Chương 103: C103: 121

Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Phạm Dương vừa rời đi, trong quán cà phê chỉ còn lại hai người.
Hôm nay Cơ Thập Nhất không nhờ linh lực nhắc nhở giấc mơ này, cô có thể dựa vào chính mình. Hiện giờ cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng có được linh lực, giải ra mộng trong mộng ban đầu.


Giấc mơ của Châu Châu không phải là không thể giải. Sau đó cô đã suy nghĩ, cảm thấy giấc mơ này vẫn chưa kết thúc, là giấc mơ không trọn vẹn, tương lai có thể sẽ mơ thấy những thứ mới, bây giờ có vội vàng cũng không được.


Một giấc mơ không trọn vẹn chỉ có thể tiến hành suy đoán, mà không thể giải mộng được.


Bởi vì mỗi một hình ảnh trong giấc mơ đều có thể thay đổi giai điệu của giấc mơ, giống như giấc mơ của Lý Tuệ Tuệ vậy. Nếu chỉ có nửa đầu, thì kết luận chỉ có thể là một giấc mơ tốt và một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng bổ sung thêm nửa đoạn sau, đó mới là giấc mơ thật.


Giải mộng phải giải toàn bộ giấc mơ, không phải là một hay hai ý trong mơ.
Lúc nãy cô nói lâu như vậy, giữa chừng có uống vài hớp, bấy gờ cà phê trên bàn đã thực sự nguội lạnh, cô cũng không có tâm tình uống hết nữa, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”


Cô mới quay đầu lại đã thấy Tô Minh Châu chống cằm nhìn cô, trong đôi mắt xanh thẳm mang theo sự thích thú không rõ ràng.
Cô khựng lại, hắng giọng, mất tự nhiên hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Tô Minh Châu nghiêng đầu suy nghĩ vài giây rồi khẽ nói: “Trông chị lúc nãy… rất đẹp.”


available on google playdownload on app store


Nếu bình thường được khen như thế, Cơ Thập Nhất sẽ mỉm cười, nhéo mặt anh, nhưng bây giờ cô lại nhớ chuyện đã xảy ra cách đây không lâu, cô cảm thấy mấy lời khen này có ẩn chứa động cơ bất lương.


“Em chỉ khen chị thôi mà vẫn không được hả?” Thấy cô thờ ơ, Tô Minh Châu uất ức: “Sao chị lại như vậy?”
Giọng điệu cuối cùng của anh đã chọc cười Cơ Thập Nhất, cô che miệng, hỏi: “Câu nói cuối cùng đó em học từ ai vậy? Nghe rất hợp.”


Tô Minh Châu suy nghĩ: “Hôm nay em mới nhìn thấy trên Weibo.”
Lỗ tai anh hơi đỏ lên: “Không phải là để chọc chị cười sao. Em đặt nhà hàng rồi, giờ cũng muộn rồi, vừa hay đến đó có thể ngắm hoàng hôn.”
Mỹ thực có thể chống lại mọi thứ.


Cơ Thập Nhất gật đầu, suýt chút nữa đã nói “OK, OK”.
Ngồi ở ghế sau của xe, Tô Bảo đã khôi phục lại một chút sức sống, xông về phía hai chủ nhân. Chờ cô chủ duỗi tay ra thì thân mật li3m mấy cái, gai trên đầu lưỡi khiến lòng bàn tay Cơ Thập Nhất ngưa ngứa.


Tô Minh Châu thấy cảnh tượng này thông qua kính chiếu hậu.
Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại vu0t ve cái ổ tối màu, móng tay tròn trịa, đầu lưỡi hồng hồng của Tô Bảo li3m nhẹ vào lòng bàn tay. Hai hình tượng đối lập nhau mang đến cảm giác cực kỳ cám dỗ, khiến miệng lưỡi người ta khô khốc.


Tô Minh Châu đặt đầu lưỡi chống lên hàm răng, xoay người, thầm mắng một tiếng, dời mắt đi. Chiếc xe vững vàng chạy băng băng trên đường.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một nhà hàng náo nhiệt.


