Chương 53: Anh vẫn luôn sống trong hồi ức có em

Dịch: Lá Nhỏ
Đây mới là nụ hôn đầu tiên sao bao năm cách biệt của họ.
Không có sự tức giận, cũng không phải đang quay phim, nó hoàn toàn là nụ hôn thuộc về Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời, một nụ hôn rất đỗi dịu dàng. Khi kết thúc, Văn Tuyết Thời còn cắn nhẹ lên mũi cô.


Sau khi thật sự tách ra, cả hai lại lúng túng không thôi. Họ không thể nào tiếp tục hôn tự nhiên như năm ấy, sau đó ôm lấy nhau như hai con thú nhỏ vô ưu vô lo.


Hai nụ hôn cách nhau chín năm dài đằng đẵng. Đời người có mấy lần chín năm đây? Hai nụ hôn như cách nhau cả dải ngân hà, cũng bị ngăn cách bởi vấn đề giữa họ. Mọi thứ tựa như nhựa chôn vùi trong lòng đất, không thể bị phân hủy theo thời gian. 


Muốn ngắt một cành hoa quế, đi phiêu du đó đây với vò rượu ngọt ngào, ấy vậy lại chẳng còn nhiệt huyết của tuổi trẻ năm nào.


Một nụ hôn sẽ không thể xóa nhòa mọi thứ, cũng không phải tín hiệu cho một kết quả chắc chắn nào đó. Nhưng họ vẫn kích động chấp nhận nụ hôn này, sau khi hôn xong sẽ thế nào, không ai có thể đưa ra câu trả lời nhanh nhất, tốt nhất.


Lâu Ngữ đứng dậy, cố tỏ ra điềm tĩnh, đưa cốc nước tới trước mặt anh: “Lần này em cầm chắc rồi.”
Anh sờ cốc, khẽ cười: “Vậy không còn lí do để hôn lần nữa rồi.”
***


available on google playdownload on app store


Sau nụ hôn ấy, họ vẫn coi như không có chuyện gì, nghiêm túc tập thoại một lượt. Cuối cùng, Văn Tuyết Thời lịch sự rời khỏi phòng nghỉ của cô.
Hai người trưởng thành vô cùng mẫu mực.
Nhưng anh vừa rời đi, người trưởng thành trong phòng đã tiến hóa lùi thành đứa trẻ.


Lâu Ngữ ôm đầu gối, ngồi trên sofa, nghĩ tới đêm cuối ở Avignon nhiều năm về trước.
“Em đồng ý để bài hát này mang tên em không?”
Anh hỏi cô như vậy, lời tỏ tình vô cùng vụng về.


Cô choáng váng gật đầu, sau đó họ chỉ nắm tay, quay về khách sạn trên con đường cổ kính, ảm đạm. Khi tới dưới tầng, anh đã ôm lấy cô.


Họ không cả dám hôn nhau, sau khi tách ra chỉ vẫy tay tạm biệt, sau đó đi về phòng của mình. Diễn viên ở chung phòng đã ngủ, Lâu Ngữ rón rén ngồi trong căn phòng tối, ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng không khỏi phấn khích.


Cô nghĩ mình đã quên mất cảm giác ấy rồi. Nhưng buổi tối nay, buổi tối cách biệt bao năm, cô lại nhớ lại, không, nói đúng hơn là lại được trải nghiệm lại cảm giác ấy.
Nhưng điểm dừng chân của hai tâm trạng lại khác nhau.


Khi đó cô còn tràn trề sức sống, đầu óc quay cuồng, cho rằng hai bên xác nhận tình cảm của đối phương là chuyện khó khăn nhất, vượt qua chuyện ấy, sau này sẽ sóng yên biển lặng.
Tình yêu lúc đầu bao giờ cũng đơn thuần như vậy, nào nghĩ sẽ phân ly.


Nhưng số phận nói cho họ biết, sự thật không phải vậy. Tình yêu cũng như biển lớn, nhìn thì rộng nhưng thực tế vẫn có điểm dừng.


Thứ đang nhen nhóm giữa họ hiện giờ là ngọn lửa vẫn chưa tàn hẳn hay là một ngọn lửa mới đang bùng cháy? Có lẽ đều có cả, không thể phân biệt được rõ nữa, nhưng có thể xác nhận một điều rằng, ngọn lửa không còn chút thuần khiết này mong manh, dễ vỡ hơn ngọn lửa trước đó nhiều.


Họ đã thương tích đầy mình, liệu còn có thể chấp nhận hiểm nguy lần nữa?


