Chương 55
Dịch: LTLT
Tập trung ở sân xong, quốc kỳ đã được kéo lên, lá cờ tung bay theo gió, nhạc nền vẫn chưa tắt, các học sinh lục tục giải tán về lớp theo giọng nói được phát ra từ trong loa, có người nhỏ giọng bàn tán: “Tin lớn đây, mấy cậu có nghe nói chưa, năm nay thi đấu bốn trường tổ chức sớm…”
“Nghe rồi, trong nhóm chat của lớp mới đăng xong, sau khi thấy tin nhắn tay tui run luôn đó.” Một người khác phụ họa.
“Thật sao, thi đấu bốn trường tổ chức sớm? Chẳng phái trước đây đều là tổ chức sau khi thi giữa kỳ sao?”
Lúc những học sinh này nói chuyện, giọng điệu cũng nâng cao lên.
Bọn họ hoàn toàn không kiềm chế nổi tâm trái tim kích động, nghe thấy “thi đấu bốn trường” còn có sức hấp dẫn với bọn họ hơn “thi đấu bóng rổ”, “thi đấu e-sport”, khiến người người còn kích động hơn.
Theo lý mà nói, bình thường học sinh bị các loại thi cử giày vò sẽ không cảm thấy hứng thú với cuộc thi khô khan.
Nhưng… thi đấu bốn trường thì lại khác.
Đối với những học sinh của Lục trung Lâm Giang mà nói thì xem bất cứ cuộc thi nào cũng đều không sánh bằng cuộc thi năm ngoái khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Đầu tiên thì cách thức thi của giải đấu bốn trường không giống với các giải đấu khác.
Cuộc thi này không khắt khe lắm, bốn trường liên kết với nhau tổ chức với danh nghĩa thi giao hữu, cách thức thi cũng thiên về tính giải trí hơn.
Các thí sinh sẽ thi đấu trả lời tại chỗ, bên cạnh đó cò có khán đài, lúc khán giả ngồi xem thì còn có thể cổ vũ cho trường của mình. Mỗi vòng thi đầu có quy tắc khác nhau, có phần thì sẽ thi đấu đáp án của ai nhiều hơn, có phần thì sẽ đấu về tốc độ.
Có thể nói rằng, giải đấu bốn trường đã đẩy phương diện thường thức và phương diện giải trí lên đến đỉnh cao.
Đương nhiên, chuyện khiến mọi người kích động như thế này cũng không hẳn là vì cách thức thi hấp dẫn.
Chuyện quan trọng nhất vẫn là năm ngoái một thí sinh dự thi nào đó của trường Lục trung Lâm Giang bọn họ đã lấy khí thế của Ma Vương chiến thắng cuộc thi.
Trong phòng họp, ý chí của tất cả học sinh dự thi đều nâng cao.
Cố Diêm Vương dẫn dắt các học sinh hô khẩu hiệu xong lại đơn giản nói lại sắp xếp cho cuộc thi: “Còn chưa đến hai tuần là tới thi đấu bốn trường rồi. Khoảng thời gian này, học sinh dự thi phải thường xuyên đến tập trung huấn luyện, chuẩn bị cho cuộc thi. Thầy cũng sẽ vạch ra một bảng kế hoạch cho các em…”
Hứa Thịnh còn chưa tỉnh hồn khỏi chuyện thi đấu lại bị khí thế của các học sinh dự thi khác kéo về lại mép vách núi.
Học sinh ngồi bên cạnh cậu tiến lại gần, xấu hổ bày tỏ: “Học thần, trận chiến năm ngoái của cậu thật sự ngầu lắm đó.”
“Ờ.” Hứa Thịnh hoàn toàn không biết cậu ta đang nói gì, cậu di chuyển qua một bên, muốn cách xa một chút: “Vậy à?”
Cậu thật sự không biết Thiệu Trạm đã làm những gì ở cuộc thi lần trước.
Bình thường có hoạt động quy mô lớn nào thì trường học đều sẽ cho nghỉ.
Hôm đó cậu có ngoan ngoãn ở trong trường không cũng khó nói, có lẽ đi quán net rồi.
Có người đi đầu mở hộp ký ức, chủ đề này nhanh chóng lan ra giữa các học sinh dự thi.
