: “Đêm hôm Thành Kiều Kiều ch.ết, bọn họ đều nói mình ngủ ở ký túc xá. Chuyện này đã xác minh chưa?”


“Rồi. Ký túc xá quản lý rất nghiêm ngặt, trừ cuối tuần, tất cả các ngày khác đều sẽ kiểm tra. Theo sổ điểm danh thì đêm đó bọn họ đều có mặt ở ký túc xá.” – Cố Tương đáp.
“Vậy họ làm cách nào mà ra ngoài được?”


“Nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.” – Quan Cẩm nói rất thoải mái – “Tuy người bình thường làm vậy có hơi khó, nhưng phía dưới là thảm cỏ dày, không bị thương đâu.”
“Cậu đánh giá người bình thường quá cao rồi …” Trần Kiều Vũ ôm trán.


“Vậy chị bảo họ ra ngoài thế nào? Đi bằng đường cửa chính à? Ra ngoài được rồi thì về bằng đường nào? Mặc dù cửa ký túc mở từ sáng sớm, nhưng đó là để nhân viên vệ sinh vào quét dọn. Hắn mà về lúc đó sẽ khiến người ta nghi ngờ. Còn nếu hắn chờ mọi người dậy hết rồi mới vào thì có thể bị bạn cùng phòng phát hiện không ở ký túc xá.”


“Có thể không phải một người trong số họ. Lục Vân Dương cũng cho rằng tính cách của họ không phù hợp với hung thủ mà.”
“Khoan đã.” – Ôn Tĩnh Hàn ngắt lời – “Có chắc là bọn họ ở ký túc xá đúng như sổ điểm danh ghi lại không?”
“Qua mắt kiểm tra?”


“Không, ý của tôi là có thể có người không bị kiểm tra.”
Một tia sáng chợt lóe qua đầu, Quan Cẩm giật mình nhìn anh: “Anh muốn nói đến Trần Tiến hỗ trợ ban quản lý ký túc xá?”


“Đúng vậy, cậu ta có thể vừa giúp quản lý vừa đi điểm danh ban đêm. Như thế cậu ta sẽ không bị kiểm tra, mà vì công việc này, cậu ta về phòng lúc nào bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ. Hơn nữa, cậu ta có thể lấy được tất cả chìa khóa của ký túc xá. Trong lúc đi điểm danh, cậu ta tranh thủ ra ngoài, giết người rồi về bằng đường cổng chính, sau đó khóa cửa lại như cũ.”


“Cậu ta có thể xem lịch chấm công của các quản lý khu ký túc, cho nên biết được Vương Hoa Quế xin nghỉ phép, mượn tên bác ấy để mua hàng.” – Trần Kiều Vũ vỗ bàn – “Nhưng cậu ta chẳng giống người làm được những chuyện này chút nào.”


Quan Cẩm nhíu mày, dường như hồi tưởng lại chuyện gì đó: “Hôm qua Trần Tiến gặp tôi còn chủ động chào hỏi. Rõ ràng tôi là người báo cảnh sát đến bắt cậu ta, đúng ra cậu ta phải thù ghét tôi chứ. Cách cư xử của cậu ta rất kỳ lạ.”


Cố Tương lật tư liệu, đột nhiên cả kinh: “Mọi người nhìn chỗ này xem. Trần Tiến nói cậu ta nhận được điện thoại của Đổng Bình là về ký túc xá ngay, trong nhật ký cuộc gọi ghi rõ thời điểm là 3h50’. Theo như những gì bạn cậu ta nhớ, Trần Tiến mượn thẻ thư viện vào lúc hơn bốn giờ chiều, cậu ta cũng nói là Trần Tiến nhận một cuộc gọi xong mới mượn thẻ để đi lấy sách. Rõ ràng cậu ta có âm mưu từ trước để tạo bằng chứng giả rằng mình chưa từng rời khỏi thư viện, chứ không phải tình cờ. Sao trước giờ chúng ta không để ý tới nhỉ.” Cố Tương ảo não.


“Người này thông minh như vậy sao? Vẻ rụt rè sợ hãi của cậu ta đều là ngụy trang? Ngụy trang những hai năm?” Đinh Đinh không thể tin nổi.


“Cậu ta hướng nội, nhát gan, nhưng không có nghĩa là không thông minh. Chúng ta vẫn bị tư duy theo quán tính hạn chế. Thành tích của cậu ta rất tốt, lại thi đỗ trường Nam Hoa, đủ thấy chỉ số thông minh của cậu ta không hề thấp.” Ôn Tĩnh Hàn cũng không hài lòng vì mình đã xem nhẹ việc này.


“Nhưng theo như Lục Vân Dương phân tích thì tính cách của cậu ta quá khác so với hung thủ.” Trần Kiều Vũ vẫn không thể tin được kết luận này.