Tâm trạng của Tô Minh Châu rất tốt, anh mở cửa xe cho cô rồi bế Tô Bảo ra ngoài. Bây giờ, những nơi anh chọn đều có thể mang thú cưng vào, phần lớn là cho mèo vào.


Nhà hàng này không giống với những nơi khác, ngồi bên trong cũng có thể cảm nhận được cảnh đẹp khi ánh tà dương buông mình xuống núi, rặng mây nhuộm đỏ rực cả bầu trời. Cũng vì nguyên nhân này mà nhà hàng rất nổi tiếng, cần phải đặt trước nhiều ngày.


Nhìn từ bên ngoài không thể thấy khung cảnh bên trong. Cơ Thập Nhất tò mò theo anh đi vào. Vừa bước vào đã ngất ngây trước cảnh đẹp.


Cả nhà hàng giống như được xây dựng trên không trung, không biết họ đã xây như thế nào, hoàng hôn bên ngoài rất rõ ràng. Như thể được đắm mình trong ánh sáng màu vàng ấm áp, rất mới lạ, không hề kém cạnh các nhà hàng ngắm cảnh về đêm một chút nào.


Trong nháy mắt, Cơ Thập Nhất vứt vẻ mất tự nhiên trước đó ra sau đầu, đi đến bên cạnh dựa vào Tô Minh Châu, nắm lấy ống tay áo của anh, hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Sao em tìm được nơi này vậy? Thật là đẹp.”


Tô Minh Châu cao lớn, cái cằm vừa hay chạm vào vầng trán trắng sáng của cô, lông mi như một chiếc quạt nhỏ, trong mắt lấp lánh ánh sao, xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Giọng anh khàn khàn nói cho cô nghe: “Thư ký Trương tìm.”


Chất giọng này rơi vào tai Cơ Thập Nhất, mỗi chữ cứ như là một luồng gió nhỏ, khiến cho tóc cô lướt qua cổ, rất ngứa. Cô rụt cổ lại, trừng mắt nhìn anh: “Nói thì cứ nói thôi, dựa gần như vậy làm gì.”
Tô Minh Châu uất ức: “Em sợ chị nghe không rõ.”


Cơ Thập Nhất bị đỏ mặt bởi lời nói của anh, chuyển chủ đề: “Ngồi ở đâu?”
Tô Minh Châu phát hiện ra rằng, từ sau khi nói rõ ràng, Cơ Thập Nhất càng ngày càng đáng yêu, càng khiến cho anh không thể tự kiềm chế bản thân mình được.


Mắt anh mang theo ý cười, vòng qua cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, đi về phía trước.
Có người trong nhà hàng chú ý đến phía bên này, có một cô gái thích chụp ảnh lấy điện thoại di động ra lén lút chụp lại.


Mặc dù bọn họ đều đi cùng nửa kia của mình, nhưng nhìn thấy đôi nam nữ cảnh đẹp ý vui như thế này đều không muốn dời ánh mắt đi. Hơn nữa, bọn họ nhìn từ đằng xa, cảnh tượng này đã thực sự khiến trái tim thiếu nữ của bọn họ nổ tung.


Không chụp lại để khoe khoang thì đúng là có lỗi với bữa ăn này.

Bên kia, Phạm Dương cũng nhanh chóng trở lại đồn cảnh sát.
Trước tiên, anh ta nghe đoạn ghi âm từ đầu đến cuối, ghi lại những chi tiết cần chú ý, sau đó xử lý đoạn ghi âm, rồi vội vàng gửi cho đội trưởng Liên.


Anh ta mở ra tập tài liệu trước đó ra. Lúc xác định nạn nhân là Lý Tuệ Tuệ thì thông tin của cô ta đã sớm xuất hiện trong đồn.


Cô ấy sinh ra ở một vùng nông thôn của một tỉnh phía Nam. Nơi đó điển hình trọng nam khinh nữ, người trong nhà đều thích em trai của Lý Tuệ Tuệ. Bởi vì không có tiền nên cô ấy phải thôi học để đi làm nuôi em trai.


