Quyển 6 - Chương 2

Editor: Nguyệt
Trịnh Phi và Cố Tương trước tiên ngăn lại những người khác đang định chạy lên xem.
Nhạc Phàm với Quan Cẩm lại gần xem xét, không khỏi lạnh người.


Trong rương gỗ có một người đàn ông đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, dường như không còn chút máu nào. Nhạc Phàm vươn tay chạm vào động mạch cổ dò xét, lại thu tay về, lắc đầu: “Đã ch.ết được ít nhất hai tiếng đồng hồ, thi thể bắt đầu cứng lại.”


Tần Thao nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, gào lên: “Có chuyện gì thế này?”
Trần Kiều Vũ tay chống hông, đứng trên sân khấu nhìn ông ta: “Kêu la cái gì. Hiện tại trong phim trường có người ch.ết không rõ nguyên do, đề nghị mọi người yên lặng, phối hợp chúng tôi điều tra.”
“Cái gì?”


Trương Tân rốt cuộc cũng run xong, khàn khàn hô lên: “Trong rương có người ch.ết.”
“Vốn dĩ đã bố trí người ch.ết trong rương rồi, chúng tôi chỉ làm giả thôi!” Tần Thao giận điên người.


“Đạo diễn Tần,” Nhan Khanh điều chỉnh lại cảm xúc, “Không phải diễn viên, thật sự có người ch.ết trong đó. Là một nhân viên của tổ đạo cụ …”
Vu Mạn Đình kinh hãi hô khẽ. Những người khác cũng sửng sốt.


“Sao có thể như vậy …” Tần Thao chậm rãi ngồi xuống ghế, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu hỏi: “Các người là ai?”
“Chúng tôi là cảnh sát.”


available on google playdownload on app store


… Nên nói các người đến đúng lúc hay là người này ch.ết quá trùng hợp? Đổng Hưng Thịnh xoa mồ hôi lạnh. Mấy người này đến là không có chuyện gì tốt lành mà. Sau hôm nay phải mời thầy đến làm lễ giải xui mới được.


Cố Tương nhanh chóng liên hệ với bên pháp y của cục, sau đó nhờ nhân viên bảo vệ giúp phong tỏa hiện trường, chuẩn bị điều tra.
Quan Cẩm đưa mắt tìm Lục Vân Dương, thấy anh đang đứng nói chuyện với Nhan Khanh trong góc dưới sân khấu, vẻ mặt thân thiết hòa ái, hình như đang an ủi.


“Chậc, hôm nay đi đúng là không uổng công, quá nhiều tình tiết phấn khích.” Nhạc Phàm cũng thấy cảnh đó, nhịn không được trêu chọc Quan Cẩm. Ai bảo cậu có ý đồ xấu xa kéo tôi đến phim trường làm tôi khó chịu, giậu đổ bìm leo mới là bản sắc anh hùng. “Có khi lại là tình nhân trước cũng nên, trông quyến rũ thế kia cơ mà.”


Quan Cẩm quay sang thản nhiên nói: “Đúng vậy, có khả năng lắm. Biết đâu lại là quy tắc ngầm gì đó.”
Nhạc Phàm hoài nghi nhìn hắn: Chẳng lẽ mình đoán sai? Hai người này không có quan hệ đó? Chỉ có Lục Vân Dương yêu đơn phương?
Quan Cẩm không để ý đến nữa, tự đi tìm đạo diễn.


“Biên kịch của bộ phim này là ai? Có những ai biết nội dung các cảnh quay hôm nay?” Trần Kiều Vũ đang hỏi Tần Thao.


“Biên kịch là người thường xuyên hợp tác với chúng tôi, bây giờ anh ta đang nghỉ phép ở nước ngoài. Lúc trước tôi muốn quay một bộ phim kiểu này, nên tìm được cậu ta rồi chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, sau đó cậu ấy viết kịch bản dựa trên ý tưởng của tôi. Về phần nội dung, ban đầu chỉ có diễn viên biết, nhưng trước khi quay thì bên đạo cụ dàn dựng bối cảnh và quay phim đều phải biết vị trí của mình nên mọi người đều biết cả.”


“Người ban đầu diễn vai thi thể trong rương là ai?” – Quan Cẩm hỏi.


“Là một diễn viên tạm thời, trước đó từng diễn một cảnh, vào vai nhân viên đoàn kịch. Tên cụ thể thì tôi không nhớ rõ …” Tần Thao cảm thấy hơi đau đầu, “Các vị cảnh sát, xảy ra chuyện thế này liệu có ảnh hưởng đến việc quay phim không?”


