Chương 3-5
Ngồi trên ghế dựa lớn ở phòng khách Minh Nguyệt lâu, Lăng Vũ Dương ánh mắt tức giận chưa tan nhìn kĩ không chớp cái bóng dáng cách đó không xa kia, trong lòng lại một lần nữa nghi ngờ bản thân mình ở lại Lăng gia trang trong khoảng thời gian này, có phải đã không tự chủ mà để lộ ra cảm xúc quá nhiều.
Hắn ngồi trên ghế cố ý thử nhích nhích một chút --
Quả nhiên, cái dáng nhỏ bé tự nhiên cứng đờ ra, tiếp theo lập tức có ý đồ muốn lủi mất.....
"Hi Nhi", Lăng Vũ Dương hơi mỉm cười gọi lại. Hừ! Nàng càng tránh, ta càng không cho nàng trốn!
"Nhị thiếu gia, có gì sai bảo ạ?", dáng người nhỏ bé sợ hãi xoay người, thật cẩn thận cất tiếng hỏi.
"Lại đây", giọng nói Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng có chút ra lệnh ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Mộc Hi Nhi mang một tâm trạng sợ hãi đi đến chậm như "rùa", không biết hành vi này làm cho Lăng Vũ Dương càng tăng thêm tức giận mắt nheo lại.
Bàn tay to duỗi ra, Lăng Vũ Dương đem cái thân người nhỏ bé kéo lại gần cho đỡ mất thời gian, y như bắt con gà con béo lại gần, trong lúc đó cũng đem nàng gắp lên đùi to khỏe của mình, cặp mắt nhìn nàng chăm chú để lộ ra cảm xúc chân thật.
"Nàng thực thông minh, biết nên tránh tức giận của ta. Chỉ là, nàng làm thế nào thấy được là ta đang tức giận?", Lăng Vũ Dương tiếng nói sắc như dao, hơi thở không hề có cảm giác thân mật chút nào.
Rõ ràng như vậy, sao lại không nhìn thấy được!Trong lòng Mộc Hi Nhi thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra tiếng, sợ nhất mở miệng sẽ thấy tổn thương lớn. Nàng còn chưa muốn ch.ết đâu!
"Nói!", Lăng Vũ Dương dùng một ngón trỏ nâng cái cằm rủ xuống của Mộc Hi Nhi lên, không cho nàng tránh né câu hỏi.
Hắn chỉ không hiểu, nếu như cảm xúc của hắn bị người ta nhìn thấu dễ dàng như vậy, ngày nay tiếng tăm của tứ đại tổng quản Mính Kí kia cũng sẽ không vang dội như vậy. Cho nên hắn nhất định phải hỏi ra nguyên nhân, bởi vì hắn thật sự không thể thừa nhận một nữ oa tuổi còn nhỏ mà chỉ cần tùy tiện ngắm một lần là lập tức nhìn thấu cảm xúc chân thật của hắn ẩn dưới vẻ ngoài hòa nhã! Đối với nam tính tự tôn của hắn mà nói là một sự đả kích nghiêm trọng! Mà hắn tuyệt không thể chấp nhận việc này!
"Chính... Chính là cảm giác được nha!", nhìn khí thế hắn một khắc cũng không nguyện thả lỏng,Mộc Hi Nhi cố gắng tìm từ ngữ giải thích, trong lòng thật sự không rõ hắn vì sao muốn hỏi như thế.
Tức giận chính là tức giận nha! Ai cũng đều nhìn ra được thôi. Chẳng lẽ nói.... Hắn muốn nàng làm bộ như không biết hắn đang tức giận?
Đôi mắt tròn trong veo tỏ ra hỗn loạn,đột nhiên Mộc Hi Nhi trong lòng đặt ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Lăng Vũ Dương lập tức nhìn ra suy nghĩ thầm kín không che giấu trong mắt Mộc Hi Nhi, đọc được nghi vấn của nàng, mà trong lồng ngực tức giận trôi đi đâu mất, nỗi tức giận của một chuyến hộ tống đại ca ra ngoài lúc đó, liền tựa như cũng chưa từng phát sinh.
"Đừng sợ, ta không có giận nàng, ta chỉ là rất muốn biết, nàng làm thế nào có thể cảm giác được là ta tức giận?", tức mình hết, bên môi hắn lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt như cũ.