“Suốt trận chung kết hôm đó, tui không dám chớp một cái luôn. Bây giờ tui còn có thể nhớ lại từng chi tiết lúc cậu giải đề, mẹ nó quá khủng bố. Đó đâu phải là thi đấu, thật sự là thực lức chênh lệch quá lớn, trận chung kết năm ngoái thi với đám người của Anh Hoa, lúc bọn họ xuống sân khấu, mặc đều tái mét.”
“Đặc biệt là câu cuối cùng, tốc độ giải đề của cậu khiến ban giám hiệu trường Anh Hoa nhìn ngu người luôn.”
“…”
Đối diện với vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đến, học sinh ngu Hứa Thịnh 24k nguyên chất giống như đang ngồi bàn chông.
Có học sinh dự thi lớp 10 mới đến bày tỏ sự bối rối trước buổi bàn tán bỗng nhiên bùng lên xung quanh: “Năm ngoái sao thế ạ? Rất lợi hại sao?”
Học sinh dự thi lớn hơn đánh một cái lên trán cậu ta, nói: “Chuyện năm ngoái học thần lấy thân phận học sinh lớp 10 tham gia thi đấu chấn động bốn trường mà nhóc không biết à. Nhóc có còn là học sinh của Lâm Giang chúng ta không vậy? Đánh đến mức Anh Hoa phải gọi bố, mức độ đỉnh thế này nhóc vẫn chưa cảm nhận được hả?”
“Trận đấu năm ngoái của học thần thật sự ngầu vô cùng.”
Mọi người đều biết trong bảng xếp hạng bốn trường ở thành phố A, Lục trung Lâm Giang không phải trường có độ nổi tiếng cao nhất. Trường thực nghiệm Anh Hoa mới là hạng một, trường học trăm năm, tỉ lệ lên lớp cao đến đáng sợ, bao nhiêu năm vẫn luôn đạp trên đầu Lâm Giang.
Nhưng năm ngoái Lâm Giang đã làm một cuộc vùng lên rất xinh đẹp!
Còn là thực lực cách xa!
Thực lực cách xa là khái niệm gì, Đại Ma Vương thi đấu không phải chuyện chém gió.
Trước đây Hứa Thịnh vẫn chưa nhận thức toàn diện với trang ppt kia, với cảnh Thiệu Trạm giành quán quân vẫn, cậu chưa nhận thức được đây là chuyện nghịch thiên cỡ nào.
Sau khi nhóm học sinh dự thi này cậu một câu tui một câu tái hiện lại tình huống lúc đó thì cậu đã nhận ra rồi.
Thi đấu bốn trường không chia theo khối lớp, nhưng cuối cùng có thể vào được chung kết đều là thí dinh khối 12, đây gần như là tình hình thi đấu mà mọi người ngầm thừa nhận.
Nội dung học của thí sinh khối 12 nhiều hơn khối 11 và khối 10, những thí sinh khối 10, 11 có mà vượt cấp thắng bọn họ được.
Thiệu Trạm là học sinh khối 10, một đường thi vào trận chung kết đồng thời còn đánh bại áp đảo Anh Hoa ở trận chung kết, nghe nói bây giờ học sinh Anh Hoa nghe thấy hai chữ “Thiệu Trạm” đều sẽ nhớ lại cảm giác khiến mọi người không thở nội ở trận đấu hôm đó.
Hứa Thịnh phát hiện mình từng vì cuộc bình chọn hot boy trường mà đã muốn nghỉ học ấu trĩ cỡ nào, không chịu nổi đòn hiểm của trường cỡ nào.
Quên đổi tài khoản có là gì?
Kiểm tr.a tháng có là gì?
Tạm thời làm đại diện học sinh lên sân khấu thì có là gì?
…
Những việc này đặt trước thi đấu bốn trường cũng chẳng xứng để xách giày nữa.
Lúc đó, sao lại bị một khó khăn nhỏ bé đó mà đã muốn nghỉ học rồi?
Càng nhận ra những điều này, Hứa Thịnh càng muốn rời khỏi thế giới này, cậu quay đầu nhìn cửa sổ bên cạnh, bây giờ cậu rất muốn trèo lên, sau đó dũng cảm quên mình nhảy từ lầu năm xuống.