Trần Kiều Vũ nhìn ông, cười lạnh: “Xảy ra án mạng mà vẫn còn lo lắng cho việc quay phim, đạo diễn Tần đúng là chuyên nghiệp.”


Tần Thao day trán: “Không phải tôi máu lạnh. Xảy ra chuyện thế này tôi cũng thương tiếc lắm chứ, đó là một mạng người mà. Nhưng tôi là đạo diễn, đâu thể giúp được gì. Tôi chỉ biết quay phim thôi. Mỗi bộ phim đều phải tốn một khoản đầu tư lớn, tôi phụ trách cả một đám người như thế, không lo sao được.”


“Tạm thời không quay tiếp được đâu. Những người ở đây đều không thoát khỏi can hệ. Ít nhất phải tạm dừng quay cho đến khi chúng tôi điều tr.a xong.”
Chỉ một lát pháp y đã tới hiện trường. Đi cùng còn có Ôn Tĩnh Hàn.
“Thế nào rồi?”


“Chúng tôi đang điều tra. Tất cả các diễn viên cộng thêm nhân viên đoàn phim là 22 người, đã loại trừ 6 người chúng tôi.” Cố Tương báo cáo.
“Còn nhiều đối tượng quá. Chờ pháp y giám định xong, các cậu tiếp tục tr.a hỏi.”


Vài diễn viên chính, đạo diễn và trợ lý được đưa đến phòng hóa trang. Quan Cẩm, Lục Vân Dương cùng Trần Kiều Vũ ngồi đối diện với họ, Ôn Tĩnh Hàn ngồi sau cùng.


Trần Kiều Vũ nói: “Để tiết kiệm thời gian của mọi người và tránh gây xôn xao, chúng tôi sẽ hỏi nhanh. Hy vọng mọi người hợp tác.”
“Nội dung khái quát của bộ phim này là gì?” – Lục Vân Dương hỏi.


Tần Thao giới thiệu sơ qua: Lê Thần do Nhan Khanh thủ vai là biên kịch của một đoàn phim, bố mẹ ch.ết trong một tai nạn xây dựng khi cậu ta còn nhỏ, từ đó cậu ta luôn sống trong hận thù, hận kẻ đã khiến bố mẹ mình qua đời. Cậu ta một mặt muốn báo thù, mặt khác lại điên cuồng dùng tiêu chuẩn đạo đức và pháp luật để kiềm chế bản thân. Vì thế, trong mơ, cậu ta dùng các thủ pháp khác nhau để giết ch.ết những người liên quan đến tai nạn năm đó, khi tỉnh lại thì không nhớ được gì. Nhưng, theo bản năng, cậu ta viết giấc mơ của mình thành kịch bản, trở thành một biên kịch nổi tiếng về thể loại kinh dị. Trong đoàn phim, cậu quen được Vương Mộng Nam tính tình điêu ngoa, từ nhỏ đã có cuộc sống đủ đầy hạnh phúc. Hai người không đánh chẳng quen, từ đó về sau, cuộc đời của Lê Thần có thêm một luồng sáng. Nhưng, ác mộng nối nhau kéo đến, Lê Thần bắt đầu nhớ được cảnh trong mơ, những kẻ liên quan đến vụ tai nạn năm đó lần lượt ch.ết đi, giống như trong mơ, giống như trong kịch bản … Lê Thần kinh hoảng. Cậu ta bắt đầu điều tr.a chân tướng sự việc. Kết quả là, cậu ta rơi vào trạng thái khủng hoảng, thường xuyên không nhớ được mình đã làm gì. Ngay lúc cậu ta hoang mang bất lực, Vương Mộng Nam phát hiện bí mật của cậu ta. Thì ra những người đó đều do chính tay Lê Thần giết, chỉ là cậu ta bị tâm thần phân liệt, không nhớ nổi sự việc đã xảy ra. Lê Thần rơi vào tuyệt vọng, không màng đến cố gắng của Vương Mộng Nam, chọn cách tự sát. Trước khi cậu ta tắt thở, Vương Mộng Nam lộ ra bộ mặt thật. Những kẻ đó đều do Vương Mộng Nam giết. Cô ta cũng là người bị hại trong vụ tai nạn năm đó, cuộc sống hạnh phúc bấy lâu nay chỉ là một màn kịch giả dối. Có một lần, cô vô tình biết được Lê Thần nằm mơ mình giết người, vậy nên đã lợi dụng thôi miên và thuốc để biết được Lê Thần mơ những gì, rồi giết người đúng như thủ pháp trong đó. Rồi cô ta kéo Lê Thần ra chịu tội thay mình. Cuối cùng, Lê Thần vẫn mỉm cười giã từ cuộc sống. Bất kể thế nào, cậu ta đã được giải thoát. Còn Vương Mộng Nam lại bắt đầu nằm mơ, trong mơ cô ta trộm đi theo Lê Thần, nhìn cậu ta giết người, lòng thầm nghĩ nếu mình cũng đủ can đảm giết người thì tốt biết bao …


