Chương 19-2

Văn Thố ngồi bên cạnh giường bệnh của Lôi Lôi, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi anh: "Tầng mười ở đây là khoa gì vậy?"
"Khoa U Bướu, có rất nhiều phòng bệnh." Lôi Lôi nói: "Cán bộ về hưu và chuyên gia kỹ thuật ở đó đều được đối xử rất tốt."


"Oh." Văn Thố nhớ lại Lục Viễn có nói là thầy giáo của anh. Đoán chắc là giáo sư đại học Giang Bắc.
"Thật ra thì cũng không có gì. Hơn nửa phòng bệnh ở đó đều là người có tiền, cuối cùng cũng phải ch.ết." Lôi Lôi cười nói: "Những người có tiền kia không giống bệnh của chúng tôi."


"Ừ." Văn Thố đang chuẩn bị nói, điện thoại di động của Lôi Lôi liền vang lên. Thấy anh nhìn vào màn hình điện thoại, nhíu mày rồi nhận.
"Ừ...Ừ...tôi biết rồi...tôi hiểu... Cám ơn." Cúp điện thoại, Lôi Lôi thấy có lỗi với Văn Thố, nói: "Tôi nghĩ có lẽ cô nên tránh đi một lúc rồi."
"Sao vậy?"


"Lát nữa Cát Minh Nghĩa sẽ tới đây, còn có rất nhiều phóng viên."
"Cát Minh Nghĩa?" Văn Thố thấy cái tên này rất quen, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nhà từ thiện tài trợ tiền trên mạng đó hả?"
Lôi Lôi cười: "Đúng, chính là hắn."


Văn Thố vốn là đã rời đi, nhưng suy nghĩ lại không yên lòng trở về. Cô đứng cách phòng bệnh đó không xa, nhìn qua thấy người kia đưa đến một nhóm phóng viên vừa cười vừa nói tới bệnh viện. Vừa chụp hình, phỏng vấn, đi qua đi lại khiến tất cả mọi người không thể ngủ được.


Sau khi mọi người rời đi, Lôi Lôi mệt mỏi đến không thể nói nổi, thấy Văn Thố còn chưa đi, mắt mở to, cuối cùng lại mệt mỏi nhắm lại.
Văn Thố đã hiểu khá rõ, ngồi bên cạnh giường bệnh không nhịn được rơi nước mắt.


available on google playdownload on app store


"Thật xin lỗi, mấy năm này tôi đều không tới thăm anh, nếu như tôi tới thăm anh, cũng sẽ không để anh chịu tội như vậy, nếu Vạn Lý biết anh có cuộc sống như thế, nhất định sẽ trách tôi."


"Cô tới xem thì có ích lợi gì?" Lôi Lôi cũng rơi nước mắt: "Một năm, mấy trăm ngàn tiền chữa bệnh, dù có bao nhiêu người đưa tiền, cũng chỉ như muối bỏ biển. Số tiền kia cũng đã là nhanh nhất rồi."


Đúng lúc này, Lôi Lôi nhận được một tin nhắn, từ một số lạ không có tên, trên đó viết: lần này là ba vạn.


Lôi Lôi cười khổ, đưa cho Văn Thố nhìn: "Thật ra thì hắn là một tên lừa gạt, bắt chúng tôi nói về những chuyện hồi trước để nhận được sự đồng tình ở trên mạng, cái gì mà người lương thiện trên mạng chứ, tất cả đều là giả. Người khác quyên góp tiền, hắn đã thu lại một khoản, còn dư lại mới cho chúng tôi tiền chữa bệnh."


Văn Thố không thể nào hình dung được sự kinh sợ của mình, người lương thiện trên mạng này cô đã từng xem qua nhiều lần, mỗi lần đều là những câu nói và hình ảnh vô cùng cảm động và sâu sắc. Sao lại như vậy? Cô không thể tiếp nhận sự thật này.


"Cuộc đời này thật là bẩn thỉu." Lôi Lôi cười: "Không biết thế nào mới là hạnh phúc."
Văn Thố vẫn còn kinh ngạc, cô hỏi Lôi Lôi: "Biết rõ hắn là người như thế nào, tại sao còn phối hợp với hắn mà không vạch trần hắn chứ?"


Lôi Lôi khẽ thở dài: "Không có hắn, ngay cả ba vạn này tôi cũng không có đâu."
Anh bất đắc dĩ nói: "Dù là bao nhiêu, ít nhất hắn cũng cho tôi tiền. Nếu như tố cáo hắn, ba vạn cũng bị mất."


