Chương 40
Dịch: LTLT
Hứa Thịnh miệng toàn nói bậy bạ, cũng không biết bây giờ mình đã kéo được mấy phút rồi, lại không thể ngừng lại hỏi bên dưới khán đài: “Xin hỏi tôi đã nói đủ chưa?”
“Mẹ nó mấy phút rồi nhỉ?”
“Đm, sao vẫn chưa xong?”
Nếu như mấy câu đó mà nói ra khỏi miệng, chắc chắn tất cả mọi người sẽ điên luôn.
Bài phát biểu này của Hứa Thịnh nói giống như trong quyển sổ tay chiêu sinh của Lục trung Lâm Giang, chờ cậu khen xong năng lực của giáo viên thì thật sự hết vốn, chỉ có thể tùy ý bước mấy bước trên sân khấu, tự sáng tạo cho mình một tiết mục, dẫn đầu học sinh Lục trung hô khẩu hiệu: “Các bạn học sinh trường Lục trung, hô cùng tôi nào!”
Hứa Thịnh xoay micro: “Lục trung Lục trung, không gì cản nổi!”
Tập thể học sinh Lục trung bùng lên cảm giác vẻ vang, vậy mà cùng làm loạn với cậu: “Không gì cản nổi!”
“…”
Đậu má.
Người của những trường khác lại chấn động.
Cái trường này chưa xong à?
Tuy Mạnh Quốc Vĩ bất ngờ nhưng ai mà chẳng thích nghe người khác tâng bốc mình. Anh vui sướng nhìn thiếu niên thiên tài của mình, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cái bóng: “Hứa Thịnh?”
Thiệu Trạm bước ra từ cuối hàng trung đội 7, đi thẳng đến trước mặt Mạnh Quốc Vĩ.
Hắn ở phía sau nên không thể ra ám hiệu cho Hứa Thịnh.
Đi đến hàng trước mới cách Hứa Thịnh gần hơn, trước khi hắn bước ra đã tháo mũ xuống, không nói hai lời nhét vào trong tay Hầu Tuấn, sau đó kiếm cớ hỏi: “Thưa thầy, có dư cái mũ nào không ạ?”
Mạnh Quốc Vĩ nhìn dáng vẻ đầu tóc rối bời của Hứa Thịnh, lại nhìn học sinh xuất sắc trên sân khấu, thầm nói đúng là có so sánh sẽ có khác biệt.
Anh mang tâm trạng phức tạp dạy dỗ: “Mũ vừa mới phát ra không bao lâu em đã làm mất rồi sao?! Còn nữa, tay áo em là sao thế? Bỏ xuống cho thầy, có ra thể thống gì không?” Mạnh Quốc Vĩ thở dài, cúi người lấy ra một cái mũ từ trong thùng giấy bên cạnh, “Em học hỏi bạn cùng bàn của em đi, bạn học xuất sắc như thế ngồi ngay bên cạnh em, suốt ngày không học điểm tốt…”
Lúc Thiệu Trạm nhận mũ, đứng đối diện với người đang nói trên sân khấu đưa tay ra hiệu tạm ngừng, mới nói: “Cảm ơn thầy Mạnh.”
Hứa Thịnh thấy tay trái Thiệu Trạm cầm nón, duỗi ra một ngón tay chống lên trên lòng bàn tay phải, ra hiệu: Ngừng được rồi.
Cậu thở phào một hơi, dự định nói lời kết thúc.
Thần kinh bỗng nhiên được thả lỏng, suýt nữa nói ra lời thoại kinh điển “lần sau em hứa không tái phạm nữa”, Hứa Thịnh hơi cúi người: “Bài… bài phát biểu của tôi đã kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Cậu xuống sân khấu, Cố Diêm Vương bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Không đúng, lời thoại này sao nghe giống bản kiểm điểm của thằng nhóc Hứa Thịnh vậy?”
Tuy học sinh của các trường khác bị ép nghe bài phát biểu trường Lục trung Lâm Giang xuất sắc cỡ nào trong thời gian dài như thế nhưng vẫn lịch sự vỗ tay.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay.
Ban giám hiệu của các trường còn lại vội vàng ra thông báo: “Trường chúng ta cũng không được thua! Thông báo cho đại diện học sinh của chúng ta, lát nữa lên phát biểu nhớ kèm theo giới thiệu trường, thua người không thua trận!”
Thế là lễ khai mạc giáo dục quốc phòng lần này, do Hứa Thịnh đi đầu nên đã trở thành đại hội giới thiệu trường học.