Quan Cẩm nhíu chặt đôi chân mày: “Thế rốt cuộc ai là kẻ giết người?”
“Đây là yếu tố hồi hộp để lại cho người xem tự tưởng tượng, mỗi người sẽ có một đáp án khác nhau.”


“Hồi hộp? Hừ, thật đáng tiếc, hiện thực không phải phim ảnh. Chúng ta phải tìm ra hung thủ, không để lại hồi hộp gì hết!” Quan Cẩm ghét nhất thể loại phim kết mở, làm người xem chẳng hiểu ra làm sao.
Trần Kiều Vũ hỏi: “Trong kịch bản, người kia ch.ết theo kiểu nào?”
“… Bị mất máu đến ch.ết.”


“Quả nhiên.” Quan Cẩm vừa nhìn thấy người kia là biết anh ta ch.ết do mất máu quá nhiều. “Nhưng để một người chảy máu đến ch.ết cần thời gian rất dài, cũng cần địa điểm cất giấu. Anh ta ch.ết rồi mới được chuyển vào rương gỗ. Hôm nay các người bắt đầu làm việc từ lúc mấy giờ?”


“Chín giờ sáng.” Nhan Khanh đáp, “Nhân viên đoàn phim sẽ đến từ tám giờ để dựng cảnh.”
“Trước đó có ai động đến rương gỗ không?”


“Đó là đạo cụ dùng cho trường cảnh thứ hai. Cảnh đầu chúng tôi quay khá lâu, cho nên nó vẫn được đặt ở đằng sau sân khấu. Khả năng là có nhân viên nào đó từng động đến, cụ thể thế nào các vị có thể hỏi nhân viên tổ đạo cụ.”


“Vậy ai là người xác nhận diễn viên tạm thời đó đã nằm vào trong rương?”


Trợ lý đạo diễn ngồi bên cạnh lặng lẽ giơ tay, nuốt nước bọt, lúc sau mới nói: “Lúc đi xác nhận, tôi gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời nên có mở hé ra để nhìn, thấy có bóng người trong đó, tôi nghĩ anh ta đã chuẩn bị xong hết rồi, còn khen anh ta một câu rồi bảo người khiêng đi.”


Thật không biết nên nói anh ta may mắn hay làm việc tắc trách. Trần Kiều Vũ đảo mắt: “Thợ trang điểm chờ cả buổi trong phòng hóa trang, nói rằng không hề hóa trang cho diễn viên tạm thời đó, còn tưởng chiều nay không quay. Công tác quản lý của các anh quá lỏng lẻo, thiếu đi một diễn viên cũng không biết.”


Đạo diễn và trợ lý đạo diễn đều im lặng cúi đầu.


Lâm Bạch đi tới, ghé tai Trần Kiều Vũ nói nhỏ: “tr.a được diễn viên tạm thời kia rồi. Anh ta không hề đến đây. Anh ta nói là chiều tối ngày hôm qua nhận được điện thoại của đoàn phim báo cảnh quay bị hoãn, bảo anh ta chờ thông báo sau. Anh ta không nghi ngờ gì. Tôi đi tr.a số điện thoại kia rồi, gọi từ buồng điện thoại công cộng trên vỉa hè cách trường quay không xa. Chỗ đó không có camera, buổi chiều tối người qua lại nhiều, máy ghi hình ở các vị trí khác có chụp được thì cũng quá đông người, hình ảnh không nét, khó mà tr.a được. Tôi đang sắp xếp người đi điều tra.”


