Chương 67: Một bát máu chó
Trương Cung Linh cười lạnh mộ tiếng, lại phất tay lần nữa. Mọi người ba chân bốn cẳng mang theo Tần Mục Ca đi đến tẩm cung Di Xuân Cung của Thái Hậu.
Vào Di Xuân CUng, sau bảy lần quẹo tám lần rẽ đến một cái sân.
Cánh tay Tần Mục Ca đau do bị bẻ quặt, trong khoảng thời gian bị đám nữ nhân bắt cóc mang đi, trong đầu nàng trăm chuyển ngàn chuyển suy nghĩ nguyên nhân, vẫn không có một cái kết luận, nàng đã bị xô đẩy đi vào.
Đây là một khoảng sân rộng lớn trước cửa, hành lanh uốn lượn mọi nơi, thật lịch sự tao nhã. Dưới hành lanh cung nữ nghiêm nghị đứng thẳng, thấy những người khác tới vội mở một chút.
Lúc này rèm ngọc trai vén lên, một nam tử bộ dáng đạo sĩ chậm rãi đi ra, cười như không cười nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, chờ nàng đến dưới bậc thang, hắn từ trên cao nhìn xuống chậm rãi nói: "Yêu nghiệt, ngươi biết tội chưa? !"
Yêu nghiệt? Gia hỏa kia não bị vào nước sao?
Tần Mục Ca miễng cưỡng đứng vững, ngửa mặt lạnh lùng nói: "Đạo trưởng ta và ngươi vốn không quen biết, ngày xưa không oán gần đây không thù, cớ gì nói ra lời đấy?"
"Ha ha..." Nam nhân kia cười ha ha vài tiếng, bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Tần Mục Ca, "Ngươi còn muốn giả trang đến khi nào? Ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Xem chiêu!"
Nói xong, giống như ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái bát hắt lên Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca bị người giữ lấy, không ngừng né tránh, vừa vặn quay đầu đi, cho nên chất lỏng kia chủ yếu rơi vào trước ngực của nàng. một mùi máu tanh khó ngửi đập vào mặt.
Nàng cúi đầu xem xét, trên người mình một mảng đỏ tươi, nhìn thấy mà ghê người! Nàng có chút không rõ ràng tình huống này, vừa tức giận vừa nghi ngờ còn có một chút dở khóc dở cười nhìn đạo sĩ hỏi: "Đạo trưởng hắt chính là máu chó? Ta có thể hỏi nguyên nhân là tại sao không?"
Coi mình là yêu quái hay là cái gì, thế nhưng lại dùng máu chó, đồ chó này!
Đạo trưởng kia hừ lạnh một tiếng, tay cầm phất trần, trừng mắt lạnh lùng nói: "Ngươi hạ cổ Thái hậu, bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô tội, thật sự là chán sống rồi!"
"Hạ cổ Thái hậu? !" Tần Mục Ca sửng sốt, lập tức cao giọng phản bác, "Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta làm sao có thể hạ cổ Thái Hậu? !"
"Hiện tại ngươi có ba hoa chích chòe cũng khó chối tội này! Bây giờ Thái hậu đã trúng cổ độc, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, chỉ sợ hết cách! Trong cung này chỉ có ngươi hiểu cổ, vẫn còn muốn chối cãi hay sao? ! -- người tới, dùng hình cho ta, hung hăng mà đánh!"
Nha hoàn ma ma không phân biệt nguyên nhân đẩy Tần Mục Ca ngã xuống đất chuẩn bị hành hình, hoàn toàn mặc kệ nàng giải thích.
Ma ma hành hình giơ lên tấm ván gỗ, lạnh lùng cười.
"Dừng tay!" Ngay thời điểm bàn tử sắp hạ xuống, âm thanh Mộ Dung Huyên đột ngột vang lên, theo sát hắn là Hiên Viên Triệt một trước một sau mặt lạnh đi tới.
Hiên Viên Triệt thấy Tần Mục Ca bị nhấn ngã xuống đất, búi tóc có chút lộn xộn, đôi mắt lập tức nổi lên gợn sóng, chậm rãi đi tới.
Hắn không nói lời nào, trầm mặc lại tản ra mùi nguy hiểm, giống như biến thánh một khối hàn băng ngàn năm, khiến mọi người không khỏi lưu về sau một bước.
"Buông nàng ra." Âm thanh của hắn không cao, nhưng có sức nặng nghìn quân, đè mọi người không thở nổi.
"Thái hậu..." Ma ma cầm đầu kinh hoảng vẫn không quên mang danh hào Thái hậu ra.
"Cút ngay." Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, nhẹ nhàng vung tay lên, ma ma kia kìm lòng không được bay ra ngoài, ngã ngồi dưới đất.
"Đứng lên -- chân có vấn đề gì không?" Bàn tay của hắn vươn tới trước mặt Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca cắn răng đứng lên, sửa lại búi tóc và quần áo của mình nói với Hiên Viên Triệt: "Cám ơn đại tướng quân, ta không sao."
Nói xong, lướt qua Hiên Viên Triệt đi đến Mộ Dung Huyên bên kia