Khẩu hiệu liên tục xuất hiện, với tinh thần và diện mạo phi thường mở màn khóa học quân sự lần này.
“Tứ trung Hồng Hải chúng t, tỉ lệ lên lớp ổn định ở mức 14%, thành lập vào tháng 8 năm 2007, hiện nay có 6 khối, 42 lớp. Hồng Hải! Hồng Hải! Hoàn thành giấc mộng, dẫn dắt tương lai!”
“…”
14% thì không cần lấy ra chém gió đâu.
Hứa Thịnh không rảnh để nghĩ những chuyện này, sau khi cậu lui xuống thì lùi đến hàng cuối cùng, khoác vai Thiệu Trạm, tiến lại gần thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiệu Trạm: “Cậu hỏi tôi à?”
Hứa Thịnh sắp điên rồi: “Cậu ở trên sân khấu có nghe thấy tiếng sấm không, lần trước đánh vẫn chưa đủ sao mà còn đến nữa?”
Lần trước dù sao cũng còn có động tác mang tính biểu tượng: Nhảy tường.
Miễn cưỡng có thể giải thích là vì đụng hỏng đầu óc rồi. Nhưng lần này hai người đều đang đứng yên lành, không có đụng cũng chẳng đập trúng, cứ thế mà đổi.
“Lần này không có choáng đầu, cũng không có dấu hiệu.” Thiệu Trạm bình tĩnh phân tích, “Lần trước, thời gian hôn mê ở phòng thi chỉ có mấy phút, hôm nhảy tường dựa vào lời giải thích của lão Mạnh thì chắc thời gian cỡ nửa tiếng. Cho nên có thể giải thích là khả năng thích ứng của cơ thể chúng ta đang dần đần tăng mạnh.”
“?”
Thiệu Trạm: “Có lẽ lần tới, tôi vào trong cơ thể của cậu còn suôn sẻ hơn lần này.”
Hứa Thịnh: “… Đừng cứ đi vào đi ra nữa, cậu không thể đổi từ khác sao?”
Sao mỗi lần thảo luận đến vấn đề này thì luôn dễ dàng khiến người nghe hiểu nhầm vậy?
Suôn sẻ cái gì.
Còn cố ý cảm thán lần này vào khá trơn tru sao?
Hứa Thịnh bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình.
Có phân tích nhiều hơn cũng vô dụng.
Hứa Thịnh đành phải chấp nhận sự thật cậu lại trở thành Thiệu Trạm, tạm thời không biết lần này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ có thể trông chờ lần sấm sét đánh tiếp theo tới sớm một chút.
Học quân sự mà thôi…
Hứa Thịnh xếp bài phát biểu vừa rồi thành sự cố, thầm nghĩ, cũng chẳng phải thi cử, còn có thể hành ra chuyện gì chứ?
“Chào các em! Tôi là thầy huấn luyện của các em, họ Vương.” Thầy huấn luyện của lớp 11- ở trong nhóm giáo viên huấn luyện vô cùng bắt mắt, dáng người cao gầy, tướng mạo đoan chính, sống lưng ưỡn thẳng tắp, khi nói chuyện giọng nói có hơi khàn, “Gọi tôi thầy Vương là được.”
Vị thầy giáo huấn luyện của lớp bọn họ không giống với các giáo viên huấn luyện khác, vừa mới đến đã ra oai phủ đầu.
Chưa nói được mấy câu đã bắt đầu trò chuyện với học sinh lớp 11- rồi: “Đại diện học sinh vừa rồi phát biểu là ở trong trung đội của chúng ta sao? Nói rất tốt, rất biết dẫn dắt bầu không khí.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Có bạn học nói, “Cũng không nhìn xem anh Trạm của tụi em là ai.”
“Anh Trạm, vừa rồi ông rất đỉnh đó.”
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tất cả học sinh theo từng tốp đi đến căn tin, môn đầu tiên của buổi chiều là dọn dẹp ký túc xá, thầy Vương sẽ đến hướng dẫn bọn họ gấp chăn. Hầu Tuấn vừa chờ hàng người phía trước tiến lên vừa nói: “Phát huy tại chỗ, đổi lại là tui chắc chắn ngay cả nói bình thường cũng không nói được. Vừa rồi ông có căng thẳng không?”
Hứa Thịnh: “Có gì đáng căng thẳng đâu, thứ này nghĩ cũng không cần nghĩ.”