“Nạn nhân tên Triệu Kỳ, là nhân viên tạm thời ở tổ đạo cụ. Hôm nay anh ta không tới trường quay, tổ trưởng tổ đạo cụ thấy lạ nhưng không liên lạc. Các anh có quen người này không?”
Tất cả đều lắc đầu. Chỉ là một nhân viên tạm thời, Nhan Khanh gặp qua một lần cũng chẳng biết tên.


“Theo thủ tục, xin các vị báo lại từ tối hôm qua đến ngày hôm nay đã làm những gì.” Quan Cẩm lấy bút ghi âm cài vào túi trước ngực.


Tần Thao nhìn trợ lý đạo diễn Đỗ Bình: “Tối qua chúng tôi kết thúc công việc lúc 7 giờ, sau đó tôi với trợ lý đi ăn tối, thảo luận kịch bản đến hơn 10 giờ rồi về nhà. Sáng nay 8 giờ đến trường quay, chưa từng rời đi. Những người khác đến đây rồi cũng chưa từng đi đâu.”


Trợ lý đạo diễn gật đầu: “Tối qua tôi về phòng khách sạn ngủ, 6 giờ sáng nay dậy, ăn sáng với vài nhân viên đoàn rồi đến đây chuẩn bị. Khách sạn có camera, mọi người có thể điều tra.”


Tần Thao nhún vai: “Tôi ở một mình, không có người làm chứng. Hơn nữa tôi thuê trọ, trước cửa tiểu khu không có camera, có lẽ không có gì làm chứng.”


Vu Mạn Đình dịu dàng nói: “Cảnh quay của tôi không nhiều lắm, 5 giờ chiều hôm qua là về rồi. Sau đó tôi đi ăn với trợ lý Tiểu Ngô, rồi lái xe về nhà. Tôi với Tiểu Ngô sắp xếp, chuẩn bị trước vật dụng cần cho hôm nay, 8 giờ tối thì cô ấy ra về. Tôi cũng ở một mình.”


Tiểu Ngô là một cô gái có mái tóc thẳng, mặt mũi khôn khéo. Cô gật mạnh đầu: “Tôi về nhà cái là ngủ ngay. Tôi ở với bố mẹ, họ có thể làm chứng.”


Trương Tân hoảng sợ quá độ, đến giờ vẫn còn co rúm người, run giọng nói: “Xế chiều hôm nay tôi mới có cảnh quay, tối qua về đi hát với bạn bè, 11 giờ đêm về nhà, ngủ thẳng đến giữa trưa.”


Nữ thứ là một diễn viên có chút danh tiếng tên Lâm Thư Dao. Cô vuốt tóc, nói: “Trợ lý của tôi mấy ngày nay nghỉ ốm, tôi chỉ có một mình. Lúc tan ca tài xế lái xe của công ty đến đưa tôi về nhà rồi đi. Tôi cũng ở một mình.”
Đến lượt Nhan Khanh, anh cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


“Anh Nhan.” Quan Cẩm lạnh giọng, “Anh thì sao?”
Nhan Khanh ngẩng đầu, theo bản năng liếc nhìn Lục Vân Dương: “Sau khi xong việc, Tiểu Đóa đưa tôi về nhà rồi đi luôn. Tôi hơi mệt nên đi ngủ, không có ai làm chứng.”
Tiểu Đóa mở miệng định nói gì đó, nghĩ một lát lại ngậm miệng.


“Anh ta nói có đúng không?” Quan Cẩm nhìn chằm chằm Tiểu Đóa.
Tiểu Đóa bị nhìn đến lạnh sống lưng: “Đúng, đúng. Tôi đưa Nhan Khanh về rồi lái xe về nhà. Tôi ở trọ một mình …”


“Chúng tôi sẽ xác minh lại lời khai của mọi người. Hôm nay tới đây thôi, mong rằng mấy ngày này mọi người sẽ ở nhà, không rời khỏi thành phố S. Sau khi kết thúc công tác điều tra, chúng tôi sẽ thông báo lại.” Ôn Tĩnh Hàn đứng dậy chốt lại một câu.
Ra khỏi phòng, từ sân khấu vọng đến tiếng tranh cãi.


“Tiểu Phàm oa, người này ch.ết đáng sợ quá, em cách xa một chút. Này này, đừng động vào anh ta!”
“Biến! Ông đây là nhân viên giám định, không động vào thì kiểm tr.a cái mẹ gì! Ai đến đuổi tên ngu ngốc cản trở công vụ này ra ngoài đi.”


