Quyển 1 - Chương 36: Giọt mưa thứ mười bảy (1)
Hiện nay chuyện liên hôn Đồng Tô đang lan truyền rầm rộ trong thành Cù An, phần lớn mọi người đều không coi trong chuyện hôn sự này. Chưa nói đến chuyện Tô tiểu thư là nhân vật như thế nào, chỉ riêng Đồng Hiên Tuấn bên ngoài nổi tiếng lang tịch* thì ai sẽ coi trọng anh ta đây?
*Lang tịch (狼籍): hành động không bị trói buộc, thanh danh không tốt.
Không riêng gì “Nhật báo Cù An”, ngay cả những tờ báo nhỏ cũng rất không coi trọng mối hôn nhân này.
Sau khi Tô Cảnh Cảnh buông “Nhật báo Cù An” thì nhoẻ miệng cười, thím Lương xuôi tay đứng chờ ở một bên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tô tiểu thư không tức giận sao?”
“Tức giận?” Tô Cảnh Cảnh mắt mày thanh tú nhìn lướt khuôn mặt bà: “Tam thiếu của mấy người là người như thế nào, chẳng lẽ mấy người không rõ ư, nhiều chuyện vướng bận trên người, nếu tị nạnh tranh cãi thiệt thòi chính là bản thân, vui vẻ lại là người khác. l)q#đ Có đáng giá không?”
Thím Lương là người rất biết tuỳ mặt gửi vàng, Tô Cảnh Cảnh tới biệt thự Phượng Tê đã nhiều ngày, bà ở bên quan sát đánh giá chỉ cảm thấy cô gái này ngoài mềm trong cứng, xử sự thoả đáng, cũng chẳng phải nhân vật đơn giản, lúc này không nói gì nữa.
Tô Cảnh Cảnh thấy thím Lương không nói gì nữa, cô cười tủm tủm cầm báo xem tiếp.
“Nhật báo Cù An” là một tờ báo nổi tiếng nhất trong thành Cù An, tính ra là nhật báo nhà nước nên lời lẽ trong đó cũng cực kỳ quan phương, đối với Đồng Hiên Tuấn có điều bất mãn cũng chỉ nói “sắp tới tân hôn, hơi phô trương xa hoa lãng phí”.
Chữ “hơi” này thật đúng là làm Tô Cảnh Cảnh buồn cười, nghĩ đến tác giả cũng phải châm chước thật lâu rồi mới hạ bút, không biết Đồng Hiên Tuấn tự đọc thì có cảm tưởng gì. [email protected]đ Nghĩ vậy Tô Cảnh Cảnh lại cau mày.
“Người bọn chúng muốn giết chính là Cảnh Cảnh, hiện tại cô ấy là một quân cờ quan trọng…”
Trong đầu luôn quanh quẩn câu nói hôm ấy của anh, thật lâu không biến mất.
Cô than thở thở than, quân cờ, chỉ là một quân cờ thôi. Cô luôn dánh giá bản thân mình hơi cao, lại không ngờ trong lòng anh cô chỉ là một quân cờ thôi.
Đương lúc Tô Cảnh Cảnh xuất thần, một con sen đến cạnh thím Lương, ghé vào tai thím Lương thì thầm gì đó. l.q/đ Thím Lương liếc Tô Cảnh Cảnh đang xuất thần, không biết nên nói như thế nào.
“Làm sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh phục hồi tinh thần, thấy nét mặt thím Lương kỳ quái, con sen đứng cnạh hình như là người gác cổng.
Thím Lương nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vội đáp: “Có vị Tào tiểu thư tới chơi, bảo là muốn gặp Tam thiếu, nhưng mấy ngày gần đây Tam thiếu đã hạ lệnh rõ ràng, không gặp người ngoài.”
Đòng hiên Tuấn vì mệt nhọc quá độ, nhiều ngày nay đều vùi mình trong phòng tĩnh dưỡng, không gặp người khác. Việc này Tô Cảnh Cảnh biết, nhưng đối với bên ngoài, Đồng Hiên Tuấn chỉ nói ở nhà với cô, làm người ngoài rất là cảm thán.
