Chương 23
Dịch: LTLT
Thời gian cực khổ mà Hứa Thịnh bị ép rong chơi trong “biển đề” lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi nhập học vào một trường cấp 3, học sinh dốt chưa từng nghe giảng bài lại phải đối diện với từng đề mà mình xem không hiểu, học các kiến thức trọng điểm, còn phải dành thời gian luyện chữ.
Trên cái bàn học trong phòng ký túc của Hứa Thịnh lúc nào cũng trống không, ngoại trừ giấy A để viết kiểm điểm ra thì chẳng để bất cứ thứ gì liên quan đến việc học.
Bây giờ tài liệu học kèm càng ngày càng cao, dường như sắp chiếm hết nửa cái bàn rồi.
Quyển trên cùng là vở ghi chép của Thiệu Trạm.
Là ghi chép của học thần mà vô số người trong tieba tha thiết mong chờ, muốn xem thử.
Sau khi tắt đèn, trước khi đi Thiệu Trạm đưa vở ghi chép hồi lớp 10 cho cậu: “Nội dung trên bảng với điểm chú ý của mỗi tiết học đều ở trong đó, còn chỗ nào không hiểu thì tự mình xem.”
Hứa Thịnh cầm lấy quyển ghi chép, tiện tay lật mấy trang, giống như xem truyện tranh vậy.
Kiểu chữ mà tiện tay viết ra với kiểu chữ khi kiểm tr.a chính thức không giống nhau, chữ viết trong ghi chép của Thiệu Trạm không có ngay ngắn giống như chữ hồi kiểm tr.a chất lượng đầu năm mà Hứa Thịnh từng nhìn thấy trước đây, đầu bút vẫn mạnh mẽ, nhưng chữ viết có hơi ngoáy, mang theo mấy phần khoa trương.
Hứa Thịnh: “Chỗ nào cũng không hiểu thì làm sao?”
Thiệu Trạm nhìn cậu, lời nói phát ra từ miệng lạnh lùng như con người của hắn: “Giáo dục bắt buộc 9 năm, đề nghị quay lại giáo dục lại lần nữa.”
Hứa Thịnh: “…”
Đèn cảm ứng ở hành lang cảm ứng được âm thanh, sáng lên theo từng tiếng vang. Thiệu Trạm vừa vặn đứng quay lưng về phía nguồn sáng, đèn trong hành lang mạ lên trên người hắn một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Sau đó, giọng điệu của hắn thả lỏng, lại ngược sáng nói: “Nếu như không hiểu thì gửi wechat cho tôi, trước 1 giờ tôi đều có mặt.”
Mới đầu Hứa Thịnh là rảnh rỗi đi kiếm chuyện, cố ý quấy rối hắn.
– Có đó không?
Sau khi gửi xong, Thiệu Trạm thật sự online trước một giờ, chỉ là trả lời có hơi chậm.
– Có
Hứa Thịnh lên tinh thần, cắn nắp viết, ngồi trước bàn học gõ chữ trả lời.
– Tám chút không?
– Tôi tưởng rằng cậu đang nhắc nhở tôi
– Nhắc nhở cậu cái gì?
– Đề để lại còn ít quá
“…”
Hứa Thịnh chấm dứt quấy rối, quăng điện thoại qua một bên, nhìn giấy nháp mà Thiệu Trạm vừa để lại, sau đó học thuộc công thức.
Buổi tối trước khi ngủ, Hứa Thịnh nhắm mắt lại, thầm nói địa ngục chẳng qua cũng như vậy thôi.
Gánh nặng mà học sinh dốt không thể gánh được.
Học tập đè ch.ết cậu rồi.
Hứa Thịnh nghĩ như thế, đặt xong báo thức, tiện tay để điện thoại lên đầu giường, lúc rút tay về không biết vì sao cậu lập tức ngơ ngẩn, sau đó một tay che trán, tay còn lại xòe năm ngón ra. Trong phòng, ngoại trừ chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào thì không còn bất cứ ánh sáng nào nữa. Cậu nhìn tay Thiệu Trạm vài lần, trong đầu vô cớ xuất hiện câu nói “sờ đủ chưa” của Thiệu Trạm.
… Cậu đang nghĩ gì vậy?
Hứa Thịnh vứt hết mấy suy nghĩ kì lạ này ra khỏi đầu, đây chẳng phải là tay của hắn sao?