Thiệu Trạm: “…”
Mạnh mẽ đến cực hạn chính là kiêu ngạo.
Hứa Thịnh nói câu làm màu như thế, may là đang ở trong cơ thể Thiệu Trạm nên mới chịu nổi sự kiêu ngạo này.
Căn tin căn cứ Lục Châu khoảng chừng có hai tầng, học sinh Lục trung Lâm Giang với Tứ trung Hồng Hải dùng tầng một, căn tin bày trí đơn giản, hai bên đều có sáu cửa sổ gọi cơm.
Hàng ngũ xếp khoảng mấy phút.
Hầu Tuấn là người đầu tiên gọi cơm xong, không cầm được chén canh trong tay, lúc quay trở lại thì càng đi càng không bưng được, thấy “Hứa Thịnh” gần mình nhất, thế là nhét thẳng vào trong tay “Hứa Thịnh”: “Anh Thịnh, giúp một chút, canh sắp đổ rồi, suýt nữa gây ra thảm án. Chỗ tui ngồi ở bên cạnh, có thể cầm đến giùm được không?”
Trong tay Thiệu Trạm cầm chén canh của Hầu Tuấn, không có từ chối.
Hứa Thịnh nói: “Nếu như lát nữa xếp hàng nhanh, tôi gọi cơm giùm cậu.”
Đằng trước đại khái còn mười mấy người.
Sau khi Thiệu Trạm đi, hàng ngũ duy trì tốc độ di chuyển trước đó chậm rãi nhích lên.
Khi hàng ngũ nhích đến một cây cột chịu lực, Hứa Thịnh nhàm chán dựa vào cột, muốn cúi đầu lướt điện thoại một lát, nhưng mà sờ đến túi quần mới nhớ ra đây không phải quân phục của cậu, cậu hơi thấy tiếc thở dài, tháo cái mũ đang đội trên đầu xuống, lại lần lượt cởi nút cổ tay áo ra xong xắn lên.
Giống như biến hình vậy, trong vòng mấy phút từ “học thần lạnh lùng” đổi thành “anh đại ngang ngược”.
Thần thái mà bình thường Thiệu Trạm ép xuống bây giờ lại rải ra bên ngoài giống như không cần tiền vậy.
Nhưng mà Hứa Thịnh với Thiệu Trạm không giống nhau lắm. Cậu vẫn luôn mang đến cho người khác một loại cảm giác tùy hứng, lười nhác, khi ngước mắt nhìn người ta thì sẽ theo thói quen có mấy phần ý cười.
Hứa Thịnh xắn tay áo xong, hàng ngũ vẫn chưa di chuyển.
Người xếp đằng sau không ngừng xì xào bàn tán, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, đẩy đến mức vài nữ sinh mặt đỏ tới mang tai di chuyển luôn, trong đó có một nữ sinh không buộc tóc bị đẩy ra ngoài. Mái tóc dài của nữ sinh kia được vén ra sau tai, mũ quân phục đội trên đầu giống như mang một món phụ kiện, da trắng, hai má ửng đỏ, đi đến trước mặt Hứa Thịnh, giọng nói rất nhỏ: “Bạn ơi…”
Hứa Thịnh ngước mắt.
“Chào bạn. Mình… mình là học sinh trường Tứ trung Hồng Hải.” Nữ sinh nói đến đây thì nhìn thẳng vào mắt Hứa Thịnh, xấu hổ ngừng lại mấy giây, không thể nói tiếp được, chỉ đưa mảnh giấy nắm chặt trong tay qua.
Trên mảnh giấy hiển nhiên là mấy thứ như phương thức liên hệ gì đó.
Tuy bây giờ đang trong cơ thể của Thiệu Trạm, nhưng Hứa Thịnh từ nhỏ đến lớn đã không ít lần nhận được những ám hiệu này, sao không hiểu được chứ?
Biệt danh “bạn của chị em” không phải tự nhiên có, cậu vẫn luôn đối xử rất dịu dàng với phái nữ, EQ không thấp, dù có từ chối thì cũng sẽ có trình độ, không đến mức khiến mặt mũi đối phương khó xử, thậm chí còn đem đến cho người khác một ảo giác bình thường chắc chắn đi rải thính khắp nơi: “Chào cậu.”
Hứa Thịnh dựa vào cây cột, khi nhìn cô gái đó, ý cười trong mắt vẫn không giảm: “Đưa cho tôi sao?”