Ai còn dám bước tới cánh cửa ấy lần nữa? Cô không khỏi nghĩ lại câu thoại bản thân từng xem. Khi đó diễn viên đã đọc trúng câu nói trong lòng cô: “Tình yêu là một thủy thủ yếu kém, ngồi thuyền một lần đã mệt nhoài, gục ngã.”


Lâu Ngữ sững sờ, điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn.
“Em rời khỏi khách sạn chưa?”
***


Ngày hôm sau, bởi vì có cảnh giường chiếu nên trong phim trường không có nhiều người. Chương Mẫn sắp xếp lại tổ thành viên tham gia, chỉ cho một số nhân viên liên quan mật thiết tới cảnh này tới phim trường, những người khác vẫn chưa cần ra ngoài.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---


Vì vậy trong số những người ít ỏi có mặt tại phim trường, không ai biết Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời cùng tới đây.
Văn Tuyết Thời lái xe, Lâu Ngữ đi xuống trước, mấy phút sau Văn Tuyết Thời mới giả vờ chậm rãi đi tới, hai người gặp nhau ở ngoài phim trường.


Chương Mẫn nhìn hai người, không biết tại sao cô ấy chợt cảm thấy họ rất kỳ lạ.
Cô ấy nghĩ rằng có lẽ họ ngượng vì sắp phải quay cảnh giường chiếu.


“Đừng căng thẳng, hai người đều là diễn viên gạo cội cả, còn dày dặn kinh nghiệm ở mảng này hơn cả tôi.” Chương Mẫn làm dịu bầu không khí: “Mới bắt đầu nên mọi người cứ thoải mái chút, nhưng trong những cảnh sau này, tôi mong hai người sẽ quyết liệt hơn, mang theo cảm giác khao khát, gấp gáp ấy.”


Đây là cảnh giường chiếu đầu tiên của nhân vật chính sau khi sống chung. Ông Dục kết thúc chuyến bay sớm, vội vã về nhà gặp Tần Hiểu Sương.


Khi mới yêu, từng giây từng phút đều khiến người ta chán nản, lúc kết thúc cũng vậy, nhưng ý nghĩa của sự chán nản lại khác, một cái là tới gần, một cái là chia xa.
Chương Mẫn muốn có được sự nhiệt tình và lạnh nhạt trước và sau khi chia tay.


Sau khi giải thích kịch bản xong, hai người đi chuẩn bị diễn, buổi quay chính thức bắt đầu.
Chương Mẫn muốn dùng ống kính cầm tay để quay, như vậy sẽ có được hiệu ứng như đang đứng rất gần diễn viên. Từ khi Văn Tuyết Thời đi vào set quay, ống kính đã bắt đầu đi theo anh.


Trên màn hình, người đàn ông đẩy cửa phòng ra thì thấy tivi trong phòng khách đang mở, trong phòng bếp truyền tới tiếng nấu nướng. Anh rón rén đi tới, dựa vào cửa, nhìn người phụ nữ lấy mì tôm trong tủ ra.


Chỉ có mình cô ở nhà nên tối nay cô cũng lười nấu cơm tối, chỉ pha một bát mì, thêm một quả trứng.
Cô không mặc đồ ở nhà mà mặc một chiếc áo T-shirt rộng, đó là áo của anh.
Ông Dục bất ngờ ôm lấy cô, hít hà mùi hương ở cổ cô: “Sao lại mặc trộm áo của anh.”


Tần Hiểu Sương giật mình, nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh: “Sao anh lại về? Không phải mai anh mới về sao?”
“Đổi ca với cơ trưởng khác, anh muốn về sớm gặp em.”
Cô ngả người ra sau, lẩm bẩm: “Vậy anh chưa ăn cơm đâu đúng không? Vậy chỉ có thể ăn mì với em thôi, hoặc chúng ta ra ngoài ăn.”


“Ra ngoài ăn?” Anh cắn nhẹ vào cổ cô: “Anh thấy giờ có thể ăn được rồi.”
“Ngứa.” Cô cười, muốn thoát khỏi lòng anh, miệng liên tục nói không được, mì còn chưa chín.
“Em biết anh không nói tới mì mà.”


Một tay anh tắt bếp đi, tay còn lại ôm thẳng cô lên bàn bếp. Mì vẫn đang sôi sùng sục, che lấp đi tiếng vải cọ vào nhau.
Lâu Ngữ ngồi trên bàn bếp lạnh lẽo, cô giật mình khi thấy tay anh luồn vào áo cô, hành động này y hệt tối qua.


Tối qua, Văn Tuyết Thời gửi voice chat cho cô, hỏi nếu cô vẫn ở khách sạn thì có thể đưa anh đi xem nhà không. Đó là căn nhà cũ họ từng sống chung.
Lâu Ngữ sững sờ: “Nửa đêm như này á?”
Anh nói: “Cũng chỉ có nửa đêm chúng ta mới có thể ra ngoài thôi.”