Thiệu Trạm tối nào cũng đều đến phòng của cậu tiến hành phụ đạo một kèm một cực kỳ tàn ác. Ngay sau đó, Hứa Thịnh phát hiện ra rằng không chỉ buổi tối mà mỗi ngày sau khi học xong, thời gian 2 tiếng tự học buổi tối cũng không tránh khỏi.
Thời gian học tự học buổi tối vẫn là thiên hạ của học sinh nội trú.
Không biết là ai nghe ngóng được tin tức mấy hôm nay Cố Diêm Vương không có ở trường khiến cho mọi người chơi ở buổi tự học càng điên cuồng hơn: “Không có, thật sự không có. Tui với anh Hầu vừa mới cố ý đến bên ngoài phòng làm việc của Cố Diêm Vương, ấn nấp rất lâu, cửa vẫn đang đóng.”
“Gõ cửa chưa? Tin tức của ông chắc chắn không có sai sót chứ?”
“Gõ rồi.” Hầu Tuấn đóng cửa phòng học lại, “Vốn dĩ tao còn nghĩ nếu như Cố Diêm Vương ở trong văn phòng thật thì tao nên nói gì. Thằng nhóc Đàm Khải thì nghĩ kế bảo tao khóc lóc kể lể với Cố Diêm Vương nói là gần đây áp lực tâm lý quá lớn… Đúng là không phải người mà.”
Trong phòng học, những người khác ban đầu còn giả vờ cúi đầu làm bài tập, nghe thấy câu này liền nhao nhao ngẩng đầu lên: “Các anh em… Onl thôi onl thôi.”
Hầu Tuấn có tìm “anh Trạm” chơi game mấy lần, từ sau khi có anh Trạm, Đàm Khải bị đá ra khỏi team chơi game của cậu ta.
Cậu ta giơ điện thoại, chạy từ tổ 3 đến: “Anh Trạm, có chơi không? Cùng nhau nghiên cứu đường parabol.”
“Parabol” là danh ngôn nhất chiến thành danh của Hứa Thịnh, sau đó trở thành ám hiệu của đám Hầu Tuấn khi chơi game.
Dù sao mấy giáo viên đều xuất quỷ nhập thần, lỡ như hôm nào đó gào một tiếng “chơi game đê”, cuối cùng quay đầu lại phát hiện gương mặt của Cố Diêm Vương sắp tiến đến gần, vậy thì không hay lắm.
“Được.” Hứa Thịnh chỉ mong sao ngày nào cũng nghiên cứu đường parabol với bọn họ. Cậu móc điện thoại ra, dựa ra sau một chút, hỏi, “Trong đội mấy cậu còn chỗ không?”
“Còn, lập tức kiếm chỗ cho ông.” Hầu Tuấn quay đầu, hét với Đàm Khải, “Đàm Khải, mày out đi, không cần mày nữa, để chỗ bạn tốt cho anh Trạm của tụi tao.”
Đàm Khải rưng rưng muốn khóc, nói diễn là diễn. Cậu ta giơ ngón trỏ chỉ về phía Hầu Tuấn, kéo dài giọng nói: “Hầu Tuấn, lương tâm của mày đâu? Lúc đầu lời ngon tiếng ngọt nói trong đội không thể không có tao~ Bây giờ vứt bỏ người ta cũng là mày~~”
Hầu Tuấn sờ ngực nói: “Khải, mày nghe tao nói… Mặc dù mày không ở trong đội, nhưng mày vĩnh viễn sống trong lòng của tụi tao.”
Đàm Khải có lẽ muốn học nữ chính trong phim truyền hình hơi lắc lư đầu với cơ thể để biểu thị cảm giác hờn dỗi. Nhưng mà động tác này của cậu ta thì lại là mãnh hổ đung đưa chính hiệu: “Tao không nghe, tao không nghe!”
Hứa Thịnh vừa vào game vừa bị hai tên này chọc cho buồn cười không chịu được: “Hay là tôi không chia cắt hai người các cậu nữa.”
Hầu Tuấn: “Đừng mà.”
Đàm Khải cũng chỉ là nói mấy câu vu vơ, vẫn rất tình nguyện xem những thao tác đỉnh cao của học thần: “Mau sẵn sàng, tao ngồi xem.”
Dãy cuối của lớp 7 lấy Hứa Thịnh làm tâm, mọi người bao vây một vòng.
Hứa Thịnh vào game, đến nhà kho đạo cụ đổi trang bị xong rồi thoát ra, vừa định vào trận thì cái ghế đang trống không bên cạnh bị người ta kéo ra, cậu liếc nhìn thấy một góc áo màu đen.
