Chương 28

Dịch: LTLT
Chuyện kiểm tr.a tháng một phòng bốn giáo viên là lời đồn, nhiều phòng thi như vậy nếu chia bốn giáo viên thì hoàn toàn không thực tế.
Hứa Thịnh thấy giáo viên giám thị chỉ có hai người liền yên tâm.
Nếu không thì trong lúc thi cậu cũng không biết phải che bài thi thế nào.


Chỉ là có một chuyện khá phiền phức, giám thị chính của phòng thi đầu tiên là giáo viên tiếng Anh lớp bên cạnh, mặc dù giáo viên này không dạy lớp 7 bọn họ nhưng lại là giáo viên chủ nhiệm của Hứa Thịnh năm lớp 10.


Người phụ nữ mang giày cao gót, động tác duyên dáng. Sau khi cô giáo phát giấy thi xong thì đứng trên bục giảng đọc bài thi từ đầu đến cuối, sau đó mới đặt xuống, nhắc nhở: “… Không có vấn đề gì lớn, thoải mái làm bài là được.”


Đối với thí sinh phòng thi đầu tiên thì giáo viên còn gì mà không yên tâm chứ?
Thật sự không cần lo lắng.
Mỗi một thí sinh đều là hạt giống tốt 985211, không cần phải giám thị, dù không có giáo viên ở trong phòng thì cũng sẽ không xảy ra sự cố gì.


Hứa Thịnh viết xong tên thì thở ra một hơi, lật một trang giấy thi, bắt đầu từng câu từng chữ nhìn đề.
Nếu như một lần xem không hiểu thì xem hai lần.
Nếu xuyên không về trước hôm nhảy tường, bản thân Hứa Thịnh cũng không tin: Cậu, Hứa Thịnh có một ngày có thể có thái độ thi cửa nghiêm túc đến như vậy.


Bạn học xung quanh đã vùi đầu bắt đầu làm bài, nhất thời trong phòng thi chỉ còn lại tiếng ngòi viết viết lên trên giấy thi, thỉnh thoảng còn có tiếng lật giấy, quạt điện trên đầu không ngừng chuyển động.
Khi Hứa Thịnh bắt đầu nhìn đề thật thì phát hiện trên đề có không ít câu hỏi nhìn quen quen.


available on google playdownload on app store


Cậu giống như xuyên qua những câu hỏi này nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Trạm mới tắm xong, đang ở trong phòng ký túc chấm bài vào buổi tối. Mặt mày của thiếu niên cụp xuống, cầm bút khoanh xong câu hỏi, ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện hoàn toàn không nghe giảng, một tay giấu ở phía dưới lén lút chơi điện thoại, hắn đảo bút lại, không nặng không nhẹ gõ lên trên trán của cậu: “Nghiêm túc nghe.”



Thiệu Trạm đoán đề thật sự rất chuẩn.
Hứa Thịnh nhìn sơ qua tất cả câu hỏi trên đề thi một lần, phát hiện tám mươi phần trăm đều đã được Thiệu Trạm giảng rồi.
Không chỉ môn Ngữ Văn, các môn khác cũng như vậy.
Nhưng có ấn tượng với có biết làm hay không là hai chuyện khác nhay.


Hứa Thịnh chỉ có thể bất chấp khó khăn, cố gắng làm.
Giáo viên giám thị vốn đang ngồi trên bục giảng, ngồi được một hồi có lẽ là thấy mỏi rồi muốn đứng lên một lát, thế là bắt đầu vòng quanh các lối, đi lên đi xuống. Giám thị đặc biệt thích ngừng lại bên cạnh vị trí số 1.


Mặc dù cô chưa từng dạy Thiệu Trạm nhưng mức độ nổi tiếng của cậu học sinh này trong khối đủ khiến cho bất cứ giáo viên của lớp nào cũng có ấn tượng sâu sắc.
Cô muốn nhìn thử Thiệu Trạm làm bài như thế nào.


Cô đứng bên cạnh liếc mắt nhìn câu trả lời của các thí sinh, đánh giá tình hình phát huy của các em học sinh lần kiểm tr.a này, đây là thói quen của các giáo viên giám thị.


Nhưng mà mỗi khi ánh mắt của cô lướt đến một góc bài thi thì học sinh nhất khối ngay lập tức kéo bài thi qua, lấy phần bên trái tờ bài làm vừa viết xong đè lên trên!


Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, bài thi che vô cùng kín kẽ, một chữ cũng không nhìn thấy, với lại còn có tư thế “cô không đi thì em không buông tay”.
“…” Đây là thói quen kỳ lạ của học sinh đứng nhất khối gì đó à?
Không thích cho người khác xem đáp án?


Cô giáo lại nhìn cậu lần nữa, mang vẻ mặt đều là dấu chấm hỏi đi vòng qua các dãy khác.

Phòng thi cuối cùng.


Trước khi thi mặc dù Thiệu Trạm đã nhìn mấy bài kiểm tr.a chất lượng đầu năm mà Hứa Thịnh đưa đến, nhưng cách suy nghĩ đáp án của Hứa Thịnh thật sự rất khó sao chép. Hắn dựa ra sau, xoay viết trong tay, chậm chạp chưa có bắt đầu làm bài.


Hạng áp chót ngồi đằng trước thì lại múa bút thành văn, động tác trên tay chưa từng ngừng lại.


Cây viết mực màu đen trong tay Thiệu Trạm sau khi quay một vòng thì rơi xuống đất. Thiệu Trạm dứt khoát quăng bài thi, nằm sấp xuống ngủ một hồi giống như Hứa Thịnh nói, trước khi hắn nằm xuống thì lại nhớ ra gì đó, đưa tay vỗ vai hạng áp chót.


Áp chót quay đầu lại, cơ thể hơi dựa ra sau, thật sự là bình thường bị Hứa Thịnh lừa nhiều rồi, chống bàn ở đằng sau hỏi: “Mày muốn làm gì nữa?”
Giọng điệu Thiệu Trạm bình bình nói: “Lát nữa chia tao một bản đáp án.”


Áp chót nghe thấy hai chữ “đáp án” lập tức nổi điên: “Một chiêu mày dùng một lần vẫn chưa đủ, mày còn muốn sỉ nhục tao lần hai sao?!”
Thảm kịch đưa đáp án lần trước thật sự quanh quẩn trong lòng áp chót không thể xóa nhòa.


Nhớ mang máng lời nói của Hứa Thịnh khi đó thành khẩn đến cỡ nào, chân thành khen áp chót điểm trung bình chỉ có 50, đồng thời còn bày tỏ tư tưởng chính “đáp án của người khác tao không thèm đâu, tao chỉ muốn xem tiềm lực của mày”.


Khen đến mức áp chót lâng lâng, cuối cùng nói: “Được thôi, tao đưa đáp án của tao cho mày.”
Kết quả lần thi đó Hứa Thịnh vậy mà dùng chiêu loại trừ đáp án, thi còn được điểm cao hơn cậu ta!


Thật ra trước đây áp chót không cảm thấy sợ anh đại này, sau khi tiếp xúc vẫn rất dễ nói chuyện, nhưng mà không biết có phải ảo giác của cậu ta không mà “Hứa Thịnh” hôm nay hình như không dễ nói chuyện như trước đây.


Trong lúc đó thiếu niên kia đã đến gần cậu ta, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.
Áp chót chỉ cám thấy một cơn ớn lạnh xông về phía chỗ của cậu ta, cậu ta căng thẳng, giống như trở lại khoảnh khắc bị ấn lên trên bàn lúc nãy vậy, sau đó bên tai vang lên năm chữ: “Mày có đưa hay không?”


Thật ra giọng nói của Thiệu Trạm không có cảm giác uy hϊế͙p͙ người khác, nhưng mà cảm giác ngột ngạt mãnh liệt đó vẫn chui thẳng vào trong tai áp chót.
Bản thân áp chót còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thốt ra: “… Đưa.”
Sỉ nhục thì cứ sỉ nhục đi.


Nếu như không đưa sợ là anh đại sẽ đè cậu ta đánh một trận sau khi tan học.
Đáp án của áp chót nhanh chóng truyền từ trước ra sau.
Thiệu Trạm muốn bản đáp áp này thật sự không giống như áp chót nghĩ, hắn hoàn toàn là dùng để tham khảo, nhìn xem học sinh dốt chân chính làm bài thế nào.


“Kiểm tr.a kết thúc, các thí sinh hãy đặt viết xuống, không làm bài nữa.”
“Các em học sinh hãy giữ nguyên vị trí, 15 phút sau sẽ tiến hành kiểm tr.a môn thứ hai, môn thi thứ hai là môn Toán.”
Loa thông báo lặp lại hai lần.