“Sao lại đột nhiên muốn tới đó xem?”
“Không phải chuyện mua nhà vẫn chưa xong sao, anh tự dưng nhớ ra, không biết chủ nhà có đồng ý hay không.”
Lâu Ngữ nhìn chằm chằm cốc nước chanh trên bàn, im lặng một phút rồi mới đáp: “Được.”
“Vậy anh đợi em dưới hầm để xe.”


Lâu Ngữ gửi tin nhắn cho Lật Tử, nói mình mệt quá, không về resort nữa, tối nay ngủ ở khách sạn. Sau đó cô tức tốc thay đồ, bọc kín mình lại, đi xuống hầm để xe. 
Cô tìm chiếc xe đỗ ở góc theo hướng dẫn của anh, cẩn thận kéo cửa xe ra.


Văn Tuyết Thời ngồi ở ghế lái, mỉm cười với cô: “Em tới rồi.”
“Nếu anh thật sự muốn đi…” Lâu Ngữ bất lực ngồi vào ghế lái phụ, đóng cửa xe lại: “Thì chúng ta phải về nhà em trước, chìa khóa ở đó rồi.”
“Được, em đọc địa chỉ đi.”


Lâu Ngữ đọc vị trí biệt thự ở ngoại ô của cô. Văn Tuyết Thời gật đầu, xoay vô lăng, lái xe ra khỏi hầm để xe, đi vào đường quốc lộ.


Hiện giờ trên đường quốc lộ rất ít xe, hai bên đường chỉ có hàng cây mịt mù, không có một bóng xe nào, dường như cả con đường này chỉ có họ, cũng giống như đêm tuyết khi quay Cầu treo trắng.
Xung quanh quá yên tĩnh, Văn Tuyết Thời cũng không mở nhạc, nói em có thể chợp mắt một lúc.


Lâu Ngữ lắc đầu: “Anh thì sao, giờ anh ở đâu?”
Anh đáp: “Chỗ cũ.”
“?” Lâu Ngữ nghĩ mình nghe nhầm hoặc đã hiểu nhầm ý anh.
“Chỗ cũ?” Cô lắp bắp: “Anh nói là… Là căn nhà anh thuê lúc đầu sao? Em xem video anh đánh đàn trước đó rồi, đó không phải nơi giờ anh đang sống sao?”


“Video đăng lên mạng đương nhiên không thể là nhà anh ở được rồi, anh tìm chỗ để quay thôi.” Anh cười nhìn cô: “Kinh ngạc vậy sao? Khi đó, sau khi chuyển ra khỏi nhà của chúng ta, anh đã qua đó một chuyến, vừa hay chỗ đó vẫn trống, thế là anh ở đó luôn.”


Lâu Ngữ vô cùng ngạc nhiên: “Căn nhà đó hẹp vậy, năm đó không có điều kiện nên ở đó cũng không sao… Sao bây giờ anh còn phải chịu khổ thế?”
“Bình thường, dù sao bây giờ anh hầu như đều có phim để quay, cũng chẳng ở nhà mấy, ở chỗ rộng cũng phí.”


Gần đó có xe chở hàng đi về phía họ, tiếng động cơ inh ỏi, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Lúc tiếng động vang lên, anh khẽ nói: “Căn nhà đó rất tốt, trên tường ở phòng bếp vẫn còn dấu dầu em làm bắn lên vào Giao thừa năm đó.”
Vì vậy cho tới tận bây giờ, anh vẫn luôn sống trong hồi ức có em.


Lâu Ngữ đã nghe thấy câu đó. Cô hạ cửa kính xuống, gió ùa vào trong, lao thẳng vào lồng ngực. 
Mãi lâu sau cô mới bình tĩnh nói: “Khả năng nấu ăn của em cải thiện nhiều rồi, không làm bắn dầu nữa đâu.”


Anh ừ một tiếng, đưa tay vén tóc bị gió thổi ra sau tai cho cô: “Đừng hít gió đêm nữa, dễ bị cảm lắm.”
Cô cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt qua mặt mình, rất ngứa. Cô cắn môi, vẫn không kéo cửa xe lên.


Xe lao vào màn đêm, ngay cả ông trời cũng bật đèn xanh cho họ, chẳng mấy chốc hai người đã tới biệt thự của Lâu Ngữ.
Anh dừng xe trước vườn hoa, hạ cửa xe xuống, quan sát kỹ căn nhà này.
Lâu Ngữ tháo dây an toàn rồi xuống xe: “Em vào trong lấy, nhanh thôi.”