Không cần nhìn cũng biết người đến là ai, âm lượng của đám người này bỗng nhiên hạ xuống mức có thể nghe ra được.
Từ hồi khai giảng đến nay, anh đại thật sự chưa làm chuyện gì, với lại có lớp trưởng Hầu Tuấn kiên định cho rằng “anh đại muốn hòa nhập vào tập thể lớp 7”, hình tượng của “Hứa Thịnh” trong lớp coi như cũng khá ổn. Nhưng bởi vì thần thái đi đến đâu khiến người ta nhìn thôi đã lạnh vẫn làm cho không ít bạn học không dám đến gần.
Hứa Thịnh thử nói vấn đề này với hắn: “Lần sau Trương Đồng đến, đừng khiến người ta ra ngoài rẽ phải quay về lớp nữa, nói nhiều lên, đỡ phải đến lúc đó người ta cho rằng tôi cố ý xa lánh cậu ấy.”
Thiệu Trạm không lên tiếng.
“Còn nữa, Hầu Tử tìm cậu, cậu đừng cứ hỏi cậu ta có chuyện gì hay không, học hỏi quan tâm bạn học đi…”
Thiệu Trạm rốt cục cũng có chút phản ứng: “Nói đủ chưa?”
Cuối cùng Hứa Thịnh ném cho Thiệu Trạm một quyển “Nghệ thuật giao tiếp: Vì sao EQ còn quan trọng hơn IQ”: “Tặng cậu quyển sách này, tôi cố ý chạy đến thư viện đó, không cần cảm động quá đâu, cậu xem đi.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh vừa liếc thấy góc áo đen đó, ngay lập tức Hứa Thịnh liền trơ mắt nhìn điện thoại trong tay bị người ta cầm đi. Sau khi Thiệu Trạm không cảm xúc ấn nút “hủy bỏ sẵn sàng” thì quăng cho Đàm Khải ở đối diện: “Cậu ta không chơi.”
Đàm Khải: “?”
Thiệu Trạm: “Cậu ta phải học.”
Kiểm tr.a tháng đã dí đến mông rồi, phải tranh thủ từng phút từng giây.
Thiệu Trạm vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều giật mình: Chuyện gì đây? Làm gì có chuyện anh đại bất lương đốc thúc học thần học tập chứ? Đây là mô típ gì mà khiến người ta không đoán được, như một câu đố?
Với lại học thần còn không bật lại anh đại.
Quần chúng không rõ chân tướng, chờ một hồi thì chờ được “anh Trạm” nói: “À, đúng.”
Đám người Hầu Tuấn, Đàm Khải: “”
Hứa Thịnh sống không còn gì luyến tiếc: “Tôi phải học rồi, mấy cậu chơi đi.”
Đám người ở dãy cuối lớp khó hiểu giải tán.
Người kêu “mọi người giải tán thôi” là Hầu Tuấn. Cậu ta từng trải qua chuyện gõ cửa phòng của học thần lúc sáng sớm, kết quả người mở cửa là anh đại thì giờ có xảy ra chuyện không đoán được, không nghĩ ra được đi chăng nữa thì cậu ta cũng không bất ngờ: “Đi thôi, chúng ta đừng làm phiền hai người họ… Không phải, ý tao là, đừng làm phiền học thần học hành.”
Hứa Thịnh bị Thiệu Trạm đè xuống trước bàn học, một lần nữa đối diện với những kiến thức trọng điểm mà Thiệu Trạm gạch cho, tiếp tục học công thức.
Thỉnh thoảng Thiệu Trạm còn sẽ đút cho cậu chút “hạt giống cho tâm hồn”, tăng thêm lòng tin học hành của cậu. Hắn nhìn ra được lần này Hứa Thịnh thật sự rất khó chống cự được. Nhưng mà nếu như lần này Hứa Thịnh không chống cự được thì hậu quả không thể lường nổi.
Vì để Hứa Thịnh có thêm tâm lý vững vàng đối diện với kiểm tr.a tháng, Thiệu Trạm sẽ cổ vũ cậu.
Chỉ là cách thức Thiệu Trạm đút “hạt giống cho tâm hồn” khiến cậu lông tơ dựng đứng, hắn mặt không cảm xúc khoanh hai câu hỏi đưa cho cậu, không chút tình cảm nói: “Làm đi… Cậu có thể.”
Trong đầu Hứa Thịnh đều là các loại công thức rối rắm mơ hồ, không ngừng quanh quẩn ở bờ vực sụp đổ: “Tôi không thể.”