Văn Thố lặng im. Cô cũng biết là một căn bệnh nặng sẽ tốn rất nhiều tiền để chữa trị, một năm vài chục vạn, cho dù Vạn Lý còn sống cũng chỉ giúp đỡ được một thời gian chứ không thể giúp được cả đời.


Lôi Lôi mở to mắt, sức sống trong mắt bây giờ chỉ còn đầy tro tàn, giống như hai vì sao đang khô cạn dần: "Văn Thố, căn bệnh này là một cái động không đáy, chúng ta không biết rốt cuộc là còn phải tốn bao nhiêu tiền. Nhà tôi đã bị tôi phá hỏng hoàn toàn rồi, không dựa vào hắn ta, tôi chỉ có thể xuất viện chờ ch.ết."


Giọng nói run rẩy mà tuyệt vọng khiến người ta thấy xúc động. Lôi Lôi cố gắng chịu đựng, nước mắt cứ rơi xuống, bất lực nói: "Phải ch.ết rồi, tôi mới biết tôi không hiểu chuyện cũng không biết suy nghĩ cho gia đình chút nào. Văn Thố, tôi còn muốn sống, không thể ch.ết được."
"..."


Lục Viễn tới đây để thăm giáo sư Giang, nhưng không tránh được sẽ gặp phải Giang San, khi gặp cô, vẫn rời khỏi phòng bệnh cùng cô, cảm thấy có chút xấu hổ.


Hai người trò chuyện, năm nay Giang San phát biểu hai bài luận văn, chỉ có thể trò chuyện về khoa học để tránh khỏi nói tới chuyện riêng tư sẽ trở nên lúng túng.


Nhưng Giang San không chịu buông tha Lục Viễn, hai người trò chuyện một lúc, đột nhiên Giang San lại hỏi một câu: "Cô gái hôm đó đi cùng với anh, anh thích cô ấy phải không?"


Lục Viễn vốn đang nói về vấn đề nghiên cứu ở nước ngoài, đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, lập tức cứng họng. Một lúc sau, anh đắn đo trả lời: "Cô ấy mắc chứng bệnh ức chế thần kinh, có khuynh hướng tự sát vô cùng nguy hiểm, trước mắt là đối tượng nghiên cứu của tôi thôi."


Giang San thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì cô ấy có bệnh cho nên anh mới quen cô ấy sao?"
Không biết vì sao, thời điểm Lục Viễn nghe thấy ba từ "cô có bệnh", hơi nhíu mày lại. Anh nghĩ nên nói lại một chút, nhưng không biết nên nói thế nào. Anh cảm thấy anh nói như vậy với Giang San không phải với ý nghĩa đó.


Hồi lâu sau, Lục Viễn mới khó khăn gật đầu: "Ừ."
Giang San nói đùa: "Em cũng có bệnh, cực kỳ cố chấp, mười năm rồi còn thích anh, sao gần đây anh không đi với em?"
Một lần nữa Lục Viễn lại lâm vào tình cảnh lúng túng.


Khi Lục Viễn đang không biết nên trả lời thế nào, anh vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua tầm mắt của anh.
"Văn Thố?" Lục Viễn vừa nhìn thấy Văn Thố, lập tức đi tới, một giây cũng không do dự, thậm chí quên mất Giang San còn đứng bên cạnh.


Ở trong mắt Lục Viễn, Văn Thố không chỉ là bệnh nhân, đối với anh mà nói cũng là người rất đặc biệt, cụ thể đặc biệt ở đâu, Lục Viễn cũng không nói ra được.
Văn Thố thất thần đi trên đường, Lục Viễn gọi cô cũng không nghe thấy.


Lục Viễn đi tới bên cạnh cô, cô chỉ cảm giác có một bóng dáng quen thuộc, đột nhiên che bớt ánh sáng mặt trời. Văn Thố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Viễn với vẻ mặt ân cần lo lắng.
Anh nhìn Văn Thố, hơi nhăn mày, trách mắng hỏi cô: "Sao lại thất thần như vậy, gọi cô cũng không nghe?"


"Lục Viễn?" Văn Thố vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nước mắt lập tức rơi xuống.
Không hề nghĩ ngợi liền chui vào trong lồng ngực Lục Viễn. Lục Viễn kinh ngạc một lúc, sau đó anh nhớ lại thời điểm bị Văn Thố trêu chọc lần trước, nên đưa tay ra ôm hông cô.


Văn Thố giống như một con mèo chui vào trong áo khoác của Lục Viễn, cô nắm chặt áo len của Lục Viễn, như một đứa bé đang sợ hãi. Nhiệt độ người Lục Viễn rất ấm áp khiến Văn Thố cảm thấy vô cùng yên bình.
"Sao vậy?" Lục Viễn không ngừng an ủi Văn Thố.