Dù sao cũng không phải cái xác của bản thân Hứa Thịnh, cho nên vẻ ngoài lạnh lùng khó gần cực kỳ của Thiệu Trạm làm ra biểu cảm này sẽ có lực tấn công càng lớn hơn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, nữ sinh kia khẩn trương đến mức không nói nên lời.
Hứa Thịnh đang định uyển chuyển từ chối, kiểu như dùng giọng điều đùa giỡn nói “cậu rất xinh đẹp, có phải đang chơi thật hay thách không” để cho đối phương bậc thang đi xuống. Nghĩ một lát, bây giờ cậu là Thiệu Trạm, không chừng Thiệu Trạm sẽ thích gu thế này thì sao?
Hứa Thịnh lại nhìn nữ sinh kia, trông cũng được, xinh xắn lanh lợi.
Mẹ nó, trên thế giới này sao lại có người hiểu lòng người như cậu thế này?!
…
Tuy giả thiết này cứ khiến cậu cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhưng Hứa Thịnh không có suy nghĩ cặn kẽ, tiếp tục cân nhắc.
Nếu như cậu chặt hoa đào của Thiệu Trạm…
Hứa Thịnh đang chần chừ rốt cuộc có nên nhận mảnh giấy trước mặt không, một giây trước khi đầu ngón tay sắp chạm vào tờ giấy thì tay Hứa Thịnh bọ một bàn tay khác từ bên người cậu duỗi đến cản lại, nói cản lại thì có thể không chính xác lắm, chính xác hơn là giữ lại.
Tay của Thiệu Trạm phủ lên trên mu bàn tay của cậu.
“Ngại quá.” Ngoại trừ lòng bàn tay ấm áp đang đè lên tay cậu. Hứa Thịnh còn nghe thấy một giọng nói không chút cảm xúc, có hơi lạnh, “Cậu ấy không thêm bạn.”
Hứa Thịnh: “…”
Nữ sinh kia cũng ngơ ngác: “…”
Thiệu Trạm nói xong, lại hỏi: “Còn có việc gì không?”
“Không… Không có.” Nữ sinh kia rút tay về, cầm mảnh giấy để ở phía sau, hiếm khi không cảm lúng túng vì bị người ta từ chối, chủ yếu là vì người cản mảnh giấy lại là một anh đẹp trai khác, tình cảnh này rất khó khiến người khác cảm thấy lúng túng.
Không chỉ không lúng túng, thật ra còn có chút hứng thú.
Nữ sinh kia cùng với mấy người bạn đang vây xem của cô cùng lúc phun ra một tiếng “đờ mờ” ở trong lòng.
Cái phát triển này!
Người ngơ nhất chắc không ai có thể qua nổi Hứa Thịnh đang dựa cột.
Nhưng mà Thiệu Trạm nói xong cũng không cho cậu có thời gian phản ứng, tay của hắn di chuyển lên trên, cầm cổ tay của Hứa Thịnh, kéo cậu về lại hàng, giữ một khoảng cách với mấy nữ sinh ở đằng sau.
Thiệu Trạm buông tay. Hắn vừa mới quay lại thì từ đằng xa đã nhìn thấy Hứa Thịnh đang mang gương mặt của hắn cười với nữ sinh, lạnh giọng nói: “Giải thích.”
Hứa Thịnh lắc lắc cổ tay: “Giải thích cái gì?”
Hứa Thịnh cho rằng giải thích mà Thiệu Trạm muốn có thể là vấn đề “vì sao muốn phải hỏng hình tượng của hắn”, nhưng mà Thiệu Trạm nhìn cậu lại nói: “Bình thường cậu đều nói chuyện như thế với con gái sao?”
“…” Hứa Thịnh cảm thấy đoạn đối thoại này sao nghe có vẻ giống như đang hỏi tội, “Tôi nói chuyện thế nào? Chẳng phải chỉ nói chuyện bình thường sao?”
Thiệu Trạm không muốn bình luận.
Được thôi.
Hứa Thịnh giải thích: “Tôi đang định từ chối. Chẳng phải tôi sợ lỡ như đó là gu cậu thích, lát nữa cậu lại đánh tôi thì sao?”
Hứa Thịnh nói xong lại thấy Thiệu Trạm im lặng mấy giây, nói hai chữ: “Không phải.”
Hứa Thịnh: “Không phải gì cơ?”
“Không phải gu mà tôi thích.”
Hứa Thịnh ngẩn người.