Thiệu Trạm tách hai tay đang chống cự của Hứa Thịnh, dùng tư thế cứng rắn nhét sách vào trong, lại đưa cây viết màu đen cho cậu: “Cậu làm được.”
Hứa Thịnh không chịu học, vô cùng ngạt thở: “Tôi không làm được.”
Lần này thật sự có ép cậu đến cực hạn cũng vô dụng, dù trước mặt là vách núi thì cậu cũng chỉ có thể nhảy xuống. Ham muốn sống hoàn toàn biến mất trước những câu hỏi này, không làm được bất cứ thao tác cực hạn nào cả.
Nửa tuần trước khi kiểm tr.a tháng.
Với sự huấn luyện kiểu địa ngục cực kỳ tàn ác của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh dùng tốc độ không thể tưởng tượng được học bù xong hơn một nửa phần phải thi.
Hứa Thịnh tắm xong, lau tóc rồi mở cửa cho Thiệu Trạm: “Hôm nay giảng cái gì?”
“Không giảng bài.” Trong tay Thiệu Trạm không cầm nhiều đồ lắm, chỉ có mấy tờ đề, hắn nói: “Làm đề thi thử, tính điểm cho cậu.”
Mặc dù kiểm tr.a tháng có câu hỏi tổng hợp, nhưng trọng điểm vẫn là khảo sát nội dung học một tháng qua, lớp 10 bị mất kiến thức quá nhiều nên Thiệu Trạm chỉ có thể lựa câu hỏi trọng điểm để bù, cộng thêm câu hỏi quen thuộc… Lượt học bù đầu tiên, câu hỏi nên giảng cũng đã giảng rồi, hắn ít nhiều hơi nắm chắc lần kiểm tr.a tháng này.
Đề thi thử là Thiệu Trạm tự ra: “Thời gian làm bài không nhiều, không ra nhiều lắm. Mỗi môn chỉ có hai mươi câu, một câu năm phút, sáu mươi điểm đủ trung bình.”
Để Hứa Thịnh cam tâm tình nguyện làm bài, không thể không có điều kiện.
Thiệu Trạm lại nói: “Làm xong bộ đề thi này, ngày mai nghỉ ngơi một ngày.”
Ngày nào Hứa Thịnh cũng bị ép truyền một đống đồ vào trong đầu, thời gian lâu dài cũng không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một sự tự tin, cảm giác lần kiểm tr.a tháng này thật sự có thể liều một phen, với lại điều kiện này quả thật rất hấp dẫn: “Được.”
Thiệu Trạm nhấn đồng hồ.
Hứa Thịnh tìm viết một hồi mới tìm thấy, bắt đầu làm bài.
Đề Thiệu Trạm ra thật sự vừa phải, Hứa Thịnh làm xong thì còn khoảng nửa tiếng thì tắt đèn. Cậu đậy nắp viết lại, đập đề thi trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đang làm đề mà giáo viên môn Toán đặc biệt chuẩn bị cho hắn, đề toán đó nhìn sơ qua thì không giống với đề trong sách giáo khoa bình thường bọn họ học, vì lần này coi như là đề mở, cậu xem cũng không hiểu.
Thiệu Trạm không ngước mắt, sau khi xếp đề thi Hứa Thịnh đưa đến ngay ngắn lại mới hỏi: “Không kiểm tr.a sao?”
Kiểm tr.a cái gì, nhìn mấy đề này thêm một giây cậu cũng nhức đầu nữa.
Hứa Thịnh thả tay, quăng viết xuống, chống đầu nhìn Thiệu Trạm chấm bài.
Mới đầu, trong lòng hai người đều nghĩ là “không chừng kiểm tr.a tháng có thể lết qua được”, nhưng mà đề kiểm tr.a thử này của Hứa Thịnh hoàn toàn dập tắt tự tin không nên có và hi vọng sống sót của hai người.
Thiệu Trạm không biết lúc mình điền điểm số cuối cùng vào mấy tờ đề thi này thì có tâm trạng gì.
Họ và tên thí sinh: Hứa Thịnh.
Điểm môn Văn: 43 điểm.
Toán: 40 điểm.
Anh: 34 điểm.
Tổng hợp: 41 điểm.
Thí sinh Hứa Thịnh, dưới trung bình tất cả các môn.
———–
Lảm nhảm: Hôm nay có Tát dã 3 nè, t đang suy nghĩ có nên mua full bộ để mần GA gì đó không nhưng chợt nhớ ra là sắp tới còn phải mua ĐMTM nữa nên thôi vậy:v