Vì chuyện này, Lý Tuệ Tuệ mới lén lấy chứng minh thư từ trong nhà bỏ chạy ra ngoài, đến thủ đô, sau đó tình cờ làm em gái gội đầu trong tiệm uốn tóc Thời Thượng. Trong thời gian ba tháng này, cô ấy chưa từng về nhà.


Phạm Dương xem kỹ lại tài liệu, không thể nhìn ra được, liệu ai có thù oán với cô ấy. Lý Tuệ Tuệ rời khỏi nhà ba tháng, nếu người trong nhà có thù oán với cô ấy thì đã sớm giết cô ấy ở nhà rồi, chờ người ta chạy đến thủ đô ba tháng sau làm gì?


Đang suy nghĩ thì người bên dưới đưa tài liệu tới: “Anh Phạm, báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Tuệ Tuệ đã có, có thể xác định cô ấy ch.ết do mất máu quá nhiều. Trên cơ thể và những vị trí khác không có vết thương nào rõ ràng. Có thể khẳng định vết thương mất máu ở động mạch cổ. Thời gian tử vong trong khoảng 72 giờ. Trên người có những vết hằn do xô xát với người khác, nhưng rõ ràng là lực tay của hung thủ rất lớn, vậy nên có giãy giụa cũng vô ích.”


“Sau khi Lý Tuệ Tuệ ch.ết, hung thủ đợi máu khô rồi vứt xác, sau đó nấu phần đầu rồi giấu trong bình hoa, hôm nay mới ném vào thùng rác. Thời gian nấu ước tính khoảng 5 giờ. ”
Nghe báo cáo, Phạm Dương quả thực muốn nôn hết bữa cơm tối ra ngoài.


Cũng có người làm được chuyện này hả? Thật kinh tởm, chặt đầu, đem đầu người đi luộc, còn luộc lâu như vậy rồi nhét vào bình hoa. Điều này chứng tỏ người nọ rất hận Lý Tuệ Tuệ.


Anh ta đi theo đội trưởng Liên phá án mấy năm nay, đã từng chứng kiến nhiều cách trả thù khác nhau, có phân thây, có ngược đãi. Nhưng phương thức gi3t ch3t và xử lý Lý Tuệ Tuệ như thế này vẫn là lần đầu tiên anh ta chứng kiến. Vừa đáng sợ vừa ghê tởm. Là việc không phải người thường có thể làm ra được.


Anh ta đang còn khinh bỉ thì một người khác bước vào, cầm theo tài liệu, nói: “Anh Phạm, Lý Tuệ Tuệ thực sự không biết ai ở đây ngoại trừ bà chủ. Mấy khách quen của tiệm uốn tóc nói cô ấy hiền như khúc gỗ, nói chuyện mà cô ấy cũng không đáp. Lời bà chủ nói là đúng.”


Bọn họ cũng tìm camera giám sát xung quanh. Sự thật chứng minh Lý Tuệ Tuệ thường vào tiệm uốn tóc rồi thì sẽ không bước ra ngoài nữa. Trời sáng thì trở về nhà thuê, hai địa điểm cố định.
Phạm Dương đột nhiên hỏi: “Vậy camera ở phố đi bộ thì sao?”


Viên cảnh sát nhỏ bé có chút xấu hổ: “Anh Phạm, anh không biết sao. Từ đầu chúng em đã xem qua bốn, năm lần rồi, không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả. Thật sự là người đến người đi quá nhiều. Rất nhiều nhà buôn ném rác đều ném cả túi lớn, rất dễ để giấu một bình hoa trong đó.”


“Chúng em xem xét kỹ hơn. Hôm đó tình cờ phố đi bộ có hoạt động, rất đông người. Những người mua đồ cũng đều xách cả túi to. Rất nhiều người không phải là buôn bán địa phương. Có người đội mũ, có người đeo khẩu trang. Chúng em đang phân loại xem ai khả nghi, ai không khả nghi, có điều, mức độ quá khó.”


Trong hàng nghìn người, bọn họ phải loại trừ từng người một, không biết đến ngày tháng năm nào mới xong.


Anh ta lắc đầu, tiếp tục nói: “Bên phía giám định cũng nói trên bình hoa chứa DNA của Lý Tuệ Tuệ thì không còn gì nữa. Ngoại trừ DNA của người tìm ra chiếc bình, còn lại rất sạch sẽ. Hung thủ đã xử lý rất tốt.”


