Chương 31: Đốt cháy
Tới độ tuổi này, Lâu Ngữ đã dần quên đi tại sao ban đầu mình lại khát khao mãnh liệt với nghề diễn viên.
Mãi cho tới khi trả lời phỏng vấn vào mấy năm trước, MC hỏi cô, tại sao cô lại muốn đi vào con đường này, cô mới nghĩ lại mọi chuyện, có lẽ vì một kỷ niệm bất ngờ vào lúc nhỏ.
Quê cô nằm trên một hòn đảo nhỏ, đó là một nơi còn không thể tìm thấy trên bản đồ, ngôn ngữ mọi người nói như một loại ngôn ngữ mới. Mặc dù hòn đảo đó tựa như một vương quốc khép kín, nhưng vì mang trong mình vẻ đẹp hoang sơ nên hàng năm vẫn thu hút một lượng lớn khách du lịch, về sau chính quyền địa phương đã khai thác một vài địa điểm du lịch nổi tiếng.
Khi cô học lớp 3, lần đầu tiên có đoàn làm phim tới đảo, chọn nơi đây làm ngoại cảnh trong phim. Một ngày nọ, họ đã mượn trường học một hôm, một vài học sinh còn được chọn làm diễn viên quần chúng.
“Thì ra đó là vai diễn đầu tiên của cô sao?”
Lúc ấy MC hào hứng hóng chuyện, cô mỉm cười lắc đầu.
“Không, tôi không được chọn.”
Thông thường cơ hội này rất có khả năng trở thành xuất phát điểm của một người, được chọn làm diễn viên nhỏ nào đó, được cảm nhận cảm giác đứng trước ống kính, sau đó hoàn thành ước mơ làm diễn viên của mình.
Nếu đời người có thể thuận buồm xuôi gió như vậy thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, cô không được chọn, hôm ấy cô chỉ là một trong vô số người đứng bên ngoài sân thể dục, ngắm nhìn mọi người bên trong. Cô thẫn thờ nhìn một vài người học cùng lớp đứng trên sân khấu quay phim, sau khi kết thúc còn có thể chụp ảnh với nam nữ chính.
Cô không nhận được sự ưu ái từ số phận, nhưng vậy thì đã sao, trong lòng cô vẫn ấp ủ một khát khao nào đó.
Bởi vì cô đã nhìn thấy thế giới phía sau màn ảnh hoạt động thế nào, tựa như sau khi kéo cần gạt của máy bán đồ tự động ra, nhìn thấy những loại nước ngọt đủ màu sắc xếp gọn gàng trên quầy. Nó không hề thần kỳ như vẻ bề ngoài, nhưng lại ngăn nắp, có quy củ, không ngừng phát tín hiệu với cô ngày non nớt: Ấy, thì ra có thể sống như vậy sao, hơn nữa nó còn gần mình trong gang tấc.
Hay nói cách khác, chính vì không được chọn nên sự nuối tiếc đó mới nằm mãi trong tim cô, khiến cô liên tục nằm mơ về nó. Nếu hôm đó người được chọn ngồi trên sân khấu là mình thì sao nhỉ?
Có lẽ cuộc sống của cô sẽ khởi sắc hơn, tới khi phim được chiếu, cô có thể tự hào nói với bố mẹ. Khi ấy hai người họ vẫn chưa ly hôn, một nhà ba người hạnh phúc, có thể vượt qua cơn tai biến khủng khiếp ấy, ngồi trước tivi, đợi chờ cảnh có cô xuất hiện.
Lúc đó, tình cảm của bố mẹ cô đã đi tới hồi kết, một người suốt ngày ở trong nhà máy, người còn lại quanh đi quẩn lại giữa bàn mạt chược và mấy lá bài. Cuộc trò chuyện giữa họ và cô đều chỉ là câu nói ấy.
Bố cô: “Tuần này bố ở nhà máy không về được, con chăm chỉ học hành nhé.”