“Quả thật rất khác, bởi vì hung thủ không phải Trần Tiến mà mọi người nói.” Lục Vân Dương vẫn ngồi mãi trong phòng xem các đoạn băng ghi hình, lúc này mới đi ra.


“Anh có chắc không? Tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng cậu ta. Việc này phải giải thích thế nào?” Trần Kiều Vũ cảm thấy Lục Vân Dương hơi võ đoán.
Quan Cẩm lại nghe ra điểm khác thường: “Không phải Trần Tiến mà chúng tôi nói?”


Lục Vân Dương gật đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn hắn: “Không hổ danh cộng sự, vẫn là em hiểu tôi nhất. Đúng ra tôi nên xem những đoạn băng ghi hình này từ sớm, mà không phải phán đoán qua những gì được thuật lại, vì thế mà bỏ qua một khả năng. Mọi người xem, toàn bộ quá trình là thế này, Trần Tiến bị Tiểu Cẩm bắt gặp trên sân thượng, rồi bị Trần Kiều Vũ dẫn đi, lúc đó cậu ta ủ rũ, không hề biện giải hay phản kháng, đúng không?”


Trần Kiều Vũ và Quan Cẩm gật đầu.


“Nhưng khi đến cục cảnh sát, cậu ta lại bắt đầu bao biện cho mình. Giả thiết đặt ra là cậu ta đã nghĩ đối sách trên đường đến đây, cho nên mới bình tĩnh hỏi ‘Lên sân thượng tìm đồ cũng phạm pháp sao?’.” Lục Vân Dương mở đoạn băng ghi hình. “Sau khi Kiều Vũ tr.a hỏi, cậu ta thừa nhận sự thật rằng mình từng rời khỏi thư viện. Ngoài mặt thì tỏ ra căng thẳng, nhưng suốt cả quá trình lại không có cử chỉ nào cho thấy cậu ta đang thấp thỏm, lo âu. Khi đó chúng ta chưa phát hiện ra cậu ta mượn thẻ của bạn là có âm mưu từ trước. Những vấn đề được đặt ra liên tiếp của Kiều Vũ nghe thì có vẻ như đang chèn ép, nhưng thật ra lại không thể chứng minh rằng việc Đổng Bình nhảy lầu tự tử có liên quan trực tiếp đến cậu ta. Cậu ta đã có thời gian nghĩ đối sách thì sao có thể không nghĩ đến hậu quả xấu nhất. Hơn nữa, Trần Tiến là người rất cẩn trọng, sau khi Đổng Bình ch.ết, chắc chắn cậu ta đã đặt giả thiết trong đầu nếu bị phát hiện thì phải làm gì không chỉ một lần. Nhưng khi bị Kiều Vũ tr.a hỏi, cậu ta lại luống cuống. Cứ cho biểu hiện đó là hợp lý đi, lúc sau cậu ta lại nói rất trôi chảy, chẳng có vẻ gì là một người hướng nội, yếu đuối, mới bước chân vào đời, vô cùng hoảng sợ khi bị cảnh sát thẩm vấn do có liên quan đến một vụ án mạng. Chuyện này không bình thường chút nào. Ngoài ra, mọi người nhìn xem câu đầu tiên cậu ta phản bác lại là gì, ‘Tôi lên sân thượng tìm đồ mà cũng phạm pháp à?’, giọng điệu giống như đang chất vấn vậy. Tôi dám khẳng định rằng kiểu người như Trần Tiến rất ít khi nói chuyện với giọng điệu như vậy, huống chi lại ở trong tình huống này. Biểu hiện của cậu ta trước sau mâu thuẫn với nhau, rất bất thường.”


Lục Vân Dương nói một mạch, mọi người đều trầm mặc.
“Không phải chứ? Não tôi xoắn hết cả lại rồi. Anh nói vậy là có ý gì?” Trần Kiều Vũ cảm thấy có gì đó ẩn hiện trong đầu mình, nhưng không sao nắm bắt được.


“Phỏng đoán của anh rất táo bạo, nhưng tôi nghĩ không phải không có khả năng xảy ra.” Ôn Tĩnh Hãn hơi nhíu mày.
“When you have eliminated the impossible, whatever remains, however improbable, must be the truth.” Quan Cẩm nhướn mày.


“Này này, mọi người nói mấy câu mà tôi nghe hiểu được đi!” Đinh Đinh phát điên lên vì chẳng hiểu gì cả.
______________________________


(1) Brainstorming (Động não, công não hay tập kích não): là một phương pháp đặc sắc dùng để phát triển nhiều giải đáp sáng tạo cho một vấn đề. Phương pháp này hoạt động bằng cách nêu các ý tưởng tập trung trên vấn đề, từ đó, rút ra rất nhiều đáp án căn bản cho nó.






Truyện liên quan