Cô vừa đi được mấy bước đã quay đầu lại, anh ngồi trong xe, im lặng nhìn cô.
Xe bị cửa vườn hoa che mất, ngay cả anh cũng vậy, thu mình vào một góc của đêm đen.
Cô quay lại chỗ xe, cúi người nói với anh: “Anh có muốn vào trong đợi không?”


Anh mỉm cười gật đầu, dường như chỉ đang đợi câu này của cô.
Anh tắt máy, xuống xe, đi theo cô qua vườn hoa, vào nhà. Thứ đầu tiên đập vào mắt là một dãy đĩa phim điện ảnh.


Lâu Ngữ cảm thấy may mắn vì mình đã cất những đĩa phim điện ảnh anh đóng vào góc, không bày hẳn ra ngoài này, nên không bị anh nhìn thấy. Đó là ý đồ của cô, dường như cô vẫn chưa thể thản nhiên cho anh nhìn thấy những thứ đó.


Lâu Ngữ bảo anh ngồi xuống sofa đợi, sau đó chỉ vào quầy bar: “Nếu anh muốn uống gì thì tự lấy nhé, trong tủ lạnh có mọi thứ hết, em lên tầng lấy chìa khóa.”
Văn Tuyết Thời gật đầu, nhìn cô lên tầng hai.


Trước đó Lâu Ngữ để chìa khóa ở một chỗ cố định, không động tới, nhưng lần này đi tìm lại không thấy nó đâu.


Cô nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, lần trước vì đột nhiên muốn bán nhà nên đã đưa chìa khóa cho người môi giới, về sau lúc anh ấy đem trả lại, cô đã tới Hoài Nam quay phim, cô giúp việc đã cất nó hộ cô.


Nhưng muộn vậy rồi, cô không thể đi hỏi bà ấy cất nó ở đâu, chỉ đành đi tìm mọi nơi.
***
Văn Tuyết Thời đứng ở sảnh chính tầng một, nhìn đồng hồ, đã 15 phút trôi qua.


Trong 15 phút này, anh nhìn quanh phòng khách một lượt. Có ghế sofa, gối ôm, bàn trà, máy chiếu cô mua, bên cạnh còn có giá để đĩa CD. Anh ngồi xổm xuống, xem hết toàn bộ các đầu đĩa.
Ừm, không có của mình.


Anh đứng dậy, nhìn lên tầng hai, vẫn không có động tĩnh gì. Điều này không khỏi nghiến người ta nghi ngờ có phải cô tìm mãi rồi ngủ quên trên đó hay không.
Cún con về tới ổ của mình sẽ rất dễ ngủ quên.
“Lâu Ngữ?” Anh gọi với lên tầng, không ai trả lời.


Anh đứng tại chỗ đợi cô mấy phút, cuối cùng vẫn quyết định đi lên xem.
Tầng hai chỉ có ba phòng, cửa của phòng gần cầu thang đang hé mở.
Anh đẩy cửa ra: “Lâu Ngữ?”
Không ai trả lời, chắc đây không phải phòng của cô.


Ánh trăng rọi vào bên trong, giúp anh nhìn được hết căn phòng. Có lẽ đây là phòng làm việc, thiết kế vô cùng đơn giản, kệ để đồ bên cạnh rất bắt mắt.
Anh nhìn cúp ở trên đỉnh kệ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, đang định đi ra khỏi phòng thì mắt lại liếc thấy thứ bên cạnh chiếc cúp.


Văn Tuyết Thời đờ đẫn, chớp mắt một cái.
***
Lâu Ngữ vào phòng tìm chìa khóa một lượt, không có, sau đó cô lại tới phòng khách và phòng làm việc, vẫn không có, thế là cô chỉ đành quay về phòng mình tìm.


Khi cô lục tung mọi thứ lên, tới nỗi không biết có thể tìm được chìa khóa trong đống hỗn độn này hay không, cô mới bàng hoàng nhận ra đã gần nửa tiếng trôi qua.
Cô kinh ngạc, vội cầm chìa khóa, chuẩn bị lao xuống tầng. Khi đi tới chỗ cầu thang, cô đột nhiên thấy cửa phòng làm việc chưa khóa.


Cô đi tới định đóng cửa lại, tay vừa chạm vào cửa, một bàn tay phía sau cửa đột nhiên kéo cô vào.
Lâu Ngữ lảo đảo về phía trước, còn chưa hiểu gì, cửa đã bị người ta đóng lại. Cô bị Văn Tuyết Thời ghì lên cửa, dồn cô vào giữa người anh và cửa.


Mặt cô biến sắc, nhìn về chiếc kệ phía sau anh.
“Em đang tìm cái này sao?” Anh thì thầm vào tai cô, nhét khăn giấy vào lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi của cô.






Truyện liên quan