Kim Mạch Long “ngu ngốc” vừa nhận được tin trường quay xảy ra chuyện lập tức đến ngay. Đây là lần đầu tiên hắn đầu tư điện ảnh kể từ khi tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Nếu để xảy ra chuyện gì thì hắn biết giấu mặt vào đâu. Ai ngờ, vừa đến nơi đã thấy Nhạc Phàm ngồi xổm bên thi thể làm gì đó. Lòng thương tiếc của Kim thiếu gia bùng nổ, không đành lòng nhìn người yêu ‘tiếp xúc thân mật’ với thi thể, lao lên khuyên can, bị Nhạc Phàm mắng té tát.


Những người đứng quanh nhìn nhà đầu tư của họ bị một cảnh sát quát mắng mang vẻ mặt ai oán ngồi trong góc vẽ vòng tròn. Xem thế đủ rồi.


“Chủ tịch Kim!” Trương Tân vừa bước ra, không rõ tình hình lúc trước, thấy Kim Mạch Long thì vội vàng chạy qua, “Chủ tịch Kim, ngài tới rồi. Em là người đầu tiên phát hiện, thật đáng sợ.”
“Đúng vậy, thi thể rất đáng sợ …” Bảo bối của tôi còn đang lật tới lật tui người ta kia kìa QAQ


“Đến giờ em vẫn còn run.”
“Tôi cũng đang run đây.”
“… Hay em rót chén nước cho ngài nhé?”


“Không cần nước, đi mua cốc cà phê về đây. Thêm hai phần sữa và đường.” Kim Mạch Long nghĩ đến trước tiên là đồ uống Nhạc Phàm thích, “Nhân thể mua đồ uống nóng cho các vị cảnh sát khác.” Tạo quan hệ tốt với cảnh sát là điều rất cần thiết.


“…Em đi mua?” Trương Tân bắt đầu đen mặt.
“Hửm? Cậu không phải nhân viên đoàn phim à?”
“…”
Nhạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười. Cái tên này, giận cậu ta chỉ tổ mệt mình.
“Cảnh sát Ôn, bây giờ không quay tiếp được nữa à?” Kim Mạch Long giờ mới nhớ đến chuyện chính.


Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Tạm thời.”
“Tôi nghe nói anh ta là nhân viên tạm thời. Bất kể các anh điều tr.a được cái gì, chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ bảo người liên hệ với người nhà của người đó, cho họ ít bồi thường, sẽ không trở ngại quá trình điều tra.”


“Khi nào chúng tôi điều tr.a xong, thông báo lại các vị mới được xử lý những việc có liên quan.”
“Được, anh cứ bảo Nhạc Phàm chuyển lời cho tôi.”
Ôn Tĩnh Hàn ngầm đồng ý hắn lấy việc công làm việc tư.

Xe chạy đến trước cổng lớn, Tiểu Đóa đưa túi cho Nhan Khanh.


“Nhan Nhan, anh nghỉ ngơi đi. Có Mạc ca rồi, tuyệt đối sẽ không có ảnh hưởng xấu gì đến anh đâu. Tôi chưa nghe cánh nhà báo có tin gì cả. Chắc chủ tịch Mẫn và nhà họ Kim đều âm thầm áp chế.”


Nhan Khanh gượng dậy tinh thần, gật đầu nói: “Không sao. Dù gì hai ngày này cũng không cần quay phim nào khác, cô nghỉ ngơi đi. Có vấn đề gì Mạc Vi sẽ liên lạc.”
Tiểu Đóa nhìn Nhan Khanh rời đi, thở dài khe khẽ, bảo tài xế lái xe về.
“Mừng cậu đã về!” Hầu gái đứng ở cửa chào hỏi Nhan Khanh.


“Ừ.”
“Cậu chủ nói có việc bận, ngày mai mới về được. Cậu muốn ăn gì xin nói với tôi, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Nhan Khanh lắc đầu: “Tôi không muốn ăn. Lát nữa có đói tôi sẽ nói với cô.”
“Dạ.” Hầu gái lanh lợi chạy đi làm việc của mình.


Nhan Khanh một mình lên phòng ngủ ở tầng hai, nằm nhoài ra giường, lát sau đã thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, chợt cảm thấy có gì đó ôm lấy cơ thể mình, Nhan Khanh dần tỉnh lại. Cả người được ôm trong vòng tay mạnh mẽ, sau cổ có hơi thở ấm áp phả vào.


“Không phải mai anh mới về sao?” Nhan Khanh giật mình.






Truyện liên quan