Nghe thấy lời nói này, Phạm Dương nhíu chặt lông mày, người này còn biết được phản trinh sát sao?
Từ trong giấc mơ của đại sư, anh ta biết hung thủ có thù oán với Lý Tuệ Tuệ. Lý Tuệ Tuệ biết rõ người đó? Điều này hơi khó xảy ra, hay là đại sư giải sai rồi?


Anh ta suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được, bỗng điện thoại trên bàn vang lên.
Giọng nói trầm thấp của Liên Diệc truyền tới: “Vậy đã rút ra được kết luận gì rồi?”


Bị hỏi như vậy, lúc đầu Phạm Dương còn đang phấn khích thì hiện giờ lại như bị dội một gáo nước lạnh. Anh ta vui mừng đến bây giờ, lại phát hiện bản thân vẫn không thu được chút manh mối nào trong những lời nói đó.


Liên Diệc nói thêm: “Vụ án này hoàn toàn không có manh mối. Vì vậy cậu mời cô Cơ đến giải mã giấc mơ, nhưng lại không suy nghĩ kỹ lời nói của cô ấy. Cô ấy đã nói rõ ràng rồi. Đừng nói với tôi là cậu không phát hiện ra gì cả.”


Phạm Dương gãi đầu, vừa suy nghĩ vừa nói: “Đội trưởng Liên, quan hệ cá nhân của Lý Tuệ Tuệ gần như bằng không. Nếu là vì thù hận, vậy sẽ dễ tìm thấy người này, hơn nữa, phải có quan hệ gần gũi với cô ấy mới đúng.”
“Tiếp tục đi.”


Nhận được sự khích lệ, Phạm Dương thở phào nhẹ nhõm: “Em đã cử người đến kiểm tr.a tình hình trong nhà của Lý Tuệ Tuệ, cảnh sát bên kia trả lời rất bình thường. Nhưng em quyết định tự mình điều tra, tối nay sẽ xuất phát, ngày mai có thể đến được nhà cô ấy.”


Phạm Dương suy đoán, Lý Tuệ Tuệ mới đến thủ đô ba tháng, bình thường lại không thích nói chuyện, bên cạnh không có người quen nào, chỉ có duy nhất bà chủ, vì vậy, khả năng thù hận là rất nhỏ, nên chỗ ở của cô ấy có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.
Nghĩ đến điều này, anh ta tràn đầy tự tin.


Liên Diệc đánh gãy tâm trạng tốt đẹp của anh ta: “Những điều này căn bản là có thể suy đoán ra rõ ràng, tại sao cậu lại đi giải mộng?”
“Haiz, đội trưởng Liên, em biết sai rồi!” Phạm Dương nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.


Liên Diệc lạnh lùng, cứng rắn nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ về, hy vọng đến lúc đó vụ án sẽ khép lại.”
Hai ngày? Đi đến nhà Lý Tuệ Tuệ hẳn là có thể điều tr.a ra được trong vòng một ngày, Phạm Dương nhanh chóng trả lời: “Vâng, đội trưởng Liên, em sẽ nhanh chóng kết thúc vụ án!”


Sau khi cúp điện thoại, anh ta đi thẳng đến nhà thuê của Lý Tuệ Tuệ.
Trước đó, sau khi anh ta rời đi, ngôi nhà của Lý Tuệ Tuệ đã được kéo dây cảnh giới. Hiện giờ có một vài người đang cầm dụng cụ vào bên trong kiểm tr.a đo lường.


Lần trước anh ta chỉ đến đây điều tr.a với bà chủ. Bước vào căn nhà cho thuê này, không nhìn thấy vết máu nên quên mất kiểm tr.a đo lường, suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn. Phạm Dương cảm thấy cạn lời với bản thân mình, trở về phải xin được trị tội với đội trưởng Liên mới được.


Anh ta vừa bước vào, một người đi tới nói: “Anh Phạm, trong nhà vệ sinh còn sót lại vết máu.”
- -----oOo------
*** 121 ***






Truyện liên quan