Mẹ cô: “Con ra ngoài ăn gì đi, mẹ đánh mạt chược, tối muộn mới về.”
Xét từ khía cạnh nào đó, Lâu Ngữ cảm thấy hai người này rất hợp nhau, một cặp bại hoại như vậy sao có thể ly hôn được?
Về sau, cô dần yêu nghề diễn viên này, bởi lẽ cô đã thật lòng yêu thích những bộ phim.
Bộ phim nào cũng có mở đầu, diễn biến và kết thúc, lúc khó khăn còn có đạo diễn giảng giải cho bạn, đoạn này nhân vật có tâm lý thế nào, bước tiếp theo nên đi ra sao.
Nhưng đời người thì không như vậy.
Vì vậy cô luôn mộng tưởng, nếu cuộc đời của cô và Văn Tuyết Thời là một bộ phim điện ảnh dài 120 phút, có thể dừng lại ở kết thúc viên mãn thì tốt biết bao. Chắc chắn cô sẽ để kết cục của họ dừng lại sau khi quay xong Cầu treo trắng.
Sau khi Cầu treo trắng lên sóng, những cảnh quay của cô và Văn Tuyết Thời được người nào đó cắt riêng ra, ghép thành video rồi đăng tải lên mạng. Video đó cũng khá hot, chẳng mấy chốc đã có một lượng người nhất định thích họ.
Đây là điều cả cô và anh đều không ngờ tới.
Cắt ghép toàn bộ cảnh quay của họ lại cũng chưa dài bằng một tập phim, vốn dĩ chỉ lộ mặt được khoảng thời gian ngắn, nào ngờ lại được người khác để ý tới.
Nhất là Văn Tuyết Thời, nhờ có lượng người hâm mộ đó mà anh đã nhận được lời mời của một người quản lý nổi tiếng, cuối cùng kết thúc sự nghiệp đơn thương độc mã.
Người quản lý này rất giỏi, điều này thể hiện rõ trong khả năng nắm bắt thời cơ. Anh ta đã lập tức mua thêm mấy hot search nữa cho Văn Tuyết Thời, thêm mắm dặm muối để tạo couple cho Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời. Nhưng sau khi có nhiều người hâm mộ hơn, người quản lý đó lại tung ra “tài liệu đen” của Lâu Ngữ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh ta đào được ảnh chụp chung của cô và đạo diễn khi còn ở trường trong trang cá nhân của ai đó, sau đó mua chuộc các blogger, tung tin bôi nhọ cô, ngụy tạo bằng chứng cô leo lên giường người đạo diễn này.
Anh ta đã dùng cách bỉ ổi nhất để cắt đứt mối ràng buộc giữa cô và Văn Tuyết Thời, người hâm mộ đa số đều đứng về phía Văn Tuyết Thời. Phải nói rằng chiêu này rất hữu dụng.
Mặc dù ekip phía sau Lâu Ngữ luôn mặc cô tự sinh tự diệt, nhưng khó lắm mới gây dựng được chút tiếng vang, sao họ có thể mặc cho đối phương đè bẹp được. Thế là ekip lập tức mua tin để phản đòn, đồng thời tung ra toàn bộ thông báo về hai vai diễn.
Một cặp đôi vốn dĩ có thể phát triển đã bị chém ngang như vậy, người hâm mộ cũng chia bè chia phái, hai ekip như nước với lửa. Ngày nào email cá nhân của cô cũng nhận được rất nhiều ảnh kinh dị, còn có lời phỉ nhổ của vô vàn người khác.
Người tự trách và tức giận nhất là Văn Tuyết Thời.
Vì anh đã chọn người quản lý này, cho nên cô mới bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Ekip không hề bàn bạc chiến lược phát triển với anh, thậm chí còn thay đổi cả mật khẩu tài khoản Weibo của anh, không cho anh phát ngôn linh tinh.