Hứa Thịnh nộp xong bài thi, có thể là do phòng học quá oi bức, cộng thêm căng thẳng, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi thật mỏng.
Sợ ở trong đây thì các bạn học khác sẽ cầm đề đến hỏi cậu nên nộp xong bài thì cậu ra khỏi phòng học.


Sau khi nộp bài thi Hứa Thịnh thật sự không có nơi để đi, thế là tránh dòng người đi đến quầy bán đồ ăn vặt gần căn tin mua đồ ăn. Quầy bán đồ ăn vặt chỉ mở một cửa sổ nhỏ, cửa sổ này đối với dáng người cao như “Thiệu Trạm” mà nói thì có hơi thấp một chút, cậu khom người, cách cửa sổ chỉ mấy món.


“Được rồi, tổng cộng 17 tệ.” Chủ quán từ bên cạnh kéo xuống một cái túi trong suốt, đặt đồ ăn vặt vào, “Tiền lẻ của dì không đủ, hay là cháu lấy thêm cho đủ được không?”
“Được ạ.”
Vì để cho chẵn, Hứa Thịnh tiện tay cầm một cây kẹo.


Sau đó ngồi vào khu ăn uống bên cạnh, lấy điện thoại ra thăm hỏi bạn cùng bàn.
– Cậu thế nào rồi?
– Còn sống không?
Chắc là Thiệu Trạm không nhìn điện thoại nên không có trả lời.


Hứa Thịnh không gửi tin nhắn nữa, cậu ăn xong sandwich trong tay, lại xé cây kẹo trong túi, lúc này mới ngậm kẹo chạy về phía tòa nhà dạy học… Kẹo này hương bạc hà, lạnh đến mức khiến người ta tỉnh táo không ít.


Cậu không về phòng thi đầu tiên cũng không dám về, chỉ cách một cái cửa sổ nhìn thấy một đám người bu lại thì biết là đang so đáp án rồi.
Cậu vòng một vòng, khi vòng đến phòng thi cuối cùng, lúc này mới cảm thấy hô hấp thông suốt.
Vẫn là phòng thi này thoải mái.
Tự do.


Người ở phòng thi cuối cùng đều đang bận rộn làm phao cho môn thi kế tiếp, bạn học trong lớp tụ tập thành một vòng, cũng có người trốn ở cửa sau chơi game. Có thể là kiểm tr.a ban nãy tiêu tốn quá nhiều tinh thần nên Thiệu Trạm đang nằm sấp trên bàn ngủ bù.


Hứa Thịnh nhìn từ góc độ này qua, chỉ có thể nhìn thấy tay thiếu niên đang để trên mép bàn với một nửa cái gáy.
Thiệu Trạm hoàn toàn lạc lõng với cả phòng thi cuối cùng như lại có chỗ hòa hợp không nói rõ được.


Trên người hắn dường như có hai tính chất đặc biệt chỏi nhau cùng tồn tại.
Thiệu Trạm vốn dĩ muốn ngủ, chỉ là sau khi nhắm mắt, ý thức bên trong thanh âm hỗn tạp xung quanh bị kéo xa.
“Vì sao lần nào cũng đến thi?”


“Cố ý về phòng thi ngồi đủ hai tiếng đồng hồ để nộp giấy trắng… Người thật sự muốn từ bỏ bản thân sẽ không làm chuyện thế này, em nhìn những bạn khác trong phòng thi đi, đó mới là thật sự không muốn học.”
“Thiệu Trạm.” Giọng nói đó lại hỏi, “Em đang đấu tranh với chuyện gì?”


“…”
Cảnh trong mơ kỳ lạ, hình ảnh không ngừng tua lại giống như một bộ phim câm trắng đen vỡ thành từng mảnh nhỏ, thời gian và không gian nối kết lộn xộn nhưng lại tồn tại thật sự, mấy lớp âm thanh xen kẽ ở bên tai, không phân biệt được là hiện thực hay ảo giác.


Vị trí phía trước Thiệu Trạm để trống, áp chót đang cắm trong nhóm chơi game ở cửa sau.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Hứa Thịnh bước vào, phòng thi cuối cùng lập tức rơi vào sự im lặng vô cùng kỳ lạ.
“Đó là học thần à?”
Học thần không có gì đến phòng thi cuối cùng của bọn họ làm gì?!


