Quyển 1 - Chương 9: Yêu là phải ghen!

Cầm lấy lá thư tình trên tay, nhìn vào từng... tạm thời cho nó là chữ đi, gì mà xiêu vẹo hệt như con giun thế này.
“Sao thế vợ?”
“Vợ con khỉ! Là Kha Tuấn! Cấm gọi “vợ” nghe chưa?” - Vừa nói tay vừa đẩy cái bản mặt đang chu môi đòi hôn của hắn.
Trần Kha Tuấn không biết nên vui hay buồn.


Thú thực trước kia gái vây cậu toàn dùng cậu làm con ma-nơ-canh thử đồ, thử son phấn vì cậu khá giống con gái. Và, chả có cái thư tình nào.
Giờ có thư tình... thì là... của đực rựa a!!!!
Nên vui hay buồn đây
“Ai ai ai, đây là thằng thứ 5 trong ngày rồi nha.”


Hắn bắt lấy tay cậu giữ lại, ngoan cố ườn người đến hôn má cậu một cái.
“Không ghen hả?”
“Không, ghen làm gì cơ chứ.” - Hắn giật lấy lá thư tình -”Chồng vứt hộ cho.”
.... Hắn nói hắn không ghen, nói Kha Tuấn không giận là nói dối. Quả thật rất đáng giận mà!


Kha Tuấn nghi ngờ phải chăng tên này chỉ nói cho có chứ không hề yêu cậu!
Yêu là phải ghen mà!!!!
Đi nhanh tới giành lại lá thư, nghiêm giọng nói.
“Tôi sẽ đi gặp thử.”
Hắn nhún vai tạo kiểu “Vạn sự tùy em“... khiến cậu tức điên! Nghiến răng nghiến lợi.


Cuối giờ, cậu đến đúng điểm hẹn, ngập ngừng mãi mới nói được hai từ “Xin lỗi“.
Cậu trai kia xấu hổ cúi đầu.
Để giảm bớt không khí căng thẳng, Kha Tuấn đi trước, đi được một lúc sờ đai lưng thì không thấy chiều khóa xe đâu đành quay lại.


Thấy một cảnh tượng hết sức vi diệu, khóe môi cong lên, Kha Tuấn mang nụ cười hạnh phúc trở về nhà.
Hôm sau.
Lấy lọ thuốc sát trùng áp vào gò má đang sưng đỏ của hắn, cười tủm tỉm.
“Ai khiến cậu đi đánh người ta?”
Cảnh Hưng cười meo meo.


available on google playdownload on app store


“Ai khiến nó dám tơ tưởng người vợ của tớ!”
“Nè, cúi đầu xuống, tớ nói cái này.”
Hắn ngoan ngoãn làm ngay.
“Vợ chỉ yêu chồng thôi, khỏi lo mất nhé!” - Nói xong còn hào phóng tặng hắn chiếc hôn sâu, nháy mắt gợi tình.






Truyện liên quan