“Tào tiểu thư…” Tô Cảnh Cảnh lẩm bẩm gọi, chợt cười: “Nếu Tam thiếu không gặp, vậy tôi đi gặp có được không?”
Thím Lương hơi khó xử, Tô Cảnh Cảnh lại nói: “Sắp tới hôn lễ rồi, ngày mai thím Lương cũng không nhất định phải gọi tôi là Tam thiếu phu nhân.”
Tô Cảnh Cảnh nói đến nước này, thím Lương quả thật không có lý do gì phản đối.
“Tô tiểu thư?” Tào Nhã Lệ nom Tô Cảnh Cảnh đang xuống lầu, trong mắt thoáng chốc loé lên kinh dị. Cô không hỏi vì sao người đến là Tô Cảnh Cảnh chứ không phải Đồng Hiên Tuấn. Cô hơi agạt đầu, cười với Tô Cảnh Cảnh một cái, tròng mắt thấu triệt như làn thu thuỷ trong suốt.
Tô Cảnh Cảnh cười ôn nhã, thản nhiên nói: “Tào tiểu thư.”
Tào Nhã Lệ thấy Tô Cảnh Cảnh thản nhiên tiếp đón mình cũng không kinh ngạc, trên gương mặt luôn duy trì biểu cảm nhàn nhạt, một thân áo dài thu la* màu trắng vô cùng đơn giản, không có đồ trang sức vàng bạc nào. Nhưng dẫu như thế nào đi chăng nữa cô vẫn tươi đẹp động lòng người như thế, tựa như một viên ngọc quý, dù có long đong nhưng vẫn ẩn ẩn quang hoa.
*La: Một loại đồ dệt thưa mặc mát (Theo Thiểu Chửu và LẠc Việt)
Trước đây Tô Cảnh Cảnh từng gặp cô ba lần.
Một lần là ở Từ gia, TôCảnh Cảnh đứng trong bóng tối, người cách xa nên không thấy rõ lắm, chỉ nghe thấy giọng nói không thấy người.
Lần thứ hai tại tiệm cà phê, khoảng cách cũng không gần, chỉ nhìn nhau cười mà thôi, ngược lại không nhìn rõ lắm.
Lần thứ ba chính là trước đó vài ngày ở Từ gia, Tào Nhã Lệ thấy cô liền vội vàng rời đi, hai người cùng lắm chỉ chạm mặt, không nhìn nhiều đến mức thấy rõ.
Lần này ặmt đối mặt, cuối cùng Tô Cảnh Cảnh cũng nhìn rõ.
Tào Nhã Lệ trước mặt một thân sườn xám xanh nhạt, thanh lịch lạnh nhạt, uyển chuyển như một dòng nức trong trẻo sâu rộng, róc rách chảy qua nhân gia, không nhiễm trần tục.
“Không biết Tào tiểu thư đến có chuyện gì?” Tô Cảnh Cảnh thấy Tào Nhã Lẹ mãi mà không mở miệng đành cất lời trước. Đuổi Tào Nhã Lệ không phải chuyện khó, chỉ làm làm đến giọt nước không giọt thì thực có chút khó.
“Cũng không có việc gì, chỉ là…” Tào Nhã Lệ dừng một chút, nhìn Tô Cảnh Cảnh, thấy Tô Cảnh Cảnh vẫn duy trì nét cười nhàn nhạt trên mặt, cô cũng cười: “Vài chị em khuê phòng lâu ngày không thấy Tam thiếu tới nên tò mò, bảo tôi đến xem thử thế nào.”
Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tào Nhã Lệ, khoé môi có ý cười nhàn nhạt: “Tào tiểu thư cũng nên biết, hôn lễ lửa sém lông mày, Tam thiếu đang vội vàng, nếu Tào tiểu thư không có chuyện gì thì cũng giúp tư vấn góp ý một chút.” Nói đoạn Tô Cảnh Cảnh than một tiếng, Tào Nhã Lệ cũng không vội, lẳng lặng nghe Tô Cảnh Cảnh nói.
Tô Cảnh Cảnh nói tiếp: “Ôi đáng tiếc, trước giờ tôi mắt cao hơn đầu, trong lòng không chấp nhận được bột phấn*, cũng không biết Tào tiểu thư có thể chịu được không?”
*Bột phấn (渣子): Chỉ phần tử cặn bã, biến chất, suy đồi…
Lúc Tô Cảnh Cảnh nói lời này, giọng điệu nhẹ nhàng bình đạm, như không hề để ý mà chỉ thuận miệng nói ra, cũng là nói cho Tào Nhã Lệ biết Tô Cảnh Cảnh không muốn gặp Tào Nhã Lệ cô.
Tào Nhã Lệ tự nhiên là người thông minh, ý trong lời Tô Cảnh Cảnh cô có thể nghe ra.
“Nếu đã vậy thì xin Tô tiểu thư nói cho Tam thiếu một tiếng, tôi có một người chị em nhờ tôi nói với Tam thiếu, hiện tại Tam thiếu nên làm gì thì làm cái đó, những thứ không nên làm vẫn là đừng làm!” Trong lời nói của cô mơ hồ có phần tức giận.
“À.” Tô Cảnh cảnh khẽ cười: “Chị em của Tào tiểu thư cũng thật thú vị, lời này không tự mình đến noia mà lại nhờ Tào tiểu thư đến nói. Song…” Tô Cảnh Cảnh cố ý dừng lại, liếc Tào Nhã Lệ một cái.
Đuôi mắt Tào Nhã Lệ mang theo ba phần quyến rũ nhưng nét mặc lại vô cùng lạnh nhạt, tựa như một nhành thanh liên, nở rộ cao vút. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh không hiểu vì sao dâng lên nỗi niềm chua xót, người như cô ấy lại vừa khéo xứng đôi với anh.
“Những lời này không cần cô ấy nói với Tam thiếu.” Tô Cảnh Cảnh hờ hững nói.
Tào Nhã Lệ cười nhợt nhạt: “Có nên nói với Tam theiéu hay không tôi tự biết rõ, chỉ là xin Tô Cảnh Cảnh nói một tiếng thôi, người chị em của tôi tên Tuyết Tư.” Nói đoạn mắt cô hơi cong lên, móng tay sơn đỏ nhẹ nhàng gảy sợi tóc trên trán, động tác này thực sự là quyến rũ không nói thành lời, hơn nữa quyến rũ lại vừa đủ, nhiều thêm một phần thì nhiều quá, thiếu đi một phân lại ít quá.
Trên lầu có tiếng bước chân rất nhỏ, vô cùng nhỏ nhưng To Cảnh Cảnh vẫn nghe thấy.
Tô Cảnh Cảnh dâng lên sự cảnh giác, cười như không cười nói: “Đã biết, xin Tào tiểu thư cứ yên tâm, lời nói của người chị em tên Tuyết Tư này, tôi…” Ý cười nơi khoé môi cô ngày càng đậm: “Chắc chắn sẽ truyền lại.”
Tào Nhã Lệ nghe Tô Cảnh Cảnh nói vậy, mỉm cười nói: “Vậy thì rất cảm ơn Tô tiểu thư, tôi cáo từ.” Dứt lời, cô đứng dậy rời đi. Tô Cảnh Cảnh không ngăn cô lại, chỉ dặn dò thím Lương ở một bên: “Tiễn Tào tiểu thư .”
Tào Nhã Lệ đi rồi, mình Tô Cảnh Cảnh ngồi trên ghế sofa ngơ ngác thẫn thờ.
Tuyết Tư? Tên này là lần đầu cô nghe thấy, hiển nhiên Đồng Hiên Tuấn không phải, bằng không anh không thể nào rời giường.