Ngay cả khi người đằng trước đã gọi cơm xong, người tiếp theo đến lượt cậu cậu cũng chẳng chú ý, dì căn tin dùng muỗng sắt gõ một tiếng “keng”, cất giọng hỏi: “… Thằng bé này, ăn cái gì?”
Nữ sinh hàng sau sau khi lùi về, bạn của cô quan sát hai người trước mặt một hồi, cuối cùng nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thôi bỏ đi, mấy năm nay, quả nhiên trai đẹp đều yêu trai đẹp rồi.”
Ăn cơm xong.
Phạm vi hoạt động buổi chiều là dọn dẹp đồ đạc trong phòng ký túc.
Phòng ký túc chia theo giường tầng, tổng cộng có tám giường, nhóm bọn họ chỉ có sáu người, cho nên không cần tranh vị trí giường.
Trưởng phòng là Hầu Tuấn.
Thầy Vương chỉ định một phòng để tiến hành giải thích việc dọn dẹp phòng ở cả ký túc xá nam và nữ. Sau khi giảng ở phòng nữ xong thì đến đây, khi bước vào phòng Hầu Tuấn vỗ tay trước: “Chào mừng thầy Vương!”
Hứa Thịnh không có chen xếp ở hàng đầu cùng mười mấy người trong lớp, cậu ngồi trên một cái giường trống ở bên ngoài vòng tròn, chân dài duỗi trên đất, uể oải nghe giáo viên huấn luyện giảng từng quy định.
5 phút sau, cậu không ngồi nổi nữa:”Báo cáo!”
Thầy Vương ngừng lại: “Nói.”
Hứa Thịnh: “Xin phép đi nhà vệ sinh ạ.”
Thầy Vương cũng không nghiêm khắc, làm tiếp nói: “Đi đi.”
Hứa Thịnh đi đến cửa phòng, nhớ ra bây giờ cậu là Thiệu Trạm, thật ra lần hoán đổi cơ thể này tự nhiên thành thạo hơn lần trước rất nhiều, không có cảm giác không thích ứng gì cả khiến cho tác phong làm việc đều có hơi “Hứa Thịnh”, lo lắng Thiệu Trạm cho rằng cậu muốn chuồn thật, cậu đi được một nửa thì dừng lại.
Ở cửa phòng, cậu lén ra dấu “năm” cho Thiệu Trạm.
Ý là cậu ra ngoài năm phút, hít thở một chút.
Thiệu Trạm nhắm một mắt mở một mắt, không quản cậu.
Hứa Thịnh đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, dọc theo con đường xanh mát đi về trước, cách không xa khu B của trường Tứ trung Hồng Hải.
Giữa các tòa nhà ký túc xá đều có lối đi nhỏ ẩn nấp, lại đi ra ngoài nữa thì là tường rào cao cao, sau khi vây quanh thì lối đi nhỏ giống như một con hẻm.
Hứa Thịnh lại đi về trước một đoạn, đang đinh rẽ trở về thì trong lúc vô tình nhìn thấy trong lối đi nhỏ giống như con hẻm ấy có vài học sinh.
Bọn họ mặc quân phục màu lục, chắc là học sinh trường Tứ trung Hồng Hải.
Tên cầm đầu còn nhuộm mấy sợi tóc màu vàng, mang khuyên tai dài, đang ngồi trong “hẻm” hút thuốc.
Mấy tên đó không biết đang nói chuyện gì, loáng thoáng có thể nghe thấy mấy câu chửi thề ngắn ngủi bên trong âm thanh cười nói.
Trước đây Hứa Thịnh ít nhiều cũng từng thấy cái tên Tứ trung Hồng Hải này, được biết đến với kỷ luật và tác phong của trường có hơi loạn, giáo viên không thể quản học sinh, nghe nói trong trường tập trung một đám “anh đại”, có liên quan đến người xã hội đen, thứ sáu nào cũng “dạy dỗ” người khác ở gần trường.
Hứa Thịnh không dừng lại, đang định đi thì cái tên hút thuốc lát dụi tắt điếu thuốc, cảnh giác ngước mắt lên nhìn về phía đầu con hẻm.
Không biết có phải ảo giác của Hứa Thịnh hay không mà khi cái tên hút thuốc nhìn cậu, ánh mắt không có rời đi ngay, lại cứ bình tĩnh nhìn cậu, sau đó dường như cái tên đó nở nụ cười, tiến về trước mấy bước, giọng điệu có ý không rõ ràng: “… Thiệu Trạm?”
Hứa Thịnh: “…?”