Anh lập tức yêu cầu hủy hợp đồng với ekip quản lý, nhưng người phản đối kịch liệt nhất lại là Lâu Ngữ.
Cô khuyên anh: “Dù sao kết quả cũng vậy rồi, việc gì nên làm sáng tỏ cũng sáng tỏ rồi, những người đó mắng chửi em vài ba câu cũng chẳng sao cả. Nhưng nếu như anh hủy hợp đồng vào lúc này, bớt đi một vài vai diễn chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới lợi ích của anh và anh ta mới là chuyện lớn. Anh biết anh ta sẽ chèn ép anh thế nào không? Sự nghiệp của anh chỉ vừa khởi sắc thôi!”
“Anh không biết những điều này hay sao?”
“Nếu anh thật sự biết rõ hậu quả thì anh không nên làm vậy. Cái khác không nói, riêng tiền vi phạm hợp đồng đã khó giải quyết rồi. Sau khi hủy hợp đồng còn một đống rắc rối xuất hiện, anh xem có lợi ích nào không?”
Mặt anh tím tái.
“Nhưng người này là người đã làm tổn thương em, anh còn phải kiếm tiền giúp anh ta sao?”
Lâu Ngữ nghẹn lời, lại cảm thấy tức giận.
“Vậy nên anh cho rằng hủy hợp đồng là có thể trút giận cho em ư? Em sẽ vì vậy mà cảm động sao? Tất cả chỉ là ép dạ cầu toàn* thôi, không phải khi chúng ta làm diễn viên đóng thế bóng đã biết rất rõ điều này rồi ư?”
*Ý chỉ nhẫn nhịn để mọi chuyện êm xuôi, thành công.
“Đúng vậy, thế nên anh ấm ức thì không sao.” Anh hít sâu một hơi: “Quan trọng là về sau, chỉ cần anh và anh ta còn ràng buộc với nhau, kiểu gì cũng có lúc anh ta lấy tài liệu đen nhằm vào em.”
Sự nghiệp tụt dốc cũng được, phải chịu tiền bồi thường cũng được, giới hạn của anh là ít nhất cô không thể chịu ấm ức thêm nữa.
Lần đầu tiên hai người tranh cãi kịch liệt, chiến tranh lạnh mấy ngày liền, cuối cùng Văn Tuyết Thời đã một mình đi hủy hợp đồng với đối phương.
Mọi chuyện đúng như Lâu Ngữ dự đoán, Văn Tuyết Thời bị người quản lý đâm sau lưng. Anh ta nói anh ta hủy hợp đồng là vì nhân cách, đạo đức của anh có vấn đề, mới hơi nổi đã muốn qua cầu rút ván. Tin tức này vừa được tung ra, nào có người quản lý nào muốn nhận nghệ sĩ như anh nữa.
Bên phía đoàn làm phim, đạo diễn hay nhà sản xuất cũng chịu sức ép. Dù sao anh cũng chỉ là một diễn viên mới nhú, không mang lại cho họ lợi ích gì quá lớn, đối phương dễ dàng từ bỏ anh là lẽ hiển nhiên.
Không nhận được vai diễn, cũng không có ekip, tình cảnh của anh còn quẫn bách hơn trước đây. Điều tàn khốc nhất là trên vai anh còn gánh khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, ngày tháng của họ còn khó khăn hơn trước khi quay Cầu treo trắng.
Rõ ràng ai cũng ngỡ lúc trước đã túng thiếu lắm rồi, suốt một năm không có việc để làm, chỉ sống leo lắt vào khoản tiền tích góp ít ỏi.
Tựa như những bộ phim kia, biên kịch sẽ không để diễn viên chính trượt dài trên dốc đường đời, chắc chắn họ sẽ phất lên, nếu không khán giả sẽ không chịu được lâu, bỏ không xem phim nữa.
