Chương 5
Hai mắt Lăng Vũ Dương đỏ rực, dục vọng đặt lên thân thể nhỏ nhắn bị hắn kìm nén lại, mồ hôi nóng nhỏ giọt, rơi trên thân thể run rẩy của nàng.
Nàng rất nhỏ!
Không thể chứa được dục vọng to lớn của hắn mà nhanh chóng ngăn cản, co rút lại liều mình chống cự sự xâm nhập của hắn, cũng làm cho hắn cảm nhận được khoái cảm mất hồn chưa từng có trước nay.
Hắn muốn dừng lại một lúc, để nàng có thể từ từ tiếp nhận to lớn của hắn, nhưng trong cơ thể nàng lại không ngừng co rút kháng cự, từng chút một cướp đi tự chủ của hắn.
"Hi Nhi ngoan..... Đừng nhúc nhích....", Lăng Vũ Dương cắn răng gầm nhẹ, khổ sở chống đỡ xúc động muốn tiến lên, mà nàng còn vừa kêu đau vừa dùng sức vặn vẹo, thử sức kiềm chế của hắn.
"Ta từ bỏ.... Nhị thiếu gia......", thân thể mềm mại của Mộc Hi Nhi run lên liên tục, trong miệng thổ gấp, "Đau quá.... Người buông ta ra....". Vừa khó thở lại đau đớn như dao cắt ở phía dưới làm nàng có cảm giác sắp không chịu nổi.
Chẳng lẽ thiếu gia thật sự muốn giết nàng ch.ết? Nàng có nên vì mạng sống của mình mà cố gắng hết sức không?
"A --", Lăng Vũ Dương mất kiềm chế gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi đem nam tính không nhịn được đành rút ra ngoài, rời khỏi mới một nửa lại lập tức đẩy vào thật mạnh --
Chợt, hắn không hề đè nén, thắt lưng bắt đầu chuyển động dùng sức ma sát nàng, ra vào bên trong, làm cho nam tính của hắn trở nên càng thêm cứng rắn nóng rực
"Đừng... Dừng lại... Đau quá.....", khuôn mặt nhỏ nhắn Mộc Hi Nhi nhăn nhó, nước mắt rơi liên tục, nghẹn ngào xin tha thứ, phía dưới bụng vì bị hắn liên tục ra vào mà cảm thấy từng đợt đau nhức như bị thiêu cháy.
""Hi Nhi ngoan, nàng quá nhỏ...", Lăng Vũ Dương đặt tay sát bên cạnh cánh tay yếu ớt rồi duỗi hai chân ra vòng đi lên phía trước, đồng thời thắt lưng dùng sức, liên tục không ngừng đâm vào rút ra. "Nàng cố chịu một chút nữa, sẽ không đau....", hắn cúi người ɭϊếʍƈ nước mắt trên mặt nàng, lại hôn khắp nơi trên khuôn mặt mềm mạinàng, cuốicùng hắn ɭϊếʍƈ láp lần nữa nụ hoa đứng thẳng ở trước ngực nàng, đầu lưỡi cắn ʍút̼ trêu chọc, dễ dàng dời đi sự chú ý của nàng.
"Á..... Ưm....", tâm trí dần dần rơi vào mơ hồ, cảm giác đau nhức từ từ chuyển thành đau đớn say đắm, đồng thời, một loạt cảm giác tê dại nóng cháy chầm chậm rót vào trong đầu Mộc Hi Nhi.
Lăng Vũ Dương nhìn chân mày nàng dần dần giãn ra, biết đau đớn của nàng đã không còn như trước, thế là tiếp tục không kiêng dè, dùng sức tiến lên đẩy nhanh vào bên trong mềm mại của nàng....
Trên giường, tiếng khóc cầu xin tha thứ cùng tiếng thở hổn hển hòa lẫn nhau, tiếng cơ thể ái ân phát ra không ngừng bên tai......
Rồi, sau một tiếng thét lớn, Lăng Vũ Dương nhanh chóng đem nam tính, không chút do dự bắn ra chất lỏng nóng rực vào sâu bên trong Mộc Hi Nhi --
Sau khi hắn rút ra khỏi nàng, cũng đem đôi tay nhỏ bé bị trói ở đầu giường cởi xuống, ngồi ở giữa bên thân thể mềm nhũn bất tỉnh của nàng, trên cổ tay mềm mại yếu ớt của nàng vì giãy dụa mà có vết bầm, cho thấy rằng thân thể mềm mại hoàn toàn vừa mới bị hắn yêu thương.
Mồ hôi chảy nhễ nhại chảy ra che lấp vết bầm nhạt đọng lại, thân thể nhuốm màu hồng mềm nhũn vẫn nằm ở trên giường, mà giữa hai chân trắng trẻo yếu mềm khép lại lây dính máu xử nữ chính là làm thỏa mãn ý muốn độc chiếm của hắn. Song đóa hoa đỏ bừng sưng phồng kia lại rất nhanh làm đốt lên dục hỏa mãnh liệt trong hắn, dưới bụng cũng lập tức truyền đến luồng khí nóng cùng xôn xao.
Với hắn mà nói đó là một loại cảm xúc thật mới mẻ. Ở dĩ vãng hắn chỉ cần sau khi buông thả xong dục vọng, sẽ lập tức đứng dậy, rời đi cũng không quay đầu lại, càng đừng nói đến là ngồi bên cạnh một nữ tử đoan trang tinh tế (nghiêm trang sắc sảo), thậm chí còn dễ dàng khơi gợi lên dục vọng.
Lúc này, thật là có chút kỳ quái!
Trong đầu tuy là hiện lên sự khó hiểu, dục vọng bừng bừng mạnh mẽ cũng không cho phép hắn tỉnh táo suy nghĩ, thân thể vội vã giục hắn lại áp người lên trên cơ thể mềm mại một lần nữa....