Sau đó bọn họ nhìn thấy học thần như bên cạnh không có ai ngồi quay ngược người xuống vị trí trống ở đằng trước “Hứa Thịnh”, dạng chân ra, chân dài đạp trên đất, tay để lên thành ghế.


Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng “học thần đến tìm anh đại” làm cho chấn động đến mức trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hứa Thịnh vốn muốn tìm Thiệu Trạm nói chuyện một hồi.


Cậu thấy hắn đang ngủ cũng không muốn quấy rầy, định để lại viên kẹo trên bàn Thiệu Trạm rồi đi, cuối cùng tay vừa đưa ra còn chưa kịp đụng đến bàn thì Thiệu Trạm đã mở mắt.


Gần đây hắn cảm thấy vô vùng nhạy cảm với những người đột ngột đến gần, còn chưa nhìn rõ người đối diện là ai, ngay sau đó cổ tay Hứa Thịnh đã bị hắn nắm lại.
“Không cần nhiệt tình đến vậy đâu.” Hứa Thịnh cầm viên kẹo, giật mình nói.


Thiệu Trạm hoàn hồn, buông tay: “Cậu đến đây làm gì?”
Hứa Thịnh nói: “Phòng thi mấy cậu đều đang so đáp án, tôi sợ tôi mà về thì người người nhào đến hỏi tôi đáp án là gì, đến đây tránh một lát.”
Hứa Thịnh nói xong, đưa viên kẹo trong tay qua: “Ăn không?”


Thiệu Trạm không nói muốn, Hứa Thịnh nhét kẹo vào trong tay hắn luôn.


“Kẹo bạc hà, sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ. Tôi cảm thấy tôi làm bài cũng được, mẹ nó lần đầu tiên tôi đọc đề cẩn thận đến như này, lần này chắc chắn phát huy hơn mức bình thường.” Hứa Thịnh nói, “Cậu không cần lo lắng.”


Thiệu Trạm lột vỏ kẹo ra, hương bạc hà quả thật xông thẳng lên đầu, bất ngờ làm bình ổn lại tâm trạng: “Có thể cậu không hiểu phát huy hơn mức bình thường có nghĩa gì.”
Hứa Thịnh: “Cậu có ý gì?”
Thiệu Trạm: “Chính là ý mà cậu nghĩ.”
Hứa Thịnh: “Đm.”


“Môn tiếp theo cậu cứ nộp giấy trắng đi.” Thiệu Trạm nói, “Nộp giấy trắng còn đỡ hơn cậu điền hết đáp án vào.”
“…”
Cái tên Thiệu Trạm một ngày không cà khịa mình thì sẽ ch.ết à?
Tuyển thủ có năng lực cà khịa cấp 10.
Kiểm tr.a tháng ròng rã hai ngày liên tục.


Hai ngày này đối với Hứa Thịnh và Thiệu Trạm thì một giây dài bằng một năm, nước sôi lửa bỏng, giống như chịu cực hình, hết môn này lại đến môn khác.
Tiếng chuông bắt đầu kiểm tr.a lại vang lên.
Cho đến khi tiếng chuông cuối cùng thanh thúy kéo dài kết thúc.


Kèm theo đó là giọng nói trầm bổng của Cố Diêm Vương trong loa: “Các em học sinh! Kết thúc kiểm tr.a tháng, thầy tin rằng các em học sinh đều cố hết sức mình, nộp lên bài kiểm tr.a hoàn hảo nhất, cho dù kết quả tốt hay xấu thì điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ đó là nhanh chóng bình ổn lại trạng thái, lấy diện mạo mới toanh để nghênh đón giai đoạn học tập tiếp theo…”


Mấy câu ở đằng sau Hứa Thịnh không nghe rõ lắm, vì cậu vừa mới đặt bút xuống thì nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm có thể lấn át luôn tiếng loa phát thanh.
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm này hình như là ảo giác.


Người trong phòng thi vẫn đang nói đùa với nhau giống như không ai nghe thấy tiếng vang cực lớn này. Kiểm tr.a kết thúc, giám thị cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói mọi người thu bài thi từ trước về sau.
Hứa Thịnh lại không nghe thấy gì cũng không nhúc nhích được.