Hứa Thịnh cầm theo một chồng đề thi dày cộm, mới ra lò định về lại lớp.
Nhưng các fanboy fangirl của Thiệu Trạm trong phòng họp rõ ràng không dễ buông tha cho cậu như thế. Hứa Thịnh còn chưa đi đến cửa thì các học sinh dự thi khác ngồi cách xa đã chen chúc đến: “Học thần, năm nay có cậu ở đây, chắc chắn có thể giữ ngôi quán quân ở lại Lâm Giang chúng ta.”
Một bạn học khác cười hì hì, từ sau lưng người khác thò đầu ra nói: “Chuyện học thần được hạng nhất chẳng phải là ván đã đóng thuyền sao? Có cái từ nói sao nhỉ, à đúng rồi… vô địch liên tiếp!”
“Được đấy, vô địch liên tiếp!”
“Vậy thì nhất định phải vô địch liên tiếp, mọi người đã nhìn tieba chưa? Có người bắt đầu làm banner cổ vũ rồi.”
“…”
Hứa Thịnh nói trong bụng, còn vô địch liên tiếp nữa à, không chừng đến lúc đó ngay vòng đầu tiên cậu đã quỳ xuống gọi người khác là bố rồi.
Hứa Thịnh bị nhóm học sinh dự thi bao vây, nhất thời không thoát thân được, bên trong bên ngoài bị bọc ba lớp.
May mà dáng người “Thiệu Trạm” cao, nếu không thì sẽ bị chặn đến mức không thở nổi.
Hứa Thịnh hất cằm, cầm đề thi nhìn phía bên ngoài đám đông, vào lúc lòng như tro tàn thì cậu nhìn thấy hi vọng sống cuối cùng, toàn thân “mình” bốc lên hơi lạnh đang đi từ đầu hành lang đến, xem ra hoạt động ở sân trường đã giải tán rồi.
Đúng là đã giải tán.
Sau khi Thiệu Trạm về lớp không nhìn thấy Hứa Thịnh, đoán là cậu vẫn còn đang ở phòng họp, sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế là đến đây tìm.
Hứa Thịnh cầm được cọng cỏ cứu mạng, lúc bốn mắt nhìn nhau, cậu dùng khẩu hình miệng, nói không ra tiếng: Đến đây.
Cứu tôi.
Học sinh dự thi trong phòng họp vẫn còn đang thảo luận lung tung cái từ “vô địch liên tiếp” này, rồi cố gắng chuyển đề tài vào đề thi mà Cố Diêm Vương vừa mới phát, không ai chú ý trong phòng họp không biết xuất hiện thêm một người từ lúc nào, áo thun trên người hắn hoàn toàn không hợp với cả phòng họp. Hắn đi vào bằng cửa sau, đến khi hắn đi đến bên cạnh mới có người im lặng, bất giác nhường đường cho hắn…
Sau sự kiện ở căn cứ Lục Châu, uy lực của hai chữ “Hứa Thịnh” còn mạnh hơn lúc trước.
Trước đây đều chỉ nghe nói Hứa Thịnh đánh nhau.
Lần này là đánh nhau thật đó, còn gây chuyện với học sinh trường khác.
Không chỉ tên tuổi vang dội mà người thật càng khiến người khác không dám đến gần.
Mấy học sinh nhìn thấy “Hứa Thịnh” đầu tiên cảm thấy khó hiểu: “Sao anh đại lại đến đây?”
“Không biết nữa. Mà sao anh đại đáng sợ như thế, tôi cảm thấy cậu ta nhìn tôi một cái thì tôi có ảo giác như đang sống ở mùa đông vậy.”
Đương nhiên, những bàn tán này lập tức biến mất sau khi “Hứa Thịnh” vươn tay về phía “học thần”, “Hứa Thịnh” cũng không nhìn bọn họ, giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: “Nói chuyện xong chưa?”
“…”
“Nói xong rồi thì có thể trả bạn cùng bàn lại cho tôi không?”
“…”
“Hứa Thịnh” nói xong không chờ trả lời, dứt khoát nắm lấy cổ tay của “học thần”, kéo học thần đi ra ngoài.
Đến khi ra khỏi phòng họp, Thiệu Trạm buông tay nói: “Chẳng phải bình thường nói giỏi lắm sao, lúc này câm rồi à?”