Nhưng đời người nào có mộng đẹp ấy, nó sẽ chỉ dí đầu bạn xuống, khiến bạn tiếp tục rơi xuống vực sâu.
Gặp phải trường hợp này phải làm sao đây?
Lâu Ngữ nghĩ, chỉ khi mình làm đạo diễn, chống lại số phận biên kịch đã tạo ra, khiến nó phải thay đổi những điểm không hợp lí. Ví dụ như người cô yêu không nên gánh chịu những khó khăn này, hơn nữa khó khăn đó còn liên quan tới cô.
Thế là cô giấu anh đi tham gia một bữa tiệc xã giao, là bữa tiệc mà người bạn cùng ký túc đại học năm đó đưa cô tới tham gia nhưng cô đã bỏ của chạy đến người lúc đầu.
Giờ đây cô không còn là gà mờ không biết gì như lúc ấy nữa. Người chị ở đoàn làm phim dạy cho cô một cách, ở đó ai cũng là hổ đói, em tuyệt đối không được để người ta nhìn ra em là thỏ trắng, em phải giả vờ làm hồ ly, tung hết tám cái đuôi ra, khiến họ ngứa ngáy, nhưng em phải bảo vệ thật tốt cái đuôi thỏ ngắn ngủi kia.
Cô đã học theo dáng vẻ người chị đó chỉ cho. Ban đầu cô còn lạ lẫm, phải uống rất nhiều rượu mới miễn cưỡng hòa nhập được vào nơi đó. Nhưng kết quả khá khả quan, cô đã làm quen được với vô số người, còn nghe ngóng được những thông tin không phải ai cũng biết, trong đó có một tin liên quan tới việc Châu Hướng Minh thích dế.
Cô nghĩ, những điều này đều có thể giúp Văn Tuyết Thời tìm được người quản lý tốt hơn.
Tối đó, cô cố giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng cho mình, lao ra khỏi bầu không khí ngột ngạt ấy, lảo đảo chạy về nhà.
Anh nhìn gương mặt trang điểm lạ lẫm của cô, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, cô đã hoảng loạn nói trước: “Hôm nay anh không đi chụp ảnh sao?”
Anh gật đầu, giọng điệu bình thản: “Bị hủy rồi.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Không sao, dù sao chụp cái đó cũng rớt giá. Sau này chúng ta phải chụp cho tạp chí lớn, tới lúc đó họ cầu còn chẳng được, hối hận vì đã không để anh đi.” Nói rồi cô cởi giày cao gót ra, đi vào nhà vệ sinh, kết quả đi không vững, lao thẳng vào tường.
Văn Tuyết Thời lạnh nhạt nhìn cô ngã.
Đây là lần đầu tiên anh khoanh tay làm ngơ như vậy, hiện rõ sự bạc bẽo, lạnh lùng.
Lòng Lâu Ngữ lạnh toát, cô biết chắc anh đoán được cô đã làm gì, đi đâu rồi.
Cô đứng thẳng dậy, thành thật: “Chị Miêu nói hôm nay có buổi tiệc nên đưa em đi, em không làm gì cả, chỉ uống rượu thôi.”
Anh nuốt nước bọt, cũng nói thẳng: “Đi vì anh sao?”
Cô dựa vào tường, bất động, ánh mắt phiêu bạt về nơi khác.
“Vì chính em, quan hệ mà, ai chẳng cần tới.”
Anh liếc nhìn cô, lông mi run lên liên tục, tựa như một con bướm sắp ch.ết, cuối cùng nó đã tắt thở, rũ cánh, rơi xuống đất.
Ánh mắt anh lúc nào cũng sinh động, có hồn, tựa như biết nói chuyện, rất thích hợp để đóng phim. Vì vậy anh chẳng cần nói gì nhưng Lâu Ngữ vẫn có thể đọc ra vô vàn cảm xúc từ nó.
