Chương 7-2
Ồn ào một đêm, trước lúc mặt trời mọc, khách sạn Thuận Đức ở căn phòng thanh nhã cao cấp nhất cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Lăng Vũ Dương ngồi ở đầu giường, cúi nhìn lên Mộc Hi Nhi nằm ở trên giường, vẫn chìm trong hôn mê, trong lòng sinh ra một cảm giác lo âu như lửa đốt, mà hắn chưa bao giờ đối với nữ nhân nào sinh ra cảm xúc quá mức.
Loại cảm giác này làm hắn không thể vất bỏ lại không thể nhận, nhưng hắn cũng hết cách, cũng không có sức ngăn cản tình huống xa lạ như vậy tùy ý lan tràn tới toàn thân hắn.
Lúc trước ở trên đường, hắn không muốn bị khuất phục đối với nam tử trung niên kia, là vì hắn nắm chắc có thể giải được độc trên người Mộc Hi Nhi, cho nên hắn mới có thể dứt khoát quyết định không để ý tới lời của tên nam tử kia nói ra.
Không nghĩ tới, khi hắn ôm Mộc Hi Nhi trở về phòng khách sạn, cũng cho nàng uống thuốc giải độc mà bản thân vẫn mang theo bên người xong, nàng thế nhưng không hề động đậy cũng không tỉnh lại. Viên thuốc giải độc kia chính là của Phong Dục Vũ y thuật cao minh thay Mính Kí tổng quản bọn họ đặc biệt chuẩn bị, sao khả năng lại không có hiệu quả chứ?
Mộc Hi Nhi từ từ bất tỉnh, làm cho Lăng Vũ Dương lâm vào trong cảm xúc kinh hoàng, thế là hắn muốn chưởng quầy Trịnh Minh Phát tìm đại phu y thuật giỏi đem đến đây xem chữa cho Mộc Hi Nhi.
Kết quả mỗi vị đại phu sau khi mời đến khám bệnh, trăm miệng một lời tỏ vẻ: tim mạch vẫn đập bình thường nhưng hình như tình hình có vẻ kì dị, theo như phán đoán bệnh tình, nàng chắc chắn là đã mau tắt thở, nhưng tình huống thật sự lại không xảy ra như vậy, bởi vì tình trạng của nàng không có chuyển biến xấu, chính là duy trì hiện trạng mà thôi, cho nên không ai có thể giải thích rõ ràng.
Rốt cuộc, cuối cùng cũng có một vị đại phu tuổi tác đã cao có cái nhìn khác --
"Loại độc này độc tính rất mạnh, theo lỳ thuyết thì vị tiểu cô nương này hẳn là từ lúc trúng độc ấy đã lập tức bỏ mạng rồi, mà không phải giống như giờ phút này, chỉ là hôn mê bất tỉnh", lão đại phu khám bệnh thật lâu, cuối cùng kết luận.
"Ông có thể giải độc này chứ?"", Lăng Vũ Dương hỏi.
"Không thể", lão đại phu cười khổ lắc đầu, "ta chỉ biết độc này có độc tính cực mạnh, cũng không thể biết là chế ra từ loại cỏ độc hay hoa độc nào. Nếu ta đoán không sai, loại độc này đến từ Tây Vực".
Lão đại phu sau một lúc trầm ngâm thật lâu sau đó lại mở miệng, "Song, tình hình của tiểu cô nương rất kỳ quái, theo ta thấy, cô nương này chắc là đã ăn vào cái gì, hoặc là trên người cô nương này có vật gì đó, mới có thể khắc chế độc trên người nàng không phát tác".
"Vậy vì sao nàng vẫn bất tỉnh?", Lăng Vũ Dương hỏi lại.
"Phải...", lão đại phu tự lẩm bẩm một hồi lâu, "tiểu cô nương vẫn bất tỉnh, hẳn là độc trên người chưa giải. Chỉ cầngiải độc, tin chắc cô nương ấy sẽ nhanh tỉnh lại".
"Nàng có thể di chuyển không? Ta nghĩ mang nàng đến chỗ người đó chữa"
"Được..... Chắc chắn là có thể đi!", lão đại phu do dự nói, "Theo tình hình của tiểu cô nương này, tạm thời sẽ duy trì tình huống hiện giờ không đổi mới đúng....."
Lăng Vũ Dương ngồi ở bên giường suy nghĩ lời lão đại phu lúc nãy nói, sau đó, hắn dứt khoát quyết định làm vậy.
Hắn muốn dẫn nàng đến Hàng Châu đi tìm Phong Dục Vũ. Cho nên hắn thả ra chim bồ câu đem từ kinh thành đến, mặt khác cũng dùng bồ câu đưa tin tới kinh thành, triệu đến hai vị trợ thủ đắc lực của hắn, cuối cùng hắn muốn chưởng quầy khách sạn Trịnh Minh Phát lập tức thay hắn tìm đến xe ngựa thoải mái, tự mình cưỡi đem Mộc Hi Nhi đang hôn mê đi.....
Lăng Vũ Dương không khỏi tự giễu, không ngờ hắn luôn luôn mềm mỏng bình tĩnh lại sẽ vì một cái nhắm mắt của nữ nhân mà rối loạn. Càng kỳ lạ là, nữ nhân này cũng không phải diện mạo xinh đẹp tuyệt trần con nhà quyền quý gì, chỉ là một thị nữ nhỏ bé bên người hắn mà thôi.
Cảm xúc trong lòng nóng như lửa đốt căn bản không nên phát sinh ở trên người hắn, hắn không nên vì một nữ nhận tạm thời thay hắn ấm giường, bé nhỏ không đáng kể hầu hạ hắn mà cảm thấy hốt hoảng lo âu, nhưng là hắn lại cố tình không thể giống như lý trí của hắn nói như vậy, đối với chuyện nàng sắp mất mạng nhỏ trong lòng thật không xúc động được,
Chẳng lẽ nói lúc trước thu nàng ở bên cạnh đều không phải là nhất thời nổi dậy, chẳng lẽ nói chính mình ngay từ đầu liền cảm thấy nàng là cái "phiền phức", nay dĩ nhiên trở thành sự thật,hắn đối nàng không hề chỉ là tò mò, ngược lại là càng sâu nặng --
Không! Trong lòng Lăng Vũ Dương chấn động thật mạnh......
"Lăng gia! Xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi", ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ không tiếng động của Trịnh Minh Phát cùng hắn kính cẩn nói.
"Biết rồi", Lăng Vũ Dương chợt bị cắt đứt suy nghĩ, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ chẳng ra đâu, giọng thờ ơ trả lời.
Tiếp theo, ánh mắt hắn phức tạp nhìn thiên hạ trên giường rồi thở dài một tiếng.
Hiện tại chuyện quan trọng duy nhất, là đem độc trên người nàng giải làm cho nàng sống sót. Hắn đến nỗi này..... Thời gian luôn luôn phản lại lời nói, không phải sao? Có lẽ hắn chính là vì nàng bị trọng thương, tính mạng bị đe dọa trong đầu mới có thể nảy sinh đủ loại cảm xúc xa lạ khó có có thể lý giải.
Lăng Vũ Dương dùng một cái thảm đem tiểu nữ oa im lặng trên giường nhẹ nhàng bó kín bên trong, lại đem nàng ôm vào lòng, rồi mới xoay người rất nhanh bước ra khỏi phòng.
Hắn thật cẩn thận che chở thiên hạ không có ý thức trong lòng, ở giữa động tácnhẹ nhàng êm ái lại yêu thương kia, sớm đưa đáy lòng hắn chân chính biểu lộ ra ngoài.....
***********************************