Cậu chỉ có thể nhìn thấy miệng của giám thị không ngừng khép mở, hình như cảnh tượng trước mặt đều đang chậm rãi cách xa cậu, có một cảm giác bị hút ra mãnh liệt như không còn thuộc thế giới này nữa, cùng lúc đó, tiếng sấm ngoài cửa sổ lại càng ngày càng vang!






Truyện liên quan

Thái Hậu, Chuyện Này Không Hợp Phép Tắc

Thái Hậu, Chuyện Này Không Hợp Phép Tắc

Đào Đào Nhất Luân20 chươngFull

240 lượt xem

Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ (Và Nếu Như Chuyện Này Là Có Thật)

Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ (Và Nếu Như Chuyện Này Là Có Thật)

Marc Levy16 chươngFull

77 lượt xem

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Kim Kinh Nam9 chươngTạm ngưng

118 lượt xem

Liên Quan Tới Ta Tại Tổng Mạn Thế Giới Mở Hậu Cung Chuyện Này Convert

Liên Quan Tới Ta Tại Tổng Mạn Thế Giới Mở Hậu Cung Chuyện Này Convert

Đặng Thức Bộ340 chươngFull

8.1 k lượt xem

Toàn Cầu Huyễn Tưởng: Liên Quan Tới Ta Trở Thành Manh Vương Chuyện Này Convert

Toàn Cầu Huyễn Tưởng: Liên Quan Tới Ta Trở Thành Manh Vương Chuyện Này Convert

Lộ Lộ Tử74 chươngDrop

3.6 k lượt xem

Cưới Hoàng Hậu, Lại Để Ta Chuyện Này Thái Giám Hỗ Trợ? Convert

Cưới Hoàng Hậu, Lại Để Ta Chuyện Này Thái Giám Hỗ Trợ? Convert

Nhĩ Thị Trư Mạ!1,566 chươngTạm ngưng

68.9 k lượt xem

Liên Quan Tới Ta Tại Tổng Mạn Thành Dưới Đất Liên Động Nhị Thứ Nguyên Chuyện Này Convert

Liên Quan Tới Ta Tại Tổng Mạn Thành Dưới Đất Liên Động Nhị Thứ Nguyên Chuyện Này Convert

Tiểu Mao Cầu373 chươngFull

6.9 k lượt xem

Về Ta Xuyên Qua Đến Tiền Văn Minh, Lại Kêu Kiana Chuyện Này Convert

Về Ta Xuyên Qua Đến Tiền Văn Minh, Lại Kêu Kiana Chuyện Này Convert

Một Hữu Nhân Yếu Đích Tòng Giả182 chươngFull

522 lượt xem

Liên Quan Tới Ta Xuyên Qua Đến Nguyên Thần Đồng Thời Đem Trong Lòng Ý Tưởng U Ám Từng Cái Thực Hiện Chuyện Này Convert

Liên Quan Tới Ta Xuyên Qua Đến Nguyên Thần Đồng Thời Đem Trong Lòng Ý Tưởng U Ám Từng Cái Thực Hiện Chuyện Này Convert

Xslr1213811 chươngDrop

742 lượt xem

Nữ Đế, Ngươi Cũng Không Suy Nghĩ Chuyện Này Bị Thừa Tướng Biết Chưa? Convert

Nữ Đế, Ngươi Cũng Không Suy Nghĩ Chuyện Này Bị Thừa Tướng Biết Chưa? Convert

Tào Tặc Chi Chí520 chươngFull

4.9 k lượt xem

Về Ta Chuyển Sang Kiếp Khác Thành Mỹ Thiếu Nữ Cũng Tùy Thân Mang Theo Đạn Hạt Nhân Này Đương Chuyện Này

Về Ta Chuyển Sang Kiếp Khác Thành Mỹ Thiếu Nữ Cũng Tùy Thân Mang Theo Đạn Hạt Nhân Này Đương Chuyện Này

Tối Ái Cuồng Tam Đích Ô Nha571 chươngFull

1.5 k lượt xem

Dưa Du Đề Đốc Tới Đưa Tin! Về Xuyên Qua Trở Thành Quan Chỉ Huy Chuyện Này

Dưa Du Đề Đốc Tới Đưa Tin! Về Xuyên Qua Trở Thành Quan Chỉ Huy Chuyện Này

Xanh Tán Đích Long Miêu360 chươngDrop

726 lượt xem