Văn Tuyết Thời lấy bật lửa và thuốc lá ra, bật mấy lần mà bật lửa không lên, thế là anh ngày càng bật nhanh hơn, ngọn lửa đột nhiên vụt sáng, làm ửng đỏ một phần da thịt.
Lâu Ngữ hét lên, lập tức muốn kéo anh đi nhúng nước, anh lại ngồi im bất động, né tránh bàn tay cô, nhanh tới nỗi cô không biết có phải là hành động vô thức không.
Lâu Ngữ khựng người, không tới gần anh nữa.
Cô tránh ra xa, bày ra dáng vẻ không quan tâm, quay về phòng lấy hòm thuốc, vứt lên sofa.
“Anh tự xử lý đi.” Cô quay đầu đi vào nhà vệ sinh: “Em đi tắm đã.”
Nhà vệ sinh nhỏ hẹp phủ kín mùi khó chịu bên dưới ống nước, cho dù là vậy nó vẫn không thể che đi mùi rượu và thuốc lá trên người cô, còn cả mùi nước hoa đàn ông nữa. Cô ngước mắt nhìn vào gương, trên cánh tay hiện lên một dấu răng xấu xí.
Đây là dấu răng của người đàn ông trong bữa tiệc để lại.
Khi ấy có một người đàn ông cố chấp không cho cô đi, hắn lấy cớ mình uống say, nhào về phía cô. Cô né tránh, hắn vẫn hôn vào tay cô, thậm chí còn cắn một cái, coi như đó là cái giá khi cô rời đi.
“Chỉ như vậy thôi đã hời cho cô lắm rồi.”
Người đàn ông đó cười, kiêu ngạo nói.
Ban nãy dấu răng này đã xuất hiện trước mắt Văn Tuyết Thời sao?
Lâu Ngữ bịt miệng, mùi rượu nồng lên, cô khom lưng, nôn vào bồn rửa tay.
Khi cô đi ra, phòng khách đã không còn ai, hòm thuốc cô ném trên sofa vẫn ở yên chỗ cũ, trên bàn có một cốc mật ong giải rượu.
Dưới cốc còn có một mảnh giấy.
“Anh xin lỗi, là anh không tốt. Chuyện đi cầu xin người khác hãy để anh làm, anh sẽ làm được, em không cần đi nữa.”
Văn Tuyết Thời không đi xa, cô tới bên cửa sổ, thấy anh đứng dưới tầng hút thuốc. Dưới ánh đèn đường, áo khoác đen của anh bị gió thổi tung bay, tựa như mốc cắm yếu ớt lênh đênh trên biển sâu. Anh hút thuốc xong bèn lấy tay khẩy tàn thuốc, nào ngờ lại bị bỏng.
Căn nhà cũ chợt mọc thêm cánh, biến thành quả bóng đầy hơi, cô bay lên theo quả bóng ấy, người ở dưới đất ngó lên nhìn, ngày một cách xa cô.
Mấy năm sau, Lâu Ngữ nhận lời mời của bạn, đi xem một vở kịch. Đó là vở kịch được cải biên từ bộ Lưỡi dao của Mao Mỗ, diễn viên đứng trên sân khấu, thấp giọng đọc một câu: “Anh thật sự yêu em. Nhưng đen đủi là, có lúc một người không thể để người còn lại buồn khi bản thân đang làm chuyện mình tự cho là đúng.”
Quả bóng hơi ấy bị câu nói này đâm thủng.
Cô rơi thẳng xuống đất, không ai đỡ lấy cô. Lâu Ngữ ngồi dưới sân khấu tăm tối, đau tới nỗi rơi giọt nước mắt muộn màng.
Lúc này cô mới nhận ra, thứ ngọn lửa đó thiêu đốt không chỉ là một mảng da.
Thứ nó thiêu đốt còn là sợi dây giữa họ.
Họ quá nhỏ bé, không thể nhào vào đám lửa đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dần bốc cháy, không biết khi nào sẽ thiêu rụi tình yêu của họ.