Chương 29
Chú Trương che mặt khóc ròng chạy ra khỏi văn phòng. Mà cũng có thể bởi vì ông ấy vừa nhận ra, trong phòng còn có một vài đồng nghiệp nữa.
Sếp lắc đầu: “Lại làm mình làm mẩy nữa rồi! Mọi người về chỗ làm việc đi! Cảm ơn tất cả đã tìm tư liệu hộ tôi!”
Nói xong lão nhấc chân vào văn phòng riêng của lão.
Chủ nhân lúc này mới bước vào.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, rồi cùng nói: “Sếp tìm cậu.”
“……” Chủ nhân mồ hôi chảy ròng ròng, “Cảm ơn.”
Anh mở cửa bước vào văn phòng riêng của sếp.
Sếp kinh ngạc hỏi: “Đến làm việc à em?”
“Mọi người bảo anh có việc cần gặp tôi……”
“À đúng rồi.” Sếp lôi từ ngăn bàn ra một xập giấy, “Đây! Em xem đi!”
Chủ nhân cầm lấy một tờ nhìn. Trên đó ghi vô số địa chỉ và điện thoại của những phòng khám, bệnh viện trị bệnh Nam giới, cùng các loại phương thuốc dân gian……
“…… Đây là…?”
Sếp cười ra vẻ bí ẩn, “Ai cần người ấy biết.”
Tờ rym nhà mày!
Chủ nhân siết chặt tờ giấy, “Sao anh có được vậy……”
Sếp chỉ tay ra bên ngoài. “Hỏi đồng nghiệp chứ sao. Em yên tâm. Anh bí mật hỏi mà. Cũng dặn họ không được nói cho ai biết rồi.”
Chủ nhân: “Vậy anh hỏi bao người rồi……”
Sếp: “Em đoán xem……”
Chủ nhân nhìn độ dày của xập giấy. “Tôi biết rồi.”
…… Thằng cha này sao leo được lên chức vụ này vậy? Lão đi cửa sau đúng không? Nhất định là đi cửa sau rồi /(ㄒoㄒ)/~~
Sếp: “Sau này em chỉ làm nửa buổi thôi phải không? Để anh viết giấy xác nhận cho.”
Chủ nhân: “Thôi… không cần nữa đâu……”
Sếp: “Sao vậy em?”
Chủ nhân: “Tôi sẽ viết đơn xin nghỉ việc ngay lập tức.”
Sếp kinh hoảng: “Sao lại thế?”
Chủ nhân: “Anh có thể đi hỏi đồng nghiệp câu trả lời. Hỏi họ xem họ nghĩ là vì sao, rồi dặn họ đừng nói với ai……”
Sếp: “……”
Hiện tại, chúng ta có thể xác nhận lại một lần nữa, truyện ngắn này vặn cmn vẹo rồi.
3P, ngược thân ngược tâm.