Vết thương của anh tuy không sao nhưng cũng không cần vội vàng như vậy. Người tên Tuyết Tư này nghĩ lại đối với anh mà nói, so ra hẳn là không bình thường.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu, hiển nhiên anh không xuống lầu.
Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu vừa nhìn lại, quả nhiên anh tựa ở lan can khắc hoa trên lầu hai, khoé môi mang theo ý cười, hình như tâm trạng không tệ. Nghĩ có lẽ tin tức Tào Nhã Lệ mang đến kia đối với anh, la fmột tin tức tốt.
“Cô ấy đi rồi.” Tô Cảnh Cảnh lạnh nhạt nói, giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán cua rmọi người. Trong đôi mắt Đồng Hiên Tuấn thoáng qua nét lo lắng, sau đó khoé miệng anh lại lộ ý cười.
“Tôi biết.”
Tô Cảnh cảnh cười, không để ý đến anh nữa.
Cái gì anh cũng biết, mỗi một con cờ đều bị anh vận dụng rất tốt. Thật ra thì cô rất muốn hỏi anh, rốt cuộc có gì anh không biết? Nhưng cuối cùng cô không hỏi ra miệng.
Đồng Hiên Tuấn từ trên cao nhìn xuống cô. Cô vốn luôn là sóng nước chẳng xao, có khi lại như ánh trăng mờ nhạt, anh mong muốn lại không thể nắm bắt được. Anh cũng không biết trong lòng Tô Cảnh Cảnh anh cũng giống vậy, như ngôi sao xa tận nơi chân trời, xa đến mức khó có thể chạm đến.
Nhóm tôi tớ thức thời lui xuóng, Cố Trĩ Niên vừa vào cửa cũng dừng bước.
Đồng Hiên Tuấn cười cười, chậm rãi xoay người đi về phía thang lầu.
Tô Cảnh Cảnh ngẩng phắt đầu nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng có phần hoang mang rối loạn, chỉ cảm thấy anh biến mất vĩnh viễn, cảm xúc buồn bã mất mát tràn ngập trong lòng, không khỏi cảm thấy khổ sở.
“Vì sao em không hỏi?” Giọng nói cực kỳ trầm thấp, trong đó còn mang theo chút không hài lòng.
Tô Cảnh Cảnh quay đầu lại, quả nhiên là anh. Trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Loại vui mừng này đến nhanh mà đi cũng nhanh, dẫu sao thì không lâu sau cũng sẽ biến mất.
Cô chỉ cười, ý cười lan từ khoé miệng đến đáy mắt, là nụ cười khoan khoái, mang theo sung sướng: “tông Hi, rốt cuộc anh hi vọng tôi hỏi hay là không hi vọng tôi hỏi đây?” Ở lâu với anh cô phát hiện bản thân nói chuyện ngày càng có kỹ xảo.
Anh cũng cười nhưng không giống nụ cười của cô, cho dù anh cười hay không cười, trên khuôn mặt đều mang theo chút thần sắc phong đạm vân khinh, tựa như tất cả sự việc trên cõi đời này đều không thẻe thay đổi nụ cười của anh.
“ Nếu anh đã muốn nói cho tôi biết thì tự nhiên sẽ nói, cần đến lượt tôi hỏi ư?” Co nói lên tình hình thực tế, quả thật là vậy. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy buồn vã vô cùng.
Anh nhíu mày, như dỗi nói: “Nếu em hỏi, nhất định tôi sẽ nói toàn bộ sự thật.” Dẫu anh biết có một số việc mình sẽ không cho cô biết, cho nên lời vừa ra khỏi miệng sắc mặt anh lập tức trầm xuống, Tô Cảnh Cẩnh ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Trong lòng cô không ngừng thở dài: “Tông Hi, tôi và Tào Nhã Lệ đều là quân cờ của anh đi.”
Giây phút này, cô thấy Đồng Hiên Tuấn im lặng.