Chủ yếu là Hứa Thịnh nhận lực công kích quá lớn, năng lực phản ứng nhanh chóng hạ xuống.
Đổi thành bất cứ học sinh ngu nào biết được mình có thể sắp trở thành “vinh quang của trường học”, mang “nhiêm vụ vô địch liên tiếp” tham dự cuộc thi đều không thể bình tĩnh được.
Chẳng qua, bản thân Hứa Thịnh cũng không nhận ra rằng tâm trạng hốt hoảng và câu “đm, làm sao đây” đang điên cuồng spam đầy tâm trí cậu thế mà đã bình tĩnh trở lại sau khi nhìn thấy Thiệu Trạm.
Tình huống gì thế này?
Anh đại với học thần, hai người này
Hai người này đã đi rồi nhưng lại khiến học sinh dự thi trong phòng họp vô cùng hỗn loạn, bị tấn công đến mức ngay cả thi đấu bốn trường cũng suýt quên mất.
Tiết sau là tiết thể dục, không cần vội về lớp, chỗ đầu cầu thang bên phải tầng sáu đều là mấy phòng học trống, bình thường không có ai đi ngang qua.
Hứa Thịnh ngồi lên bậc cầu thang, cậu đưa tay mở hai cúc áo, đưa đề thi cho Thiệu Trạm: “Nè, Cố Diêm Vương vừa mới phát.”
Thiệu Trạm đứng bên cạnh cậu, dựa vào lan can cầm lấy.
“Thi đấu bốn trường…”
Hai người mở miệng cùng lúc.
Một lúc sau, Thiệu Trạm cầm đề thi: “Cậu nói trước đi.”
Hứa Thịnh: “Cậu có thể thôi học không?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “Nghỉ học cũng được.”
Hứa Thịnh vò tóc, sau đó buông thõng tay xuống, chống lên trên mép bậc cầu thang, nói tiếp: “Thôi bỏ đi, để tôi ch.ết cho rồi.”
Mức độ suy sụp của Thiệu Trạm không thấp hơn cậu, lúc chào cờ ban giám hiệu nhà trường nói gì hắn cũng không nghe vào tai.
Độ khó câu hỏi của thi đấu bốn trường thực ra không cao, nhưng dựa theo thành tích của Hứa Thịnh, đề kiểm tr.a tháng cơ bản nhất cũng có thể thi thành như thế thì bảo cậu ta làm đề thi đấu còn khó hơn bảo cậu ta lên trời.
Nếu như hôm thi đấu bốn trường hai người vẫn chưa đổi về lại, Hứa Thịnh phải mang tên tuổi của hắn đi thi.
Tình huống này Thiệu Trạm không dám nghĩ đến.
… Nhưng dường như cũng không có gay go như thế.
Thiệu Trạm chậm rãi cuộn đề thi lại, cuối cùng nghiêng đầu, thế mà khẽ cười một tiếng.
Hứa Thịnh nghi ngờ Thiệu Trạm sắp điên rồi: “Cậu cười gì vậy?”
“Không có gì. Chỉ là cảm thấy sau khi gặp cậu…” Thiệu Trạm nói, “Tất cả những chuyện không thể trên thế giới này đều trở thành có thể.”
Dù là chuyện hoán đổi cơ thể mà khoa học không giải thích được hay là cuộc sống càng ngày càng gà bay chó sủa.
Hay là người nào đó… càng ngày càng tiến lại gần.
Hứa Thịnh ngẩn người.
Thiệu Trạm: “Còn thời gian hai tuần, rồi sẽ có cách thôi.”
Câu này nói rất đúng.
Cách là do con người nghĩ ra.
Sau khi tan học, Hứa Thịnh tìm kiếm trên điện thoại cả buổi: Cột thu lôi.
Trước đây là muốn tránh cái sấm sét chó ch.ết này, bây giờ lại cầu nó đến.
Hứa Thịnh nghĩ một chút lại xóa đi.
Đồ chống sét cũng vô dụng rồi, xem ra không tin vào khoa học được.
Hứa Thịnh tuyệt vọng nhắm mắt, vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, bỗng nhiên cậu nhớ đến đối lập với khoa học.
… Huyền học.