Văn Thố bị anh hỏi như vậy, đáy lòng chợt mềm yếu, không nhịn được khóc lớn: "Lục Viễn, có phải là tôi rất vô dụng không?"
Lục Viễn thấy câu hỏi của cô không đầu không đuôi: "Vậy là sao? Người nào lại chọc giận đại tiểu thư Văn rồi hả?"


Văn Thố đang khóc, cũng không nói gì, Lục Viễn vẫn cố kiên nhẫn, dở khóc dở cười nói: "Sao lại giống một đứa trẻ con như vậy?"
Nói xong mới nhớ tới Giang San. Khẽ xoay người nói với Giang San: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi có chút việc cần phải xử lý. Tôi phải đi đây."


Nghe thấy giọng nói của Lục Viễn, lúc này Văn Thố mới nhận ra ngoại trừ Lục Viễn còn có người thứ ba. Cô vội vàng lau mặt mình. Từ trong ngực anh quay lại với cặp mắt sưng đỏ, vẫn cúi đầu xuống. Một lát sau, cô nói với Lục Viễn và Giang San: "Thật xin lỗi, tôi đã làm phiền."


Nói xong nhìn Lục Viễn, rồi lại nhìn Giang San, ánh mắt sâu xa. Cô nắm chặt túi giấy trên tay, không quay đầu đi thẳng đến phòng bệnh.
Lục Viễn không nghĩ là cô lại đi nhanh như vậy, theo bản năng nắm lấy cánh tay của cô: "Sao thế? Không giải thích gì đã bỏ đi là sao?"


Văn Thố không quan tâm, chỉ muốn rời khỏi hai người kia, cái gì cũng không nói, chỉ dùng sức hất tay anh ra.
Văn Thố cố gắng giằng tay ra, Lục Viễn sợ làm cô bị thương nên không dùng quá sức, để cô bỏ đi.
Ai ngờ anh mới vừa đi được hai bước, liền bị Giang San đứng một bên vẫn không hề lên tiếng kéo lại.


Lục Viễn không ngờ rằng Giang San sẽ đứng ra ngăn cản.


Cô bướng bỉnh lôi kéo tay áo Lục Viễn, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi Lục Viễn: "Coi như cô ấy có bệnh đi, anh cũng không cần giúp cô ấy như vậy." Giang San dừng lại, nghiêm túc nói tiếp: "Lục Viễn, không có một nhà tâm lý học nào cứu người như vậy, anh định kéo mình ra hay sao?"


Trong bệnh viện người đi tới đi lui, tất cả mọi người đều rất vội vã, không có ai dừng lại chỉ vì ba người họ.
Lịch sử nhiều năm của bệnh viện hàng đầu Giang Bắc đã xây dựng lại mấy lần, các căn nhà đều đã trùng tu lại, chỉ có cây cổ thụ trăm năm này không hề chặt đi.


Trời đông ngày càng lạnh hơn, gió lạnh thổi, trên cây chỉ còn lại vài chiếc lá héo vàng khô. Khung cảnh rất tiêu điều, vắng lặng.
Văn Thố đang cúi đầu bước vội đi, nhưng vẫn không nhịn được dừng lại. Toàn thân cô run rẩy đứng đó, giống như chiếc lá héo vàng trên cây đang run lẩy bẩy.


Trong phút chốc, cô cảm thấy hình như thính giác của mình có chút vấn đề.
Cô mơ hồ ngẩng đầu nhìn Giang San, xoay đầu lại, nhìn chân mày nhíu chặt lại của Lục Viễn.
Lục Viễn luôn dịu dàng che chở cho cô, bị cô trêu chọc mà vẫn không chịu thua.


Ở trong lòng cô vẫn luôn ngu ngốc cho rằng Lục Viễn tới là để thay thế Vạn Lý.
Thì ra từ đầu tới cuối, đều không phải là Lục Viễn mà cô vẫn tin tưởng.


Giọng nói cô hơi run rẩy, biết rõ đáp án sẽ khiến cho mình đau khổ, cô vẫn hỏi: "Bởi vì tôi có bệnh nên anh mới đến gần tôi sao?" Hỏi xong, chính cô cũng không nhịn được mà tự giễu cười: "Đúng, vốn là bởi vì tôi có bệnh anh mới đến gần tôi thôi."


Trong lúc ấy, khóe mắt cô đầy nước mắt, Văn Thố bướng bỉnh ngẩng đầu, trong lòng căng lên, cố chấp hỏi Lục Viễn: "Sau đó thì sao? Sau này cũng vậy sao? Bác sĩ Lục."






Truyện liên quan